Sinh Cho Nhiep Dai Song Bao Bao Bat Dac Di
Kim Quang Dao đi đến nhấc hài tử kia khỏi Nhiếp Minh Quyết , chỉnh lại phục quay lưng bước đi."A Dao!"- Hắn đứng sau lưng y gọi tới " A Dao !! Người trở lại Bất Tịnh Thế cùng ..." "Không"- Kim Quang Dao không để hắn nói hết mà trực tiếp trả lời "Xích Phong Tôn, Kim mỗ và ngài nước sông không phạm nước giếng , hà cớ gì phải làm như vậy.." " Kim Quang Dao !! Ngươi là nương tử của ta , của Nhiếp Minh Quyết này , ngươi không nghe câu :( lấy gà theo gà lấy sói theo sói sao!)" "Hứ hahaha!! Nương tử?? ...Lấy sói theo sói, ngài quả là làm cho ta một phen ngất ngưởng , chắc ngài nhìn nhầm rồi, ta đây là phu nhân của buôn thương Vân Mộng ( chém thôi -))) , sống ở Vân Mộng , là người Vân Mộng ( cái này là Mạnh Thi là kĩ nữ ở vân mộng còn Quang Thiện ở Lan Lăng nên ông này mang xứ hai nơi) , Cũng sính hôn hậu đối trước bao người , hà tất sao phải ở một nơi xa lạ không hề biết , quả là ngài nhìn nhầm rồi , có khi nương tử đã trở về đợi cũng nên , ngài lên quay về đi"- Kim Quang Dao bế hài tử cười châm chọc ...Nhiếp Minh Quyết nghiến răng , lao nhanh tới , nắm chặt bả vai y , Kim Quang Dao quay đầu lại với sự phòng bị ...."Aa"- Nhiếp Đăng Thu đứng lép góc tường nhìn mà hồng hai bên mặt , Vũ Hà thấy xấu hổ mà che mắt .Hắn hôn y , môi kề môi , người nhắm người mở sững sờ , ôm y trong vòng tay của mình mới phát hiện ra , y thật gầy !! Mùi hương vẫn thoang thoảng của hoa tuy rằng càng ngửi lại càng thấy cay nghiệt chua xót của y tỏa ra .Rời khỏi làn môi hồng , Nhiếp Minh Quyết nhìn Kim Quang Dao muốn nhìn chút vẻ gì đó nhưng thất vọng , y mặt trầm ngâm như cũ không có gì biến đổi , tay vẫn ôm hài tử , người run run .. "Kim Quang Dao , về cùng ta đi!!" [BỐP].....Kim Quang Dao bấn môi dơ tay còn lại cho hắn một bạt tay đau điếng , Nhiếp Minh Quyết rung chân lùi một bước , khuôn mặt đỏ tím của hắn in một mảng , đưa tay to lớn lên sờ mặt .."Kim Quang Dao !!" Y nhanh chân đi ra ngoài hẻm cùng hai hài tử."Kim Quang Dao !!!mau đứng lại đừng đi!!"- Hắn líu lấy vạt áo bào , mà buông lời " Buông ra !! Ngài lên thu lại những thứ không liêm chính". Nhiếp Minh quyết rốt cuộc không buông , hai người thế rằng co nhau, Vũ Hà bế trên tay mà rung hết bên này sang bên kia. "A!! Nương tử !! Ngươi đây rồi , ngươi làm ta tìm mãi!!" - Thương nhân đi đến....Trong lúc đó ở Bất Tịnh Thế...."Haiz đại ca hai tháng vẫn chưa trở về liệu có gì không hay xảy ra "- Nhiếp Hoài Tang phe phẩy chiết phiến không yên." Ngươi lo lắng cho hắn đấy có ích gì , ngươi nghĩ hắn đấy dễ lừa hay không tự lo cho mình được sao " - Lam Cảnh Nghi bước vào ."A Nghi" - Miệng hoài tang cong lên như mèo , chạy đến ôm nương tử ." Hài tử đâu rồi????" "Ở Tâm thất của ta họa thi rồi" "Vậy sao , ta đi thăm" " A Nghi ngươi quên ta rồi phải không " - Hoài Tang bám chặt nung nịu"Ta chỉ xem nó như thế nào , rồi quay lại" "Nhanh nhanh nga~" Bất Tịnh Thế... Tâm thất Nhiếp Hoài Tang ..."A Phong "- Cảnh Nghi đẩy cửa bước vào "Cha""Ngươi đang vẽ cái gì vậy" "Con đang vẽ cha a~""Vậy sao để ta xem"Cảnh nghi cầm quận giấy lên xem liền xé nát vụn... ( vẽ tranh hỏa thân của Cảnh Nghi)"Hức oaoa tranh của con" "Im ngay cho ta , ai bảo con vẽ mấy cái tạp bợ này" "Hức con tìm thấy dưới sàn đất phụ thân có vài quyển sách vùi kín con xem thử vẽ theo"- Tiểu Phong trả lời thành thật mà không biết được rằng sẽ làm hại đến phụ thân "A Phong , đừng khóc mau cho ta xem mấy quyển sách" Lam Phong đưa ba quyển sách cho Cảnh Nghi ."Xuân cung đồ Mỹ sắc phong cảnh???" - Nghe tên thôi Cảnh Nghi cũng biết là cái gì ..Mở ra bên trong tàn hình hỏa thân của mình ..."A Phong con ở đây đợi ta một lát , ta đi gặp phụ thân con "- Cảnh Nghi hừng hực cầm sách ra ngoài .Trong chính điện...Hoài Tang đang nhấp trà .."Nhiếp Hoài Tang"Hoài Tang giật mình cầm trà không vững ."Quay lại rồi sao nhanh thật a""Ngươi nói xem đây là cái gì"- Cảnh Nghi sách hướng thẳng mặt người kia.Cầm quyển sách lên xem hình , Nhiếp Hoài Tang im lặng như tờ giấy sật sùi , trên trán mồ hôi lạnh.."A ..ANghi ""Ngươi được lắm , ngươi cứ ở đây ôm mấy cảnh sắc của ngươi đi , ta sẽ dẫn A Phong về Cô Tô !!!" "Khoan ..khoan đừng về mà" - Nhiếp Hoài Tang chạy theo líu bán sống bán chết "Bỏ ra!!"- Cảnh Nghi đẩy người"Này ngươi làm gì vậy , buông ta ra buông ta ra"- Lam Cảnh Nghi kháng cự bị Hoài Tang vác lên vai đến một nơi nào đó không phải tâm thất ."Tất nhiên chúng ta sẽ làm một số chuyện" (Vậy là hai người bỏ rơi hài tử rồi!!)-Còn Tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me