Slug
07.Vào buổi sáng, đồn cảnh sát có nhiều người đến đến đi đi, đứa trẻ có lẽ còn nhỏ và buồn ngủ, không thể giữ tỉnh táo bắt đầu gà gật, Trần Lập Nông quàng tay cậu lên cổ, Lâm Ngạn Tuấn đầu tựa vào ngực anh, mơ mơ màng màng để anh kéo đi.Ở cột điện sau khi khóc một hồi, cậu không còn từ chối việc tiếp xúc cơ thể với Trần Lập Nông, và khuỷu tay ôm cổ Trần Lập Nông tự nhiên trở nên quen thuộc.Trần Lập Nông mở cửa và để bữa sáng trong văn phòng của Phạm Thừa Thừa. Anh viết ghi chú, rồi vòng tay ôm lấy Lâm Ngạn Tuấn. Lâm Ngạn Tuấn ngủ thiếp đi trong vòng tay của Trần Lập Nông và nói mê gì đấy. Sau hai bước, anh cảm thấy việc di chuyển khá khó khăn nhưng không muốn đánh thức đứa trẻ trong tay mình, nên mím môi và bế cậu lên.Đôi chân dài và gầy của cậu khẽ đung đưa.Anh lấy chân đẩy mở cửa văn phòng của Thái Từ Khôn, đặt cậu nằm xuống giường sofa, đắp kín khăn.Phạm Thừa Thừa đang cầm ly sữa đậu nành ngồi trên ghế của Hoàng Minh Hạo, Chu Chính Đình vỗ nhẹ tập tài liệu lên đầu cậu: "Dám ăn vụng sau lưng tôi à!" Vưu Trưởng Tĩnh là người tích cực nhất khi gặp phải sự tình này, hét lên gì đó, rồi chạy đến và chộp lấy cái bánh bao thịt mà Phạm Thừa Thừa đã cắn được một nửa. Sau đó tùy tiện lấy một cái bánh khác trong túi chặn miệng của Phạm Thừa Thừa."Vưu Trưởng Tĩnh, mẹ nó!"Trần Lập Nông cau mày và đóng cửa kính của văn phòng. Nhờ lợi thế chiều cao, Phạm Thừa Thừa gõ vào cái đầu tròn như hạt dẻ của Vưu Trưởng Tĩnh. Vưu Trưởng Tĩnh bám lên Chu Chính Đình, nhỏ giọng kêu cứu mạng."Tôi đã lấy giúp cậu Báo cáo xét nghiệm máu về vụ tai nạn giao thông vài ngày trước. Phùng Cục cũng thật là, một vấn đề nhỏ như vậy cũng điều động đến Đội điều tra hình sự."Phạm Thừa Thừa lật chồng giấy A4, giơ vật chứng lên ngang sống mũi và cười, "Tất nhiên là khác. Lần này, đó là Thẩm Từng Lượng, đại danh Thẩm thị trưởng, cùng với cha Khôn ca có quan hệ mật thiết đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần mà. Người vừa có tiền vừa có quyền như vậy, làm sao có thể giống như những người như chúng ta chỉ sống dựa vào đồng lương bèo bọt này.""Hắn ta làm gì mà gặp tai nạn xe hơi trên đường Học Uyển? Con trai hắn đã học đại học từ lâu. Không cần phải đến một khu vực của khu học chánh, cách xa tòa thị chính như vậy." Vưu Trưởng Tĩnh nghi hoặc uống một ngụm sữa đậu nành. Phạm Thừa Thừa đứng dậy, nhấp một ngụm sữa đậu nành, ngồi xuống, nheo mắt thú vị: "Nói xem, Thẩm thị trưởng là có con rơi hay sao?"Hoàng Minh Hạo đang nằm dài trên ghế sofa, dỏng tai lên lắng nghe. Suốt đêm qua tra khảo nhân viên của Angel Home. Tử Dị đã mua tổ yến nhân sâm cho hai đứa. Thực tế, cậu luôn nghi ngờ rằng cảnh sát chỉ là nghề phụ của anh bởi anh trông như người rất có tiền.Nghĩ vậy, cậu liền đưa tay ra và giữ lấy vai của Phạm Thừa Thừa, bước lên tay vịn của chiếc ghế xoay, và kéo Chu Chính Đình đang đứng gần đó vào vòng tay mình, Phạm Thừa Thừa đẩy cậu ra: "Làm gì vậy, lôi lôi kéo kéo." Hoàng Minh Hạo liếc Phạm Thừa Thừa một cái: "Tôi muốn ôm Chính Đình, không thể sao?""Cậu cậu cậu ..."Thái Từ Khôn lúc này mới khoan thai đến trễ và gõ cửa văn phòng. Một số nhân viên cảnh sát còn lại ngay lập tức đứng dậy theo hàng một cách kính trọng. Anh cầm một tách cà phê hòa tan, cơ thể tỏa ra đang mùi