Shortfic Tuong Lam Dau Tay Va Tan Thuoc
Hạ Tuấn Lâm cầm chiếc vé VIP trên tay. Suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cậu liên tục ngồi im một chỗ và thở dài. Nghiêm HạoTường từng nói đến concert vạn người xem cho cậu nghe. Lúc đấy cậu vẫn còn cười, hứa sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kì sân khấu nào của anh. Nhưng đến khi anh đưa chiếc vé ngồi ở hàng ghế danh dự cho cậu thì mọi chuyện đã bước sang một ngã rẽ khác mất rồi.Bạn cùng phòng của Hạ Tuấn Lâm thật sự không chịu nổi bộ mặt u sầu của cậu nữa, nên bước tới đẩy vai cậu vài cái:"Muốn đi thì đi đi! Cậu còn ở đây giả ngốc làm gì?"Cậu lười phản bác nên chỉ bực bội đập mạnh tay xuống bàn:"Chuyện này cậu không hiểu được đâu!"Sau cuộc chia ly ngày hôm đó, Hạ Tuấn Lâm đã cắt đứt mọi liên hệ với Nghiêm Hạo Tường. Điện thoại di động luôn trong trạng thái tắt máy, còn cậu thì lười biếng làm việc như một con rùa trong vài ngày liên tiếp. Khi đã ổn định lại tinh thần, cậu mới mở lại Wechat. Tin tức dồn dập kéo đến khiến cậu cảm thấy bối rối.Không có tin tức gì mới, cuộc trò chuyện với Nghiêm HạoTường đã chấm dứt cách đây ba ngày. Tin nhắn cuối cùng mà anh gửi cho cậu chỉ là một dòng thông báo ngắn gọn: "Anh đứng đợi em ở dưới cổng kí túc xá..." Trong vòng bạn bè, ảnh đại diện và hình nền Wechat của Nghiêm HạoTường đều được đổi thành màu đen. Những nội dung trước đó anh từng đăng cũng đều bị xóa hết. Trông có vẻ mỉa mai và tàn nhẫn biết bao!Hạ Tuấn Lâm mơ màng nghĩ đến bảy ngày hạnh phúc thoáng qua trước đó. Cứ ngỡ như một câu chuyện cổ tích, thế nhưng ở hiện tại lúc này, thứ nhận lại được chỉ là trái đắng, đau khổ. Kí ức không có nhiều để lục tìm, vì thế cậu chỉ có thể mở lại những tấm ảnh trước đây chụp cùng anh trong thuỷ cung ra để ngắm nghía. Một việc làm vô bổ để lấp đầy khoảng trống trong tim cô đơn này.Nhưng điều này cũng không giúp ích được gì nhiều. Thứ tình cảm vội vàng được vun đắp từ bản hợp đồng chóng vánh giống như một liều thuốc độc đã quá hạn sử dụng, một khi đã sa ngã vào thì chỉ có đau lòng đến chết mà thôi.Bề ngoài trông Hạ Tuấn Lâm có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra mấy đêm nay cậu không thể nào chợp mắt nổi. Đôi mắt hoa đào mở to. Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ để lật tẩy âm mưu của quá khứ và thiết lập lại nó trong tương lai. Cậu đơn phương cố gắng thay đổi kết thúc của câu chuyện tình bi đát này. Dần dần, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu nghi ngờ tình yêu của Nghiêm Hạo Tường dành cho mình. Tuấn Lâm luôn trăn trở suy nghĩ:"Liệu cậu có phải là người duy nhất nhận được tình yêu của anh trong trò chơi ái tình này hay không?"Sâu thẳm trong mỗi người luôn tồn tại những ham muốn đáng khinh bỉ. Cậu luôn khao khát được chiếm hữu anh thêm một lần nữa.Không một ai dạy cho Tuấn Lâm biết tình yêu có thể nghiệt ngã đến nhường nào. Quanh quẩn trong đầu cậu luôn có một giọng nói thì thầm. Người ấy giục cậu mau đứng dậy, chạy thật nhanh đến concert để xem Nghiêm Hạo Tường biểu diễn. Trong bóng tối, sẽ chẳng ai trông thấy cậu đâu! Tuấn Lâm do dự, nhưng rất nhanh, đôi chân lại bị một bàn tay giữ chặt lại, ngăn cản từng ý định, mong muốn, khát khao của cậu.Hạ Tuấn Lâm thực sự rất sợ hãi. Đối diện với ánh mắt thờ ơ của Nghiêm Hạo Tường, cậu run rẩy ngã khuỵu. