TruyenFull.Me

Shortfic Thuoc Ve Nhau


3 năm sau.

Anh và cô đã xa nhau được 3 năm rồi. Mọi thứ từ sau ngày hôm đó vẫn diễn ra như bình thường. Gil thì vẫn chạy đôn chạy đáo, ráo riết kiếm tiền chữa bệnh cho người chị thân yêu. Sáng sớm, mặt trời chưa ló dạng, cô đã phải đi giao sữa; đến 7h hơn lại lật đật vào trường đại học. Năm nay là năm cuối cấp để quyết định có tấm bằng đại học nên ai cũng vùi đầu vào bồi dưỡng. Tối lại phải chạy bàn ở quán cà phê nhỏ, tận khuya mới được về nhà. Cơ mà đâu phải về là ngủ ngay, cô phải lật đật tự ôn bài vở. Lịch trình một ngày của cô chỉ có thế. Nên rất hiếm khi có thời gian nghĩ tới anh.Thế nhưng, anh vẫn tìm đến cô, trong mỗi giấc mơ.

Isaac gần như lãng cảm trong tình yêu. Sau khi chia tay Gil, anh dốc toàn bộ sức lực để đắm mình vào những dự án chằng chịt con số theo đúng nhiệm vụ của một tồng giám đốc. Tuy vậy, vẻ lạnh lùng của anh càng khiến những cô gái xung quanh không cưỡng lại nỗi. Họ chỉ dám âm thầm theo dõi anh, vì hiểu rõ tính tình của con thú hoang kia là như thế nào. Chỉ cần một chuyện nhỏ nhoi làm phật lòng anh, thì cả công ty ấy đã phải chịu không ít giông bão. Riêng Tóc Tiên- người con gái đã mang hôn ước với anh- luôn kề cận bên anh,dù cho anh có lạnh nhạt cỡ nào.

- Isaac.

Tóc Tiên mang li cà phê vào , trong công ty này, cô ta đảm nhận vai trò trợ lý TGĐ. Có thể nói, gia đình cô ta cũng thược loại khá giả, nhưng vì muốn giữ chặt Isaac riêng cho mình nên hạ giọng nũng nịu với mẹ anh vào làm với lý do 'giúp chồng chia sẻ công việc'. Trong công ty này, ai chẳng biết đến thân phận của Tiên, nên rất nhún nhường với cô ta. Điều đó làm Tiên càng thêm kiêu ngạo. Tóc Tiên nói gì, dù là đúng hay sai, đeèu phải gập người vâng lệnh, vì họ sợ đụng chạm tới TGĐ tàn bạo kia.

- Để đó rồi ra ngoài.- Isaac lạnh lùng, vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính.

Tóc Tiên dường như đã quen với cách đới xử của Isaac, cô ta đã mngoảnh mặt đi ra ngoài, nhưng lại nhớ đến câu nói của cha mình. "Nếu con cưới hắn, sau khi li dị, người vợ sẽ được hưởng 50% tài sản". Ả liền nũng nịu, ôm lấy cổ Isaac.

- Anh à, tới giờ trưa rồi, anh đi ăn với em nha.

- Thích thì tự đi - Anh vẫn không có ý định dời mắt.

Tóc Tiên thộn mặt ra, nhanh chóng lấy lại cảm xúc, ngồi hẳn lên đùi anh, ả chộp lấy bàn tay thon dài đang đặt trên bàn phím vòng qua eo mình, rồi bảo:

- Anh kì quá à. Vợ đối mà chồng nỡ lơ vậy sao?

Mùi nước hoa nồng nặc đó khiến anh khó chịu. Nhăn mày, anh đẩy Tiên ra, rồi lại tiếp tục làm việc:

- Chúng ta chưa kết hôn.

- Nhưng mà đã đính hôn rồi còn gì?- Tóc Tiên hơi mất đà khi bị anh đẩy ra, nhưng vẫn kịp thời đáp trả.

- Tôi..

Kỉ niệm qua khiến tim nhạt nhòa

Một người đau, một người bỏ lại phía sau

Một tình yêu giống như là mơ

Mà vì sao chỉ còn mình tôi mãi chờ

Chuông điện thoại reo lên, cắt ngang lời anh định nói. Bực dọc, với lấy điện thoại rồi hét vào đầu dây bên kia:

- Ai?

