Shortfic T Chanbaek Yeu Anh Khong Khoang Cach
Chào, BaekHyun là tôi. Là hot boy trường XOXOTên tôi nổi bật trên tất cả các diễn đàn trên web trường đấySợ chưa??Thằng bạn thân nói tôi chảnh (chó)!!!!Tôi mặc kệ!!Tôi đẹp!! =))))
Hôm nay là thứ Hai, tôi ra khỏi nhà với quả đầu nấm rất đáng yêu, quần áo ủi thẳng tắp.Tôi không đi xe đạp, mà đi xe điện ngầm, vì đạp xe mồ hôi sẽ làm tóc tôi xấu mất
_Woa~~ Là BaekHyun oppa~ Anh ấy thật đẹp trai - Dàn nữ sinh tôi vừa đi ngang không ngớt lời khen, tôi thì lạnh lùng (diễn) đeo tai nghe vào, tay đút túi quần tiêu soái bước đi
Cuộc sống thường ngày của tôi là vậy thôiTôi thích thế
Nhưng...Nó không tiếp diễn lâu
_Papa, papa nói vậy là sao??? Chuyển trường???_Không sai. Con phải chuyển trường!!!
Là papa của tôi, nhà tài trợ chính và độc quyền cho mọi chi phí làm đẹp của tôi, đang tuyển bố tôi phải chuyển trường
_Nhưng tại vì sao??? - Tôi bày cái mặt mếu máo thảm thương ra_Trường nam sinh, không nói nhiều!!! - Lạnh lùng papa không rời mắt khỏi tờ báo, miệng bùng ra những câu nói khiến trái tim thiếu niên của tôi muốn vỡ ra từng...mảnh...Au~_Papa à, ít nhất con cũng được biết cái nguyên nhân chứ????Lạnh lùng papa xếp nhẹ tờ báo đặt lên bàn, tiến lại bàn làm việc rút ra một lá thư_Trường con đang học là một trường ưu tú, uy tín, chuyên đào tạo những bậc tiền nhân với số điểm nhất nhất nhất nước. Tốn bao công sức cho con theo học ngôi trường danh giá như thế, mà suốt ngày chỉ biết lo chăm cái mặt, để làm gì. Điểm thì bằng đứa nhất trường chia làm mười phần, còn ra cái hệ thống gì cơ chứ?? Trường gửi giấy báo cho ta, bảo học lực con quá yếu. Nói chung quy là đuổi học đó thằng con này!!!Lạnh lùng papa giận thiệt rồi. Cặp chân mày chau sắp tạo thành góc vuông với nhau luôn là hiểu. Còn âm lượng phát ra kinh khủng hơn cả cái loa trường nữa.
Lần này tiêu hoa khôi ta đây rồi...Papa đã giận là khỏi còn đường lui, cũng như mỹ phẩm mơ cũng không có.
Papa để lá thư lên bàn, nhìn đồng hồ, có một cuộc hẹn quan trọng lúc 8h tối, nên papa nhanh chóng rời đi.Haizzz. Tôi ngồi phịch ra salon ngẫm nghĩ chuyện đời. Ngôi trường nam sinh papa tôi nhắc đến nằm hoàn toàn xa so với ngôi trường cũ, còn ở một khu vực hẻo lánh (má ơi!!), trong bán kính 500m không hề tồn tại một trung tâm mua sắm với hàng loạt shop hàng hiệu nào cả. Đồng phục cũng xấu òm...Nói chung quy là trường làng...Xong..Xác định...Đời tôi trôi về đâu
Dù có bày mặt cún mặt mèo cu-te như thế nào cũng không làm lay động con tim sắt đá của người đàn ông 35 tuổi nàyTôi đang trên xe của ba, sau lưng là toàn bộ hành lí của tôi bao gồm vali mỹ phẩm, hai vali áo và quần, 1 vali nhu yếu phẩm, 1 vali thức ăn cứu đói và 1 vali chứa những thứ linh tinh như quà fan tặng, quà tỏ tình (tôi tính vứt rất nhiều lần nhưng may mắn sao không vứt, nếu làm thế thì giờ này lấy gì xài hahaha)
Chạy một hồi super lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại. Đúng như dự đoán, là nông thôn, là NÔNG THÔN đó!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trước mắt tôi là một ngôi nhà tường cấp 4, đơn sơ giản dị và xung quanh là dãy nhà đông người mà mọi người gọi là nhà trọ
Quào, papa giận tôi cỡ vậy sao :(((– Phòng con là 614. Cuối dãy này.– Vậy hai cha con mình ở cái phòng trọ tí teo vậy thôi hả ba?– Ai nói, mình con à
