TruyenFull.Me

Slug

/PART 5/

Quá trình từ in ấn đến xuất bản khá suôn sẻ. Sau thời gian bận rộn quay cuồng, cuối cùng y cũng có thể thư giãn một lúc. Buổi ký tặng sách của Justin sẽ sớm được tổ chức. Nếu không có đủ người, một số nhân viên từ các bộ phận khác sẽ được điều động. Thế nhưng không cần nói y cũng sẽ chủ động đi, dù sao cũng là tác giả do chính mình phụ trách, nhìn thấy sách của Justin được người ta yêu thích y đại khái cũng sẽ ủng hộ.

Đông chí qua đi thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh. Những người trong ban biên tập hầu hết thời gian đều ở trong văn phòng và không có cơ hội tập thể dục, giống như Lâm Ngạn Tuấn, thuộc loại thể chất vừa đến mùa đông đã lạnh tay lạnh chân, cảm thấy thực ghen tị với những người trong phòng kinh doanh, có thể mỗi ngày ở bên ngoài chạy tới chạy lui.

“Lại phát ngốc rồi.” Cửa văn phòng bị người gõ hai lần.

Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu lên. Là Trần Lập Nông với khuôn mặt ửng đỏ phủ một lớp mồ hôi mỏng, khăn quàng được gấp lại và cầm trên tay.

“Đã nói bao nhiêu lần lúc ở công ty trừ công việc ra thì đừng tới tìm tôi.” Lâm Ngạn Tuấn đau đầu.

“Liên quan gì, dù sao hiện tại chỉ có một mình anh ở đây tăng ca, những người khác đã sớm về rồi.”

Lâm Ngạn Tuấn không tỏ ý kiến, bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị tan làm.

"Đi thôi." Lâm Ngạn Tuấn bước đến cửa đột nhiên bị Trần Lập Nông ôm lấy mặt, đối phương đè nặng môi y cắn một cái thật mạnh.

"Thần kinh!" Lâm Ngạn Tuấn xoa môi cảnh giác mà quan sát xung quanh, trong hành lang sáng lên ánh đèn thanh lãnh, chẳng có bóng người nào.

"Này, bây giờ không có ai khác đâu." Trần Lập Nông thuận thế kéo tay y bỏ vào trong túi, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi đem nhiệt độ cơ thể của mình truyền lại cho y.

Lâm Ngạn Tuấn giật mình, nhịn không được nhìn thoáng qua sườn mặt người nọ, lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Hai người mua xong đồ ăn liền trực tiếp trở về nhà, là nhà của Lâm Ngạn Tuấn.

Trên hành lang có hai đôi dép nằm ngoan ngoãn. Mới vừa mở cửa Trần Lập Nông liền đè y ở trên tường, hôn hôn mấy cái, không cam lòng nói, “Hiện tại có thể rồi.”

Lâm Ngạn Tuấn nhìn lướt qua, tát nhẹ một cái che mặt đối phương lại rồi đẩy ra, “Tới kỳ động dục à?”, nói vậy nhưng sườn cổ lại có chút hồng lên.

Trừ bỏ cá tính khó đối phó, không thể không thừa nhận trong những người y đã gặp qua, Trần Lập Nông là người gần nhất với sự hoàn mỹ.

Từ khi hai người bắt đầu ở chung, Trần Lập Nông không bỏ một bữa nào mà bắt đầu nấu cơm, tuy rằng không thể nói là làm vì riêng y nhưng cũng đủ làm y ngượng ngùng, trừ việc sau khi ăn xong rửa vài cái chén, việc nấu cơm y một chút cũng không giúp được, còn điểm bất lợi cũng không phải không có, ví dụ như trong một tuần y đã lên ký rưỡi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn cà phê sáng lên, là của Trần Lập Nông. Hình nền điện thoại đã được thay bằng hình ảnh nụ hôn mà hai người chụp trước đó. Lâm Ngạn Tuấn nhìn thấy màn hình nhịn không được mặt nóng lên, y từng liên tục kêu người này đổi sang ảnh khác bởi lo lắng sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy, nhưng đối phương nhất quyết không đồng ý.

Thành thật mà nói, đặt hình nền là ảnh hai người hôn nhau là một hành động mà chỉ những người yêu nhau mới làm. Mặc dù có chút xấu hổ khi thừa nhận, nhưng nói cách khác, y đã đồng ý để người này sống chung cùng một mái nhà với mình, xâm chiếm một nửa thế giới của y, có phải hay không cũng…

Lâm Ngạn Tuấn buồn rầu mà nghĩ, Trần Lập Nông quả thật là một người phiền toái.

Ban đêm trên giường ngủ, Lâm Ngạn Tuấn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của Trần Lập Nông, đột nhiên lẩm bẩm một mình, "Thật sự muốn lại gần sao…” sau đó thở dài, tự giễu mà cười cười.

“Được thôi.” Người vừa rồi còn đang say ngủ đột nhiên mở to hai mắt.

"Cậu giả vờ ngủ!" Lâm Ngạn Tuấn trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng.

"Tôi vốn dĩ chưa từng nói tôi ngủ nha. Bây giờ anh hối hận cũng vô dụng. Tôi đã nghe thấy hết rồi." Trần Lập Nông nói, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Ngạn Tuấn và đặt nó vào trong lòng ngực của mình, "Ấm không?”

Lâm Ngạn Tuấn ngơ ngẩn mà nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Vậy anh còn không định xích lại đây sao.” Trần Lập Nông nói.

Mới vừa nghiêng người qua, nụ hôn của Trần Lập Nông đã chạm vào tai, giọng nói trầm thấp có một chút âm mũi, làm y hô hấp đến khó khăn.

"Cảm ơn anh, Lâm Ngạn Tuấn, tôi thực sự hạnh phúc."

Tiếng thở nhẹ dần dần vang lên, phản ứng đáp lại của Trần Lập Nông làm tâm tình đang rối rắm của y nháy mắt bình tĩnh lại.

Có lẽ đây không phải là một chuyện xấu. Người này làm y cảm thấy được ôn nhu mà quý trọng, tình cảm đáng quý như vậy, cho dù phát sinh dành cho người như y, cũng có thể thoáng sinh ra một chút kỳ vọng.

000

Vào ngày ký tặng sách của Justin, Lâm Ngạn Tuấn lấy ra một chiếc áo khoác hàng hiệu mua trước đó mà chưa bao giờ có cơ hội mặc. Hiếm khi dạy sớm làm kiểu tóc. Để thuận tiện cho công việc, y cũng đeo lên cặp kính chưa được dùng nhiều sau khi mua.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn Trần Lập Nông đang đứng ở cửa với vẻ mặt phức tạp tức giận nói, “Cậu không cần đem mấy chữ ‘xấu phát khiếp’ rõ rõ ràng ràng như vậy viết ở trên mặt đâu.” Nói xong không được tự nhiên mà đẩy đẩy mắt kính, còn chưa thể hoàn toàn thích ứng khi có vật đặt trên sống mũi của mình.

“Tôi chưa nói gì hết nha,” Trần Lập Nông buồn cười đáp, “Nói như thế nào nhỉ, chỉ là nhìn qua… thực văn nhã bại hoại.”

Đang bận sửa sang lại tóc tai Lâm Ngạn Tuấn cứng lại, tựa hồ không nghĩ tới sẽ nhận được loại đánh giá thế này, ánh mắt từ trong gương lạnh lùng mà nhìn người hiếm khi khoác lên lễ phục kia cười lạnh, “Cảm ơn, cậu hôm nay thoạt nhìn cũng thực mặt người dạ thú.”

Y và Trần Lập Nông không thường cãi nhau, vì theo tính cách của họ, nếu họ thực sự cãi nhau, ai cũng đừng muốn thắng được người kia.

