Sinrin Liberte By Matchitow Full
Hwang Eunbi nhìn mọi thứ diễn ra trong căn nhà kho tồi tàn qua khe hở nhỏ trên cánh cửa. Bên trái là một tên mặc vest đen lịch lãm, hắn đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ, theo sau là một đám người to cao, mặt ai nấy đều hung hãn như sắp đi đánh trận. Tên ấy trông rất quen, nhưng cô không thể nhớ nổi là người nào. Bên phải chính là Jung Yerin, vẫn là gương mặt lạnh lùng quen thuộc, đi cùng chị là bác sĩ Kim, Eunha và Yuna.- Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi sao?Nói rồi hắn đưa điếu thuốc lên miệng và rít một hơi. Jung Yerin, Kim Sojung và Choi Yuna vẫn duy trì trạng thái im lặng, chỉ có Eunha cất tiếng- Chỉ có người bỉ ổi như anh mới giở thủ đoạn thế này thôi.Câu nói ấy đã vô tình mở đầu cho một cuộc đối thoại đầy căng thẳng giữa hai phe. Hwang Eunbi thoạt đầu không hiểu, nhưng dần dà, đoạn đối thoại ấy đã rót vào đầu cô những thông tin cụ thể như: Tên cầm đầu chính là con trai của vị đại biểu quốc hội xấu số ngày nào, Jung Minjoon. Chuyện đó đồng nghĩa với việc hắn là người anh cùng cha khác mẹ của Jung Yerin. Còn một chuyện nữa, đây mới thực sự là chuyện khiến Hwang Eunbi cô phải há hốc mồm, Jung Minjoon thực chất là kẻ đứng đầu tổ chức của cô.Jung Yerin khoanh hai tay trước ngực, giọng chị bình tĩnh đến lạ- Anh sợ sao?Jung Minjoon thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng trở về bộ dạng láo toét như ban đầu- Sợ ư? Tao nghĩ mày mới là đứa sợ lúc này! Mày đủ thông minh để biết trong tay tao đang có mạng sống của ai mà nhỉ?Hắn vừa dứt lời Hwang Eunbi liền cảm giác thấy tay mình bị nâng lên, cô ngoái đầu, Kim Yewon đang kề sát lưỡi dao vào cổ tay cô.- Này! Làm gì vậy?! - cô hoảng hốt rút tay về.- Lấy nó ra.Kim Yewon chỉ nói vỏn vẹn có mấy chữ. Nó? Nó ở đây là con chip ư? Hwang Eunbi đoán vậy, cô chau mày- Nhưng bọn chúng đã vô hiệu hóa nó rồi kia mà.Kim Yewon lắc đầu- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, tớ không nghĩ vô hiệu hóa rồi thì không có cách khôi phục lại. Dựa vào cấu tạo của con chip, thì thứ dung dịch của bác sĩ Kim không thể tiêu hủy nó trong khoảng thời gian ngắn như vậy được đâu.Lí do Kim Yewon đưa ra hoàn toàn thuyết phục được cô, cậu ta đem từ trong chiếc túi đeo chéo ra một cái laptop nhỏ, sau khi gõ vài chữ thì xoay màn hình ra trước mặt cô.- Cậu nhìn đi, nó đang nằm ở cổ tay phải của cậu. Hwang Eunbi cảm thấy bất ngờ vì chiếc laptop nhỏ của Kim Yewon có thể dò tìm được chính xác vị trí con chip hơn là bất ngờ vì con chip vẫn còn có khả năng hoạt động. Dù gì cũng có lớp cách điện, cô không sợ bị điện giật, nhưng lớp cách điện ấy không phải là vĩnh viễn, vì Kim Sojung bảo rằng thời gian tối đa chỉ được 6 tháng mà thôi. Vị trí của con chip ở rất gần động mạch chủ, Eunbi hiện tại đang do dự xem có nên tin tưởng để Kim Yewon lấy nó ra cho cô hay không.Nhưng có lẽ cô lo thừa rồi.