TruyenFull.Me

Slug


Ngày đó, Ngao Quảng đang tu luyện trong rừng quỳnh hoa, Hạo Thiên ngồi bên nhìn hồi lâu, đột nhiên nói rằng: "Để ta dạy cho ngươi một bộ kiếm thuật."

Ngao Quảng nghi ngờ mà thu hồi băng chùy huyễn hóa trong tay, đáp lời: "Nhưng ngài cũng nói ta dùng song chùy là phù hợp nhất."

"Kiếm đứng đầu trăm loại binh khí, ngàn năm trước ta thống lĩnh Thiên Giới giúp nhân gian thảo phạt Xi Vưu hóa ma tôn, khi ấy cũng dùng kiếm." Ngài vừa nói vừa bẻ một cành quỳnh hoa, pháp quyết biến cành lá thành một thanh trường kiếm. "Kiếm chiêu công thủ thông thường có nhiều mặt, lấy khí ngự kiếm hay lấy lực ngự kiếm đều thế, nhưng ta có một chiêu kiếm tất sát, đây là cực chiêu, ra chiêu đối phương ắt trọng thương hoặc chí tử, nhưng bản thân cũng sẽ phải trả giá rất lớn."

Ngài cầm quỳnh hoa kiếm hướng vào không trung, khi vung kiếm tay áo bay cao, sát khí chấn nát hoa bay bốn phía, hình thành một không gian lấy ngài làm tâm, chỉ cần tới gần sẽ bị sát khí đẩy lùi.

"Vứt bỏ phòng ngự, lấy khí tức rót vào thân kiếm, đồng thời để lộ sơ hở trong phòng bị, dụ kẻ địch tới gần, trong nháy mắt khi hắn thương tổn ngươi thì lấy chiêu này đâm ra."

Hạo Thiên chỉ kiếm về xa, Ngao Quảng chỉ cảm thấy một luồng kiếm khí cực lớn nháy mắt xẻ qua không trung, đến khi hoa đã rơi hết, vẫn nghe thấy từ xa có tiếng núi lở, luồng kiếm khí kia đã chém một ngọn núi của Côn Luân Hư làm đôi.

"Nếu là thực chiến, cần nắm chuẩn thời cơ trong sát na kia, tung ra khí lực lớn nhất." Hạo Thiên thu hồi quỳnh hoa kiếm, xoay người nhìn hắn cười. "Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ngươi tuyệt không thể dùng chiêu này."

"Vâng."

Ngao Quảng đeo kiếm lên lưng, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Đế quân trước kia ở trên chiến trường, đã dùng chiêu này mấy lần rồi?"

"Một lần, khi đó đối thủ của ta cũng là bạn chí thân của ta." Hạo Thiên trở lại ngồi dưới cây, ôn hòa nói, giọng bình thản như thể đang kể việc nhà. "Thiên địa luôn không ngừng thay đổi, mà những thần minh thượng cổ chúng ta từ khi ra đời lại chưa từng thay đổi, chung quy sẽ có ngày bị vứt bỏ."

Ngao Quảng nghiêm túc nói: "Ngài còn nói lời như vậy nữa, ta sẽ phạm thượng."

Đối phương hăng hái bừng bừng mà buông lỏng tay: "Tốt, cho phép ngươi phạm thượng."

Con rồng này lại vịn vào bả vai ngài, kề tai tự tin nói nhỏ: "Đế quân có nghe qua rằng long bản tính dâm chưa?"

Hạo Thiên thấy đầu tai đuôi mắt của hắn đều đã đỏ ửng, liền biết lúc nói lời này ra miệng hắn chắc đã xấu hổ đến rơi rụng cả vảy, quả thực đáng trêu, hai tay liền ôm eo hắn kéo lại, nói: "Chưa từng nghe tới, dạy cho ta xem."

Hai người từ dưới cây đến biển hoa, lại từ biển hoa leo về phòng, lăn qua lăn lại trên mặt đất rồi lên trên giường, qua năm canh giờ, Ngao Quảng cố đỡ lực ép trên vai mà bò ra khỏi đệm chăn, khóc nói: "Không... Không nữa... Ta sai rồi... Đế quân..."

