Slug
Sumarry
"Được rồi, tôi muốn một trấn đấu công bằng và tử tế từ tất cả các cậu, tức là không ai phải vào bệnh xá hết, được chứ?" Trọng tài hét lớn, vẫy tay ra hiệu họ lên chổi. Jimin dự cảm rằng lời nhắc nhở ấy chủ yếu nhằm và anh và Jungkook, điều mà thực sự không bất ngờ lắm.
*********
"Chúc may mắn ngoài đó," Hyungsik mỉm cười, vỗ vai anh theo cách mà người ta hay dùng để khích lệ nhau.
"Cảm ơn hyung," Jimin nói, cắn môi dưới đầy lo lắng và không thực sự để tâm vào lời nói của người kia lắm.
"Đừng để Jeon chọc tức em, được chứ?" Anh bổ sung. "Cậu ta chỉ cố làm em phân tâm thôi, nên đừng mắc câu. Chỉ cần tập trung vào trái Snitch, tưởng tượng rằng em là người duy nhất trên sân, giống như anh nói trước đây."
"Vâng."
"Em hiểu rồi chứ?"
"Cả trăm lần rồi, hyung," Jimin thở dài, cố cười vui vẻ nhưng lại trông như yếu ớt hơn là tự tin. Anh luôn cảm thấy tồi tệ vào nửa giờ trước khi trận đấu bắt đầu, một cảm giác chỉ xảy ra khi anh nhận ra mình phải đấu với Jungkook. Đây là những trận đấu quan trọng nhất, và Gryffindore là đối thủ mạnh nhất. Anh đã học được cách phải khiếp sợ khả năng của họ.
Yoongi, nguồn động lực thường ngày của cậu, không biết phải nói gì hữu ích cho vấn đề này, phần vì anh ấy chả có tí hứng thú gì với mối thù truyền kiếp của cậu với Jungkook, và phần vì toàn bộ tình huống này đi ngược lại với mọi luật lệ về sự khôn ngoan và tính logic. Anh căm ghét người kia kinh khủng: Jungkook kiêu ngạo, hiếu thắng và hết sức khó chịu, ít nhất là với Jimin. Hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ cậu ta, và Jimin thậm chí có thể miễn cưỡng thừa nhận rằng có lẽ anh đã có những cảm xúc khác lạ với thằng bé nếu không phải do những hành vi khiêu khích của người trẻ hơn ngay từ những ngày đầu.
Hẳn rồi, anh đã cố lờ cậu ta đi, nhưng nó là gần như không thể, nhất là khi Jungkook luôn biết dùng từ ngữ nào sẽ gây đau đớn nhất, và làm thế nào để khiến Jimin bực tức theo tất cả các cách có thể tưởng tượng được. Điều tồi tệ nhất, là mặc cho mọi cố gắng của mình, anh biết bản thân không tài nào có thể đánh bại người nhỏ hơn; Jungkook giỏi hơn anh hầu hết mọi lĩnh vực và điều đó càng thể hiện rõ ràng hơn trên sân đấu. Jungkook sẽ lại bắt đầu mấy lời móc mỉa khôn khéo, cố gắng gây ra chấn thương và phô trương với tốc độ và sự tinh tế của một gã chào hàng (kẻ khoe mẽ), trong khi anh, lần nữa, lại vô tình bị đẩy ra ngoài.
Nên thực sư, anh thực sự không thấy lạc quan lắm về trận đấu.
"Được rồi, mọi người, đi thôi!" Hyungsik, đội trưởng và truy thủ chính của nhóm, hét lớn, nhấc cao cây chổi của mình lên để thu hút sự chú ý của mọi người. Phần còn lại của đội dành vài phút để thực hiện những nghi lễ riêng trước trận đấu: từ Amber - người luôn chuẩn bị cho mình vài câu thần chú trấn an trước tình huốn khẩn cấp - không phải là cô ấy cần nó, cô ấy là truy thủ tốt nhất của họ; cho tới Bambam, đang oang oang bài hát mới nhất từ ban nhạc phù thủy yêu thích của cậu ấy trong hộp nhạc.
"Em làm được mà Jiminie," Người lớn hơn cười toe toét động viên, "Và dù nó sẽ tốt hơn nếu em không hất Jungkook khỏi cây chổi của cậu ta, nhưng anh không trách em đâu,"
"Cảm ơn nhiều, Bambam," Jimin đáp đầy mỉa mai. Đồng đội của anh đến từ Thái Lan và quyết định dùng cái biệt danh ngớ ngẩn này thay cho tên thât của mình, vì quá mệt mỏi khi phải dạy mọi người cách phát âm chuẩn nó.