hương trộn lẫn của khói và cà phê. Bước vào văn phòng, thấy nạn nhân của vụ án đang nằm trên sô pha nên xém chút nữa là đâm vào cửa.Hoàng Minh Hạo haha cười, Phạm Thừa Thừa và Chu Chính Đình cười toe toét.Thái Từ Khôn nhìn Trần Lập Nông với ánh mắt hình viên đạn và ném cốc cà phê vào thùng rác: "Đồ đạc của tụi trẻ của Angel Home đang chất đầy trong văn phòng bên cạnh. Phòng hồ sơ chứa không nổi, các người nhanh chóng đi thu thập vật chứng đi, nếu không thì tôi không giữ nổi đâu."Trần Lập Nông lục lọi trong văn phòng. Khi tìm thấy cái gói dán nhãn Lâm Ngạn Tuấn, anh cũng đồng thời tìm thấy rất nhiều tàn thuốc được được ném xuống dưới bàn. Cục phó suốt ngày giáo dục cấp dưới không được hút thuốc, phải là một công dân tốt, không ngờ sau lưng lại là một tay đốt thuốc thần sầu thế này.Anh chụp một bức ảnh và gửi nó để xem người kia xử trí thế nào.Trần Lập Nông lục lọi đến phía dưới bàn làm việc, mùi khói hôi đến bị sặc, và khi ngẩng đầu lên, anh thấy đầy những tờ ghi chú đầy màu sắc.Viên cảnh sát đến Angel Home để dọn dẹp thực sự rất chu đáo, thậm chí một tấm bảng đen cũng được mang về, hèn chi vật chứng để kín phòng lưu trữ và chất đống trong văn phòng của Cục phó.Trần Lập Nông nhận ra tên của Lâm Ngạn Tuấn. Lần này, vụ án gây ra một cú sốc lớn và dữ dội cho xã hội nên tất cả các phương diện đều không được bỏ qua, đến cả bài tập của tụi nhỏ cũng được xem xét và tỉ mỉ đến từng chi tiết.Tất nhiên, họ cũng phát hiện ra trong vở bài tập của một bé gái 12 tuổi bị dính một ít chất lỏng và vết máu.Bằng chứng vật lý quá chắc chắn, khiến lời khai của nhân chứng trở nên không quá quan trọng. Cứng đầu không nhận tội chỉ có thể làm tăng hình phạt, và ở tù thêm mười năm là kết cục phù hợp.Đêm qua, một số nhân viên đã nhận tội trước pháp luật, cùng với video giám sát và các bằng chứng khác, có lẽ đủ để xâu chuỗi sự thật của tội ác."Có phải là Tần viện trưởng không? Chính là hắn. Hắn đã ở Angel House được sáu năm. Lúc đầu, hắn ta thực sự mỉm cười và rất tốt với tụi trẻ. Hắn cũng chịu bỏ tiền để những đứa trẻ học giỏi có thể đến trường tốt. Ai mà biết được hắn là kẻ ấu dâm. ""Bé gái hay bé trai không quan trọng. Lớn lên đẹp là được. Có hàng trăm trẻ em trong viện của chúng tôi. Hầu hết bị cha mẹ bỏ rơi đều bị khuyết tật hoặc bị một cái gì đó. Có đứa nào đẹp liền bị Tần viện trưởng nhìn trúng. A Tuấn là người đầu tiên. ""Anh đang nói về A Tuấn phải không? Khi nó đến đây, Tần viện trưởng liền yêu thích và chăm sóc nó, cũng không biểu hiện kì quái gì ra ngoài. Sau đó, có nhiều trẻ đến hơn, nhưng không ai đẹp như nó, trắng trẻo sạch sẽ cùng đôi mắt to giống như một con búp bê sứ, còn thích đọc sách. Tôi đến bây giờ cũng không nhớ rõ lần đầu tiên hắn ta lạm dụng nó. ""Tôi nhớ nhiều thứ lắm, ngài cảnh sát! Tôi sẽ khai mọi thứ, vợ tôi vẫn phụ thuộc vào tôi, tôi không thể đi tù! Cảnh sát, cảnh sát đừng ném, tôi biết tôi đã sai rồi, tôi khai hết được không? Người đầu tiên chạm đến A Tuấn đương nhiên là Tần Chí Quốc. Trong viện đương nhiên nó là đứa được nhất. Tôi cũng nghĩ về việc thử một lần. Đáng tiếc, Tần Chí Quốc sẽ trừ tiền lương của tôi nếu tôi chạm một ngón tay vào nó. Tôi cũng có giới hạn của một con người mà. ""Tôi nhớ đó là một ngày giông bão. Tôi đi gọi bọn trẻ ra ăn. Tôi nghe tiếng hét lên rất to từ phòng của A Tuấn và A Chí. Tôi đã rất sợ. Tôi không nghĩ rằng sẽ đi qua và mở cửa và chứng kiến cảnh tượng Tần viện trưởng đang mặc quần dài, một vũng máu trên mặt đất, quần áo của A Tuấn bị xé rách, và đôi mắt to của nó trống rỗng, khóc không ra nước mắt, cảm giác giống như một người vô hồn vậy. Cảnh sát, anh có hiểu không? ""Anh hỏi sao tôi không báo cảnh sát? Cảnh sát, anh nói vậy hài thật, đó không phải là con trai tôi. Cảnh sát, anh, đừng đánh tôi, tôi, tôi không hề đánh tụi nhỏ, cảnh sát, cảnh sát, anh bình tĩnh – Tôi-tôi vẫn còn một điếu thuốc ở đây, hút một điếu Hoàng Hạc Lâu đây... Cảnh sát, anh không hút cũng đừng đánh tôi! Cứu tôi với! ""Cảnh sát, anh biết Tần viện trưởng là người đầu tiên chạm vào A Tuấn, chính là Lâm Ngạn Tuấn, ta cũng nghĩ tới, nhưng Tần Chí Quốc là ai, là họ hàng xa của Thẩm thị trưởng, quyền thế như vậy, không cẩn thận, muốn sống ở Minh Sơn cũng khó. "" Tần Chí Quốc từ khi chạm vào A Tuấn liền mất kiểm soát. Vào thời điểm đó, chính sách quốc gia linh động hơn một chút. Người nước ngoài có thể nhận nuôi trẻ em. Tần viện trưởng chia trẻ em trong bệnh viện thành hai loại. Bất cứ khi nào có ai đó nhận nuôi, hắn sẽ đưa mấy đứa tàn tật hoặc là không đẹp ra, mỗi năm cũng được nhận nuôi ba bốn đứa, phương pháp này cũng không tệ. ""Đất nước càng trở nên thịnh vượng, làm gì còn ai bỏ rơi trẻ em? Chỉ trong năm nay, mấy đứa nhỏ khó coi đã được nhận nuôi hết. Năm ngoái không phải có nhiều tòa nhà trung tâm trong thành phố bị cháy, mấy chục gia đình có con một bị thiêu chết. Năm nay liền có người đến bệnh viện để nhận con nuôi hết lần này đến lần khác. ""Tôi-tôi đã nghe nói rằng vị không tệ, vì vậy tôi đã bị Tần Chí Quốc tên khốn kia kéo xuống hố. Tôi, tôi thực sự là người tốt, cảnh sát! Cảnh sát, đừng nhấc cái bàn lên! Tôi rất nhẹ nhàng với tụi nó – cảnh sát, đừng đánh mặt tôi nữa! Tần Chí Quốc sau đó đã lôi kéo hơn một nửa số người trong bệnh viện. Anh nghĩ ai mà nhịn được chứ? Các cô bé trông rất đẹp, tốt hơn nhiều so với con vợ mặt vàng ở nhà. Trong viện của chúng tôi cũng có không ít đàn ông thích con trai. Con trai, con trai đôi khi ngon hơn con gái ... Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! Đừng nắm tóc tôi!""Tần viện trưởng sẽ cố định đến phòng của A Tuấn vào ngày thứ Sáu thứ hai hàng tháng, khoảng 12 giờ tối. Thành thật mà nói, ông ta đối với A Tuấn rất tốt. Được ăn uống đầy đủ, thích gì cho nấy, và tốn nhiều tiền mua sách cho nó và còn cho nó đi học nữa. ""Tôi ... tôi không nghĩ là sẽ có ai biết. Không ai dám chạm vào Đóa Đóa từ ba tháng trước khi nó được nhận nuôi. Ai mà biết chứ ... Tôi chỉ thương chúng nó thôi. Tôi chưa bao giờ đánh mắng tụi nó, còn cho chúng nó tiền tiêu nữa. Cảnh sát, tôi sẽ đi tù phải không? ""Đều là Tần Chí Quốc làm! Hắn đe dọa tôi! Ngài cảnh sát, những gì tôi nói là sự thật! Tôi chỉ muốn chơi thử một chút thôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ nó... nó sẽ như thế này! Tôi-tôi... ngài cảnh sát! Tôi chỉ là ông già nhỏ bé mà thôi. Phải, tôi không nên tìm kiếm niềm vui này ... cảnh sát, cảnh sát, tôi đã sai rồi."Lần đầu tiên, Thái Từ Khôn mặt không đổi sắc mà trích xuất các thông tin có giá trị từ những cuộc thẩm vấn lộn xộn