TruyenFull.Me

Slug

Chỉ là một trận mưa vậy mà cả thành phố đã chuyển sang thu, tới nhanh tới nỗi chẳng kịp chuẩn bị.

Lúc Tình Minh trở về, Quỷ Thiết đang nằm trên sofa xem TV, nghe thấy tiếng cậu về, Quỷ Thiết quay đầu lại, thấy cậu đứng ở cửa với dáng vẻ chật vật cùng vẻ mặt áy náy nhìn hắn.

"Không ngờ rằng trời tự nhiên lại mưa." Tình Minh thay giày, hắt hơi một cái, vẻ mặt mờ mịt nhìn Quỷ Thiết, nhíu mày: "Chắc không cứ như vậy mà bị cảm đâu ha?"

Quỷ Thiết từ phòng vệ sinh lấy khăn mặt ra cho Tình Minh lau tóc, tiện thể đưa cho cậu một ly nước ấm, "Thời tiết thay đổi, dễ bị cảm. Huống chi sức khỏe cậu cũng không tốt, phải chú ý giữ gìn."

Tình Minh nghe Quỷ Thiết thuyết giáo, thả cái túi trong tay ra, thu hút sự chú ý của hắn.

"Đây là gì vậy?" Quỷ Thiết đưa tay đón lấy cái túi.

Tình Minh nhanh chóng vòng cái túi qua hướng khác, bình thường cậu sẽ không nói dối Quỷ Thiết: "Là báo cáo kiểm tra sức khỏe, cơ thể lẫn tất cả mọi thứ khác đều mạnh khỏe." Tuy nhiên che giấu một phần cũng không coi là nói dối.

Quỷ Thiết muốn nói gì đó nhưng lại bị Tình Minh cắt ngang: "Cậu có đói không? Tớ đi nấu gì ăn."

Nụ cười của cậu vô cùng miễn cưỡng, Quỷ Thiết cũng không ép hỏi, nhìn chăm chú người trước mắt: "Có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ chia sẻ cùng cậu."

Tình Minh gật đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Quỷ Thiết, an ủi nói: "Nếu có chuyện tớ nhất định sẽ nói với cậu. Hôm nay tớ mua đậu hũ làm súp, thấy sao?"

"Được."

Lúc Quỷ Thiết biến mất trước mắt mình, nụ cười của Tình Minh bỗng vụt tắt, vẻ mặt cậu mệt mỏi, mắt khép hờ.

Tình trạng sức khỏe lại kém đi, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình trạng bệnh lại càng nghiêm trọng. Cậu cũng chỉ hời hợt nói bác sĩ kê thêm thuốc, như không có gì.

Mặc dù bác sĩ đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân nhưng lần đầu thấy người bệnh lại không muốn sống như Tình Minh, sống một cách cẩu thả như vậy.

Lần đầu tiên cậu đến gặp bác sĩ, mãi sau nửa ngày mới chậm rãi bộc bạch: "Tôi thích một người, nhưng anh ấy không thích tôi, đến lúc tôi tỏ tình, vẻ mặt của anh ấy giống như còn không biết tới sự tồn tại của tôi vậy, thậm chí tình cảm này, lẫn cả những cuộc hội thoại đều là tôi tự biên tự diễn."

"Lúc đó tôi mới biết rằng tôi khác với mọi người." Quỷ Thiết ngồi trên ghế salon, đứng ngồi không yên, vẫn quyết định đi vào phòng bếp nhìn cậu một cái. Hắn quá rõ ràng tính cách của Tình Minh, có một số chuyện cậu ấy nhất định không chịu nói.

Quả nhiên, mắt Tình Minh không biết nhìn đi đâu, cứ chăm chăm đứng đó. Quỷ Thiết khẽ gọi một tiếng "An Bội Tình Minh", người kia mệt mỏi nhìn hắn.

Tựa hồ như ý thức được ai gọi mình, Tình Minh nhanh chóng thu lại vẻ mặt chán nản không vui, lại bày ra biểu cảm như trước, trên tay bỗng nhiên đau đớn, bị dao cắt thẳng vào tay, Tình Minh lúc này mới cảm thấy đau, nhăn mày hít một hơi.

Có thể nói tinh thần của Tình Minh tương đối kém. Quỷ Thiết kéo cậu từ phòng bếp ra, lấy hộp y tế dưới mặt bàn, băng bó giúp cậu.

"Chờ lát nữa order đồ ăn ở ngoài, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Động tác của Quỷ Thiết vô cùng thuần thục, lúc cúi đầu băng bó cho Tình Minh rất chăm chú, nghiêm túc. Bỗng nhiên, trong lòng Tình Minh bỗng có một cảm giác kì lạ.

Thứ tình cảm quen thuộc này khiến Tình Minh hít thở không thông.

Bác sĩ nói đúng, bệnh của cậu đúng là nghiêm trọng.

"Bình thường ở nhà hay có hộp y tế sao?" Tình Minh bâng quơ hỏi, muốn nén cảm giác này xuống, cậu không ngừng lừa dối chính mình rất nhiều lần.

Đối với một số loại tình cảm, Tình Minh cũng không xác định được, thậm chí cảm thấy có phần sợ hãi.

"Lúc cậu đến tôi mới chuẩn bị." Quỷ Thiết nói.

Tay Tình Minh khẽ run, cậu nhướng mày.

Quỷ Thiết dọn đám băng gạc, nhìn cái người chẳng biết yêu thương bản thân, nhẹ giọng nói: "Đừng khiến bản thân bị thương có được không? Kể cả thân thể lẫn tâm lý."

Tình Minh nhìn băng gạc trắng quấn trên tay, bâng quơ nói: "Quỷ Thiết, cậu cứ như vậy tớ sẽ thích cậu mất."

Quỷ Thiết cất hộp y tế, chăm chú nhìn cậu: "Nếu cậu có thể thích tôi, tôi sẽ cảm thấy rất vui."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me