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến chuyện anh dứt khoát đoạn tình với mình, cậu đã bồn chồn, đứng ngồi không yên, đến mức ước gì bản thân có thể ngất xỉu đi ngay lúc này. Đến ngày diễn ra concert, Hạ Tuấn Lâm vẫn suy nghĩ chưa thông. Những người sống cùng kí túc xá từ lâu đã quá quen thuộc với tâm trạng suy sụp này của cậu. Họ mặc những bộ đồ rộng rãi, phù hợp với concept của lễ hội âm nhạc. Sau vài phút thảo luận, cuối cùng họ cũng bước đến bên giường và kéo Hạ Tuấn Lâm ra khỏi phòng. Cậu được bạn bè mặc vội cho chiếc áo khoác rồi đeo giầy hộ, cứ thế bước ra ngoài giống như một quả cầu tuyết khổng lồ.Họ được nhân viên an ninh dẫn vào từ cửa soát vé VIP. Hạ Tuấn Lâm cố tình lảng tránh mọi thứ. Thậm chí cậu còn không dám ngẩng đầu lên. Sân khấu đang ở rất gần. Cách hàng ghế danh dự vài bước chân, cậu đã đánh mất hết toàn bộ can đảm để tưởng tượng ra cảnh Nghiêm Hạo Tường đang tươi cười đứng trước mặt mình.Trời mỗi lúc một tối. Sân vận động nhanh chóng lấp đầy khán giả. Lối thoát hiểm được nhân viên bảo an đóng lại. Hạ Tuấn Lâm mặc một chiếc áo len và đội mũ kín mít. Ánh đèn sân khấu chói lóa làm cậu hơi choáng váng.Như thường lệ, tiết mục của Nghiêm Hạo Tường diễn ở gần cuối chương trình. Còn Hạ Tuấn Lâm thì vẫn lơ đễnh theo dõi màn biểu diễn của những người khác.Sân khấu bùng cháy với những tiếng vỗ tay và hò hét vang dội. Dù mọi người có cuồng nhiệt như thế nào đi nữa cũng không thể khiến Tuấn Lâm vui vẻ, lắc lư theo điệu nhạc được. Cậu bất động ngồi trên ghế như một tảng băng.Nghiêm Hạo Tường bước lên sân khấu với bộ trang phục biểu diễn rất khác với trước đây. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thoải mái. Cúc áo được cởi ra một nửa, để lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo, mê người. Đây không giống một tiết mục rap chút nào. Công tâm mà nói, anh giống như nam chính bước ra từ một bộ phim ngôn tình học đường vậy. Vị tiền bối được cả trường ngưỡng mộ và yêu mến.Nhịp tim của Hạ Tuấn Lâm gần như đập loạn nhịp. Cậu biết mình bị anh mê hoặc là bởi chính vẻ đẹp nam thần này. Cậu không có thời gian để tiếp tục cảm thán. Màn trình diễn sôi động của anh trên sân khấu đã cuốn trôi đi mọi phòng bị trong cậu.Đây là lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm xem Nghiêm Hạo Tường biểu diễn trực tiếp trên sân khấu. Anh ấy thực sự rất đẹp trai. Dù là giọng gió hay những động tác freestyle năng động, thoải mái thì ngay lập tức, mọi thứ anh trình diễn đều có thể gây ra một làn sóng hâm mộ cuồng nhiệt. Ánh đèn sân khấu chiếu vào người nghệ sĩ tài hoa, giống như đang mạ vàng lấp lánh lên bộ đồ hoàng tử đắt tiền của anh.Khi Nghiêm Hạo Tường di chuyển đến gần ranh giới giữa sân khấu và khán đài, tiếng reo hò của các cô gái lần lượt vang lên. Không biết là vô tình hay cố ý, anh chủ động ngồi xuống ngay trước mặt Hạ Tuấn Lâm. Trong tích tắc, bàn