Cái câu nói của papa nhẹ tựa gió, nhẹ đến nỗi cuốn luôn cái hồn phách tôi bay về phương xa luôn.PAPA!!!! ĐỪNG GIẬN NỮA MÀ CON BIẾT LỖI RỒI CON SẼ HỌC HÀNH CHĂM CHỈ MÀ!!!!!!!!– Vậy đi, ta đã trả trước 3 tháng tiền nhà, còn những tháng sau, tự lo
Rồi ụn xe đi mất tiêuVậy là xong!!!!Tôi đứng giật giật cái chân mày. Nhìn cái cách sống dân dã này, không quen, rất không quen
Từ nhỏ sống trong nhung lụa, về nhà là có cái ăn ngay, giường cũng có người chuẩn bị chu đáo.Giờ đùng một cái, ở riêng.Ai thích ứng cho nỗi.. TT^TT
– Cháu là BaekHyun phải không?? - Một người đàn ông trung niên tựa bố tôi từ trong nhà bước raTheo lịch sự, tôi "Dạ" một cái.– Ba cháu nói sẽ gửi cháu ở đây một thời gian, thật là..._Bác à, cháu thật sự không quen– Không sao, rồi sẽ quen thôi
Rồi bác ấy dẫn tôi xem phòng. Sau nói chuyện một hồi tôi mới biết hai người từng quen biết nhau. Papa của tôi là ân nhân của bác này, vì thế bác ấy rất quý papa tôi, và nhận luôn việc giáo dục tôi đàng hoàng lại_Ngày mai là cháu lên nhận trường, phải dậy sớm đấy, biết chưa??Tôi "Dạ" lịch sự rồi khóa cửa phòng.Phòng trọ này chưa bằng một phần tư cái phòng cũ của tôi, vậy mà còn bao gồm nhà bếp, nhà WC, giường nữa chứ
Papa à, con sẽ mắc chứng sợ không gian hẹp mấtTôi lê hết 5 cái vali tổ chảng của mình vào phòng, cũng may Baekhyun ta nhanh trí gom được một mớ món khoái khẩu đem theo, không là tối nay chết đói rồi.Đi xe nguyên ngày làm tôi mệt muốn xỉu, vì thế sau khi ăn xong, tôi lăn ra ngủ ngon lành, bất chấp trên sàn chỉ có cái nệm cũ kĩ
Mong mai sẽ khá hơn
Hôm nay là thứ Hai, tôi ra khỏi nhà với quả đầu nấm rất đáng yêu, quần áo ủi thẳng tắp.Tôi không đi xe đạp, mà đi xe điện ngầm, vì đạp xe mồ hôi sẽ làm tóc tôi xấu mất
_Woa~~ Là BaekHyun oppa~ Anh ấy thật đẹp trai - Dàn nữ sinh tôi vừa đi ngang không ngớt lời khen, tôi thì lạnh lùng (diễn) đeo tai nghe vào, tay đút túi quần tiêu soái bước đi
Cuộc sống thường ngày của tôi là vậy thôiTôi thích thế
Nhưng...Nó không tiếp diễn lâu
_Papa, papa nói vậy là sao??? Chuyển trường???_Không sai. Con phải chuyển trường!!!
Là papa của tôi, nhà tài trợ chính và độc quyền cho mọi chi phí làm đẹp của tôi, đang tuyển bố tôi phải chuyển trường
_Nhưng tại vì sao??? - Tôi bày cái mặt mếu máo thảm thương ra_Trường nam sinh, không nói nhiều!!! - Lạnh lùng papa không rời mắt khỏi tờ báo, miệng bùng ra những câu nói khiến trái tim thiếu niên của tôi muốn vỡ ra từng...mảnh...Au~_Papa à, ít nhất con cũng được biết cái nguyên nhân chứ????Lạnh lùng papa xếp nhẹ tờ báo đặt lên bàn, tiến lại bàn làm việc rút ra một lá thư_Trường con đang học là một trường ưu tú, uy tín, chuyên đào tạo những bậc tiền nhân với số điểm nhất nhất nhất nước. Tốn bao công sức cho con theo học ngôi trường danh giá như thế, mà suốt ngày chỉ biết lo chăm cái mặt, để làm gì. Điểm thì bằng đứa nhất trường chia làm mười phần, còn ra cái hệ thống gì cơ chứ?? Trường gửi giấy báo cho ta, bảo học lực con quá yếu. Nói chung quy là đuổi học đó thằng con này!!!Lạnh lùng papa giận thiệt rồi. Cặp chân mày chau sắp tạo thành góc vuông với nhau luôn là hiểu. Còn âm lượng phát ra kinh khủng hơn cả cái loa trường nữa.
