TruyenFull.Me

Shortfic Indra Soi Day Cua Dinh Menh

*Đã được remake vào ngày 02/05/2023
*Tiếp tục remake vào T4/2025  ^_^

I. Đôi mắt mang lời nguyền

"Ngươi... vẫn còn sống?"

Thiếu nữ trong trang phục Kimono màu trắng với những đường viền đỏ, áo Haori mỏng hờ hững khoác trên vai. Mái tóc dài bị nàng tuỳ tiện cột lại phần đuôi bằng một cái nơ bướm. Một màu tóc rất lạ. Kỳ lạ hơn là đôi tai đang rủ xuống trên mái tóc ấy. Chúng có thêm lớp lông tơ màu anh đào - giống như màu tóc, phần chóp nhọn lại ngả dần sang trắng bạc. Nàng ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây lớn, quần Hakama đỏ thẫm kéo cao, đôi chân tuỳ ý để lộ ra phân nửa.

"Xoạt!" Chiếc quạt gấp trên tay nàng xoè ra che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt. Con ngươi trong trẻo như pha lê híp lại như đang dò xét kẻ đang nằm trên vũng máu phía dưới.

"Ta nên gọi ngươi là gì?"

Phổi của hắn đã hoàn toàn dập nát, trái tim dường như cũng bị xuyên thủng. Thế nhưng không biết ma lực nào lại khiến hắn dồn chút sức cuối cùng để trả lời câu hỏi không đầu không đuôi ấy.

"Otsutsuki Indra... không... chỉ là Indra thôi."

Đôi mắt hắn đỏ như máu và chứa đầy thù hận. Thế nhưng, trước khi đôi mắt đó chìm vào bóng tối, thứ duy nhất hắn nhìn thấy lại là khuôn mặt đẹp tới vô thực đang ngày một gần hơn.

———

Indra tỉnh lại trong không gian tràn ngập mùi hương hoa đào. Điệu nhạc tế thần xen lẫn tiếng lục lạc leng keng văng vẳng bên tai.

Không biết đã bao lâu rồi cơ thể hắn mới có cảm giác khoan khoái đến vậy. Tâm trí hoàn toàn thanh tỉnh, giống như hoang mạc khô cằn vừa được gột rửa sau cơn mưa. Vết thương trên ngực đã biến mất không một dấu vết. Hơn nữa, một luồng sức mạnh không tên đang lan toả trong từng tế bào. Hắn nhìn quanh, nhận ra bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Căn phòng đơn giản chỉ có một bộ chăn nệm được trải chính giữa, là nơi hắn đang nằm. Một chiếc bàn thấp xếp lên những chồng sách cao ngất kê gần cửa sổ. Vài cánh hoa đào rơi rụng phủ xuống trang giấy được trải sẵn, thấm cả lên vết mực chỉ vừa mới khô không lâu. Chiếc bút lông vừa được ai đó sử dụng tuỳ ý ném sang một bên.

"Định mệnh ư?" Hắn lẩm bẩm nhắc lại những con chữ trên trang giấy khi kéo cánh cửa bước ra ngoài.

Đập vào mắt hắn là không gian tràn ngập thứ màu sắc tươi sáng, màu của những cánh hoa đào dập dờn trong không trung. Không có gió nhưng chúng vẫn tự do bay lượn đầy sinh khí. Một thân ảnh yểu điệu trong bộ Kimono trắng với đường viền đỏ đang cầm trên tay chiếc chuông Kagura cổ kính, bước chân nàng uyển chuyển tạo ra những âm thanh vui tai.

Indra chưa từng thấy thứ gì xinh đẹp đến vậy. Thế giới của hắn trước giờ thường mang những màu sắc đơn điệu. Đen, trắng và màu đỏ của máu.

Khi điệu múa kết thúc, không gian lắng xuống trong tích tắc rồi bất chợt ào ào nổi gió. Thiếu nữ nâng cao chiếc chuông, luồng năng lượng từ nó toả ra cuốn theo những cánh hoa tạo thành một vòng xoáy. Từng đốm sáng nho nhỏ bị vòng xoáy này hút ra khỏi tán anh đào đại thụ. Chúng nương theo chiều gió, vây lấy thiếu nữ ở vị trí trung tâm.

Indra cảm nhận được thứ sức mạnh mang hơi thở cổ xưa tràn ngập trong không gian. Sự linh thiêng này giống như một loại tín ngưỡng. Hắn đứng đó, không thể rời mắt khỏi thiếu nữ tóc hồng.

