TruyenFull.Me

Si Me

Đi bộ về nhà sau trận đấu với Kagami, đầu của Aomine bị rối bời hơn bao giờ hết. Nếu trước đây hắn không chắc thì bây giờ hắn chắc rồi. Những cảm xúc hắn dành cho Kagami, một thứ gì đó chắc chắn không chỉ là sự ganh đua hay thậm chí là tình bạn. Nhưng hắn vẫn bối rối, hắn chưa bao giờ thích thằng con trai nào cả, hắn chưa thật sự thích ai trước đây. Chắc chắn đấy, hắn thấy những cô nàng nóng bỏng (đặc biệt là Mai-chan) và hắn đã có hàng loạt lời tỏ tình từ mấy cô nàng hồi trung học, nhưng chuyện này thì, chuyện này thật mới mẻ. Những cảm xúc như thế này thật kỳ lạ và Aomine không quen cảm nhận chúng. Vì vậy, để chống lại sự phán đoán hay ho của hắn, hắn rút điện thoại ra và gọi cho người mà hắn hi vọng có thể giúp hắn.

"Dai-chan? Có chuyện gì sao? Cậu không thường gọi cho tớ đột ngột như vậy."

"Yo, Satsuki. Vậy, về những gì tớ đã nói với c-"

"Về chuyện cậu đang yêu Kagamin hả!?" Cô ấy nghe có vẻ quá kích động, gần như ré lên.

Aomine lầm bầm, hắn xem xét có nên cúp điện thoại không nhưng Satsuki quá nhanh.

"Hãy để tớ đoán nào, cậu không thể ngừng nghĩ về cậu ấy, đúng không? Và cậu không biết phải làm gì về chuyện này?"

Hắn chậc một cái nhưng vẫn trả lời cô ấy.

"...Ừ."

Mặt hắn nóng lên, thường thì hắn không quan tâm Satsuki có thể hiểu hắn tốt hay không nhưng thực tế là cô biết chính xác cảm giác của hắn lúc này, điều đó thật xấu hổ.

Satsuki ré lên và Aomine lại rên rỉ, bây giờ hắn gần về đến nhà và hắn chỉ muốn ngủ cho qua chuyện thôi.

 "Aww, Dai-chan dễ thương quá đi! Tớ rất mừng và hạnh phúc cho cậu đấy!"Cô ấy la lớn.

"Thôi đi, Satsuki."

Cô ấy bắt đầu tiếp tục về việc làm thế nào cô ấy biết tất cả chuyện đó, kể từ lần đầu tiên họ thi đấu cùng nhau tại giải Interhigh, họ có khả năng về sức mạnh ngang nhau, họ có thể thúc đẩy nhau như những vận động viên bóng rổ. Làm thế nào mà cả hắn và cậu đều giống nhau về tính cách, tầm vóc, sở thích và tất nhiên bóng rổ là điều họ cảm thấy hợp nhau. Trong khi hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, cô ấy nói rằng họ đã tạo nên cặp đôi tuyệt vời khiến Aomine cảm thấy choáng váng.

Nhiều hơn cảm giác khiếp sợ, đó cũng là một sự hồi hộp. Aomine chauw bao giờ cảm thấy như vậy trước đây, nhưng hắn là người không bao giờ quay lưng lại với thử thách, thật sự thì hắn luôn hoan nghênh chúng. Thật thích hợp khi Kagami có mặt để cho hắn thử thách mới.

Đó phải là định mệnh.

"Vậy, tớ phải làm gì với nó đây?" Aomine nói khi hắn tới trước cửa nhà, rút chìa khóa để mở cửa. Satsuki dừng lại mọi điều cô ấy định nói và ấp úng một chút trước khi cô ấy trả lời.

"Chà, cậu muốn làm gì với chuyện đó, cậu muốn hẹn hò với Kagamin không?"

"Tớ không biết. Tớ chỉ thích cậu ấy, tớ đoán vậy." Hắn nói với vẻ không quan tâm lắm khi hắn đóng cửa phía sau mình lại, nhưng chính suy nghĩ hẹn hò với Kagami khiến trái tim hắn đập mạnh hơn chút.

"Thích ai cơ?"

Mẹ hắn thò đầu ra khỏi bếp, đôi mắt xanh tinh quái của bà sáng lên, tim hắn như chui tọt xuống bụng vì hắn sợ rằng bà đã nghe thấy chuyện đó. Bà bước ra khỏi bếp với hai tay chống nạnh, bà nở một nụ cười làm lộ núm đồng tiền trên gò má rám nắng.