này và chuyển nó cho công tố viên. Trong cuộc thẩm vấn, Tiểu Quỷ đã đập vỡ li nước ba lần, kéo nghi phạm và đấm mặt hắn ta 2 lần, lật bàn 5 lần và tạt nước vào nghi phạm mười hai lần.Hoàng Minh Hạo ôn hòa ép cung sau, mở to mắt khinh bỉ và đối mặt với kẻ tình nghi trước mặt. Nghe hắn van xin đừng tống hắn vào tù, cậu chỉ hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: "Mày không đi tù đâu, tiếc thật đấy, tao nghĩ, loại như mày nên bắn bỏ cho tiện."Trần Lập Nông đi về phía cái bảng đen, trên đó dán đầy những điều ước sinh nhật đơn giản, muốn được ăn kem, ăn KFC thỏa thích và luôn được viết rất lớn. Nghe nói có những hoạt động công ích trong Angel Home, nhân viên chọn ra một hoặc hai điều ước để thỏa mãn, cũng làm giảm ý thức tội lỗi của chúng.Chữ viết của Lâm Ngạn Tuấn trông khá nắn nót.Trên tờ giấy màu nước ghi chú với một vài từ tiếng Trung và tiếng Anh.Phiên bản tiếng Anh của "Little Prince".Thật khó tưởng được đứa trẻ gần mười tám vẫn thích đọc truyện cổ tích. Không nghi ngờ gì rằng tiếng Anh có lẽ tốt mới muốn đọc những cuốn sách tiếng Anh gốc. Trần Lập Nông gỡ bỏ tờ ghi chú và nhét nó vào túi của mình, nghĩ về thông tin sinh nhật của Lâm Ngạn Tuấn.Ngày 24 tháng 8.Bây giờ là tháng 5. Nghĩ cách mua một quyển mang về, nhất định là kịp."Ồ, Tiểu Trần, đã lâu rồi không gặp, kể từ lần cuối tôi gặp cậu ở nhà của Tiểu Khôn. Gần đây cậu bận lắm sao?" Thẩm Từng Lượng tình cờ đi ngang qua. Hắn ta luôn mặc đồ vest, đôi giày được đánh bóng đến phản quang, với một cây bút thương hiệu của nước ngoài gắn trong túi áo khoác cùng cặp kính vàng chói sáng."Tất nhiên là đang bận, Thẩm thị trưởng không xem tin tức sao? Đàn thú dữ ở Angel Home đã bị tóm gọn. Không phải Tần viện trưởng là người thân của ông sao?" Trần Lập Nông dựa vào khung cửa."Tiểu Trần biết nói đùa thật đấy. Tôi đã đến gặp Phùng Cục có một số việc, hôm nào mời nhóm của cậu đến nhà ăn tối." Thẩm Từng Lượng một tay đẩy kính lên, Trần Lập Nông nghiêng người nhường đường, điện thoại di động liên tục rung trong túi quần. Anh liếc nhìn danh bạ, không do dự tắt đi, những ngón tay anh chạm vào tờ giấy ghi chú nằm trong túi quần, và hít vào thở ra thật sâu.Anh nghĩ đến khuôn mặt đang ngủ ngoan hiền và dịu dàng của Lâm Ngạn Tuấn, khi làn mi rũ xuống, giống như một tấm màn mưa gõ vào mái hiên vào ban đêm, nhút nhát sợ sệt lại động lòng đến muốn lấy mạng người.Mọi thứ giờ đã qua.Anh có một người cần bảo vệ.Thị lực của Trần Lập Nông rất tốt, đôi mắt hơi nheo lại và anh gọi người đang tiến về phía trước: "Thẩm thị trưởng"Thẩm Từng Lượng quay đầu lại và nhìn anh bối rối. Trần Lập Nông chỉ vào cuốn sách trên tay hắn và mỉm cười: "Anh có thể cho tôi xem cuốn sách này không?" Thẩm Từng Lượng giơ cuốn sách với dòng tiêu đề bằng tiếng Anh. Nó thực sự thu hút sự chú ý của Trần Lập Nông: "Có chuyện gì vậy?"Trần Lập Nông liếm môi và đọc tựa sách, "Little Prince", sau đó ngẩng mặt lên và mỉm cười: "Tôi có thể mua cuốn sách này ở đâu? Tôi tình cờ có người thân ở nhà muốn nó."Thẩm Từng Lượng mỉm cười và nói: "Tôi nhờ người mang từ Anh về, cậu có thích nó không? Tôi cũng có người thân ở nhà muốn có, nếu không cũng cho cậu."Trần Lập Nông cười khẽ một tiếng: "Không cần, tôi sẽ tự mua nó. Tự tay mua rồi tặng mới thể hiện rõ lòng tốt.""