- Hwang Eunbi! Lâu quá không gặp!Hwang Eunbi lập tức ngoái đầu, là bác sĩ Kim. Vâng, hẳn là rất lâu, tính ra thì lần cuối cô gặp Kim Sojung là tầm hai hay ba hôm trước, khi chị ta đến nhà để giả vờ thay băng cho Jung Yerin. Nếu đích thân Kim Sojung là người lấy con chip ấy ra cho cô thì cô chẳng cần phải lo lắng nữa.- Chị ở đây vậy...ba người họ trong đó như thế nào?Kim Sojung vừa tập trung bôi thuốc sát khuẩn lên cổ tay cô vừa nói- Đang đánh nhau bên trong, thế cục cực kì căng thẳng.Được rồi, thế có nghĩa là bên trong đang xảy ra ẩu đả, Yerin, Eunha, Yuna chưa biết sống chết ra sao, và Kim Sojung thì chạy ra ngoài này. Hwang Eunbi tròn mắt- Có nghĩa là chị bỏ mặc họ trong đấy rồi chạy ra ngoài đây?Kim Sojung lắc đầu nguầy nguậy, làm ra vẻ bản thân cực kì oan ức- Làm gì có! Em không thấy chị đang lấy con chip ra hộ em hay sao? Nếu không phải vì lấy con chip ra cho em chị đã cùng họ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng rồi!Hwang Eunbi ngẫm thấy lời chị ta nói cũng đúng, nhưng sau khi vô thức nhìn sang Kim Yewon, suy nghĩ đó trong đầu cô liền vụt tắt.- Yewon, cậu nói là cậu tự ý hành động đúng chứ?Kim Yewon như hiểu ra cô muốn ám chỉ điều gì, cậu ta liếc nhìn Kim Sojung rồi thở dài- Phải, và chẳng một ai biết tớ định âm thầm cứu hay lấy con chip ra cho cậu cả.Tầm mắt lại dời về phía Kim Sojung, Eunbi bắt gặp chị ta đang cười tít mắt nhìn cô- Em xem này! Đã lấy được con chip ra rồi! Không đau tí nào đúng không? Tay nghề chị rất khá đấy nhé! Nếu chị không ra ngoài này có lẽ bây giờ em đã phải cắn răng vì đau rồi!Kim Sojung vừa nói vừa huơ huơ con chip nhỏ bằng đầu ngón tay út trước mặt cô. Hwang Eunbi lắc đầu chán nản, nhưng đúng là không đau, và tay nghề của chị ta thật sự không thể coi thường. Cô thậm chí còn chẳng có cảm giác gì, hoàn toàn không nghĩ rằng Kim Sojung đã lấy con chip ra. Mà, chuyện bí mật cứu cô chỉ có mỗi mình Kim Yewon biết, nhưng vị bác sĩ Kim đáng kính này lại chạy ra đây và nói như thể chị ta cũng có tham gia hành động cùng Yewon từ đầu vậy. Hwang Eunbi nhếch môi- Xem ra có người vì sợ chết nên mới trốn ra đây.Hẳn là vậy, chẳng những trốn mà còn trốn rất kĩ. Đến nỗi một người nhạy bén như Hwang Eunbi cũng không nhận ra, đến nỗi nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của cô và Yewon để biết chính xác con chip đang nằm đâu.Hwang Eunbi xoay người bước đi, Yewon cũng đi theo, cô không thể để mặc ba người còn lại trong nhà kho ấy được. Kim Sojung lập tức gọi với theo- Hai đứa đi đâu vậy? Đợi chị với!- Kim Sojung. - Hwang Eunbi đanh mặt lại - Bên phe kia rất đông, chị cũng đã trông thấy rồi, bên mình thì chỉ có ba người, bao gồm cả Eunha của chị.Nghe đến cái tên Eunha, Kim Sojung bỗng nở nụ cười, rõ ràng chị ta cười rất tươi, nhưng cô hoàn toàn không nhìn ra thiện ý trong nụ cười này- Chị sẽ không để Eunha có chuyện đâu.Kim Sojung dang hai tay chắn trước mặt cô và Kim Yewon- Chúng ta sẽ vào, nhưng bây giờ chưa phải là lúc hai đứa xuất hiện.