"Không ai cả." Hắn nói rất nhanh, hắn cố gắng dừng câu chuyện trước khi bước lên bậc thang nhưng mẹ hắn lại nhanh hơn, hắn có lẽ chỉ kế thừa một nửa phản xạ nhanh từ bà. Trong chớp mắt, bà đã có thể giật điện thoại từ tay hắn và cố gắng né tránh hắn khi hắn thử giành lại nó, bà thọc nách hắn bất thình lình làm hắn ngã gục xuống tấm thảm.

"Bà già phiền phức." Hắn càu nhàu khi bà đưa điện thoại lên tai.

"Satsuki! Cô gái nào đã đánh cắp trái tim thằng con ngu ngốc của bác vậy?"

Bà nghe có vẻ phấn khích khi cô gái tóc hồng hùa theo bà và Aomine cau có như thế nào, không có gì ngạc nhiên khi họ rất hợp nhau. Nhưng lời nói của bà vang lên trong đầu hắn làm hắn ớn lạnh. Bà nói cô gái, hắn nhận ra điều mà làm cho toàn thân hắn trở nên lạnh ngắt. Nhưng tất nhiên, bà sẽ không nghĩ rằng người tác động đến hắn là một chàng trai. Hắn suy nghĩ về những gì mẹ hắn có thể làm và nói nếu bà phát hiện ra hắn thích con trai khiến Aomine cảm thấy rùng mình, sợ hãi. 

Cho nên, hắn sẽ làm những gì hắn cảm thấy đó là tốt nhất, hắn phải cắt liên lạc và sống xa cách mọi người. Không nói một lời, hắn đứng dậy khỏi sàn và đi về phía cầu thang, không thèm lấy lại điện thoại, không thèm nghe khi mẹ hắn gọi hắn từ dưới cầu thang. Hắn đi về phòng, quăng cặp xuống, cởi quần áo và để mặc chúng trên sàn nhà mà không suy nghĩ. Hắn đi vào phòng tắm và mở vòi sen, để nước rơi xuống cơ thể mình. Hắn không chờ cho nước nóng lên, hắn không quan tâm rằng nó rất lạnh làm da hắn nổi da gà lên. Hắn để nước chảy qua người hắn, hầu như không cảm nhận được khi nước ấm lên đến nhiệt độ dễ chịu hơn.

Bố mẹ hắn sẽ làm gì nếu hắn nói với họ rằng hắn là gay? Bây giờ hắn là gay ư? Hắn thích Kagami nên là đương nhiên rồi. Phải không? Nhưng hắn vẫn thích con gái và mấy bộ ngực lớn đó nữa, vậy có lẽ hắn không gay. Nhưng hắn vẫn thích tên ngốc này dù chỉ có mình cậu ta ư, chuyện quỷ này có nghĩa là gì? Với tiếng càu nhàu khó chịu, hắn chà xát cơ thể mình với quá nhiều sức lực, không để ý hắn đã nhẫn tâm với da mình như thế nào. Khi hắn kì cọ xong, hắn ngẩn đầu lên nhìn vòi sen, nhìn dòng nước chảy xuống mặt hắn. Nước làm đau nhức mắt hắn nên không bao lâu hắn khóa vòi sen lại. Aomine đứng đó, để những giọt nước chảy xuống mặt hắn và nếu một vài giọt nước mắt của hắn có rơi xuống thì sẽ không có ai ngoài bốn bức tường phòng tắm biết được.

"Có chuyện gì hả, Daiki."

Giọng nói của mẹ hắn gọi hắn khi hắn mở cửa phòng ngủ. Bà ấy gấp bộ đồng phục của hắn để trên sàn nhà, những ngón tay cẩn thận của bà duỗi thẳng nếp nhăn trong chiếc áo sơ mi trắng của hắn, những nếp nhăn trong áo lót của hắn. Bà đặt chúng xuống ghế xếp và quay mặt về phía con trai. Bà khoanh tay lại nhưng để lỏng lẻo trên hông như bà đang chờ đợi điều gì đó nhưng bà không thúc ép. Bà hỏi hắn một câu để mở đầu câu chuyện cho hắn, hắn có thể nói bất cứ gì hắn muốn, giống như bà đã làm khi hắn từ Teiko về nhà ngày hôm đó và là lần đầu tiên hắn cảm thấy sự trống rỗng nuốt chửng hắn.

"Không có gì ạ."

Hắn lấy khăn xoa tóc, và để một phần khăn rơi xuống che mắt hắn để hắn không nhìn bà. Hắn nghe tiếng bà thở dài và tiếng nệm lún xuống khi bà ngồi trên giường hắn.