Justin nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn liền giơ ngón tay cái: Quá xá ngầu!

Phạm Thừa Thừa lén lút lại đây kiểm tra hiện trường, vẻ mặt hết hồn khi nhìn thấy y, “Anh, anh, anh mặc thành như vậy làm gì? Hôm nay ký tặng không phải là anh!” Nói rồi liền tiến lên tích cực chủ động mà giúp Lâm Ngạn Tuấn lột bớt quần áo, còn sợ người khác nhìn không ra hắn là lo lắng Justin bị cướp spotlight.

Lâm Ngạn Tuấn bị Phạm Thừa Thừa nói như vậy mới ý thức được bản thân suy xét không đủ thỏa đáng, huống hồ mặc loại này quần áo này làm việc một chút cũng không thuận tiện.

Lâm Ngạn Tuấn cởi bỏ dây đeo bảng tên và áo khoác một cách ngoan ngoãn rồi đưa cho Phạm Thừa Thừa. Bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, y nhét nó vào quần để lộ phần eo thon thả cùng dáng lưng mảnh mai thẳng tắp.

Khi Phạm Thừa Thừa quay lại, hắn thấy Trần Lập Nông đang đứng bên cạnh sân khấu và nhìn chằm chằm vào trung tâm. Theo tầm mắt nhìn lại, thấy được Justin đang nằm dài trên bàn nhàm chán đến thổi thổi tóc mái của mình, nhịn không được cảm thán, “Thật sự rất đẹp.”

Trần Lập Nông nheo nheo mắt, ánh mắt nhìn người vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh tinh tế rồi thu hồi ánh mắt.

“Đúng vậy, rất đẹp.”

Buổi ký tặng sách bắt đầu lúc mười một giờ. Từ sau chín giờ, người hâm mộ chậm rãi tập trung tại sự kiện. Lâm Ngạn Tuấn giúp những người trong bộ phận văn học và nghệ thuật phân phát tiểu thuyết và đồ uống, duy trì trật tự xung quanh. Justin nổi tiếng hơn y nghĩ. Mặc dù lên sân khấu vẫn đeo khẩu trang không có lộ toàn mặt vẫn gây ra xôn xao không nhỏ.

Thời điểm người hâm mộ cuối cùng rời khỏi địa điểm đã gần ba giờ chiều. Những người thuộc bộ phận văn học bình thường giải quyết tốt công việc cũng có chút ngượng ngùng khi chạm mặt những người thuộc bộ phận khác. Lâm Ngạn Tuấn cũng không khách khí, người cả năm ngồi văn phòng đột nhiên phải đứng một ngày cảm thấy eo có chút đau, vì thế sau khi tiếp đón xong y liền rời đi.

Nãy giờ vẫn luôn tập trung làm việc còn không cảm thấy lạnh, về lại công ty tiếp xúc với máy sưởi sau theo bản năng liền rùng mình một chút, Lâm Ngạn Tuấn rửa tay xong ở pantry chờ máy pha cà phê, mới vừa lấy ra di động tranh thủ thời gian một lát đã bị người đột nhiên tiến vào làm giật mình.

Trần Lập Nông vững vàng chụp chiếc điện thoại giữa không trung và nhét nó vào túi của Lâm Ngạn Tuấn. Hắn lấy một tách trà sữa ra khỏi tủ, một bên xé mở gói trà một bên liếc mắt đánh giá nam nhân bên cạnh, trong lúc chờ nước đầy một tay đóng cửa tủ, thuận thế đem người giam cầm trong không gian nhỏ hẹp.

"Sao người lạnh thế?" Trần Lập Nông biểu tình khó coi, người này sờ chỗ nào trên áo sơ mi đều lạnh toát.