Trước khi anh có thể mỉa mai điều gì thêm, họ tụ lại để rời khỏi lều và tiến vào trận đấu, tiếng hò hét của đám đông nhấn chìm tất cả những gì mà họ định nói. Mắt anh bắt gặp bóng dáng của bảy chiếc áo chùng màu đỏ lướt qua vạch đánh dấu chính giữa, nơi Giáo sư Antonescu, giáo viên môn bay của trường và trọng tài cho trận Quidditch, đang đợi.
"Được rồi, tôi muốn một trấn đấu công bằng và tử tế từ tất cả các cậu, tức là không ai phải vào bệnh xá hết, được chứ?" Trọng tài hét lớn, vẫy tay ra hiệu họ lên chổi. Jimin dự cảm rằng lời nhắc nhở ấy chủ yếu nhằm và anh và Jungkook, điều mà thực sự không bất ngờ lắm.
Jimin cố gắng tránh việc nhìn vào đội đối phương, chỉ tập trung vào việc bay lên và hướng cây chổi tới độ cao chính xác. Anh nhắm mắt lại, lơ lửng và chờ tín hiệu bắt đầu trận đấu, cố gắng thích nghi với độ cao hàng trăm feet cách mặt đất và cảm giác cô độc bao trùm mặc cho những người đồng đội của anh đang ở xung quanh. Ở trên này, nơi mà những tiếng cổ vũ inh tai chẳng thể chạm tới được, và con người trở nên thật nhỏ bé nhìn từ trên xuống, anh rơi vào thế giới của riêng mình.
"Hi vọng anh chưa ngủ quên vội, Park,"
A, làm như anh có thể vậy.
Jimin mở mắt theo bản năng và nhận được cái nhìn sắc bén cũng như nụ cười tự mãn của Jungkook, lười biếng tựa trên cây chổi như thể nó là một bức tường, một chân thả xuống đung đưa. Anh cắn chặt răng để nuốt xuống sự đáp trả cay độc đang đấu tranh để phun ra. Anh sẽ không để cậu ta đạt được mục đích lần này.
"Ý tôi là, tôi biết rằng trận đấu sẽ rất buồn chán với anh và đồng đội, bởi trông như ảnh chỉ đang bay vòng vòng quanh chờ cho tôi bắt được trái Snitch," Cậu ta tiếp tục, "Nhưng không phải bây giờ quá sớm để bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sao?"
Jimin đã chọn ra được một vài từ chửi thề khá ổn chạy qua đầu mình, hầu hết anh đều học từ Yoongi, nhưng cố gắng giữ miệng ngậm chặt.
"Hơi bị im lặng vào ngày hôm nay, hmm?" Jungkook đột nhiên mỉm cười, và Jimin vô thức nắm chặt cây chổi của mình đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bợt.
Bất chợt, tiếng huýt xé gió vang lên, to và chói tai, khiến tâm trí của anh ngay lập tức quay trở lại trận đấu cùng với ánh vàng xẹt qua và anh lao xuống cho một cuộc rượt đuổi. Nó biến mất nhanh như cách nó xuất hiện nhưng trận đấu vẫn đang tiếp diễn, và anh được giải thoát khỏi sự châm chọc của jungkook, mặc cho tiếng cười của người trẻ hơn vẫn còn vang bên tai.
~
Điểm số ngày càng cách biệt đến nỗi thậm chí nếu Gryffindor có bắt được trái snitch, họ vẫn sẽ thua. Họ khuyết một vị trí Truy thủ vì một trái Blugdger đã hất tung anh ta ra khỏi cây chổi của mình và không để lỡ thời cơ, Slytherin đã lợi dụng điểm yếu và liên tục ghi điểm.
Jimin bay vòng quanh bảng điểm, cảnh giác trước trái bóng vàng khó nắm bắt mà anh đã đuổi theo suốt hai giờ đồng hồ. Anh ngẩn người nhận ra bình luận viên đang tung hô hết lời cho điểm số tốt nhất trong toàn bộ lịch sử trò chơi, khi mà thường trái Snitch Vàng nắm quyền quyết định trận đấu. Cậu trai lập dị nhà Hufflepuff đã cố gắng nói gần như liên tục trong suốt trận đấu nhưng lại bỏ qua hết các chi tiết trên sân mà chỉ bận cập nhật điểm số. Quả là một phép màu nếu người ta vẫn để cậu ta làm công việc này sau trận đấu.
Và cuối cùng anh cũng thấy nó, lơ lủng trên mặt cỏ bên dưới giá đỡ bảng điểm. Anh lao xuống ngay lập tức, đẩy cây chổi đến tốc độ giới hạn với một tay đã vươn ra sẵn sàng bắt lấy. Ha, cái này sẽ cho Jeon thấy ai mới là kẻ giỏi hơn ở đây.