Chuông Kagura đều đặn vang lên, dần không còn trong trẻo như ban đầu. Âm thanh trầm đục, vang vọng đầy bi thương. Âm sắc sầu thảm ấy là điệu nhạc đưa tiễn hắn thường nghe thấy sau mỗi trận chiến.

Thiếu nữ nhịp chân, sức mạnh toả ra mỗi lúc một lớn. Cơn lốc xung quanh nàng đã chứa đầy những đốm sáng đang xoay với tốc độ chóng mặt. Nhanh tới nỗi nhìn từ xa chúng giống như cột sáng xuyên thẳng lên bầu trời.

Khi cột sáng chạm tới tầng kết giới màu lục bảo trên cao, chúng như bị hút sang một chiều không gian khác. Hàng ngàn đốm sáng theo cơn lốc biến mất không một dấu vết. Trong tích tắc ngắn ngủi đó, hắn càng cảm nhận rõ hơn luồng năng lượng không thuộc về thế giới này.

"Rất đẹp đúng không?"

Indra giật mình, hắn theo bản năng lùi lại hai bước. Giọng nói mềm mại không biết bằng cách nào đã kề sát bên tai. Thiếu nữ này lại có thể dễ dàng tiếp cận một kẻ luôn cảnh giác như hắn.

"Nàng là ai? Đây là đâu?"

Và sức mạnh nàng vừa sử dụng là gì? Indra có vô vàn thắc mắc. Nhưng lòng tự tôn khiến hắn không để bản thân yếu thế trước sinh vật thần bí trước mặt.

"Chà, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để trả lời cho câu hỏi đó." Thiếu nữ nháy mắt, trên khuôn mặt mang theo vẻ tinh nghịch. "Ngươi có thể gọi ta là Miko. Người tiền nhiệm từng nói rằng ở Nhân giới, họ gọi chúng ta bằng cái tên đó - Vu nữ Miko." Nàng dùng ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn. Khoé môi cong lên, nụ cười lại có phần yêu mị. Rõ ràng là một sự pha trộn kỳ lạ giữa ngây thơ và quyến rũ. Indra ngẩn ngơ trước nụ cười ấy. Hắn từng được nghe câu chuyện về những Thần nữ canh giữ lối vào Tịnh thổ. Họ tới từ một chủng tộc bất tử. Thiếu nữ trước mắt hắn tuy mang dáng vẻ trẻ trung nhưng chẳng biết đã tồn tại từ bao giờ. Tuổi thọ của nàng có lẽ đã sánh ngang với trời đất.

Đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp kia lại là một linh hồn bị bào mòn cả ngàn năm. Thế nhưng đôi mắt nàng chẳng có lẫn một tia tạp chất. Không mang thiện ý, cũng không có ác niệm. Là nàng sinh ra đã chai sạn cảm xúc. Hay bởi sự hiện diện của hắn đối với nàng chỉ là một khoảnh khắc. Giống như hạt cát giữa sa mạc thời gian. Chẳng đáng để tâm.

Indra thực tò mò. Hắn đột nhiên thấy bản thân trở nên nhỏ bé trước sinh vật có vẻ ngoài mềm mại trước mặt.

"Tại sao lại cứu ta?" Hắn hỏi, có phần dè chừng.

Nàng lơ đễnh nhìn về một hướng. Hắn nương theo ánh mắt của nàng, lờ mờ thấy được chín cổng Torii đỏ chói lần lượt trải dài xuống chân núi. Mây khói mờ mịt bao phủ kết giới xung quanh phút chốc tan biến, để lộ rất nhiều hình bóng nhân loại ở cánh cổng xa nhất. Dường như họ đang bị một nguồn năng lượng kỳ lạ dẫn dắt. Mỗi lần qua một cánh cổng, nhân dạng lại mờ nhạt đi một phần. Tới cánh cổng thứ chín đã chỉ còn lại là một đốm sáng. Những đốm sáng này trôi dạt trong không trung, nươmg theo chiều gió mà trú ngụ trên thân cây anh đào đại thụ.

"Thấy không? Người ta thường xuất hiện ở đây trong bộ dạng đó. Chỉ có ngươi là khác biệt. Mặc dù, linh hồn ngươi chứa đầy thứ sức mạnh tà ác..."

"Xoạt!" Chiếc quạt giấy được mở ra, phe phẩy làm bay những dải tóc mềm mượt của nàng về phía sau.