“Không nghiêm trọng như vậy, cậu đừng đè nặng tôi.” Lâm Ngạn Tuấn có lệ đẩy người trước mặt ra. Pantry là khu vực công cộng, thiết kế của cửa trượt không khóa được, vậy nên bất cứ ai muốn vào đều có thể dễ dàng mở ra, y lại không muốn loại mạo hiểm này.

“Không muốn, tôi muốn ôm anh cả ngày nay rồi.” Sức lực của Trần Lập Nông như muốn đem người xoa tiến cơ thể mình, quay đầu sang chóp mũi nhẹ cọ phần cổ ấm áp của người kia hít sâu một hơi.

Lâm Ngạn Tuấn được bao bọc trong hơi ấm mênh mông cũng không chống cự, cho đến khi bàn tay của Trần Lập Nông không an phận mà ở sau eo y di chuyển lên xuống y mới rốt cuộc biểu hiện ra sự kháng cự.

“Buổi sáng nay tôi thật muốn lột sạch sẽ anh.” Trần Lập Nông nhỏ giọng nói.

Đầu óc của Lâm Ngạn Tuấn nóng lên, hai mắt nhắm lại thành công nghẹn họng. Tại sao người này luôn có thể nói điều gì đó thật xấu hổ với thái độ và giọng điệu đặc biệt thản nhiên đến thẳng thắn này!

"Còn cặp kính này, về sau đừng đeo nữa, thoạt nhìn có chút phóng đãng.”

“Là chính cậu lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện vớ vẩn!” Lâm Ngạn Tuấn oán hận cắn răng và hít một hơi thật sâu. "Còn nữa, cậu có thể bỏ tay khỏi mông tôi không?"

“Vậy anh cho tôi hôn một cái, được không…” Trần Lập Nông đôi mắt ướt dầm dề, giống y như chú cún bự khiến người ta yêu mến.

Lâm Ngạn Tuấn bị này đôi mắt nhìn chằm chằm đến cũng có vài phần rung động, theo bản năng không hề kháng cự, rũ xuống lông mi, nhìn môi đối phương hướng chính mình tới gần, máy sưởi thổi đến gương mặt nóng lên, nhịp tim cũng theo đó nhảy lên nhanh hơn.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đang tiến lại. Thấy người đến gần, Lâm Ngạn Tuấn phản ứng nhanh chóng một phen đẩy Trần Lập Nông đi.

“Hai… hai người đang làm gì vậy?” Phạm Thừa Thừa vẻ mặt ngốc ngốc hỏi.

Lâm Ngạn Tuấn thậm chí còn quên lấy cà phê, sải bước đi nhanh ra khỏi pantry. Phạm Thừa Thừa còn tưởng rằng người này tâm tình không tốt sau một ngày dài làm việc. Hắn chỉ chẹp miệng “chậc chậc”, vừa quay đầu lại giật mình hỏi, "Cậu, cậu, sao lại khóc?"

Bị đẩy cho không nhẹ Trần Lập Nông nước mắt lưng tròng, ánh mắt nhìn bóng người dần đi xa có chút ai oán.

“Không có gì,” Trần Lập Nông rầu rĩ không vui, “Bị mèo cào.”

“Hả???”

Lâm Ngạn Tuấn có một chút bất lực. Từ khi về nhà Trần Lập Nông liền bắt đầu tỏ thái độ buồn bực với y, bản thân y hiếm lắm miệng khô lưỡi khô mới nói được nhiều đề tài như vậy, người này lại không có một chút ý tứ đáp lại.

“Này, làm gì vậy, thật sự giận tôi à?”

"Không."

“Đúng vậy đúng vậy, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng tức giận của cậu.”

Trần Lập Nông nghe vậy nhìn y một cái, ánh mắt có chút phức tạp. Lâm Ngạn Tuấn ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, y chỉ có mấy chiêu dỗ người như vậy, lại không phải kiểu tính cách dễ dàng chịu thua, nếu Trần Lập Nông cứ khăng khăng như thế, cuối cùng cơ bản là cả hai người bọn họ đều chịu kết cục chiến tranh lạnh.

