Skz No Title
Changbin ra phòng khách để tìm hiểu nguyên nhân vì sao con sóc con kìa lại đùng đùng nổi giận với anh, trong khi anh mới là người đang giận cậu thì đúng hơn.Jisung đang người trên ghế mắt chăm chú dán chặt vào màn hình điện thoại, cậu đang mò trong diễn đàn của trường về các đề thi quốc ngữ các năm trước."Hanie, anh nói chuyện chút."Changbin ngồi xuống cạnh cậu.Nghe rõ ràng tiếng của Changbin kế bên nhưng Jisung vẫn cố tình làm lơ, cậu không đáp và cũng không thèm quay sang nhìn anh.Changbin nhìn thái độ coi thường của Jisung đối với mình thì nghiêm giọng "Han Jisung.""Chuyện gì ạ?"Đến lúc này Jisung mới chịu buông điện thoại ra nhìn anh trả lời, bởi vì cậu biết mỗi lần Changbin đã gọi thẳng cả họ tên cậu ra thì lúc đó cũng là lúc không nên giỡn mặt với anh nữa. Tuy rằng cậu hay nổi cáu giống Hyunjin nhưng Jisung vẫn biết sợ, chứ không phải đầu đất mà không biết nghĩ như cái thằng chân dài kia.Anh nhướng một bên mày lên nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi "vì sao trưa nay lại cọc với anh, còn nữa em có biết em lấy áo khoác lau bàn là dơ lắm không? Áo trắng mà em lấy lau cà phê, rồi sao giặt ra.""Có làm sao đâu, em bực mình chuyện bên ngoài thôi. Giặt không được thì cũng kệ em đi, có phải áo của hyung đâu."Jisung khịt mũi đáp.Mỗi lần nói chuyện với Jisung, Changbin phải dùng kiên nhẫn cả đời mình ra để mà có thể kiềm chế được trước cái tính tình bướng bĩnh kia của cậu."Áo của ai cũng vậy, áo của em bộ em không dùng tiền để mua nó à? Anh nhắc em để lần sau em đừng hành động như vậy nữa, hơn nữa lúc đấy còn có bạn của anh."Nhắc đến bạn của Changbin, Jisung lập tức nhớ đến cái cô đã nắm lấy tay của anh, cậu chợt cảm thấy khó chịu trong lòng "ý anh là em làm anh mất mặt trước bạn của anh à.""Không phải, ý của anh chỉ muốn em chú ý hơn thôi."Jisung khoanh tay xoay mặt sang chỗ khác nói "anh sợ mất mặt thì nói đại đi.""Jisung, em đừng có trẻ con nữa có được không?""Em trẻ con? Em trẻ con chỗ nào.""Lần nào anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em thì em cũng gắt gỏng với anh, là anh sai à Jisung? Anh muốn tốt cho em nên anh mới nói, còn em thì dùng thái độ đó với anh là sao.""Anh kì thật đó hyung, anh cứ bảo là em thái độ với anh mà trong khi em đang nói chuyện với anh rất là bình thường luôn.""Ừ, bình thường lắm."Changbin thở dài "Jisung à, người khác không có nhẫn nại với em như anh đâu, anh thương em nên anh mới không để ý đến, nhưng nếu em thử mà dùng cái cách nói chuyện này với anh Chan xem, anh dám cá ảnh sẽ mắng em thối mặt luôn đấy.""Anh cũng vậy thôi miệng lúc nào cũng nói thương em..quan tâm em mà đi chơi với người khác."Jisung bực bội trả lời.Hả? Changbin nghe xong thì hỏi chấm đầy đầu. Anh đi chơi với ai cơ?"Anh có đi chơi đâu.""Không đi chơi mà sáng anh ở đấy à, điêu nó cũng vừa thôi."Ồ..anh hiểu rồi. Hoá ra bé sóc quạu quọ chuyện này.