Đúng không, Thẩm thị trưởng."Thẩm Từng Lượng nhìn Trần Lập Nông kinh ngạc, và ngay lập tức khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng, nắm lấy cuốn sách trong tay và nhẹ giọng nói, "Thế thì thôi vậy."08."A Tuấn đâu?""Ai?""Tôi hỏi cậu, Lâm Ngạn Tuấn đâu rồi?!"Phạm Thừa Thừa rót một ly nước cho Trần Lập Nông, chột dạ nhìn trộm chiếc giường sofa trống, thầm mắng Chu Chính Đình và Hoàng Minh Hạo 300 lần. Mọi người đều biết rằng Trần Lập Nông hay cười, nhưng nóng giận lên thì rất đáng sợ, mà còn dám làm vậy."Này này, đừng hoảng, có khi chỉ là dẫn ra ngoài chơi một chút, ai cũng biết Lâm Ngạn Tuấn vừa đến bệnh viện kiểm xong đã bị cậu mang về nhà, ai cũng chưa thấy chưa hỏi qua, cậu ta lại là nhân chứng rất quan trọng—— liền ——"Trần Lập Nông giơ ly nước lên và đập mạnh nó xuống bàn. Vụ va chạm kinh hoàng, những mảnh thủy tinh trong suốt cắt vào da, mảnh vụn đâm vào da thịt và máu nhỏ từng giọt xuống. Anh không hề cảm nhận được cơn đau do nỗi tức giận, đôi mắt mở to: "Cậu rõ ràng biết, thằng bé, nó là người đầu tiên bị con thú đó chạm vào "."Các người, các người, rõ ràng đều biết.""Cậu nghĩ rằng nó lớn hơn một chút, sẽ không sợ sao? Mới bước ra khỏi Địa ngục, vừa mới đến bên ngoài, đã bị người kéo trở lại, nói với nó, bắt nó nhớ lại, mô tả lại, nó bị cưỡng bức như thế nào, bị hắn chạm vào như thế nào, tôi hỏi cậu! Phạm Thừa Thừa! Nó chẳng lẽ không sợ sao?!"Trần Lập Nông gằn giọng hỏi. Cuối cùng, anh vô lực ngồi bệt trên mặt đất, cổ họng dường như nghẹn lại, cảm giác như bị từng cây kim xuyên qua, khiến anh không nói nên lời, và phải rít lên.Phạm Thừa Thừa muốn đi lấy khăn giấy giúp băng vết thương của Trần Lập Nông, nhưng cảm thấy rất áy náy, một chân bước đi, lại không dám tiếp tục nói chuyện với Trần Lập Nông.Những người hạnh phúc không bao giờ có thể đồng cảm với những người có số phận không may.Khi đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào lòng bàn tay, vết thương hơi đau. Trần Lập Nông ngước mắt lên và nhìn chủ nhân của bàn tay, với đôi mắt đẹp, đôi môi run rẩy, giọng nói dịu dàng, trầm thấp và ấm áp: "Có đau không?"Trần Lập Nông lắc đầu."Trần ca, ca ca, tất cả là lỗi của em. Em đưa em ấy đi. Em chỉ muốn kết tội Tần Chí Quốc đồ súc sinh đó. Ca ca, em sai rồi."Thái Từ Khôn ngăn Hoàng Minh Hạo đang hối lỗi và nhìn xuống Trần Lập Nông ngồi bất động trên mặt đất. "Tôi định sẽ thẩm vấn cậu ấy. Tôi là cảnh sát và chỉ nghĩ đó là nhiệm vụ của tôi. Tôi đã không nghĩ đến cảm xúc của nạn nhân, đó là lỗi của tôi.""Chúng tôi đã không hỏi bất cứ điều gì."Cậu bé chăm chú lau vết cắt bằng cồn, Trần Lập Nông không hỏi cậu điều gì nữa. Cậu ở đó lâu như vậy, đã sớm trở thành một người ngoan ngoãn, với tính cách nhẫn nhục chịu đựng.Mọi người cũng im lặng.Có lẽ chỉ bằng cách này, anh có thể đối xử tốt với cậu.Anh suy nghĩ, rồi mỉm cười nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ như mặt trời mọc lúc sáu giờ, những tia sáng len lỏi vào bóng tối, chiếu sáng những góc khuất đổ nát, sửa chữa để mang lại tuổi trẻ mà cậu nên có.Anh nói với cậu."