-"Ơh?! Cho hỏi, phải Tuấn Tài không?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trạc tuổi 50. Giọng nói này rất ấm, rất quen, khiến Isaac có phần dịu lại:

- Phải. Ai đấy?

Nghe bên kia khẳng định là đúng, người đàn ông mừng rỡ:

- Tài hả con?! Thầy Tùng nè, nhớ thầy không?!

Isaac thần người ra một chút, rồi lại mỉm cười, anh lễ phép đáp:

- Vâng. Sao thầy biết số con mà gọi?

- Hihi. Thầy nhờ thằng Thạch cho số con. Lúc nghe nạc, thầy hú tim.

Isaac bật cười, dù thầy có lớn tuổi như thế, vẫn thân thiện và xì teen.

- Thầy gọi con có gì không ạ?!

- Af. Trường mình tổ chức buổi tiệc để giao lưu giữa cựu học sinh với học sinh năm ba sắp ra trường ấy mà.

Hiểu được ý thầy, anh hỏi:

- Thầy muốn con tham gia?

- Đúng vậy. Con đến được không?

Isaac nhìn Tóc Tiên, rồi nói:

- Còn Tóc Tiên..

- Đến luôn càng tốt.

Thật ra anh chả muốn dẫn cô ta đi theo tí nào. Nhưng lại nhớ đến chuyện bị mẹ phàn nàn vì không quan tâm tới "vợ tương lai", làm anh chán nản.

___________________________________________

18h50'

Gil vừa đi làm về. Hôm nay, cô phải đổi ca với đồng nghiệp để dự buổi giao lưu của trường, nên vừa học về phải cuosng cuồng đạp xe đến chỗ làm. Lúc nảy đang trên đường về, bánh xe lại nổi cơn lên, thế là Gil phải dẫn bộ. Lết vào phòng tắm, Gil mệt mỏi thả mình thư giãn trong dòng nước mát lạnh.

19h15'

15' nữa là buổi lễ bắt đầu. Gil có thể đến trễ một chút cũng không sao, ngặt nỗi lúc sáng bị đám bạn chơi xỏ, giao cô cho thầy Tùng để lên hát mở đầu thế mạng cho tụi nó, nên không thể tới trễ được. Thở dài một tiếng, xe đạp hư, đi bộ thì trễ mất, gọi cho Chi thì chắc chắn nhỏ bạn đã đến tự lúc nào. Với một cô gái ham chơi như Chi thì khỏi phải bàn cãi. Loay hoay tìm cách thì điện thoại rung lên, Gil bắt máy:

- Tronie? Gọi em có gì không?

- Em đi chưa?-Bên kia hỏi lại

- Chưa anh

- Vậy xuống trước nhà, anh chở đi.

Chưa kịp phản ứng thì Tronie đã tắt máy. Cô nhíu mày rồi cũng lật đật chạy ra ngoài. Vừa xuống dưới cổng thì đã thấy chiếc xe mô tô sành điệu đậu sát lề. Người con trai quen thuộc đang ngồi trên xe đợi cô. Vừa thấy cô đi tới, anh ngoắc vội:

- Nhanh đi Gil, kẻo trễ.

- Dạ.

Gil ngồi lên xe, Tronie tỉ mỉ đội nón cho cô, rồi phóng xe đi. Gil chưa kịp định thần, theo phản xạ ôm chặt lấy vòng eo rắn rỏi của Tronie. Anh khẽ mỉm cười.

________________________________________

- Em xuống đi, anh gửi xe đã.

- Dạ.

Tronie nhẹ nhàng gỡ nón cho Gil, rồi treo vào xe. Anh cười tươi với cô, làm cô cảm thấy ấm áp.

- - - - - - - - - - - - - - -

Chi đứng lóng ngóng nảy giờ, thấy Gil vào liền chạy tới lôi Gil đi một mạch. Gil chưa kịp phản ứng, lại bị nhấn ngồi xuống ghế. Đến khi thích ứng thì thấy Chi đang...son môi cho mình.

- Làm gì vậy Chi?

- Kệ tui. - Chi gạt tay Gil đang nắm tay mình.

- Son đậm dữ vậy?