Đột nhiên mọi sự phiền muộn trong lòng anh mấy bữa nay chợt biến mất hết, Changbin phì cười nhìn bạn sóc nhỏ đang cáu kỉnh không chịu quay đầu lại đối diện với anh."Anh đi làm đồ án tốt nghiệp mà, chơi gì ở thư viện hở em,hơn nữa là đi với ba người bạn cùng lớp. Chứ không có đi riêng với cô bạn lúc sáng mà em nhìn thấy.""Ai thèm có ý kiến gì đâu mà anh giải thích chi.""Vâng, nhưng anh sợ người ta hiểu lầm anh. Anh không muốn làm người ta giận dỗi, người ta giận rồi bỏ anh thì anh buồn lắm."Địt, coi cái miệng của Seo Changbin kìa, sao mà dẻo thế không biết.Jisung mím môi không biết trả lời lại làm sao, cậu xoay người lại nhìn Changbin thì thấy anh đang híp mắt nhìn mình mỉm cười.Sao tự dưng cười chi vậy cha nội.Còn chưa chuẩn bị tinh phản dame kịp đòn tấn công của Changbin thì Jisung đã đỏ mặt xấu hổ cúi đầu xuống không dám nhìn anh nữa."Anh..anh đi chỗ khác đi."Bất ngờ bị đuổi, Changbin không những không tức giận mà còn cười rạng rỡ hơn.Anh thấy rõ ràng hai lỗ tai của sóc con đỏ ửng hết cả lên, càng nhìn trông càng cưng.Changbin ghẹo cậu "sao phải đi, đi đâu? Anh đang dỗ người yêu anh hết giận mà."Jisung bị Changbin đổ mật vào tai ngày càng nhiều, cậu ngượng chín hết cả mặt nói lắp"a..ai người yêu anh, tào lao."Changbin nhún vai nhẹ nhàng trả lời "ai lên tiếng thì chính là người đó.""Anh nhận vơ."Jisung thẹn quá hét lớn.Cậu hét to đến độ khiến cho các thành viên đang ngồi trong bếp phải đồng loạt quay đầu ra nhìn cả hai.Minho đang mắng Hyunjin phải dừng lại hỏi "sao đấy Hanie, hét làm giật cả mình."Changbin cười cười lắc đầu trả lời Minho"không có gì đâu hyung, em ấy chơi game nên cao hứng ấy mà.""Suốt ngày chơi game mãi đi, lo mà ôn bài thi lại quốc ngữ kìa. Còn rớt một lần nữa là không xong với anh đâu đấy, có nghe chưa.""Em biết rồi mà hyung."Jisung bị Minho mắng lây thì trừng mắt với Changbin."Trời ạ, làm em tưởng anh với nó nối tiếp 2 cái đứa kia cãi lộn nữa chứ."Seungmin ngồi ở trong nói vọng ra."Không có gì đâu mọi người cứ xỉ vả Hyunjin tiếp đi.""Ơ kìa Changbin hyung!!!! Em đâu có cần anh nhắc."Minho lườm Hyunjin một phát "có nín không? Ở đây không tới lượt em lên tiếng.""Dạ...😭"Changbin nín cười gần chết khi Jisung bị Minho la, anh đứng lên nắm tay cậu."Ey..anh làm gì vậy.""Đi theo anh."Jisung khó hiểu không biết Changbin định làm gì, cậu bị anh lôi đi lên lầu rồi đi tới phòng anh.Đứng ở trong phòng Changbin rồi Jisung mới ngẩn người ra tròn mắt nhìn khắp cả phòng, trong nhà này chỉ riêng có một mình Changbin là được dùng phòng một người thôi, đáng lí ra căn phòng này thuộc về anh Chan cơ. Mà sau khi ảnh hẹn hò với anh Minho rồi thì ảnh chuyển nhượng lại cho Changbin để ở chung với anh Minho luôn, phần vì lí do Changbin năm cuối rồi nên cũng cần sự yên tĩnh để học bài. Chả bù cho cái phòng cậu, một phòng tận 3 thằng. Cậu ở chung với Hyunjin và Jeongin, mới đầu thì ở với Seungmin cơ mà sau rồi Felix nó phàn nàn tối tối thằng Hyunjin ồn ào quá nên mới đổi sang cho Seungmin."Anh dẫn em vô đây chi?"Jisung ngơ ngác đảo một vòng mắt.