Hạo Thiên nắm chân nhỏ của hắn lôi trở lại, đem tóc dài buông xõa sau lưng vén ra trước người, lại cắn xuống một cái, cười đến vô cùng lưu manh: "Không phải nói long bản tính dâm sao? Mới được bao lâu chứ?"

Ngao Quảng bị đẩy đến run rẩy trên giường, nắm chặt tay Đế quân mà oán hận: "Ta phải về... Đông Hải..."

Khai Minh thú ôm chổi ngồi ở đầu bậc cấp Côn Luân Hư, thấy Ngao Quảng hai chân run run bước xuống, liền nhiệt tình hỏi: "Cần ta đỡ chút không?"

"Không cần." Hắn xoa xoa mặt đỏ, nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thang, nhìn sắc trời xa xa ngoài vùng núi Côn Luân Hư. "Chẳng phải ngươi bảo ta rằng nói lời hung ác sẽ khiến Đế quân hoạt bát gấp trăm lần sao?"

Khai Minh thú dịch mông về phía hắn, nói: "Chủ yếu là... Ngươi lại nói thêm lời ve vãn quá lắm, nhưng thế cũng tốt, nếu lão nhân gia còn hoạt bát hơn nữa, ngươi có khi ba ngày không ra nổi Côn Luân Hư nữa."

"Ngươi lại cũng không nói trước cho ta biết rằng ngài ấy để một cái khóa trói tiên ở ngay đầu giường." Ngao Quảng lạnh lùng ấn đầu nó.

"Đó chẳng phải là quên sao... Đế quân nhiều pháp khí như vậy, ta làm sao nhớ được ngài ấy để cái gì ở đâu!" Nó ôm chân, há miệng chậc chậc.

Hai người đang nói chuyện, trên trời đột nhiên xuất hiện áng mây ngũ sắc rất lớn, bao trùm toàn bộ đỉnh núi, tiếp đó chính là thấy chim loan kéo một chiếc kiệu phượng hoàng tới, hai hàng tiên nữ tay áo tung bay cầm quạt hương bồ từ trong mây đi tới, đúng là Tây Vương Mẫu từ mây mà đến.

"Bái kiến Tây Vương Mẫu." Khai Minh thú nhanh chóng kéo Ngao Quảng quỳ xuống hành lễ.

Tây Vương Mẫu ngẩng cao đầu nhìn tòa phủ cách đó không xa, nói: "Hạo Thiên Đế quân đâu?"

"Thưa, ở rừng quỳnh hoa."

Đoàn người vừa rải cánh hoa vừa bay về phía cánh rừng; Khai Minh thú đứng dậy, rù rì bảo: "Không xong, nương nương đích thân đến, e rằng đã có đại sự. Tiểu Quảng Quảng, ngươi ngàn vạn lần đừng lên núi, thân phận chúng ta như vậy, không thể gặp mặt các vị thượng thần khác."

"Ta biết." Hắn thản nhiên đáp.

Tây Vương Mẫu ngại phiền, xong việc nhạc dạo ban đầu liền trực tiếp tự vén tà váy rất dài bước vào cửa, xa xa nhìn thấy Hạo Thiên đang chắp tay sau lưng đứng ngắm cảnh giữa tàng hoa rụng, nàng bất đắc dĩ bảo: "Ba ngàn năm, ta không tới cửa, ngươi cũng không tới thăm ta một chút."

"Dù ta không đi, ngươi cũng sẽ tìm việc cho ta làm như thường." Hạo Thiên cười đáp.

Tây Vương Mẫu chống tay lên hông, hỏi: "Năm đó khi long tộc và yêu ma phía tây đại chiến trên bờ biển, ngươi bảo ta phái người tu tiên đắc đạo tới trấn thủ, quả nhiên là đã hoài nghi nơi đó có khe hở."

"Không riêng bất cứ nơi nào, ta tuy rằng không ra khỏi cửa, nhưng phong ấn năm xưa là ta hạ, có biến động gì ta tất nhiên sẽ biết," ngài dùng ngón tay vẽ trong không trung một bức sơn hà đồ, điểm những đường đỏ ở vài chỗ.

