TruyenFull.Me

Sinrin Liberte By Matchitow Full

Hwang Eunbi mệt mỏi mở mắt, phát hiện đầu tiên là bên dưới của cô đã trở nên bình thường hơn bao giờ hết, cô lia mắt nhìn sang phần giường bên cạnh. Jung Yerin không có ở đó, chị ta chắc là đã đi làm từ sớm. Tầm mắt lại lia đến chiếc bàn làm việc gần đó, Hwang Eunbi rời khỏi giường, đôi chân nhanh nhẹn bước. Cô dáo dác tìm kiếm, mở cả những ngăn tủ bí mật của Jung Yerin, nhưng lại chẳng thấy thứ bản thân muốn tìm.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Hwang Eunbi vội chạy vọt vào phòng tắm, nhưng đối tượng bước vào nhà không phải đối tượng nguy hiểm. Cô ngước mắt nhìn lên đồng hồ, người phụ nữ này quả là một người tuân thủ giờ giấc gắt gao nhất cô từng biết. Từ ngày này qua tháng nọ, bất chấp trời nắng hay mưa, lạnh hay nóng, bà ta đều có mặt ở đây vào đúng 10 giờ sáng.

Trải qua một khoảng thời gian thích nghi, Hwang Eunbi cuối cùng cũng thành công khiến cho người phụ nữ này không nghi ngờ, còn bản thân thì biết được mọi chuyện. Người phụ nữ này, chính là lí do mà Jung Yerin muốn kết hôn với cô, bà ấy là mẹ ruột của chị ta và chị ta đã sống cùng bà từ nhỏ đến lớn. Vì bà ấy từ đầu đã rất tin tưởng Hwang Eunbi, nên việc khai thác thông tin của Jung Yerin từ bà ấy chẳng phải việc khó khăn gì. Và qua bà ấy, cô đã biết được quá khứ kinh hoàng bị vùi lấp bởi thời gian của Jung Yerin.

Hwang Eunbi được kể cho nghe một câu chuyện, chuyện kể rằng đêm đó một vị đại biểu Quốc hội vì say xỉn, đã về nhà giở trò đồi trụy với chính người hầu trong nhà ông ta, hậu quả là cho ra đời một đứa con ngoài giá thú. Cô người hầu ấy không ai khác chính là người phụ nữ đang ngồi trước mặt Eunbi bấy giờ, và đứa con ngoài giá thú một thời bị người đời gièm pha kia đích thực là Jung Yerin. Jung Yerin vì che giấu cho vết nhơ trong cuộc đời vị đại biểu đang trên đà phát triển sự nghiệp ấy, đã sống một cuộc đời câm lặng với tư cách là một đứa trẻ mồ côi cha. Mặc dù hàng tháng ông vẫn chu cấp cho hai mẹ con đầy đủ, nhưng ông mãi không thể cho Jung Yerin thứ tình thương đơn thuần mà một người cha dành cho con gái của mình. Cứ tưởng Jung Yerin sẽ mãi mãi sống một cuộc đời như thế, nhưng đến một ngày vị đại biểu ấy đột nhiên bị sát hại, để lại một tờ di chúc nói rằng toàn bộ tài sản của ông ta đều thuộc về Jung Yerin.

Mũi tên dư luận lúc này bỗng đổ dồn về phía Jung Yerin, bảo rằng có dấu vân tay của chị ta trên cán dao lúc ấy, bản thân chị ta cũng có mặt ở đó, nếu không phải chị ta giết thì chẳng còn ai vào đây. Người đứng ra làm nhân chứng hiện trường nói rằng ông ta chính mắt trông thấy hung thủ đeo một đôi găng tay màu đen, trên sàn còn có đôi găng tay bằng da mà sau khi cầm dao sát hại nạn nhân hung thủ để lại.

Nghe kể đến đây Hwang Eunbi cũng không nhịn được mà bật cười, cô nhớ chuyện này, nhớ rất rõ là đằng khác, ngày trước lúc xem trên ti vi cô cũng phì cười khi đến đoạn này. Và không phụ sự mong đợi của cô, Jung Yerin khi ấy ngồi trên tòa đã cúi mặt cười, chị ta lắc nhẹ đầu, nói một câu khiến cả phiên tòa chết lặng

- Nếu cháu mang găng tay thì không biết đã để lại dấu vân tay trên cán dao bằng cách nào thưa ông?

Kết quả là với câu nói đó, cô bé 15 tuổi Jung Yerin đã giúp luật sư của mình lật ngược vụ án một cách ngoạn mục. Jung Yerin trắng án, toàn bộ tài sản hiển nhiên thuộc về chị ta. Phiên tòa kết thúc cũng là lúc thân phận của Jung Yerin bị bại lộ, vết nhơ của vị đại biểu Quốc hội được phơi bày ra ánh sáng, với một vị đại biểu đang cố tranh chức Chủ tịch Quốc hội, thì đây là một chuyện không chấp nhận được. Dù vị đại biểu ấy đã chết, nhưng vết nhơ này vẫn tiếp tục giáng lên đứa con trai hiện cũng đang làm trong Quốc hội của ông ta.