Đi nào, về nhà thôi."09.Bữa ăn đầu tiên của Lâm Ngạn Tuấn và Trần Lập Nông ở nhà là lẩu. Trần Lập Nông không còn phải thể hiện kỹ năng nấu nướng của mình.Lâm Ngạn Tuấn cũng không bị ngộ độc thực phẩm.10.Vào ngày nghỉ phép ở nhà, Trần Lập Nông dọn dẹp hết tất cả đồ đạc của bạn trai cũ, tiện thể cũng xóa luôn số điện thoại. Anh không hiểu nổi tại sao trước kia mình cứ phải nhớ tới bạn trai cũ, chia tay hơn nửa tháng rồi anh còn gọi cho người kia.Nghĩ thế, anh kéo Lâm Ngạn Tuấn đi mua rất nhiều quần áo, và quẹt thẻ một cách điên cuồng.Lâm Ngạn Tuấn thật sự rất ưa nhìn. Anh cầm rất nhiều túi mua sắm trước phòng thay đồ, mong chờ bộ quần áo tiếp theo.11.Vào ngày thứ 18 ở cùng nhau, Lâm Ngạn Tuấn trước đó đã sử dụng phòng ngủ duy nhất trong nhà cho riêng mình, đã ngăn Trần Lập Nông ngủ trên ghế sofa, đôi mắt sáng của cậu nhìn anh.Có lẽ cậu cảm thấy rằng có ai đó ngủ bên cạnh để có thể bảo vệ mình thực sự an tâm.12.Thái Từ Khôn gọi và báo tin công tố cảm thấy rằng bằng chứng đã đủ. Vào ngày mà Lâm Ngạn Tuấn không cần phải ra tòa làm chứng nữa, Trần Lập Nông đã đưa cậu bé đang mờ mịt không rõ chuyện gì vừa xảy ra đi xem phim và mua một cái bánh kem dâu trong trung tâm thương mại."Hôm nay không phải sinh nhật em.""Ngốc, không phải sinh nhật cũng có thể ăn bánh mà.""Khi em muốn ăn, anh sẽ mua cho."Lâm Ngạn Tuấn đi xem phim lần đầu tiên trong đời, tay nắm chặt tay người bên cạnh.13.Lâm Ngạn Tuấn rất giống một con mèo. Mỗi sáng, cậu bé ôm chăn cuộn tròn thành một quả bóng, Trần Lập Nông ôm lấy cậu, eo của cậu mỏng manh đến muốn lấy mạng người, bộ dáng ngủ thật đẹp, nửa tháng trước anh cũng đã được thấy qua.Khi cậu tỉnh dậy, chất giọng hơi đờ đẫn khiến người ta mủi lòng: "Chào buổi sáng, Trần Lập Nông."Trần Lập Nông trùm kín chăn lên đầu, để che đi màu đỏ lựng đang lan từ mặt đến tai, anh ngại đến không nói nên lời, cũng không thể thở nổi cho đến khi nước mắt bắt đầu chảy, và cuối cùng lấy chăn che ngang chóp mũi đang ửng đỏ mà trả lời: "Dạy sớm thế, chào buổi sáng.""Anh đỏ mặt kìa.""Chăn nóng quá.""Vậy tại sao anh lại trùm kín?""Lạnh, do lạnh đó."Trần Lập Nông bật ra khỏi giường, hai chân thon dài theo ánh mặt trời đung đưa trên mặt đất, Lâm Ngạn Tuấn nhìn theo phát ngốc, đồng phục học sinh được ném đến trước mặt, và đôi mắt cụp của Trần Lập Nông nháy mắt."Thay quần áo đi, anh đi làm bữa sáng."Trần Lập Nông cắn miếng xúc xích và lật miếng thịt xông khói lại. Lâm Ngạn Tuấn đặt bộ muỗng nĩa lên bàn và than rằng mình đói bụng. Trần Lập Nông đổ trứng rán ra khỏi chảo và đặt trước mặt, búng nhẹ trán cậu: "Thấy đói rồi phải không".Lâm Ngạn Tuấn ngoan ngoãn cắn miếng trứng rán và mỉm cười với hai lúm đồng tiền mềm mại khiến người ta không nhịn được mà chọc hai lần: "Ca ca, em còn cao mà–"Trần Lập Nông hít một hơi khí lạnh, cầm đũa và gõ vào bát sứ leng keng: "Thằng nhóc này." Anh giả thần giả quỷ lấy ra một hộp sữa Vượng Tử từ đằng sau: "Vậy ráng cao nữa đi, đến mức mà em muốn."Điện thoại trên bàn bắt đầu rung lên."Nông", giọng của Thái Từ Khôn lạnh lùng. "Tâm trạng của Lâm Ngạn Tuấn thế nào?"Trần Lập Nông liếc nhìn cậu thiếu niên đang mặc đồng phục và đeo cà vạt, rồi thấp giọng trả lời: "Cũng không tệ lắm.""Có đủ để thẩm vấn không?"Trần Lập Nông cau mày: "Anh đang nói cái gì vậy? Không phải nói...""Có tin tốt và tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?" Thái Từ Khôn xoay cốc, xem lại đoạn video giám sát trên màn hình máy tính. Một lúc lâu sau, anh nghe thấy tiếng trả lời do dự qua điện thoại, "Tin tốt?"Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm vào tên của điều tra viên trong báo cáo, di chuyển con chuột và nhấn nút tạm dừng, đôi mắt anh chậm rãi ngước lên, và nhìn chăm chú lên màn hình đen trắng: "Phiên tòa bắt đầu ngày hôm qua, Tần chí quốc bị kết án 30 năm tù, cùng với đồng phạm đã bị kết án hơn 10 năm."Hơi thở của Trần Lập Nông nhanh dần: "Rồi sao?""Cậu hiểu tin xấu là gì mà", Thái Từ Khôn khó khăn lên tiếng. "Tất cả những gì cậu đoán là chính xác.""Có người khác đã tham gia vào việc xâm hại A Tuấn.""Ngày thứ sáu thứ hai mỗi tháng là ngày mà viện trưởng của Angel Home thay đổi khuôn mặt. Một đứa trẻ đi vệ sinh vào giữa đêm và thấy ai đó mặc quần áo của viện trưởng bước vào phòng của Lâm Ngạn Tuấn, nhưng bóng lưng và giọng nói không giống.""Khi Thẩm Từng Lượng gặp tai nạn xe hơi trên đường Học Uyển, cậu đã hoài nghi tại sao một nhà lãnh đạo cấp thành phố lại tự dưng đến nơi đó, vừa vặn Angel Home chỉ cách nơi xảy ra tai nạn hai trăm mét.""Tôi đã điều tra tất cả các video giám sát chiếc xe riêng của Thẩm Từng Lượng đi ngang qua. Vào ngày thứ sáu thứ hai hàng tháng, chiếc xe của hắn luôn đậu gần đường Học Uyển, thực sự thận trọng, video chỉ ghi lại được một chút thân ảnh.""Tờ ghi chú sau trên tường được dán lên cách đây một tháng rưỡi và Thẩm Từng Lượng trùng hợp..." Thái Từ Khôn nghẹn ngào một chút. "...nhờ cha tôi mang một cuốn sách từ Anh về cách đây một tháng rưỡi.""Cậu đã tìm thấy liên kết vào ngày hắn lấy cuốn sách.""Đội trưởng," Trần Lập Nông ngắt lời, "anh sẽ không bởi vì hắn ta là chú của anh ..." Đầu ngón tay anh bấm vào da thịt đến trắng bệch."Không, không bao giờ.""Hắn ta là một tên tội phạm."Khuôn mặt của Trần Lập Nông ấm lên một lúc, và giọng anh dịu lại: "Thế thì tốt."14."Em có điều gì muốn nói với anh không?" Trần Lập Nông nhướn mày, đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu vô thức cạy móng tay.Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu."Vậy thì tốt," Trần Lập Nông nhìn vào đôi mắt sáng của Lâm Ngạn Tuấn, anh không thể không mủi lòng, nhưng vẫn nghiến răng để trông nghiêm trọng hơn, dang tay và nắm lấy tay cậu, "Thật không?"Lâm Ngạn Tuấn kéo tay anh ra và tiếp tục lắc đầu."Lâm Ngạn Tuấn!" Trần Lập Nông nhắm mắt lại, cố chấp không muốn nhìn vào đôi mắt của cậu. Trước mắt anh làn khói đen dày đặc lại lan ra, và những tia sáng mỏng manh chạy len lỏi, màu đỏ cùng màu đen biến hóa, rồi nhảy lên trước mắt. Anh mở mắt, đôi mắt vẫn trong trẻo, với sự mệt mỏi vẫn chưa phai mờ cùng sự dịu dàng khiến người ta yên lòng."Anh đã gọi cho giáo viên của em, và hôm nay, hôm nay, em sẽ nghỉ do không khỏe."Anh vẫn là không đành lòng.Gợi lại những nỗi đau của người mình yêu, đó là việc một tên khốn sẽ làm.Giọng của Trần Lập Nông khàn khàn, yếu ớt và khẩn khoản, "Lâm Ngạn Tuấn, nói cho anh biết.""Không phải chỉ có mỗi Tần Chí Quốc đúng không?""Còn có người khác phải không?"Lâm Ngạn Tuấn run lên. Chiếc áo khoác đồng phục mỏng manh khoác lên cơ thể đẹp đẽ và một linh hồn tan vỡ. Linh hồn lại bị xé rách bởi những câu hỏi, vô vọng quay cuồng trong đêm tối, chạm vào hồi ức với đôi bàn tay nhăn nheo. Hồi ức về những ngày bị cắn