"Ta vẫn luôn tò mò về những sinh vật được gọi là Con Người. Nếu được thì ta muốn được thấy một cặp đôi hơn là Con Đực đơn độc như ngươi..." Đôi mắt nàng nheo lại như đang cười. "Biết làm sao bây giờ? Tuy có chút thất vọng, nhưng ta không thể để ngươi trở lại nhân gian. Kẻ mang định mệnh cô độc. Ở lại đây sẽ tốt cho ngươi và... cả thế giới này."

Nàng xoay người tiến về gốc cây cổ thụ phía xa. Nơi đó đã xếp sẵn một chiếc bàn nhỏ cùng ấm nước đặt trên bếp lò. Làn khói trắng lượn lờ toả ra hư ảo.

Nhẫn tông đã được giao cho Ashura, hắn cũng đâu còn nơi nào để trở về. Trái tim hắn dường như cũng thấy mỏi mệt sau nhiều năm tranh đấu. Dã tâm vẫn còn đó nhưng có lẽ hắn cần nghỉ ngơi sau những thất bại. Dừng chân tại đây cũng không phải là ý kiến tồi.

"Miko không phải là một cái tên. Từ giờ ta sẽ gọi nàng là... Sakura."

Hắn dợm bước tiến về phía nàng. Gió nổi lên như muốn nâng bước chân hắn.

"Còn nữa, ta là đàn ông, không phải là Con Đực..."

Nàng lại mỉm cười với hắn. Giống như nụ hoa anh đào vừa chớm nở. Thuần khiết và mong manh. Trong mắt hắn giờ đây chỉ có nàng.
———

Ngôi đền cổ kính ngập tràn sắc anh đào.

Hắn chỉ coi nơi này là nơi tạm dừng chân. Nhưng việc gặp nàng tại thời điểm hắn yếu đuối nhất, là tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời, cũng dần trở thành xiềng xích trói buộc bước chân.

Narukami vốn là điểm giao thoa giữa Nhân giới và Tịnh giới - là nơi các linh hồn trú ngụ. Sakura đều đặn cách một khoảng thời gian sẽ dâng lên điệu múa Tế thần. Nàng thanh tẩy ác linh, an ủi những linh hồn còn vướng bận trần thế rồi tiễn đưa chúng sang thế giới bên kia.

Không biết Sakura bắt đầu làm công việc này từ bao giờ, cũng chẳng biết nàng đã sống một mình bao lâu trước khi hắn tới đây. Hắn ở cạnh nàng thường lặng lẽ như một cái bóng. Nàng không nói, hắn cũng sẽ không hỏi. Chỉ là, hắn thích ngắm nàng phiêu đãng giữa những cánh hoa. Thanh thoát và tinh khiết chẳng vương bụi trần. Nàng dường như được sinh ra ở một thái cực đối lập hoàn toàn với hắn.

Otsutsuki Indra.

Từ khi có ý thức, hắn đã luôn được ca tụng là thiên tài. Indra nhận truyền thừa sức mạnh hoàn hảo từ người cha, tộc nhân Otsutsuki mang quyền năng đủ để thâu tóm cả thế giới. Đứng trên đỉnh cao của nhân loại, đã có lúc hắn ngỡ có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay. Thế nhưng sức mạnh của cha không chỉ truyền thừa cho một mình hắn. Ông tin rằng việc chia sẻ chakra sẽ giúp con người chung sống hoà bình và tạo nên một thế giới bình đẳng. Vậy nên Nhẫn tông ra đời, trở thành nơi truyền bá Đạo giáo và Nhẫn thuật.

Buồn thay, chẳng được như cha hắn kỳ vọng. Indra lại luôn phải chứng kiến sự bất công trong cái thế giới bình đẳng đó. Nhẫn thuật hắn sáng tạo ra trở thành công cụ cho con người phân chia lợi ích. Nguồn cơn của mọi tội ác là thứ sức mạnh đã được cha hắn phân chia. Xung đột nhen nhóm ở khắp nơi. Và với địa vị của mình, Indra tin rằng những kẻ tầm thường kia cần một người cai trị.

Tiềm thức hắn chẳng biết từ khi nào đã sinh ra sự kháng cự.

Khác với em trai hắn - Ashura đã kế thừa toàn bộ ý chí của Cha.

Hắn muốn thế giới trở nên tốt đẹp hơn theo cách của mình, lại càng muốn được cha công nhận.

Cho đến một ngày khi Nhẫn tông đột ngột được giao cho Ashura, Indra lần đầu tiên có cảm giác đố kỵ. Em trai luôn cần hắn bảo vệ lại được công nhận như một cá thể vượt trội hơn hắn.