"Đừng nói dối mẹ, Daiki. Con lại đây."

Giọng bà nhẹ nhàng nhưng vẫn quyết đoán, hắn không nói gì, hắn đi qua và ngồi cạnh bà trên giường, chiếc khăn quanh cổ vẫn che mặt hắn khi hắn đặt khuỷu tay lên đùi và khom người.

"Mẹ xin lỗi, mẹ đã lấy điện thoại của con và làm con xấu hổ trước mặt Satsuki."

Hắn lầm bầm trả lời và bà lại thở dài.

"Daiki, con biết dù con thích bất cứ ai, mẹ sẽ luôn ủng hộ con phải không? Mẹ chắc chắn cô bé đó là một cô gái đáng yêu."

Nếu bà chú ý hắn do dự khi bà nói "cô gái", vậy là cô ấy không kể với bà chuyện đó, nhưng thay vào đó bà đặt tay lên lưng hắn và xoa nhẹ.

"Mẹ biết sẽ rất khó nếu con kể với mẹ về nhiều thứ nhưng mẹ sẽ ở đây, được không?"

 "Vâng." Hắn nói khẽ, hắn không muốn nói về chuyện gì nhưng hắn biết bà sẽ không từ bỏ nếu hắn không đưa ra một vài ý định hắn sẽ làm gì để hắn ổn.

Với mái tóc xù chưa được chải chuốt và chiếc khăn bị treo quanh cổ hắn, mẹ hắn đứng dậy và ngập ngừng trước khi bà cúi xuống hôn một nụ hôn nhỏ sau gáy hắn. Bước về phía cửa, bà quay trở về là một người mẹ.

"Bây giờ con làm bài tập về nhà đi, bữa tối sẽ xong sớm thôi, và đừng quăng đồng phục của con ra sàn nữa!"

Hắn lầm bầm với bà vừa xoa chiếc khăn lên đầu mình. Khi hắn xoa tóc xong, hắn để nó rơi tự do xuống sàn ngay sau khi mẹ hắn mở cửa đi ra ngoài.

"Mẹ yêu con, Daiki." Bà thì thầm, đây là những lời mà hai người họ không nói với nhau thường xuyên, những lời cần phải nói ra.

"...Con cũng yêu mẹ." Hắn nhìn xuống sàn nhà thì thầm.

Bà đóng cửa lại còn hắn thì ngã xuống giường thở dài. Hắn cứ như vậy một lúc trước khi ngồi dậy và phát hiện điện thoại của mình nằm yên bên cạnh. Chộp lấy nó, hắn gõ nhanh một tin nhắn.

Aomine: Cậu đã kể cho bà ấy nghe về Kagami rồi hả?

Hắn chưa bao giờ phải đợi Satsuki trả lời lại cả, chưa bao giờ.

Satsuki: Ai cơ?

Aomine: Bà già nhà tớ.

Satsuki: Đương nhiên là không rồi, Dai-chan!!(v^_^)v! Bí mật của cậu sẽ an toàn với tớ! Tớ chỉ nói đó là một cô gái mà cậu thấy khi chúng ta đi mua giày với nhau.

Aomine: Tốt lắm

Aomine: Satsuki

Satsuki: Vâng?

Aomine: Cậu nghĩ bà ấy sẽ ghét tớ nếu bà biết đó là con trai.

Satsuki: CÁI GÌ!? KHÔNG THỂ NÀO ĐÂU(● ˃̶͈̀ロ˂̶͈́)੭⁾⁾ Mẹ và bố của cậu yêu cậu hơn bất cứ điều gì Dai-chan!! Dù thế nào đi nữa thì điều đó sẽ không bao giờ thay đổi♡

Aomine: Ok tớ hiểu rồi, và ngừng lại đống icon ngu ngốc của cậu đi, chúng làm tớ nhức mắt

Satsuki: Không đâu nha ♪(๑ᴖ◡ᴖ๑)♪

Satsuki: Nhưng quay lại chuyện chúng ta đang nói, cậu muốn gì từ Kagami? Hãy thật thà đi, Dai-chan o(^o^)o!

Aomine lầm bầm trước khi gõ câu trả lời của mình, hắn chưa bao giờ ngừng xấu hổ khi nói về chuyện này.

Aomine: Tớ đoán tớ muốn hẹn hò với cậu ấy.