(Dịch: Không khí ở đây thật là u ám, lại còn có mùi ẩm mốc nữa! Thấy ghê quá! Mấy đứa có thấy vậy không? Chúng ta ra ngoài thôi! Nó không hề tốt cho hệ hô hấp đâu!)Nói rồi ai đó vụt chạy ra ngoài, phi còn nhanh hơn cả gió, bỏ lại đằng sau một Jung Eunha đang sục sôi lửa giận.- Kim Sojung!Kim Sojung ngoái đầu- Có Sojung!- Chị đứng lại đó! - Eunha bắt đầu rượt theo.Kim Sojung tất nhiên không đứng lại, chị ta vẫn còn tâm trạng minh oan cho bản thân- Chị sẽ không đứng lại cho đến khi Eunha hứa sẽ không đánh chị!- Chị đừng có mơ! Chị còn không đứng lại thì từ nay về sau đừng hòng vào nhà em nữa! - Eunha vừa chạy vừa quát.Kim Sojung bĩu môi, mặt méo xệch, chị ta hốt hoảng tăng tốc- Em đừng có trách chị! Việc của chị là cứu người, chị phải sống mới cứu được người nên chạy trốn cũng là lẽ hiển nhiên thôi mà!- Cái đồ thỏ đế Kim Sojunggg!!!...- - - P/S: Aiyooo~~ lại một fic nữa kết thúc rồiii~~ Cảm ơn các bạn đã đọc đến giờ phút này nheee:))) Có ai hóng ngoại truyện hong nè ^^~~---------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.https://www.wattpad.com/user/MatchitowNếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
*
- Khốn...khốn kiếp!- Minjoon. Jung Yerin cất bước lại gần Jung Minjoon, người đang nửa ngồi nửa nằm trên sàn gỗ với một bên mặt bầm tím. Chị khụy gối ngồi xuống, quét mắt nhìn quanh căn nhà gỗ ẩm mốc, tất cả những gì còn sót lại chỉ là tiếng rên rỉ do đám thuộc hạ của Jung Minjoon phát ra. Tầm mắt Yerin quay trở về Jung Minjoon, kẻ đang nhìn chị bằng một ánh mắt căm thù, chị cất giọng nghiêm nghị- Dã tâm của anh cũng lớn thật đấy, tôi đã thề sẽ không mở miệng nói bất cứ lời nào về chuyện đó anh vẫn không tin ư?Jung Minjoon hất cằm- Vì mày là một đứa thủ đoạn, ngày nào chưa giết được mày thì ngày đó chỗ đứng của tao vẫn chưa vững.Jung Yerin nhếch môi, vươn tay đẩy nhẹ vai Jung Minjoon, hắn liền mất thăng bằng ngã người về sau- Mày...- Tôi thế nào? Cả ngồi anh còn ngồi không vững kia mà.Jung Yerin đứng phắt dậy, hại tên đó phải ngước mắt lên thật cao mới có thể nhìn vào mắt chị.- Jung Yerin! Tao sẽ cho mày thấy cái giá của việc đắc tội với tao! - hắn ta bỗng quát - Đem nó ra đây!Từ một lối đi nhỏ, thuộc hạ của Jung Minjoon đem ra một người con gái, hai tay cô ta bị trói, miệng đã bị 'khóa' chặt bởi một cái khăn.- Hiện giờ tao sẽ bắn chết nó! Nhưng nếu mày quỳ xuống van xin...tao sẽ suy nghĩ lại.Mặt Jung Yerin không có lấy một cảm xúc, như thể người con gái trước mặt chị chưa từng tiếp xúc cũng chưa từng quen biết. Trong khi người con gái nọ thì liên tục lắc đầu, cặp mắt ngấn nước hướng về phía Jung Yerin như thể chỉ có chị mới có thể cứu được mình.- Sao nào? Tao rất rộng lượng, nên sẽ cho bọn mày hai phút để nói lời chào vĩnh biệt! Nói đi, tao sẽ chờ.Jung Minjoon đắc ý cười lớn, hắn khệnh khạng bước đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ khi nãy. Jung Yerin bước tới, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt người đối diện, nước mắt người con gái ấy vô tình rơi xuống tay chị. Jung Yerin nhìn ra đằng sau, tên ấy lại hút thuốc, bộ dạng hắn nhếch nhác đến kinh tởm.*
8 năm trước,
