TruyenFull.Me

[SHORTFIC] Trai bao [Junseob - Happy Junseob's day]

EXTRA - Part 2

AntlerHead

Hắn, là một con người cô độc.

Sau một bữa tiệc nhậu mệt mỏi với đám bạn trong bar. Junhyung chán nản leo lên xe đi về, theo sau hắn là một ả mỹ nhân nào đó hot nhất nhì với thân hình nóng bỏng, đường cong chữ S. Nhưng đáng tiếc là hắn chẳng để tâm. Đàn bà hắn gặp nhiều rồi, đẹp quá đâm thừa thãi. Chẳng phải lũ đấy chỉ mong qua đêm với hắn, tận hưởng chút khoái lạc rẻ tiền, xong cười e thẹn rồi cầm thành quả của mình về sao?

“Oppa, em giúp anh nhé” Chưa về đến khách sạn mà đã bạo loạn. Ả gái bao bên cạnh Junhyung trườn đến bên hắn. Tay không ngừng sờ soạng, cởi nút áo hắn đang mặc trên người. Mang danh là mang về để mua vui mà sao hắn cảm thấy như mình đang bị cưỡng bức!

“Buông!” Junhyung lạnh nhạt nói. Tiện thể dừng xe “Bước xuống đi!”

“Mwo!?” Dường như chưa tin vào tai mình, ả hỏi lại lần nữa.

“Bước xuống!” Giọng hắn trầm, có vẻ như mất kiên nhẫn.

“Nhưng…” Đem ra đến đây còn bắt người ta tự về, chẳng phải là rất tàn nhẫn sao ah~

“Aish!” Điên máu. Junhyung cầm tay ả rồi đẩy nhanh ra ngoài. Kèm theo đó là chút tiền để ả tự bắt xe về.

Réc! Chiếc BMW phóng nhanh ra ngoài đường.

***

“Sao thời giờ đàn bà toàn một lũ không xương…” Junhyung khó chịu càu nhàu. Có vẻ do hắn say, nên những gì suy nghĩ trong hắn bật ra hết. Mà bản chất hắn là một con người cộc cằn, nên khi say càng khó tính dữ dội. Vả lại, trong mắt hắn, đàn bà đã trở thành kẻ thù…

Kể từ khi cha hắn mất vì bệnh đau tim, lí do vì mẹ hắn đã cặp kè với một tình nhân khác khi hắn còn nhỏ. Họ làm đơn li dị trong thầm lặng, bỏ ra đi trong thầm lặng. Chỉ để lại nỗi đau như muốn gào thét cho hắn. Khi cha hắn mất, hắn thay ông tiếp quản sự nghiệp, căn nhà cũ phá đi và bắt đầu học cách sống ở riêng. Tuy qua thời gian rất tốt, nhưng sự cô độc trong hắn vẫn không thay đổi.

Hắn…thèm khát yêu thương…

Ngay khi thấy thân ảnh nhỏ bé của cậu lang thang bơ vơ vô định. Tim hắn chợt thấy xốn xang. Chẳng biết vì sao, hắn thấy sự đồng cảm. Hắn, tò mò, hắn muốn biết. Mãi suy nghĩ, chính hắn cũng không nhận ra mình đã đến bên cậu khi nào.

Khuôn mặt bầu bĩnh như đứa con nít ngây thơ. Lại mang chút u buồn trưởng thành của người lớn. Đêm đó, hắn mang cậu về nhà. Nhìn cậu yếu đuối mỏng manh, hắn chợt nghĩ rằng đây chính là đêm đầu tiên của cậu, quên béng mất rằng cậu là một trai bao mà thốt lên “Sẽ không đau, anh hứa”

Nhưng cậu cũng chỉ là trai bao. Đặc biệt rằng, không phải là loại tầm thường. Cậu như thứ thuốc độc dụ dỗ hắn. Một khi đã dính vào rồi sẽ chẳng thể nào thoát ra…

---

Đã bỏ cái Extra này lâu quá rồi, giờ mới post lên được! *gào* T___T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me