"Phía tây ba nơi, phía nam một nơi, Đông Hải một nơi, phong ấn đã lỏng, yêu ma tà khí quấy nhiễu bách tính, sinh linh đồ thán."

Tây Vương Mẫu gật đầu: "Thượng cổ thượng thần chỉ còn mấy người chúng ta, muốn bổ khuyết khe hở đó, trấn áp yêu ma bạo động tứ phương, Thiên Đình đã không còn cách điều động lực lượng, người phải trở về."

Hạo Thiên trầm mặc chốc lát, hỏi: "Nơi có khe hở tại Đông Hải tên là gì?"

"Trần Đường Quan."

"Dưới Trần Đường Quan đúng là nơi phong ấn yếu nhất, nơi ấy biển rộng vô tận, bàn tay của Thiên Đình không vươn dài được đến thế. Ta trở về thôi."

Tây Vương Mẫu lại nắm lấy ống tay áo của ngài, nói: "Phục Hy thần mộc đã khô héo, chúng ta lại mất đi một vị bạn thân rồi."

"Phải, hắn cũng đi rồi nhỉ." Hạo Thiên cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Không sao, còn một thượng đế ta đây."

Khai Minh thú đang gối đầu ngủ trên đùi Ngao Quảng, hắn thì vẫn ngồi chờ trên thềm đá, đến khi núi Côn Luân đã bị bóng đêm bao trùm, áng mây của Tây Vương Mẫu mới biến mất khỏi đỉnh núi.

Lát sau, Hạo Thiên chậm rãi bước từ trên xuống, vẫy tay với hắn, bảo: "Theo ta tới nơi này đi."

Ngao Quảng cẩn thận ôm Khai Minh thú đến một đình nghỉ bên sườn núi, sau đó vội chạy tới, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Ngài không trả lời, chỉ mang hắn phi vân hồi lâu, đế một nơi cảnh sắc thế ngoại, hoa anh túc nở mênh mông vô bờ, đi rất lâu mới thấy phía trước mọc lên những khối đá lớn giữa biển hoa, đá lớn như cây cột, rất nhiều, mà cột đá lớn nhất đứng sừng sững trong một hồ nước nho nhỏ, hình ảnh phản chiếu trong nước đều màu đen trắng.

"Đây là Đỉnh hồ, lăng mộ của Hiên Viên, mỗi một cột đá là một tộc nhân của hắn." Hạo Thiên chậm rãi đi về phía hồ, ngắm nhìn những cây cột đã đứng đây trăm ngàn năm, "Hắn thành thần rồi, liền cùng ta phong ấn Xi Vưu đã ma hóa cùng rất nhiều yêu ma, có điều chính hắn lại chán ghét mệnh số thần tiên, cuối cùng quay về đây."

Ngao Quảng có chút căng thẳng mà kéo tay ngài, hỏi: "Ngài đang nhớ ngài ấy sao?"

Hạo Thiên không trả lời mà nói: "Ta phải quay về Thiên Đình."

"Ta không thể theo ngài nữa phải không?"

Hạo Thiên gật đầu, nói: "Đông Hải cũng sẽ phải chịu mối họa yêu ma, ngươi cần về bảo vệ cho tộc nhân của mình."

"Ta biết." Ngao Quảng đáp, lại không biết nói gì thêm cho phải, lời muốn phun ra miệng lại như miếng xương nghẹn trong cổ.

"Ta trước đây vẫn ngưỡng mộ Hiên Viên, hắn dù đã quay lại chốn hư không vô tận, chung quy vẫn có nơi để trở về. Nhưng giờ đây ra đã biết được cảm giác của hắn," Hạo Thiên vuốt vuốt tóc Ngao Quảng, cười nói: "Ngươi là chốn ta về."

Ngao Quảng ngóng nhìn ngài hồi lâu, trịnh trọng lui về ba bước, cúi đầu thật sâu mà hành lễ, nói: "Chỉ cần Ngao Quảng còn sống một khắc, Đế quân tuyệt sẽ không lẻ loi một mình."