- Bố!- Ôi! Yerin hôm nay đến thăm bố à? Khoan đã! Có ai phát hiện ra con không đấy?!Ông vừa nói vừa cẩn thận nhìn xung quanh.- Không có ai đâu ạ! Nhưng bố đừng kể cho mẹ nhé! Vì...con trốn mẹ đến đây đấy!- Con trốn được cả mẹ ư? Con gái bố giỏi thế?! Được được, bố không nói.Jung Yerin cười tít cả mắt, chẳng hiểu sao càng ngày công việc của bố càng nhiều lên, đã hơn hai tháng kể từ lần cuối Yerin gặp được bố mình, tất nhiên là ngoại trừ những lần trông thấy ông trên truyền hình.- Yerin này, bố có một thứ muốn đưa cho con.Ông chìa ra trước mặt Yerin một bìa giấy màu nâu.- Thứ gì vậy ạ?- Khoan đã, thứ này bây giờ con đừng mở ra.- Sao vậy ạ?- Ừ thì... - ông gãi đầu - Chờ khi nào con không còn trông thấy bố nữa hãy mở...Có lẽ ông nghĩ nếu nói 'Chờ khi nào bố chết con hãy mở' thì thật tàn nhẫn với một đứa bé còn chưa thành niên, nhưng cũng may Jung Yerin không phải là một đứa trẻ tò mò.- Yerin không được lén xem trước lúc đó đâu đấy! Hứa nhé?- Vâng ạ.Cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ được xem thứ có bên trong bìa giấy màu nâu nhạt, nhưng nào ngờ ngay tối hôm đó, Jung Yerin đã phát hiện ra. Bên trong chỉ có độc nhất một tờ giấy mỏng, đó là di chúc mà bố để lại, di chúc bảo rằng toàn bộ tài sản của ông sẽ thuộc về Jung Yerin, đứa con chẳng phải của cô vợ được đề tên trên giấy đăng kí kết hôn.*
Jung Yerin nở nụ cười, chị lắc đầu, đây là nụ cười xã giao mà chị hay dùng để nói chuyện với khách hàng, nhưng nụ cười này có chút đáng sợ hơn.- Bị tiền làm cho mờ mắt, bất chấp tất cả để có được cái ghế đại biểu quốc hội, thậm chí còn rắp tâm hãm hại chính bố ruột của mình. Kế hoạch của anh và mẹ anh hoàn hảo thật đấy, nhưng chắc anh chẳng thể ngờ rằng đêm đó tôi vì nhớ bố mà cũng có mặt tại hiện trường. Mẹ anh cùng anh, kể ra đóng kịch cũng kiên trì thật, làm đủ trò với giới truyền thông, dắt mũi dư luận suốt bao nhiêu năm qua.May mắn là sau đó Jung Yerin được một người bạn thân của bố giúp đỡ, người này thật ra cũng làm trong quốc hội. Theo lời ông ta nói, thì bố dường như biết trước việc mình chẳng còn sống được bao lâu, nên từ lâu đã nhờ ông ta chăm sóc Yerin nếu bố gặp chuyện. Ông ta hỗ trợ Jung Yerin cả về học tập lẫn công việc, ngay cả việc buôn bán vũ khí ngầm của chị cũng là do ông ấy đứng sau chống lưng.- Tôi thật sự có ý định im lặng chịu đựng đến cuối đời, chịu đựng những lời đàm tiếu chẳng phải dành cho tôi, nhưng anh lại quyết tâm muốn giết tôi để đảm bảo bí mật đó được chôn cất vĩnh viễn. Con người anh sống thất đức như vậy, có lên làm Chủ tịch Quốc hội cũng chẳng ai nể nang đâu.Jung Minjoon tức đến á khẩu, hắn ra lệnh cho thuộc hạ giật điện người con gái đứng trước mặt Jung Yerin. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.- Sao lại như vậy?!Jung Yerin phớt lờ khung cảnh hỗn loạn đó, chị nhìn sang người bên cạnh, người với hai tay đang bị trói sau lưng, rồi nhẹ đặt tay lên đầu người đó- Đêm hôm ấy, cả kiểu tóc, lẫn biểu cảm đều rất giống Hwang Eunbi. Chị có lời khen dành cho em.Kim Ji Ah đáp lời bằng cách mở to hai mắt.- Chị sẽ không giết hay triệt đường sống của em, chị chỉ muốn nhờ em một việc - Jung Yerin cười, ngay lập tức trưng ra đôi mắt sắc lạnh - Sau khi rời khỏi đây, đừng bao giờ để chị thấy em nữa.*