Indra điên cuồng tìm kiếm sức mạnh, muốn chứng tỏ cho cha thấy quyết định sai lầm của ông. Đôi mắt hắn lại giống như mang lời nguyền, mỗi khi tâm trí chìm trong đau khổ cùng cực sẽ khai phá thêm một tầng năng lực.

Bị mê hoặc bởi thứ sức mạnh từ đôi mắt, đến phút cuối bên cạnh hắn đã chẳng còn ai. Bởi, tự tay hắn đã giết đi từng người thân cận. Hắn oán hận quyết định của cha, càng oán hận sự phản bội của Nhẫn tông khi quay lưng lại với hắn. Đó là vòng lặp của nỗi đau - sức mạnh và thù hận.

Thế nhưng dù hắn có mạnh đến cỡ nào thì Ashura vẫn luôn chiếm ưu thế. Indra hắn cứ từng bước khiến bản thân trở thành kẻ thù của Nhẫn tông, cha hắn... và cả thế giới này.

"Indra, ở lại bên cạnh ta..." Giọng nói dịu dàng len lỏi vào tâm trí, xoa dịu đi vết thương trong lòng. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi mắt bỏng rát đang sục sôi lửa giận.

Sakura lôi hắn ra khỏi những oán hận đang nhen nhóm. Thật khác thường. Linh hồn này dường như vừa được thanh tẩy. Là sức mạnh của nàng sao?

Nhân giới không còn hắn, mầm mống chiến tranh đã sớm bị dập tắt. Số lượng ác linh tới nơi này cũng giảm hẳn. Bên cạnh Sakura luôn khiến tâm trạng hắn được thả lỏng. Có lẽ, đây thực sự là định mệnh...
—————

Thời gian như nước chảy mây trôi, ngày và đêm ở đây chẳng bao giờ đi theo quy tắc. Thời tiết lại đặc biệt phụ thuộc vào tâm trạng của nàng.

Giống như hôm nay. Một ngày nắng đẹp, gió mơn man lay động trên những tán lá xanh. Không gian tràn ngập màu sắc của hoa đào khiến hắn nhận ra bản thân đã bắt đầu có sở thích.

Indra trầm ngâm nhìn Sakura đang loay hoay với những sợi chỉ được xếp ngay ngắn trước mặt. Ngón tay nàng vụng về đan chúng lại với nhau, trông có hơi... kém tinh tế. Khoảng thời gian bình lặng hiếm hoi trong cuộc đời. Nàng bằng những cách thức hời hợt, nhưng lại khiến hắn ngày càng muốn gắn bó với nơi này thật lâu.

"Indra, chàng xem..."

Bàn tay trắng muốt giơ lên một đoạn dây dài đã được tết xong. Không khó để nhận ra những phần rối rắm do nàng liên tục nhầm lẫn giữa các nút thắt.

"Đưa tay chàng đây."

Hắn đưa tay phải đặt lên tay nàng. Vốn dĩ hắn thuận tay trái, nhưng lại sợ bàn tay đã tàn sát vô số sinh mạng sẽ làm vấy bẩn sự thanh khiết của người con gái ấy.

Sakura buộc sợi dây lên ngón út của hắn, nối với ngón út trên tay trái nàng. Những dải tơ mảnh quyện lại với nhau, khẽ phát sáng rồi dần trở nên trong suốt.

Indra thử cử động ngón tay, không có cảm giác gì khác lạ.

"Chàng biết không, sợi dây này được bện thành từ chín chiếc lông đuôi của Cửu vĩ hồ ngàn tuổi. Nghe nói trên thế gian không gì có thể cắt đứt."

Sakura lại giấu nụ cười giảo hoạt sau chiếc quạt giấy, đôi mắt màu lục bảo khẽ cong lên. Nàng thật đẹp, giống như dòng nước mát gột rửa mọi ưu phiền.

Hắn bất giác muốn nhìn thấy nụ cười ấy, bàn tay không tự chủ tóm lấy cây quạt...

Bầu trời đột ngột chuyển về đêm với dải ngân hà trải dài vắt ngang qua tầm mắt. Cơn gió thổi đến mơn trớn gò má, mang theo mùi hoa đào ngọt nhẹ. Có thứ gì đó dịu dàng và mềm mại đang lướt trên môi hắn. Đến và đi nhanh tới bất ngờ khiến hắn sinh ra cảm giác tiếc nuối.

"Chàng nguyện ý ở lại cạnh ta chứ Indra?"

Môi nàng mấp máy kề sát bên tai. Giọng nói hấp dẫn tới mê người.

"Ta nguyện ý..."