Đúng là chủ nào phòng nấy, phòng của Changbin toàn sử dụng đồ màu đen thôi, đến cả cái drap giường mà cũng đen thui nốt. Được cái là rất gọn gàng và sạch sẽ, nhìn cái nhà vệ sinh phòng Changbin nó còn sạch hơn cái phòng cậu nữa. Nghĩ trong đầu mà Jisung cảm thấy mang nhục, người ta ở một mình mà người ta biết quét dọn hàng ngày, ai đời giống như đám Jisung đâu, thằng nào cũng lười chảy cả thây ra, có khi 1 tuần không biết đã chịu gấp được cái chăn đàng hoàng chưa nữa."Chứ để em ngồi ngoài kia la làng la xóm lên hả?."Ban nãy đúng là có hơi quê thật.Jisung gãi đầu nhăn nhó đáp "nhưng mà vào đây làm gì, mà sao anh để ảnh em lung tung khắp bàn thế. Stalk em đấy à, không ngờ anh cũng biến thái dữ ha."Trên bàn Changbin có tận 5 khung ảnh gỗ, mà cái nào cũng là ảnh của Jisung ở bên trong. Có tấm cậu vừa ăn vừa cười tít cả mắt, có tấm thì chu mỏ phồng má..còn tấm gần đây nhất chính là cái khoảnh khắc Jisung đứng nhìn vòng đu quay ngựa gỗ hôm đi chơi ở lotte world được Changbin chụp lại rồi rửa ảnh ra.Anh nghe cậu nói thì đưa tay chọt nhẹ vào trán Jisung, sau đó giải thích "stalk em làm cái gì, anh đây quang minh chính đại thích em cả nhà ai mà chả biết. Anh thấy dễ thương thì anh để làm kỉ niệm thôi, em không cho à?"Cậu nhanh chóng gật đầu "đúng rồi, em không cho á.""Không cho anh cũng kệ.""Ngang ngược.""Ngang ngược mới trị được em.""Rồi anh bắt em vào đây để đứng cãi với em hay sao.""Có đâu, tại em khịa anh trước mà.""Vậy thôi em đi ra à nha."Jisung toan tính xoay nắm cửa bỏ ra ngoài thì tay cậu đã bị Changbin chụp lấy, anh dùng sức kéo hết cả người Jisung ngã vào người mình.Cậu lại lần nữa bị Changbin đánh úp bất ngờ thì loạng choạng ngã thẳng vào lòng anh luôn, mặt ụp vào ngực Changbin còn hai tay thì chới với ôm lấy eo anh.Changbin cũng đưa tay hai tay ra mà ôm trọn hẳn sóc con vào lòng mình nói "ai cho đi.""😵💫 anh bị cái gì thế, sao lại kéo té em."Jisung hốt hoảng định đứng dậy thì Changbin lại ôm cậu cứng ngắc khiến cho cậu muốn giãy cũng không giãy ra được."Không được đi đâu hết, hôm nay em phải ở đây với anh."Changbin càng ôm Jisung anh càng cảm thấy phát nghiện. Cục bông nhỏ nhỏ mềm mại ôm vào lòng vừa háp một vòng tay anh, điều đó làm cho tim của Changbin chẳng mấy mềm xèo tan thành vũng nước."Thả em ra, không thôi em la làng lên cho Minho hyung với tụi nó xử a..ưm..ưm..."Jisung còn chưa kịp nói hết câu thì ai kia đã vội bịt miệng cậu lại rồi.Môi Jisung bị Changbin chiếm lấy, gương mặt của anh lúc này đây kề gần cậu đến mức cả hai chóp mũi đụng phải nhau.ĐCM NÓ!!!! SEO CHANGBIN CƯỠNG HÔN CẬU.Jisung muốn giãy thoát ra không để cho Changbin làm bậy nữa nhưng dù có cố thế nào cũng bị anh dùng tay chặn hết hành động của cậu lại, một tay anh ôm lấy đầu Jisung đẩy cho nụ hôn càng thêm sâu.Ôi chúa ơi, nụ hôn đầu của con...Trong lòng Jisung vừa hoảng hốt vừa rối thành một cục như tơ vò, cảm xúc thì biến hoá liên tục trên gương mặt cậu, Jisung hết trợn mắt rồi lại nhíu mày, làm sao cũng không thể dừng Changbin lại được.Phải hơn 4 phút sau cho đến khi Changbin cảm nhận được hơi thở của Jisung trở nên thất thường thì anh mới chịu buông cậu ra, sau đó còn khuyến mãi thêm cái mấy chóc ngay trán và hai bên má cậu.Hành động của Changbin nó tự nhiên đến độ khiến cho sóc con gần như hoá đá, cậu ngồi im cứng đờ hai mắt mở to nhìn anh chết trân không thốt nên lời."A..an..anh....