TruyenFull.Me

Sirius Black Lua Doi

Sirius ngẩn người ra. 

"Con đang nói cái gì thế?"

Gương mặt chú chuyển từ bất ngờ sang hoảng loạn. Dasha nhận ra điều đó, và cái cách Sirius không nặn ra nổi một nụ cười dù là gượng gạo cũng càng khiến cô bé thêm chắc chắn về cái tin tức ngày hôm đó mà nhà Malfoy đã nói chuyện phiếm với nhau. Hơn nữa, làm sao có thể sai được khi chính Harry Potter cũng đã thừa nhận rằng cha cậu bé và nhóm bạn thân của ông thời niên thiếu cũng là một nhóm bốn người nổi tiếng với mấy trò quậy phá nghịch ngợm, và chuyện bắt nạt các bạn học khác là điều hoàn toàn có thật.

"Ai nói với con như vậy?"

"Chẳng ai hết" 

Sirius bật cười gượng gạo, giọng chú đột nhiên dịu đi:

"Con nói đi, để chú đánh đòn...à không, chú đi nói chuyện phải trái với người ta"

Sirius không biết cái lỡ lời vừa rồi của mình có đang tiếp tục tự bóp chết mình không.

"Hồi đầu thì con không tin lắm" - Dasha nhún vai - "Nhưng cho đến khi chú nói với Neville không được chơi với con, thì con đã chắc chắn chú là người xấu"

"Chú đã nói rồi, ý chú không phải như thế..." - Sirius bắt đầu lảm nhảm - "Con thử nghĩ mà xem, làm sao chú có thể chia cắt tình bạn của hai đứa được cơ chứ?"

Mà chính chú cũng chẳng biết giữa hai đứa có còn là tình bạn đơn thuần hay không.

"Vậy thì tại sao chú lại nói với Neville những lời đó?"

Khóe mắt cô bé hơi đỏ lên, và Sirius không cách nào tin được những lâu chữ chú thốt ra trong lúc ghen tuông vớ vẩn với một cậu nhóc  lại có thể đẩy chú và Dasha vào loại tình huống khó khăn như bây giờ. 

Lòng tự trọng của một đứa trẻ cao hơn những gì mà người lớn đánh giá về chúng. 

Sirius Black khi mười lăm tuổi từng có thể phớt lờ tiếng khóc than của cha mẹ, gạt đi những lời hăm dọa lạnh lùng của dòng tộc, chỉ để dũng cảm trở thành một Gryffindor thực thụ. Vậy mà kẻ đó của hơn hai mươi năm sau lại dễ dàng yếu lòng chỉ vì đôi mắt nhòa lệ của một cô bé mới lớn.

Khoảng cách tuổi tác quá lớn khiến Sirius có những chuyện không cách nào thể hiện nó bình thường được. 

"Đừng đến gần con"

Dasha lấy tay lau vội nước mắt, bản năng trốn tránh khiến cô bé hơi lùi ra đằng sau khi trông thấy Sirius đang tiến gần về phía mình. 

"...Được, chú sẽ đứng ở đây. Nhưng con phải nghe chú nói"

Sirius ngồi thấp xuống. Chú ngẩng mặt lên nhìn Dasha, đợi cô bé hoàn toàn bình tĩnh lại. Đôi mắt dịu dàng của Sirius khiến Dasha hơi khó chịu, cô bé không biết tại sao ông già này lại dùng cái ánh mắt đó để nhìn mình. Nhưng người lớn đã nhận lỗi, thậm chí còn đang gần như quỳ xuống để nói chuyện với mình, cô bé không thể vùng vằng bỏ đi.

"Chú nói đi"

Sirius nhìn cô bé rất lâu. 

"Con thấy chú thế nào?"










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me