Hắn trả lời, dẫu có cảm giác đã đánh mất bản thân. Nhưng hắn bị cuốn theo cảm xúc của nàng, tham luyến vị ngọt nơi đầu lưỡi.

"Chàng là của ta, Indra..."

Bàn tay nàng từ lúc nào đã vòng qua eo hắn, siết thật chặt. Nàng nhỏ bé như thế, nép vào lòng hắn, dường như chỉ cần hắn quá sức một chút thôi cũng sẽ làm ảo mộng này tan biến.

"Là của nàng, vậy cũng tốt..."

Thế giới của hắn lúc này thực sự chỉ tồn tại một mình nàng.
———

Vòng xoay của định mệnh.

Bên cạnh Sakura nhiều năm, hắn cứ ngỡ đã xoá đi hết hận thù, yên ổn cùng nàng trải qua những tháng ngày bình lặng.

Nàng không trói buộc hắn ở lại Narukami. Thi thoảng Indra cũng sẽ quay lại nhân gian. Chủ yếu để kiếm vài món đồ chơi của trẻ con, thoại bản kể về chuyện tình yêu phức tạp hay những món đồ ngọt mà hắn chẳng thể ăn được... Những thứ ấy đều dành cho Sakura. Nàng có lòng hiếu kỳ rất lớn về thế giới của con người nhưng lại không thể vượt qua được tầng kết giới. Vậy nên những thứ mới mẻ hắn mang về có thể làm nàng vui vẻ rất lâu.

Một ngày nọ, hắn vì cứu một đứa trẻ mà quên đi quy tắc không được sử dụng sức mạnh của đôi mắt ở Nhân giới. Sakura đã nói rằng đôi mắt mang màu máu sẽ chỉ mang đến tai ương. Hắn không tin vào điềm gở, nhưng cũng hứa để nàng yên lòng. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi chakra tập trung vào mắt, sharingan của hắn bất ngờ bị kích hoạt lại sau nhiều năm. Một giọng nói the thé dồn dập vang lên ngay tức thì làm bước chân hắn phải khựng lại.

"Indra... không ngờ ngươi lại thất bại đến mức này!"

Sinh vật màu đen không có hình dạng, giống như một thứ tồn tại ô uế. Nó xuất hiện đầy bất ngờ, liên tục thay đổi vị trí mặc dù không có tứ chi. Rõ ràng là đang xé không gian mà tiến lại gần hắn.

"Ashura đã nắm giữ Nhẫn tông. Ngươi lại cam chịu sao? Hắn là kẻ kém cỏi trước đây luôn dựa dẫm vào ngươi.  Otsutsuki Indra, ngươi mới chính là thiên tài của Nhẫn tông... kẻ thất bại không phải là từ dành cho ngươi..."

"Ta không quan tâm đến cái tên ấy nữa". Hắn lạnh lùng đáp trả, thanh kiếm trong tay vươn về phía thứ chất nhầy đen kịt nhưng chỉ chém được vào không khí.

"Thực sự không quan tâm sao Indra? Đừng quên, ta chính là ngươi, ta chính là tham vọng của ngươi..." Sinh vật kia vươn mình bò lên thanh kiếm của hắn. Chakra trên lưỡi kiếm dường như không thể tạo thành thương tổn gì cho nó. "Nhìn xem, con đàn bà đó đã lừa dối ngươi những gì. Lừa phỉnh ngươi bằng lòng với cuộc sống hèn nhát này, làm mọi cách để tách ta ra khỏi ngươi. Indra, ngươi có đôi mắt nhìn xuyên mọi ảo cảnh nhưng lại để bản thân chìm trong cuộc sống giả tạo đó sao? Ngu ngốc... ngươi thực sự ngu ngốc..."

Sinh vật màu đen nhầy nhụa giống như một bãi sình thối rữa ngày một tiến gần hơn. Chất giọng the thé đó xuyên thẳng vào đại não khiến hắn không thể nhúc nhích. Indra ôm đầu đau đớn. Thế nhưng giữa hắn và thứ sinh vật kia lại như được liên kết. Chạm vào nó khiến hắn có cảm giác tìm lại được đồ vật bị đánh mất.

"Sử dụng đôi mắt của ngươi mà nhìn cho kỹ. Ta mới thực sự là diện mạo của ngươi... Otsutsuki Indra..."

Đôi mắt xanh biếc dần nhoè đi trong tâm trí. Phải rồi, hắn là Otsutsuki Indra - kẻ có đôi mắt Sharingan cùng quyền năng tối thượng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me