TruyenFull.Me

Slug

Chuyển thể: Gray

//

"Cậu không biết sao? Hôm nay tại lớp có người đồn Hiên Hiên là trà xanh, một chân đập hai thuyền. Nói ngay trước mặt cậu ấy"

/

Trong nửa sau của trận đấu, Lưu Diệu Văn nghiêm túc một cách đáng ngạc nhiên, anh ngừng nhắm vào Trương Chân Nguyên mà dành toàn bộ sức lực cho trận đấu.

Lưu Diệu Văn có vóc dáng cao ráo, ngoại hình nổi bật, hiển nhiên trở thành người chói sáng nhất trong một nhóm người, thu hút sự chú ý của mọi người.

Anh đi vòng qua một hậu vệ nhanh như chớp, nhấc bóng lên cao bằng cả hai tay, nhảy lên và ném bóng vào rổ mà không hề mắc lỗi. Sau đó, anh nhìn về nơi quen thuộc, hơi nheo mắt nhìn người đang lườm mình.

Lưu Diệu Văn gợi lên một nụ cười, tự hào nhướng mày với chàng trai hành động mang hàm ý "mau thưởng cho anh". Chàng trai liếm chiếc răng trắng nhỏ của mình và vẫy tay với Lưu Diệu Văn, giả vờ như là một người hung dữ. Nụ cười của Lưu Diệu Văn nở rộng vì hành động đáng yêu của cậu, anh gửi đến Tống Á Hiên một nụ hôn rồi tiếp tục tập trung vào trận đấu.

Khuôn mặt gầy gò trắng nõn của Hạ Tuấn Lâm lộ ra vẻ tò mò, cau mày đụng vai Tống Á Hiên, nghi ngờ hỏi: "Lưu Diệu Văn uống nhầm thuốc gì? Không phải là cậu ta luôn muốn nhắm vào Trương Chân Nguyên sao? Khi nào thì chuyển qua cậu rồi? Và tại sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu? Cậu ta thực hiện được một quả bóng, ném nó một lần khi trận đấu diễn ra được vài phút, ánh mắt lại chuyển về phía cậu. "

Tống Á Hiên mím miệng nhún vai, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Tớ cũng không biết."

Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì sự chú ý của Lưu Diệu Văn không còn chỉ dồn vào Trương Chân Nguyên, điểm số cuối cùng của đội họ nhỉnh hơn đối thủ một chút.

Sau khi Lưu Diệu Văn xuống sân, anh trực tiếp chạy đến chỗ Tống Á Hiên, mồ hôi làm ướt những sợi tóc nhỏ trên người anh và những sợi tóc gãy hơi lộn xộn trên trán, nhỏ xuống đường nét của chiếc cổ mảnh mai.

Tống Á Hiên liếc nhìn Lưu Diệu Văn, cậu nhếch môi, từ từ dựa lưng vào ghế. Không ngờ Lưu Diệu Văn lại càng tấn công, không quan tâm cái gì, trực tiếp ngồi xuống ghế bên cạnh Tống Á Hiên, ngẩng đầu lộ ra cái cổ xinh đẹp nghiêng người về phía Tống Á Hiên.

“Sao thế?!” Tống Á Hiên cau mày, một tia cảnh giác xẹt qua trước mắt, cậu vô thức trốn vào chỗ của Hạ Tuấn Lâm. Nhưng Lưu Diệu Văn không từ bỏ hướng về phía Tống Á Hiên lần nữa, yết hầu chuyển động, có vẻ như có chút than thở, "Lau mồ hôi ~"

"Không!"

"Lau một chút ~"

"Tôi không!"

Không quan tâm lời nói, Lưu Diệu Văn đơn giản từ bỏ việc tranh cãi với Tống Á Hiên, anh trực tiếp nhét giấy vệ sinh vào tay Tống Á Hiên, đồng thời lấy tay sờ gáy cậu.