Kết quả ấy khiến người vợ chính thức của vị đại biểu cùng con trai bà ta vô cùng tức giận, bọn họ cấu kết với giới truyền thông để tố Jung Yerin là kẻ thủ đoạn, đã giết chính cha ruột của mình nhằm chiếm đoạt tài sản, để xã hội bẻ hướng chỉ trích sang Jung Yerin mà buông tha cho đứa con trai tội nghiệp của bà.

Hwang Eunbi cảm thấy Jung Yerin thật kiên cường vì đã thành công thoát ra được cuộc sống ngục tù đó, cô ban đầu cũng đã tin giới truyền thông mà nghĩ chị ta là một người thủ đoạn từ nhỏ, nhưng sau khi nghe người phụ nữ đang đứng nấu ăn trong bếp kể, cô không hiểu sao lại tin Jung Yerin không phải là người như các bài báo đã nói.

Chỉ có duy nhất một điều mà Eunbi cô thắc mắc, không biết vì sao sau khi trải qua sự cố đó Jung Yerin lại dấn thân vào con đường buôn bán vũ khí, có ai đó đứng sau hỗ trợ cho chị ta chăng?

Về mẹ của Jung Yerin, bà ta luôn coi Hwang Eunbi là Kim Ji Ah. Theo như cô được biết, thì cô gái này trước kia đã từng kết hôn cùng Jung Yerin, nói cách khác, Kim Ji Ah chính là vợ cũ của chị ta. Cô gái ấy không may bị tai nạn, không biết đã qua đời hay chưa, và chuyện này cô không thể mở miệng hỏi mẹ Jung Yerin trong khi cô đang đóng vai cô gái ấy trong mắt bà được...

Nhớ lại hôm Jung Yerin trông thấy cô vô tình mặc bộ đồ ấy, chị ta đã rơi nước mắt, mẹ chị ta cũng như vậy. Cô đoán Jung Yerin chắc phải yêu vợ trước của mình lắm, vì đó là lần đầu tiên cô trông thấy chị ta khóc, lại còn ảo tưởng đến mức ôm cô chặt như vậy. Ngoại trừ hôm đó, những ngày còn lại chị ta chẳng ôm cô lần nào. Jung Yerin chỉ vờ tỏ ra thân mật với cô khi cô cùng chị ta đi dự tiệc hay một sự kiện nào đó, đến lúc về đến nhà, chị ta thì vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như cũ, huống chi là chạm vào người cô, tất nhiên là trừ cái đêm cô hít phải thứ mùi hương gây ám ảnh đó.

Hwang Eunbi rùng mình một cái, cô đang nghĩ gì vậy nhỉ? Cả cô còn chẳng biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ đó, thứ thuốc tên điên kia cho cô uống không lẽ vẫn còn hiệu nghiệm đến bây giờ ư?

- Sao mặt con tự dưng đỏ vậy? Con sốt à?

Mẹ của Jung Yerin cất giọng lo lắng, vội vã sờ tay lên trán cô. Eunbi nhanh chóng rụt người lại lắc đầu nguầy nguậy

- Không...không...con vẫn khỏe ạ...

Rồi cúi mặt gắp thức ăn mà chẳng nói thêm câu nào.

Lúc này cửa chính mở ra, Jung Yerin bước vào, mẹ của chị ta chào hỏi vài câu rồi cũng rời đi. Trước khi bà khuất khỏi tầm mắt, Hwang Eunbi còn nghe bà nói với chị ta một câu

- Yerin, con xem thử em có bị sốt hay không, mẹ thấy người con bé nóng lắm.

Đó chính là lí do vì sao Jung Yerin hiện tại vẫn nheo mắt nhìn xuống cô đang bối rối ngồi trên ghế, chị ta chậm rãi đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ, khuôn mặt khi nãy còn tươi cười với mẹ mà giờ đây lại lạnh lùng với cô.

Hwang Eunbi lùi người ra sau, né tránh bàn tay ấm áp của Jung Yerin rồi lắc nhẹ đầu với chị ta

- Tôi không sao.

Jung Yerin nghe xong liền bỏ tay xuống, chị ta ngồi vào chiếc ghế đối diện cô và bắt đầu ăn. Hwang Eunbi bỗng thắc mắc, mọi ngày Jung Yerin không về vào giờ cơm trưa, chị ta thường về nhà cùng cô dùng bữa tối. Hwang Eunbi bỗng nhớ về câu nói của chị ta vào ngày đầu tiên cô đến căn nhà này, cô liếm môi, khẽ liếc nhìn chị ta rồi nói

- Jung Yerin, tôi muốn ăn thịt bò.

Jung Yerin đang gắp kim chi cũng phải khựng lại nhìn cô, miếng kim chi bỗng rơi xuống bàn khiến mắt chị ta vội lia xuống. Jung Yerin giữ nguyên tư thế, đôi đũa vẫn yên tĩnh nằm trên không trung, chị ta thở dài, hết nhìn miếng kim chi lại nhìn cô, sau đó vừa gắp một miếng kim chi khác vừa nói

- Đó là cách em nhờ người khác mua món em thích cho em ăn hả?