Điều quan trọng nhất là y không xác định được người này tức giận về điều gì. Theo lý thuyết Trần Lập Nông không phải kiểu tính cách bởi vì tình huống đặc thù bị đẩy ra mà tức giận, chẳng lẽ là do y đẩy quá mạnh nên bị đau sao… Nhưng cho dù là lý do nào đi nữa đều thực ấu trĩ!

Mãi cho đến lúc đi ngủ Trần Lập Nông cũng chưa nói với y được một câu, lên giường cũng một mình ngủ ở một bên, quay người lại chỉ chừa cái ót cho y.

Dạng người am hiểu chiến tranh lạnh ghét nhất cũng là chiến tranh lạnh, Lâm Ngạn Tuấn thật sự chịu không nổi dáng vẻ này của Trần Lập Nông, nhịn không được giận dỗi đạp nhẹ người kia một cái, “Không làm thì đi xuống.”

Đối phương vẫn như cũ không thèm nhìn y, Lâm Ngạn Tuấn có chút thất bại, giận dỗi mà xoay người đem chính mình vùi vào trong ổ chăn.

Chẳng được bao lâu, người ở bên cạnh giường di chuyển, sột sột soạt soạt một thời gian sau, Lâm Ngạn Tuấn mở to mắt, phía sau cảm giác một trận lạnh lẽo xâm nhập, giây tiếp theo ngực ấm áp liền dán lên.

“Anh như vậy là muốn làm với tôi à.” Trần Lập Nông cắn tai y.

Lâm Ngạn Tuấn xoay người cùng người kia mặt đối mặt, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm đối phương, Trần Lập Nông phá lệ không dám nhìn thẳng y, ngượng ngùng sờ sờ gương mặt, "Anh đang nhìn gì vậy?"

Lâm Ngạn Tuấn nghiêm túc, “Tôi đang nhìn xem cậu còn có thể không biết xấu hổ tới mức nào.”

"Học được từ anh đấy."

"Đồ quỷ."

"Ờ."

Lâm Ngạn Tuấn giận dữ nhìn chằm chằm vào kẻ không biết xấu hổ, sau đó bị người kia đột nhiên nhếch môi cười nhéo nhéo mặt, không nói không rằng mà kéo y vào trong lòng ngực ấm áp dễ chịu.

Lâm Ngạn Tuấn “chậc” một tiếng, ngại buồn nôn muốn kháng cự, lực đạo đối phương lại không để cho y thoát ra.

“Đừng nhúc nhích, để tôi ôm anh một cái.”

Qua một hồi lâu, Lâm Ngạn Tuấn rốt cuộc nhịn không được gọi tên Trần Lập Nông, lại phát hiện đối phương đã sớm nhắm mắt ngủ rồi.

Lâm Ngạn Tuấn tinh tế quan sát khuôn mặt trước mặt một lúc lâu, cẩn thận vén tóc mái lòa xòa trên trán, nâng cằm và nhẹ nhàng hôn lên trán Trần Lập Nông.

Có lẽ, y thật sự thích người này hơn y nghĩ.

000

Vào cuối tuần, Lâm Ngạn Tuấn quyết định thử tự mình làm sủi cảo một lần. Tiểu hàn qua đi, thành phố đã có tuyết rơi hai lần. Mặc dù không có phong tục đặc biệt nào ở quê nhà, Lâm Ngạn Tuấn quyết định tạo ra sự khác biệt kể từ khi hai người sống cùng nhau.

“Ý nghĩa của ‘thủ công’ là chỉ tự mình dùng bột mì trộn thành cục bột, cán thành da, tự làm nhân thịt, chứ không phải mua lớp da bọc cùng nhân làm sẵn rồi tự mình bọc lại là xong.” Trần Lập Nông đẩy xe mua sắm, cực kỳ không cần thiết mà phổ cập ý nghĩa của “Sủi cảo thủ công” là gì cho y.