tay anh duỗi thẳng ra, hướng về phía cậu. Đôi mắt anh vẫn nhìn vào đám đông, nhưng không có một chút tập trung nào. Cậu mơ hồ nhận ra ánh nhìn ấy đang đặt lên người mình. Trái tim nặng nề đập từng hồi.Hạ Tuấn Lâm thở gấp, cố gắng lắng nghe bài hát đầu tiên. Trong lúc tạm nghỉ, gương mặt thanh tú của Nghiêm Hạo Tường khẽ ngâng lên để uống nước, nhưng cậu không hề bị phân tâm. Khoé miệng anh hơi nhếch lên. MC nói vài câu nhàm chán. Có thể thấy tâm tình anh đang rất tốt. Tiếng hoan hô ồn ào phía dưới cũng không làm cho anh cười tươi được."Hãy quay camera xuống dưới, chúng ta sẽ chọn ra ngẫu nhiên một bạn khán giả may mắn lên sân khấu, để giao lưu với Nghiêm Hạo Tường nào!"Hạ Tuấn Lâm lo lắng đến mức chân tay lạnh toát, run rẩy. Một linh cảm mạnh mẽ dâng lên, trong chốc lát đang thiêu đốt cậu. Tuấn Lâm gần như dõi theo mọi động tĩnh của máy quay đang lướt qua đám đông và dần chạy thẳng về phía cậu.Mái tóc lòa xòa che đi đôi mắt phong tình của cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp như tranh được phóng đại trên màn hình. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Đám đông im lặng. Hàng nghìn đôi mắt đang dán chặt lên người Hạ Tuấn Lâm. Linh hồn cậu bị hút vào không gian đang ngưng đọng lại. Cậu cố gắng kiểm soát từng biểu cảm của mình, nhưng tình yêu đối với người ấy cứ trào ra khỏi lồng ngực. Đau nhức.Nghiêm Hạo Tường muốn chửi thề. Tại sao trên thế gian này lại tồn tại một người như Hạ Tuấn Lâm? Từng bộ phận trên cơ thể cậu đều phù hợp với sự tồn tại và sở thích phóng khoáng của anh. Chỉ cần cậu đứng trước mặt anh, mọi khao khát điên cuồng được chiếm hữu người ấy bỗng nhiên nổi lên trong anh không thể nào dập tắt nổi.Suýt chút nữa Hạ Tuấn Lâm bị đám đông đẩy về phía trước. Đứng trên sân khấu, cậu sợ hãi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Nghiêm Hạo Tường. Một vũng nước đen ngòm hòa cùng dục vọng cháy bỏng, xen kẽ những niềm vui rời rạc. Điều này khiến tâm can cậu tan chảy trong tích tắc.Bước đến gần Nghiêm Hạo Tường hơn một chút, Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy anh đang đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út. Nó giống hệt chiếc nhẫn mà cậu có.Đột nhiên cậu không còn sợ nữa. E dè kiễng chân lên. Cánh tay duỗi ra rồi dè dặt cúi người ôm chầm lấy anh trên sân khấu. Một khoảng cách tưởng chừng như quá gần nhưng vẫn chưa đủ để chạm tới.Anh đưa micro lên rồi nhướng mày nhìn cậu:"Em có điều gì muốn nói với anh không?"Cả hai người dường như muốn phát điên lên mất rồi.Cái nhìn đầy dục vọng mang theo vài phần chất vấn của người trước mặt ngay lập tức kéo Hạ Tuấn Lâm trở về con hẻm tối tăm ngày hôm đó. Những chấn động mơ hồ khiến tim cậu đập loạn nhịp. Đôi mắt anh không hề dao động. Nhưng vẻ bề ngoài kiêu ngạo vẫn phải cúi đầu trước ham muốn thấp hèn đang nảy nở trong đầu anh lúc này. Anh khao khát cầu xin cậu một nụ hôn.Hai người đối diện nhau. Cuối cùng họ đã tìm được câu trả lời cho riêng mình."Keng..."Chiếc micro rơi xuống đất. Nghiêm Hạo Tường loạng choạng bám vào người Hạ Tuấn Lâm. Cậu ôm chặt lấy anh. Ánh mắt dõi theo của