Khi hắn ngẩng đầu lên, vân bào trên người Hạo Thiên đã biến thành cẩm y huyền sắc, vạt áo rất dài vẽ sơn hà cuồn cuộn, tóc bạc búi cao trong kim quan, mưa sương ngưng tụ thành châu ngọc buông sau lưng.

"Cung tiễn Đế quân." Ngao Quảng cung kính bái.

Có lẽ ở trên Côn Luân Hư đã quá lâu, bây giờ trở về Đông Hải, hắn thế nhưng mắc phải chứng phản say độ cao, thỉnh thoảng lại phải chống cột nôn ra năm cân hải sản.

Ngao Nhuận thấy hắn đến sứa cũng đã nôn ra, vội vỗ vỗ lưng hắn cho thuận khí, nói: "Đại ca, ngươi phải bảo trọng chứ, không chỉ hai kẻ Ngao Khâm và Ngao Thuận thiếu đạo đức đang chăm chăm nhắm tới vị trí của ngươi, còn phải tránh cho không thành như Nam Hải và Bắc Hải, bị giao tộc chèn ép đến phải nhờ chúng ta cứu tế."

"Ta rất khỏe, đừng lo." Ngao Quảng liếc nhìn nàng, nhịn không được hỏi: "Lông mi của ngươi sao thế? Nhìn thấy đường không?"

Ngao Nhuận chớp mắt mấy lần: "Thấy rõ chứ, gần đây trang điểm mắt như vậy rất thời thượng đó! Trông mắt sẽ có vẻ lớn hơn!"

"Còn cần có vẻ sao? Ngươi mà biến về thân rồng, mắt ngươi sẽ to bằng đầu người luôn." Hắn lắc đầu.

"Chậc, đồ rồng cứng nhắc."

Ngao Nhuận chọc ngoáy xong liền bỏ đi, nàng cần phải lên phía bắc tuần tra. Mấy năm nay Ngao Quảng vẫn đem theo long tộc trấn áp yêu ma trong vùng biển xung quanh, có điều Ngao Khâm và Ngao Thuận vô cùng bất mãn, thường hay phàn nàn.

Mà thiên hạ cũng thái bình hơn nhiều.

Ngao Quảng khi không bận rộn liền bay lên trời, bay thật cao, nghĩ biết đâu sẽ thấy tung tích người trên Thiên Đình, nhưng Thiên Môn sẽ không mở ra vì yêu tộc.

Qua một trăm năm, Thiên Đình chiêu mộ rộng rãi, lúc này không chỉ người tu tiên, yêu tinh tu luyện cũng có thể thành tiên.

Ngao Nhuận cuộn mình trên bãi đá ngầm, vừa sửa móng vừa nói: "Thiên Đế đến yêu tinh cũng chiêu mộ, lại không sợ dơ bẩn chỗ của mình sao."

"Trong lòng ngài chưa bao giờ phân biệt thần tiên với yêu ma." Ngao Quảng ở bên cất móng vuốt, ngửa đầu bình tĩnh nhìn lên trời.

"Đại ca đừng nhìn nữa, cứ nhìn như vậy, sớm muộn cũng sẽ viêm cổ vai gáy, ngươi xem cái tên suốt ngày ngước đầu ngắm người ở Bắc Hải kia, chẳng phải thành gãy xương rồi sao, bây giờ còn nằm trong cung đấy."

Ngao quảng lạnh lùng đáp: "Thật sự tưởng ta không biết là ngươi tập kích lôi hắn vào một vùng san hô đánh cho thành như vậy sao?"

"Là hắn khi dễ mẫu long thuộc hạ của ta trước. Thật tình, cũng không thể cứ giống như đại ca ngươi, suốt ngày thanh tâm quả dục nhớ thương một thần tiên trên trời ư?" Ngao Nhuận yểu điệu duyên dáng nói, quay đầu liền thấy bạch long bên người chậm rãi cuộn mình, nhìn trời hít một tiếng."

"Quân như trăng trên biển."

Được nhớ không được gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me