Lâm Ngạn Tuấn liếc mắt nhìn hắn, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

“Thôi thì, vậy là rất tiến bộ rồi,” Trần Lập Nông cười tủm tỉm mà sờ sờ cái ót xù xù tóc của Lâm Ngạn Tuấn, đẩy mạnh chiếc xe vào khu vực kệ khoai tây chiên. "Được rồi, thưởng cho anh vì đã ăn ngoan."

Lâm Ngạn Tuấn nghe đối phương dùng ngữ khí dỗ trẻ con với mình liền nổi lên một trận lạnh lẽo, "Tôi hy vọng cậu luôn ghi nhớ sự thật rằng tôi lớn hơn cậu năm tuổi."

Trần Lập Nông nhìn các hương vị khác nhau trên bao bì thành thạo mà ứng phó nói, "Còn tôi cao hơn anh năm centimet."

"..." Lâm Ngạn Tuấn bị nghẹn đến ngậm miệng lại. Trước mặt Trần Lập Nông, chiều cao luôn là nỗi đau đối với y. Có ai có thể nói cho y biết người năm đó rõ ràng chỉ cao tới ngực y mấy năm nay rốt cuộc đã trải qua cái gì, vì sao thế cục đột nhiên lại điên đảo thế này không.

"Mà thôi," Trần Lập Nông đột nhiên cảm khái rồi đem hộp khoai ném trở về kệ hàng, “Lần sau rồi mua.”

"Tại sao?" Lâm Ngạn Tuấn cau mày, đối với hành vi muốn hạn chế việc y ăn đồ ăn vặt của Trần Lập Nông cảm giác bất mãn sâu sắc, cũng chỉ có bản thân biết y đối người này đến cuối cùng có bao nhiêu dung túng.

"Ah, ngày hôm qua không phải còn đau dạ dày?" Trần Lập Nông có lý do chính đáng. Nhìn vẻ mặt hơi giật mình của Lâm Ngạn Tuấn mà ngoéo ngón tay y một cái ngữ khí mềm dịu, “Sau này đợi anh chữa khỏi sẽ mua cho anh, được không?”

Lâm Ngạn Tuấn trên mặt không nói, trong tim lại lan tỏa một dòng nước ấm áp.

Y đã từng vô cùng chán ghét mấy câu nói quan tâm nhỏ nhặt này, như là nhớ ăn cơm, đừng thức khuya, cẩn thận coi chừng sinh bệnh, và những lời tương tự, nhìn như thật tình quan tâm, kỳ thật là nghìn bài một kiểu có lệ, nhưng là Trần Lập Nông lại làm y cảm thấy dường như thật sự toàn tâm toàn ý mà muốn được đối xử như thế.

"Trần Lập Nông?"

Đối diện đi tới một cặp đôi trẻ tuổi đang đẩy xe mua sắm, Trần Lập Nông không lộ dấu vết mà buông tay y ra hướng đối phương mỉm cười chào hỏi, sau đó quay đầu lại và nói với y, "Lâm Ngạn Tuấn, tôi muốn uống Coca."

Lâm Ngạn Tuấn giật mình, "Ồ", một tiếng, nói “Để tôi đi lấy” liền rời đi, không biết có phải hay không ảo giác, y cảm thấy Trần Lập Nông có chút không được tự nhiên.

Khu vực đồ uống và khu vực ăn vặt nằm liền kề nhau. Lâm Ngạn Tuấn tìm chai Coca size lớn nhất, nhưng khi cúi xuống để lấy nó, y vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện ở phía bên kia.

"Tôi nói lần trước thấy cậu vội vàng xin nghỉ việc như thế đã nghĩ cậu tìm thấy một cơ hội tốt hơn. Hóa ra là làm điều này. Mỗi ngày chạy tới chạy lui làm việc với người không mệt à?”

"Không có gì đâu."

“Còn người vừa nãy, vẫn còn theo đuổi?”