Satsuki: Tiếp tục nào (*'ω'*)

Aomine: Muốn ở bên cậu ấy? Muốn chọc ghẹo cậu ấy một chút? Muốn cùng nhau chơi bóng rổ, cứ như vậy

Satsuki: Hôn cậu ấy thì sao?

Aomine: ...Ừ

Satsuki: Aww Dai-chan(≧∇≦)thật dễ thương !!

Aomine: Đừng có nói mấy từ ớn lạnh đó nữa và giúp tớ đi

Satsuki: Cậu muốn tớ làm gì?

Aomine: Giúp tớ dành trái tim cậu ấy hay bất cứ điều gì cũng được

Satsuki: Kyaaaaa~ Dai-chan cậu thật lãng mạn đó☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆ Tớ đỏ mặt rồi này!!

Aomine: CẬU NGỪNG NGAY CHO TÔI

Satsuki: Cậu chả vui gì cả~ (˘・з・˘)

Satsuki: Chuyện này không khó đâu, chỉ cần cậu đối xử tốt với Kagamin, nói chuyện và đấu 1-1 với cậu ấy, hãy làm bạn với cậu ấy trước đã (๑꧆◡꧆๑) !

Aomine: Làm điều đó như thế nào? Tụi tớ đều học hai trường khác nhau

Satsuki: Hãy lừa và lấy được số điện thoại của cậu ấy!! ( ̄◇ ̄;)

Aomine: Cậu không thể lấy nó giùm cho tớ à? 

Satsuki: Vậy tớ có nên yêu cầu cậu ấy ra ngoài và hẹn hò với cậu ấy cho cậu luôn hả (c" ತ,_ತ)?

Aomine: Được rồi, tớ sẽ làm, nhưng làm thế nào? Việc xin số này quá ngượng nghịu 

Satsuki: Vậy đi hỏi Tetsu-kun đi ⁎⁺˳✧༚!

Aomine: Cậu có thể thôi gửi mấy cái icon sáng lấp lánh đó mỗi khi cậu gõ tên cậu ta không hả?

Satsuki: Vâng ♡♡ ╰(*'︶'*)╯ ♡♡

Aomine: Được rồi, tớ sẽ hỏi cậu ấy

"Daiki, tới giờ ăn tối rồi!" Mẹ hắn gọi từ dưới lầu, Aomine gõ một tin nhắn khác trước khi hắn bỏ điện thoại vào túi và đi xuống cầu thang.

Aomine: Cảm ơn cậu, Satsuki

Satsuki: Không có gì đâu, Dai-chan! Chúc cậu may mắn ・:*:・゚☆d(≧∀≦)b゚+.゚

Hắn ngồi chung bàn để ăn tối với bố mẹ, Aomine đang lựa món cho mình. Hắn đói nhưng những suy nghĩ sáng nay chạy qua đầu hắn, hắn không thể tự mình nổi hứng ăn dù đây là món hắn thích.

"Con không đói à, Daiki?" Bố hắn hỏi khi ông đã giải quyết xong một miếng thịt gà, "Con thịt gà rán mà phải không?"

"Con thích, con chỉ... con không biết nữa." Hắn trả lời, nhét thêm cơm vào miệng mình. Hắn nhai thật chậm để không phải nói chuyện nữa.

"Để con nó yên tĩnh đi, anh yêu. Nó đã có một ngày dài rồi." Mẹ hắn vừa nói vừa uống ngụm nước.

"Ngày dài hả? Bóng rổ của con sao rồi?" Bố hắn hỏi, cho con trai mình một nụ cười ấm áp.

"Tốt ạ." Hắn trả lời, miệng vẫn đầy cơm.

"Con ổn chứ, con trai? Con có vẻ hơi khó chịu."

"Anh à." Mẹ hắn nói, giọng bà quở trách.

"Có phải về con gái không?" Bố hắn hỏi làm Aomine bị sặc cơm.

"Touma!" Mẹ hắn nổi giận với chồng bà, ngay lập tức đá chân của ông dưới bàn.

Aomine vừa ho vừa lấy nước, hắn ra vẻ suy sụp một chút rồi quay qua mẹ hắn với vẻ cau có.

"Mẹ nói chuyện đó với bố ư!?"

"Mẹ không nói lời nào cả!" Bà đặt tay mình trên ngực và trả lời hắn.

"Thôi nào, Himari, chuyện này quá rõ ràng rồi mà! Nó trở nên ít ăn, ít nói hơn, đó không phải là tình yêu thì là gì nữa!" Bố hắn nói với sự khoái trá, vừa nhét thêm vài miếng thịt gà vào miệng mình, vui vẻ nhai thịt. Ông nuốt xuống và vỗ vai con trai mình.