vạn người hâm mộ cũng không bằng một cái liếc nhìn của người mình thương. Anh chỉ có thể cảm nhận được yêu thương cùng nỗi đau mà người này ban cho mình mà thôi.Từng luồng hơi nóng hổi phả vào tai Nghiêm Hạo Tường. Hạ Tuấn Lâm thì thầm chỉ đủ để mình anh nghe thấy:"Anh có muốn nghe em nói câu này không?""Em thật sự rất thích anh..."Anh vụng về đáp lại câu nói của cậu bằng một cái gật đầu nặng nề, thật giống như một cậu bé ngoan ngoãn vâng lời khi muốn xin kẹo để ăn. Vì thế trái tim của Tuấn Lâm bỗng chốc mềm thành một vũng nước. Cậu kiếm tìm đôi môi của người đối diện. Mặc kệ anh có muốn hôn hay không, cậu vẫn sẽ kiên quyết làm theo trái tim mình mách bảo:"Em vĩnh viễn yêu anh..."Không phải bảy ngày hay một tháng, tình yêu làm sao có thể cân, đo, đong, đếm được bằng thước đo của thời gian. Khi nhìn vào đôi mắt của anh, em ước mình có thể thay đổi được quá khứ và làm lại từ đầu. Chính từ khoảnh khắc lần đầu tiên được sinh ra cho đến khi mái tóc nhuộm đầy hoa tuyết, em mãi mãi chỉ yêu mình anh mà thôi."Em muốn thực hiện điều đó, phải không?" Đám đông đỏ mặt. Hai trái tim bị bóp nghẹn lại."Hạ Nhi?"Nghiêm Hạo Tường chỉ cảm thấy máu từ tứ chi đang dồn về tim. Miễn cưỡng trấn tĩnh lại bản thân, ngón tay cái của anh men theo cằm người đối diện, chạm lên đôi môi mềm mại, tha thiết gọi tên người mà anh yêu nhất:"Anh cũng thế, vẫn luôn yêu em và chỉ yêu duy nhất mình em thôi...""Anh yêu em. Anh sẽ đợi em ở đây. Nếu như em từ chối, anh sẽ đi tìm em thêm một lần nữa..."Nụ hôn ướt át bất ngờ rơi xuống những cánh hoa hồng mềm mịn, đỏ như máu. Tiếng la hét của mọi người lập tức khuấy động bầu không khí yên tĩnh. Phản ứng bất ngờ từ người hâm mộ khiến những người trong cuộc như họ cũng không thể nào ngờ tới được. Khung cảnh cuồng nhiệt và lãng mạn. Họ đã quên đi mục đích ban đầu của mình và đắm đuối trong mật ngọt ái tình đến hơi thở cuối cùng.Nghiêm Hạo Tường tận hưởng vị dâu ngọt ngào trong khoang miệng ấm nóng của Hạ Tuấn Lâm. Chiếc lưỡi đỏ cuốn lấy từng hơi thở dồn dập.Trên sân khấu, ánh sáng rực rỡ bao quanh lấy đôi tình nhân cuồng nhiệt. Họ là chiếc phao cứu sinh của nhau. Còn tình yêu chân thành là mái chèo giúp họ vượt qua mọi sóng gió trong cuộc đời này. May mắn thay, những lúc nghiệt ngã nhất, họ vẫn đồng cam cộng khổ để cùng nhau cập bến bờ hạnh phúc.Cả cơ thể Nghiêm Hạo Tường bị bao phủ bởi nhịp tim đập quen thuộc của Hạ Tuấn Lâm. Sự tỉnh táo thường ngày của anh bỗng chốc bị sụp đổ. Anh hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu. Những hành động trở nên đầy vội vã và cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.Tất nhiên Hạ Tuấn Lâm luôn chiều theo ý muốn của anh. Cậu kéo chặt áo đối phương rồi hơi đẩy người ra xa một chút. Tuấn Lâm là người biết cách khống chế Nghiêm Hạo Tường nhất. Giọng nói ngọt lịm, nũng nịu gọi người yêu:"Anh yêu!" Câu nói không hoàn chỉnh bị nhấn chìm trong đôi môi ấm áp của anh. Cậu hạnh phúc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh rồi mỉm cười nói:"Cầm micro lên rồi em cho anh hôn tiếp, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me