và hôn với đôi môi sặc mùi thuốc lá, Tần Chí Quốc đẩy cậu bé với đôi mắt to đứng gần gã đàn ông trong bộ vest và đôi giày da, lấp ló bụng bia.Chỉ vào hắn ta một nụ cười và nói với cậu, "Đó là thầy mới của em, em có thích không?"Cậu bị đẩy xuống giường của gã đàn ông mới tối hôm đó. Trong khi hắn ta một mặt luôn mồm nói rất thích cậu, một mặt lại mạnh bạo hành hạ cả thể xác và tâm hồn của cậu."A Tuấn có thích gì không? A Tuấn rất ngoan và xứng đáng nhận phần thưởng." Gã đàn ông vừa mặc quần vừa chạm vào mặt, Lâm Ngạn Tuấn né tránh một cách ghê tởm, làm hắn hung hăng tát cậu một cái tát."Khen mày ngoan mày còn dám thái độ phải không?"Gã đàn ông mới thích những âm thanh gào thét do tra tấn. Lâm Ngạn Tuấn có thể chịu đựng được, bất kể nó đau đớn đến mức nào. Sau đó, Tần Chí Quốc nghe kể lại, đã đem cậu nhốt ở trong văn phòng, trên mặt rõ ràng hiện lòng tham không đáy nói: "Nếu không phải hắn không cho tao chạm vào mày, mày hiện tại đã chết biết không? Lâm Ngạn Tuấn.""Biết ơn đi, Lâm Ngạn Tuấn."Cậu không bao giờ chạm vào những món quà đồ chơi được gửi bởi hắn ta. Những món đồ đó vô dụng khi mà vết sẹo lan tràn đến mỗi một tấc làn da.Cậu giơ tay lên và đếm từng ngày cho đến sinh nhật lần thứ mười tám của mình.Cậu có thể rời khỏi đây.Đó có lẽ đó là món quà tốt nhất.Không ai nghĩ đến việc giải cứu người đang mắc kẹt dưới địa ngục, vậy nên chỉ có thể tự thân bước ra ngoài từng bước một.Vào sinh nhật thứ mười bảy, cậu đi qua trạm xe buýt và nhìn chằm chằm vào một tờ quảng cáo đầu tư trong trường mẫu giáo trong một lúc lâu. Cậu quay mặt đi và nhìn thấy một quảng cáo khác. Trong tấm ảnh, gã đàn ông đó đang phát biểu về việc bảo vệ trẻ em, khí phách hăng hái, hiên ngang lẫm liệt chủ trì công lý, cùng với tên cầm thú ban đêm kia bộ dáng như hai người khác nhau.Hắn ta trong ánh sáng nói rằng bảo vệ trẻ em, trẻ em chính là tương lai.Trong khi bản thân trong bóng tối không ngừng quăng đứa trẻ xuống địa ngục, tra tấn và tận hưởng niềm vui thể xác và tinh thần do nỗi đau của đứa trẻ mang lại.Lâm Ngạn Tuấn thầm đọc tên của hắn.Thẩm Từng Lượng, Thẩm Từng Lượng, Thẩm Từng Lượng.Lâm Ngạn Tuấn cố gắng kiểm soát cơ thể đang run lên, nhưng con ngươi không ngừng run rẩy. Ngón tay cậu nắm lấy tóc, hai tay che đầu, như thể giữ chặt từng dây thần kinh đau đớn. Bọn chúng xé rách quần áo của cậu, bọn chúng lưu lại những thứ dơ bẩn trên chính cơ thể cậu, bọn chúng bức bách cậu, buộc cậu phải chịu đựng bao đau đớn trong tâm trí.Trần Lập Nông giữ lấy ngón tay của Lâm Ngạn Tuấn khi cậu gãi tứa máu bên hông, rồi nắm lấy tay và ôm lấy vai cậu. Lâm Ngạn Tuấn không nói nên lời, một giọt nước mắt lớn rơi xuống, chất lỏng chảy dài trong hốc mắt. Hoàng tử bé bị tổn thương, và nỗi đau đó đủ để khiến người ta chết đi."Trần, Trần...Trần Lập Nông.""Em...em sợ lắm."Trần Lập Nông thở ra thật nhanh, ba từ này đâm vào tim, như đốt cháy vết thương sâu rỉ máu liên tục, anh siết chặt cậu, như thể anh đang tuyệt vọng vươn ra để giải cứu Hoàng tử bị mắc kẹt, anh từng chút một gỡ bàn tay đang bấu chặt tóc của người đang gục xuống, cầm lấy nó, các ngón tay đan lại với nhau, để cái ấm áp chạm vào cái lạnh lẽo."A Tuấn, đừng sợ.""Có anh ở đây rồi."TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me