"Vậy, cô bé là ai!" Ông hỏi nồng nhiệt.

"Không ai cả, không có gì đâu bố." Aomine trả lời khi hắn nhét nhanh thức ăn vào miệng. Hắn nhai cấp tốc, không muốn gì hơn là ăn xong và rời khỏi đây.

"Được rồi, đủ rồi để cho nó một mình đi." Mẹ hắn nghiêm khắc nói, bà liếc chồng mình.

"Daiki, bố có thể giúp con mà! Nói cho bố biết về cô bé đó, có phải con bé có nước da ngăm đen không?" 

Aomine nuốt thức ăn và đứng dậy khỏi bàn, hắn lẩm nhẩm câu 'cảm ơn vì bữa ăn', hắn dọn dẹp đĩa thức ăn và vứt chúng vào bồn rửa.

"Con có bài tập về nhà." Hắn nói khi ra khỏi nhà ăn, đi về phía cầu thang mà không ngoảnh lại. Hắn nghe thấy tiếng rên la của bố khi mẹ hắn không ngại ngần đánh ông ấy.

Hắn ngồi ngay bàn học của mình, Aomine lật qua lật lại cuốn vở bài tập trước khi rút điện thoại ra và nhắn tin cho Tetsu.

Số điện thoại của Kagami là gì?

Khi Tetsu chưa trả lời lại, Aomine khởi động máy tính của mình và mở trình duyệt. Liếc đằng sau để đảm bảo cánh cửa đã đóng lại, hắn gõ một câu hỏi vào công cụ tìm kiếm.

Tôi thích một người bạn, là con trai.

Nhưng hầu hết những gì hắn tìm được lại là mấy bài báo bẩn thỉu về những người phụ nữ trung niên nhắm vào các cô gái, chàng trai tuổi teen. Hắn thở dài và liếc mắt giận dữ, hắn gõ một câu hỏi cụ thể hơn.

Làm sao mà tôi biết tôi là gay?

Câu hỏi này có kết quả hơn, Aomine tìm thấy một số bài viết về chủ đề LGBT. Hắn click vào một bài viết và lăn chuột trong một diễn đàn khi điện thoại hắn reo. Hắn giật nảy, đóng trình duyệt như một phản xạ và nhấc điện thoại lên.

Tetsu: Tại sao cậu muốn số điện thoại cậu ấy, Aomine-kun?

Hít một hơi và đóng laptop lại, Aomine đứng dậy khỏi bàn và ngã xuống giường mình.

Aomine: Cậu biết tại sao mà

Tetsu: Khai sáng cho tớ đi, Aomine-kun.

Aomine lầm bầm, tất cả những gì hắn muốn bây giờ là ngủ.

Aomine: Tớ muốn tiếp cận với cậu ấy

Tetsu: Wow, tớ ngạc nhiên khi cậu có tiến bộ đấy. Cậu phải thực sự thích cậu ấy nhỉ.

Aomine: Cậu có thể cho tớ số cậu ấy không?

Tetsu: Hmm, tớ không nghĩ rằng tớ nên đưa số cậu ấy cho cậu, Aomine-kun.

Aomine: Tại sao không?

Tetsu: Thì đó không phải số của tớ. Làm sao tớ biết được Kagami-kun thoải mái hay không khi cậu có số của cậu ấy?

Aomine: Tớ không phải thằng biến thái, Tetsu!

Tetsu: Chuyện đó có thể thảo luận.

Aomine: Làm ơn đi, Tetsu. Cho tớ số của cậu ta

Tetsu: Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ năn nỉ tớ đấy, Aomine-kun. Momoi nói đúng, cậu say mê Kagami-kun rồi.

Aomine: Cậu bàn với Satsuki về chuyện này sao? Tớ không thể tin được mà

Tetsu: Thư giãn đi, Aomine-kun. Tụi tớ không nói ai biết về nó đâu. Nhưng ý tớ là, tự cậu hãy hỏi Kagami số điện thoại cảu cậu ấy đi, đó sẽ là cơ hội để cậu tán tỉnh cậu ấy đấy.

Aomine: Cậu nghiêm túc đấy à?

Tetsu: Chào buổi tối nha, Aomine-kun ( ̄ー ̄)~~☆

Aomine không cố gắng hỏi cậu ta nữa, hắn biết Tetsu đã nói xong với mình và không cho số như hắn muốn nữa. Vì vậy, hắn áp mặt vào gối và thở dài nặng nề. Sau đó, hắn lăn qua lăn lại trên giường, đắp chăn và ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me