- Có vấn đề gì sao? Rõ ràng chị nói tôi có thể tùy ý chọn thực đơn cho bữa tối mà.

Jung Yerin ngước mắt nhìn cô, nuốt cơm xuống rồi lấy điện thoại ra. Hwang Eunbi khoanh hai tay trước ngực, chị ta chưa kịp làm gì cô đã lên tiếng

- Chị lại định gọi cho Yuna đấy à?

Jung Yerin giống như ngạc nhiên lắm khi cô biết được chị ta sắp sửa làm gì. Thật ra những việc này không khó đoán, vì mỗi lần cần thứ gì đó, chị ta một là gọi cho Eunha, hai là gọi cho Yuna. Chẳng qua cô cảm thấy hai người đó thật tội nghiệp khi phải chực chờ điện thoại từ ngày này qua tháng nọ chỉ để xem chị ta có nhờ vả gì mình hay không.

- Có việc gì không?

Jung Yerin hỏi, chị ta chớp chớp mắt nhìn cô. Hwang Eunbi không thèm nhìn chị ta, cô liếm đầu đũa

- Chị đang rảnh đúng không?

- Đúng. - Jung Yerin đáp lời cô ngay lập tức.

Hwang Eunbi nhún vai

- Chị đang rảnh sao phải gọi Yuna đi làm gì, chị tự đi mua thịt bò cho tôi ăn đi.

Jung Yerin nhếch môi, chị ta quét mắt nhìn cô

- Tại sao tôi phải đi trong khi người muốn ăn là em?

- Vậy tại sao Yuna phải đi trong khi người muốn ăn là tôi?

Hwang Eunbi nghênh mặt, cô rất hài lòng với màn đối đáp tuyệt đỉnh của mình. Jung Yerin tất nhiên là trố mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó phì cười lắc đầu.

*

Jung Yerin sau khi ăn xong thì lại rời đi, cô khi đó lại tiếp tục tìm kiếm thứ mình cần trên bàn làm việc của chị ta, nhưng vẫn không thấy đâu, có lẽ Jung Yerin lúc nào cũng mang theo nó bên mình. Đối với vật bất li thân của một người nào đó, việc người đó tạm thời đặt nó qua một bên không phải là không có khả năng. Hwang Eunbi chống cằm suy nghĩ, cô chỉ có thể thừa cơ lấy vật đó khi Jung Yerin đang tắm mà thôi.

Khoảng 6 giờ tối thì Jung Yerin về đến nhà, và chị ta thật sự đã đi tắm. Hwang Eunbi cô chớp lấy thời cơ, lục lọi cả túi trong lẫn túi ngoài chiếc áo vest của Jung Yerin. Cuối cùng cô đã tìm thấy chiếc USB mà cô muốn tìm. Hwang Eunbi rón rén đi ra bếp, cô cầm một con dao, rạch một đường nhỏ ở mặt trong của cánh tay, vừa khít với kích cỡ của đầu USB. Eunbi cắm phập chiếc USB vào nơi đó, máu tuôn ra đỏ thẫm cả bồn rửa, khoảng một phút sau thì bên tai vang lên tiếng nói

- 'Xong rồi.'

Hwang Eunbi lập tức rút chiếc USB ra, cẩn thận lau sạch vết máu trên đấy, đè chặt vào vết thương để ngăn không cho máu ứa ra và rửa sạch bồn rửa. Cô cẩn thận băng lại vết thương trên tay mình rồi trả chiếc USB về chỗ cũ. Sau đó điềm tĩnh ngồi xem ti vi ngoài phòng khách như chưa có chuyện gì xảy ra...

*

Cứ tưởng Jung Yerin sẽ chẳng bao giờ thực hiện mong muốn của cô, nhưng tối đó chị ta thực sự đã đích thân đi mua thịt bò về. Trong lúc ăn, cô còn nghe Jung Yerin buông lại một câu trước khi bỏ vào phòng ngủ

- Chẳng biết hôm nay có chuyện gì với em nữa.

Đúng rồi! Hwang Eunbi cô cũng nào biết chuyện gì đã khiến mình trở nên như vậy đâu. Trong đầu cô chợt tưởng tượng đến hình ảnh cô vợ cũ Kim Ji Ah của Jung Yerin đang nằng nặc vòi vĩnh chị ta mua đồ ăn cho, chắc chắn lúc đó chị ta cũng ngốc nghếch nghe theo hệt như bây giờ vậy. Cô nhếch môi, dù gì cũng chẳng phải chuyện của mình, thịt bò nóng hổi đang ở ngay trước mắt, còn chờ gì nữa mà không ăn? Nghĩ thế Hwang Eunbi liền hậm hực gắp lấy cho vào miệng, vừa ăn vừa liếc người đang ngồi trên bàn làm việc trong phòng ngủ...

------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://www.wattpad.com/user/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me