- Mới đẹp!!

"Sau đây là tiết mục mở đầu, xin mời mọi người cùng lắng nghe giọng hát của nữ sinh: Thanh Trúc"

Tiếng vỗ tay vang lên. Chi đẩy Gil ra ngoài. Còn khuyến mãi thêm nụ cười khích lệ. Gil đưa tay lau vội vết son môi trên môi, lấy tinh thần rồi bước lên sân khấu.

Vặn nhạc to lên lại gần nhau thêm muộn phiền mau quên hòa mình trong đêm nào cùng bay lên và giờ đây

Nhịp đập quay quay dòng người xoay xoay giờ là right day chỉ còn mê say cuồng nhịp đôi tay và giờ đây

Cuộc đời chẳng đẹp như giấc mơ bộn bề mệt nhoài ôm nỗi tan vỡ

Tonight tonight quên hết đi, all right all right không nghĩ suy.

Tonight tonight nụ cười, xua tan đi mọi buồn chán.

Tonight tonight vui cháy lên, tonight tonight xóa hết ưu phiền.

Để trái tim lại bừng lên.

Trái đất vẫn cứ quay

Trái tim rung động vẫn bước đi

Tonight tonight quên hết đi, all right all right không nghĩ suy.

Tonight tonight nụ cười, xua tan đi mọi buồn chán.

Tonight tonight vui cháy lên, tonight tonight xóa hết ưu phiền.

Để trái tim lại bừng lên.

-Tonight [Thanh Duy]-

Giọng hát vang lên, cả khán đài im lặng một lúc, rồi nhanh chóng hòa vào giai điệu của bài hát. Một góc tối phía dưới, Isaac thẫn thờ nhìn Gil. Cô đã khác xưa rất nhiều. Không còn mái tóc dài, thay vào đó là mái tóc ngắn cũn cỡn màu nâu vàng, kèm theo phong cách Tom Boy thật cá tính. Trông cô gầy đi, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ trưởng thành đến kì lạ. Trái tim anh chợt lỗi một nhịp. Hình dáng bao lâu nay anh mong chờ đang đứng trước mặt anh. Rất gần, nhưng xa cách đến khó tả. Bài hát kết thúc, một chàng trai lên tặng hoa. Mắt anh tối sầm lại. Cảnh Tronie ân cần chở Gil đến, và ngay cả cảnh Gil vòng tay ôm chặt lấy Tronie, anh đã chứng kiến tận mắt. Cơn đau nhói lên từng hồi. Anh có gì thua cậu ta chứ? Sao Gil lại chọn cậu ta, mà không chọn anh? Nghiến răng, anh nắm lấy tay Tóc Tiên, bước về phía cánh gà.

- Trúc. Con hát tốt lắm. - Thầy Tùng vỗ nhẹ vai Gil.

- Cám ơn thầy. - Gil cười tươi.

Hai thầy trò nói chuyện qua lại, bỗng có người gọi thầy.

- Thầy Tùng.

" Giọng nói này.."

Gil thoáng sững người. Là Isaac. Sao anh lại xuất hiện ở đây? Khoan đã... Anh đang nắm tay một cô gái khác. ĐIều đó khiến trái tim như có ngàn con dao đâm vào. Anh bước đến gần hơn. Thấy Gil đang nhìn mình, anh buông tay Tóc Tiên ra, rồi vòng tay qua eo Tiên thân mật. Lòng Gil ngột ngạt đến khó chịu. Gil giận anh, anh đã quên Gil và quen người con gái khác. Rồi tự cười chua xót cho bản thân. Chính Gil đã đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình, thì có quyền gì cấm anh không tìm người yêu mới? Nhìn cô gái ấy, cô ta ăn mặc sang trọng, toát lên khí thế hơn người. Chẳng bù cho Gil, ngày đem phải vất vả làm việc để kiếm ra đồng tiền. Thế thì tư cách gì ghen tị với cô ta? Nuốt ngược nước mắt vào tim, Gil cố ổn định nhịp tim đang rối loạn trong lồng ngực. Hít một hơi sâu, nặn ra nụ cười gượng gạo:

- Thưa thầy, con đi trước.

- Khoan đã, lâu quá không gặp, em không định nói với tôi vài câu sao?

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me