Nhịp tim của Lâm Ngạn Tuấn sững lại, y không nghe thấy câu trả lời của Trần Lập Nông.

“Cậu lần trước nói với chúng tôi nội trong hai tháng bảo đảm có thể chinh phục được, công lực giảm sút sao, hay là cậu hiện tại thật thích người ta rồi?”

Đôi mắt của Lâm Ngạn Tuấn run rẩy dữ dội khi nghe những lời đó, y nín thở.

"Tôi không có gì để nói, dù sao đó cũng là những gì đã xảy ra." Thanh âm Trần Lập Nông thanh âm nhàn nhạt.

Thì ra là như vậy. Lâm Ngạn Tuấn im lặng lắng nghe, nhớ lại câu "sau này" mà người kia khi nãy vừa nói, còn có ngày hôm qua y nghiêm túc như vậy muốn lấy lòng đối phương, giống như một người yêu thực sự. Càng buồn cười chính là, nghe xong những lời đó mà y vẫn không có ý định nào khác, chỉ là cảm thấy bất lực.

Thu hồi lại tầm mắt, Lâm Ngạn Tuấn cầm chai Coca trở về, người kia vừa xoay lại cùng y hai mặt nhìn nhau, Lâm Ngạn Tuấn thấy đáy mắt đối phương chợt lóe qua thần sắc hoảng loạn đột nhiên muốn cười, thì ra người này cũng có những lúc không thể nào ứng xử thành thạo.

Lâm Ngạn Tuấn nhẹ nhàng đặt chai Coca vào giỏ hàng rồi chăm chú nhìn đối phương, thanh âm nhu hòa, "Còn một điều nữa tôi muốn biết... Chúng ta gặp nhau tại nhà hàng tối hôm đó, có phải cũng là do cậu cố ý sắp xếp?"

Trần Lập Nông im lặng trong vài giây và trả lời, "Phải."

Vẫn là biểu cảm điềm tĩnh như cũ kia, thành khẩn lại thản nhiên, Lâm Ngạn Tuấn không thể đếm được bao nhiêu lần bên kia đã sử dụng biểu cảm này làm y tin tưởng đến không nghi ngờ, thậm chí còn cảm động.

Lâm Ngạn Tuấn gật gật đầu, thấp giọng nói, “Thì ra là như thế này, là như thế này…”

Y đã tự cho mọi thứ là định mệnh, hóa ra chỉ là một cuộc trả thù được tính toán từ trước.

"Lâm Ngạn Tuấn." Trần Lập Nông gọi tên y.

Lâm Ngạn Tuấn phảng phất giống như không nghe thấy, xoay người rời đi liền bị đối phương nắm lấy cổ tay, nhiệt độ quen thuộc lại giống như một chiếc cầu chì khiến người đang cố giữ bình tĩnh từ đầu đến cuối lập tức mất kiểm soát.

“Buông ra!” Lâm Ngạn Tuấn gào lên, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, đôi mắt bướng bỉnh bắt đầu đỏ lên, Lâm Ngạn Tuấn nghiến răng gắt gao mà trừng mắt nhìn người trước mặt.

“Hiện tại anh nói tôi buông ra là muốn về sau không bao giờ gặp tôi nữa sao?” Trần Lập Nông mở miệng.

Người này có tư cách gì mà hỏi y như vậy. Lời nói tàn nhẫn đã sẵn sàng trong miệng, đủ để kéo đối phương cùng chính mình lưỡng bại câu thương. Đó là điều y giỏi nhất. Lâm Ngạn Tuấn nhìn vào khuôn mặt phía trước, lại trước sau không thể nói thành lời, như vậy thật không giống y. Cuối cùng y chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt đối phương, sau đó dùng hết sức lực gạt tay người kia ra.

TBC.

PS: T mới mở blog đu 2 bạn nhỏ, like blog vào chơi với t nha: https://www.facebook.com/CJZB.1823

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me