Lần này tiêu hoa khôi ta đây rồi...Papa đã giận là khỏi còn đường lui, cũng như mỹ phẩm mơ cũng không có.
Papa để lá thư lên bàn, nhìn đồng hồ, có một cuộc hẹn quan trọng lúc 8h tối, nên papa nhanh chóng rời đi.Haizzz. Tôi ngồi phịch ra salon ngẫm nghĩ chuyện đời. Ngôi trường nam sinh papa tôi nhắc đến nằm hoàn toàn xa so với ngôi trường cũ, còn ở một khu vực hẻo lánh (má ơi!!), trong bán kính 500m không hề tồn tại một trung tâm mua sắm với hàng loạt shop hàng hiệu nào cả. Đồng phục cũng xấu òm...Nói chung quy là trường làng...Xong..Xác định...Đời tôi trôi về đâu
Dù có bày mặt cún mặt mèo cu-te như thế nào cũng không làm lay động con tim sắt đá của người đàn ông 35 tuổi nàyTôi đang trên xe của ba, sau lưng là toàn bộ hành lí của tôi bao gồm vali mỹ phẩm, hai vali áo và quần, 1 vali nhu yếu phẩm, 1 vali thức ăn cứu đói và 1 vali chứa những thứ linh tinh như quà fan tặng, quà tỏ tình (tôi tính vứt rất nhiều lần nhưng may mắn sao không vứt, nếu làm thế thì giờ này lấy gì xài hahaha)
Chạy một hồi super lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại. Đúng như dự đoán, là nông thôn, là NÔNG THÔN đó!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trước mắt tôi là một ngôi nhà tường cấp 4, đơn sơ giản dị và xung quanh là dãy nhà đông người mà mọi người gọi là nhà trọ
Quào, papa giận tôi cỡ vậy sao :(((– Phòng con là 614. Cuối dãy này.– Vậy hai cha con mình ở cái phòng trọ tí teo vậy thôi hả ba?– Ai nói, mình con à
Cái câu nói của papa nhẹ tựa gió, nhẹ đến nỗi cuốn luôn cái hồn phách tôi bay về phương xa luôn.PAPA!!!! ĐỪNG GIẬN NỮA MÀ CON BIẾT LỖI RỒI CON SẼ HỌC HÀNH CHĂM CHỈ MÀ!!!!!!!!– Vậy đi, ta đã trả trước 3 tháng tiền nhà, còn những tháng sau, tự lo
Rồi ụn xe đi mất tiêuVậy là xong!!!!Tôi đứng giật giật cái chân mày. Nhìn cái cách sống dân dã này, không quen, rất không quen
Từ nhỏ sống trong nhung lụa, về nhà là có cái ăn ngay, giường cũng có người chuẩn bị chu đáo.Giờ đùng một cái, ở riêng.Ai thích ứng cho nỗi.. TT^TT
– Cháu là BaekHyun phải không?? - Một người đàn ông trung niên tựa bố tôi từ trong nhà bước raTheo lịch sự, tôi "Dạ" một cái.– Ba cháu nói sẽ gửi cháu ở đây một thời gian, thật là..._Bác à, cháu thật sự không quen– Không sao, rồi sẽ quen thôi
Rồi bác ấy dẫn tôi xem phòng. Sau nói chuyện một hồi tôi mới biết hai người từng quen biết nhau. Papa của tôi là ân nhân của bác này, vì thế bác ấy rất quý papa tôi, và nhận luôn việc giáo dục tôi đàng hoàng lại_Ngày mai là cháu lên nhận trường, phải dậy sớm đấy, biết chưa??Tôi "Dạ" lịch sự rồi khóa cửa phòng.Phòng trọ này chưa bằng một phần tư cái phòng cũ của tôi, vậy mà còn bao gồm nhà bếp, nhà WC, giường nữa chứ
Papa à, con sẽ mắc chứng sợ không gian hẹp mấtTôi lê hết 5 cái vali tổ chảng của mình vào phòng, cũng may Baekhyun ta nhanh trí gom được một mớ món khoái khẩu đem theo, không là tối nay chết đói rồi.Đi xe nguyên ngày làm tôi mệt muốn xỉu, vì thế sau khi ăn xong, tôi lăn ra ngủ ngon lành, bất chấp trên sàn chỉ có cái nệm cũ kĩ
Mong mai sẽ khá hơn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me