Anh chỉ cách quả bóng bé tí vài giây trước khi nắm nó trong lòng bàn tay và tạo nên chiến thắng lẫy lừng chưa từng thấy ( và cả sự trả đũa nữa) thì cái gì đó va phải anh và ném anh khỏi cây chổi của chính mình và đập xuống mặt đất đủ để khiến mọi thứ trở nên trắng xóa trước mắt. Trong một khoảnh khắc anh thậm chí đã không thể thở được, không khí rời khỏi hai lá phổi và Jimin với tâm trí hoang mang và sốc, tưởng rằng lồng ngực mình đã dập nát. Một vài phút trôi qua khi anh bắt đầu lấy lại hơi thở, cơn đau ập tới, dữ dội bởi sự trì hoãn.
"Jimin!" Bambam xuất hiện trong tầm nhìn của anh, vẻ mặt tràn ngập lo lắng, quỳ xuống và đỡ anh ngồi dậy, "Em ổn chứ? Có chỗ nào gãy không?"
"Mọi thứ đều đau," Anh cắn răng nói, đẩy người kia khỏi không gian của mình, "Nhưng còn lại thì em ổn,"
"Wo, wo có lẽ em không nên đứng dậy lúc này!" Hyungsik tiến lại gần, đặt tay mình lên người nhỏ tuổi hơn để ấn cậu nằm xuống.
"Em ổn," Jimin đẩy tay anh ấy ra, "Chuyện gì rồi? Trận đấu đã kết thúc chưa?"
"Ồ không," Người đội trưởng đột nhiên trông có vẻ hơi lo lắng, "À thì nó đã kết thúc rồi...nhưng chúng ta đã thắng!"
"Cái gì? Nhưng em đã không bắt được nó... ồ," Ngay khi vừa thoát khỏi đám đông những người đồng đội đang vây quanh mình, anh bắt gặp hình ảnh Jungkook tự hào giơ cao trái Snitch trên tay như muốn khoe với tất cả mọi người xung quanh, tắm mình trong tiếng tung hô.
"Tên khốn kiêu ngạo đó," Anh lầm bầm cáu bẳn và chuẩn bị tiến tới chỗ cậu ta, lờ đi mọi nỗ lực ngăn cản của bạn mình.
"Oh chào anh, Park, tôi thấy anh vẫn đang-" Bất kể cậu ta đang cố nói điều gì, nó vẫn bị cắt ngang khi Jimin tung cú đấm hướng vào hàm của cậu ta. Thất vọng thay, nó chẳng mang lại gì ngoài kích động thêm một cuộc cãi lộn đầy lửa giận.
"Cậu bị cái đéo gì vậy?"
"Tôi bị làm sao á ! Anh mắc cái đéo gì ấy? Anh vừa đấm tôi đấy,"
"Cậu hất tôi khỏi chổi, đồ khốn! Cậu đã có thể khiến tôi gãy cổ!"
"Đừng có làm quá lên thế," Cậu cười mỉa mai.
"Đó là một sự cmn ăn gian!"
"Ai quan tâm? Anh vẫn thắng còn gì...à thì đội của anh, tôi chẳng có để nói với anh."Cậu nhếch mép.
"Tôi thật không tin nổi cậu!" Anh độp lại, "Cậu thèm khát sự chú ý đến vậy cơ à? Không thể chịu nổi việc thua tôi đến nỗi phải ăn gian!"
"Ôi nó chỉ là sự cố thôi mà. Tôi vẫn giỏi hơn anh thôi, Park,"
"Gọi tôi là hyung!" Anh nạt lại, " Thể hiện tí tôn cmn trọng đi,"
"Tôi sẽ không gọi ai đó lùn hơn mình là hyung đâu, đồ nhỏ thó,"
Và anh thấy chính mình nhào vào người trẻ hơn, người mà đã kịp ghim anh xuống đất, to lớn hơn và hạ cú đấm của mình. Cả hai chửi rủa, lăn lộn trên đất và tung những đòn bạo lực với đối phương cho đến khi đồng đội của họ tách họ ra.
"Hai cậu đã nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy ?" Giáo sư Antonescu quát. "Chưa bao giờ trong những năm dạy học của tôi....đánh nhau như một đám thú vật! Với tất cả quyền hạn của mình, tôi có thể cấm cả hai người không được chơi cho những năm sau,"
Jimin bắt đầu bình tĩnh lại từ lời cô nói, sự xấu hổ nhấn chìm cơn giận dữ ban nãy. Jungkook vẫn còn ngập trong phẫn nộ, nhổ máu từ nơi khóe môi bị rách.
"Tuy nhiên, nhận thấy đó là không công bằng với phần còn lại của hai đội, tôi sẽ chỉ cấm túc cả hai cậu một tháng,"
Ôi tạ ơn Merlin.
"Và, hai cậu phải cùng làm việc với nhau! Hãy xem liệu hai cậu có học được cách hòa thuận khi dọn hành lang cùng nhau không, hmm?"
Ôi đệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me