- Tới giờ rồi hai đứa! Vào thôi vào thôi!Hwang Eunbi tỏ ra khó chịu khi bị Kim Sojung bất ngờ đẩy vào bên trong, cô và Kim Yewon nãy giờ bị chị ta đuổi ra xa cả thước, hại Eunbi cô chẳng nghe được gì, bên trong đang xảy ra những gì cô cũng chẳng biết.- Từ từ đã! Chị đừng có đẩy người ta như...Bao nhiêu ngôn từ cô định thốt ra đều trôi lại xuống bụng, Jung Yerin xoay người, ánh mắt lạnh lùng của chị ngay khi nhìn thấy cô liền chuyển sang ánh mắt đầy yêu thương. Hwang Eunbi nhìn xung quanh, tên Jung Minjoon đang ôm chặt bả vai bên trái của hắn, máu không ngừng tuôn ra. Nhìn thanh súng lục trên tay Jung Yerin, cô biết rằng chị vừa mới trả thù cho vai bên trái của chị xong. Và nhìn Kim Ji Ah đang đứng trơ trọi chính giữa, cô biết rằng tên Minjoon ấy đã thất bại trong việc đem mạng sống của cô ra để dồn Jung Yerin vào đường cùng.Jung Yerin trước khi tiến về phía cô còn ngoái lại nói với Jung Minjoon- Đây là lần thứ hai, và tôi mong rằng đây cũng là lần cuối cùng. Tổ chức của anh hiện tại đã thuộc về tôi, vậy nên cô gái tên Hwang Eunbi này... - Jung Yerin chỉ tay về phía cô - ...hiện tại cũng thuộc về tôi.Jung Minjoon khụy gối xuống sàn, tóc mái rơi xuống rũ rượi trên khuôn mặt hốt hoảng của hắn. Hẳn hắn đau khổ lắm khi phải trao cái tổ chức mà hắn bất chấp cả mạng sống để xây dựng cho đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Jung Yerin lại thâu tóm thành công một thế lực nữa rồi.Đi được một đoạn, đến giữa nhà kho, Jung Yerin bỗng dừng bước, chị vẫn cách cô khá xa. Hwang Eunbi đứng như chôn chân tại chỗ, một phần vì không hiểu chị đang muốn làm gì, một phần vì nụ cười của chị đang khiến tim cô loạn nhịp. Jung Yerin dang hai tay, nụ cười của chị bấy giờ còn rạng rỡ hơn vầng Thái Dương- Em có muốn cùng chị về tầng 63 không?Hwang Eunbi như sắp khóc đến nơi, cô lập tức lao đến ôm chầm lấy chị, rồi gật đầu tận mấy cái liền. Sao lại không muốn được chứ? Cô có bao giờ thực sự muốn rời xa chị đâu!*
- Khi nãy chị đột nhiên biến đi đâu vậy?Mọi người đều biết sắp có một cuộc nội chiến xảy ra sau khi Choi Yuna cất tiếng.- Em cũng muốn hỏi chị câu đó. Tại sao khi em vừa nói xong, quay đi quay lại đã không thấy chị đâu vậy?Hẳn là không có gì đáng ngạc nhiên khi Eunha đang thắc mắc một vấn đề mà ai cũng thắc mắc.Hwang Eunbi thở dài. Kim Yewon thở dài. Jung Yerin cũng thở dài.Kim Sojung bỗng bịt mũi bằng cả hai tay, điều đó làm giọng chị ta biến đổi, một biến đổi không hề nhỏ. Biến đổi đó khiến tất cả mọi người đều lúng túng khi chị ta đột nhiên nói một câu dài ngoằn...- Nhông nhí nhở nhây nhật nhà nhu nhám, nhại nhòn nhó nhùi nhẩm nhốc nhữa! Nhấy nhê nhóa! Nhấy nhứa nhó nhấy nhậy nhông? Nhúng nha nha nhoài nhôi! Nhó nhông nhề nhốt nho nhệ nhô nhấp nhâu!(Dịch: Không khí ở đây thật là u ám, lại còn có mùi ẩm mốc nữa! Thấy ghê quá! Mấy đứa có thấy vậy không? Chúng ta ra ngoài thôi! Nó không hề tốt cho hệ hô hấp đâu!)Nói rồi ai đó vụt chạy ra ngoài, phi còn nhanh hơn cả gió, bỏ lại đằng sau một Jung Eunha đang sục sôi lửa giận.- Kim Sojung!Kim Sojung ngoái đầu- Có Sojung!- Chị đứng lại đó! - Eunha bắt đầu rượt theo.Kim Sojung tất nhiên không đứng lại, chị ta vẫn còn tâm trạng minh oan cho bản thân- Chị sẽ không đứng lại cho đến khi Eunha hứa sẽ không đánh chị!- Chị đừng có mơ! Chị còn không đứng lại thì từ nay về sau đừng hòng vào nhà em nữa! - Eunha vừa chạy vừa quát.Kim Sojung bĩu môi, mặt méo xệch, chị ta hốt hoảng tăng tốc- Em đừng có trách chị! Việc của chị là cứu người, chị phải sống mới cứu được người nên chạy trốn cũng là lẽ hiển nhiên thôi mà!- Cái đồ thỏ đế Kim Sojunggg!!!...- - - P/S: Aiyooo~~ lại một fic nữa kết thúc rồiii~~ Cảm ơn các bạn đã đọc đến giờ phút này nheee:))) Có ai hóng ngoại truyện hong nè ^^~~---------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.https://www.wattpad.com/user/MatchitowNếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me