😵""Đợi mãi cuối cùng cũng hôn được.""Anh..ai cho anh..Minho hyun..ưm..ưm.."Jisung bị hôn lần hai thì càng sốc hơn nữa, Changbin khoá chặt môi cậu không để cho Jisung la lối om xòm lên nữa."Không được la, la thêm câu nào là anh hôn tiếp đấy."Cậu nghe thế thì im miệng luôn, hai mắt láo liên mở thật to canh chừng Changbin như canh kẻ trộm."Anh đừng có mà được nước làm tới.""Làm tới mới có được em."Changbin nháy mắt nhìn Jisung cười cười.Đụ..sao kiểu gì ổng cũng nói được thế.Jisung cho đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được sau một chuỗi hành động vừa rồi của Changbin"có..có cái gì mà có, anh..phá huỷ đời trai em rồi."Changbin nhíu mày khẽ cốc nhẹ đầu cậu một cái"nói ghê thế em, phá đâu mà phá hôn có mấy cái thôi mà."Jisung nhăn nhó ôm đầu phản đối"nhưng anh đã xin phép em đâu.""Xin em thì em cho à.""Em...""Sao, cho không?"Hôm nay Jisung cứ như bị ai nhập vậy, mấy lần cứng họng không thể đáp trả lại được Changbin câu nào."Đấy là người yêu với nhau mới được hôn kiểu đấy, anh với em có quan hệ gì đâu mà hôn."Cậu rối quá nói bừa lung tung.Changbin lắc đầu đáp"nói bậy, ai bảo Hanie không phải người yêu anh. Hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi còn thiếu mỗi..."Changbin nhìn cậu cười trêu chọc.Vớ lấy cái gối gần đó chọi vào Changbin, Jisung lườm anh"anh nói linh tinh cái gì đó, thiếu con khỉ chứ thiếu."Nhìn thấy Jisung bắt đầu nổi quạu anh cũng thôi không ghẹo cậu nữa, lấy cái gối để qua một bên, anh xích lại gần Jisung cầm lấy tay cậu đưa lên môi mình hôn một cái.Lại hôn.."Được rồi, đừng khó chịu nữa. Anh xin lỗi được chưa, ngoan anh thương.""Thôi đi anh làm như em là con nít không bằng."Changbin cười trộm"ừ, em người lớn lắm.""Đã bảo là đừng có chọc em nữa mà."Jisung xụ mặt ngồi khoanh tay trên giường.Thiệt tình tự dưng nghe lời cha già này theo ổng vào trong đây chi không biết nữa."Vâng, không chọc bé của anh nữa, yêu em."Changbin vui vẻ ôm chầm lấy Jisung."Đừng có hôn nữa, thấy em không nói là hôn quài nha."Cái ông này cứ sở hở một phát là thả dê, hết hôn môi rồi đến hôn má, xong rồi lại sờ sờ eo cậu."Không, muốn hôn em nữa cơ."Đùng một cái tự dưng Jisung lại trở thành người yêu tự nhận của Changbin mà cậu lại còn không có cơ hội để từ chối anh nữa chứ.Seo Changbin này cũng mưu mô gớm thật.Trong khi Changbin bám dính lấy Jisung ở trên phòng thì dưới nhà Hyunjin và Felix lại phải đối mặt với nhau.Chả là Felix ở trong phòng được hơn nữa tiếng thì mở cửa đi xuống dưới nhà, lại gặp ngay cảnh Hyunjin bị Minho bắt quỳ phạt ở góc nhà, thế là cậu nhịn không được mà mở miệng khịa một câu."Đáng đời."Hyunjin biết là lỗi của mình nên cũng không dám cãi lại, hơn nữa còn có anh Minho đang ở đây.----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me