"Nah ~" Tống Á Hiên giật mình

Tống Á Hiên không biết tại sao Lưu Diệu Văn lại rất quyến rũ, bám dính khi anh ấy còn học trung học. Trước khi xuyên về đây, Lưu Diệu Văn yêu thích hành động như một đứa trẻ trong xương mà dính chặt cậu, nhưng lúc nào cũng bảo bản thân là người lớn nhưng lại vô tức nũng nịu với Tống Á Hiên. So với trước đây, Lưu Diệu Văn ở trước mặt cậu dường như động lòng người hơn.

Đương nhiên Tống Á Hiên vẫn mềm lòng trước sự công kích của Lưu Diệu Văn, thản nhiên cầm tờ giấy bôi bẩn của Lưu Diệu Văn, trong lòng thì đập loạn như nai chạy loạn, giả vờ chán ghét nói: "Lại đây!"

Lưu Diệu Văn đôi mắt cún sáng, đầy tằm nằm rủ xuống dưới mắt, đặc biệt dễ thương, với đôi môi đỏ anh đào, anh cúi đầu thật nhanh về phía Tống Á Hiên, giống như một con cún lớn được thưởng.

Sau một lúc, Song Tống Á Hiên như trên người dính cực Nam còn cực Bắc ở trên người Lưu Diệu Văn, dân chặt lấy anh lúc nào không hay.

Ngay cả lúc Tống Á Hiên đi tập đàn, Lưu Diệu Văn cũng phải theo hộ tống, anh không hài lòng với việc chỉ đứng bên lề, mỗi lần anh phải ngồi bên cạnh Tống Á Hiên với một băng ghế nhỏ, xem Tống Á Hiên Trương Chân Nguyên đánh piano.

Đôi khi tay của hai người vô tình chạm vào nhau, Lưu Diệu Văn đột ngột đứng lên, chỉ vào tay hai người, mở to mắt và hét lên: "Các người làm gì vậy! Các người không biết nếu các người làm vậy là không được, hiện tại có cho phép kết hôn đồng giới rồi.”

Lúc này, Tống Á Hiên sẽ hung tợn nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn, nghiến răng nghiến lợi phát ra ba âm thanh tức giận, "LƯU DIỆU VĂN!"

Lưu Diệu Văn bị khiển trách, cúi gằm mặt ngồi xuống ghế, hết lần này đến lần khác ngước mắt lên quan sát Tống Á Hiên vẫn nghiêm túc tập, cắn lén răng hàm.

 
Những thay đổi gần đây trong thái độ của Lưu Diệu Văn đối với Tống Á Hiên còn nhiều hơn những điều trên.

Anh phải đưa Tống Á Hiên về nhà mỗi ngày, đi theo cậu suốt dọc đường, anh không cảm thấy yên tâm khi rời đi cho đến khi nhìn Tống Á Hiên vào nhà an toàn.

Anh biết Tống Á Hiên thường xuyên bỏ bữa sáng, anh sẽ mua cho cậu một bữa sáng yêu thương mỗi ngày và giám sát Tống Á Hiên ăn.

Những ngày này, vì bộ mặt dày cùng sự chăm sóc lo lắng của anh, bức tường thành mà Tống Á Hiên xây dựng đã bị phá vỡ từng chút một, anh cũng đã thành công lấy được đường vào thế giới nhỏ bên trong Tống Á Hiên.

Khi tiết học hôm nay kết thúc, Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên đang đi vệ sinh,  anh từ bỏ ý định chợp mắt .

Lưu Diệu Văn cố ý đi chậm lại trên đường, anh không có cảm giác buồn đi, anh chỉ muốn đợi Tống Á Hiên đi ra rồi cùng Tống Á Hiên trở lại học.

Thời gian vừa vặn, khi Lưu Diệu Văn đi vào nhà vệ sinh, Tống Á Hiên vừa rửa tay xong liền đi ra. Tống Á Hiên không phản ứng gì khi nhìn thấy anh, khẽ liếc anh một cái rồi trực tiếp đi vòng qua người anh.

Nhưng Lưu Diệu Văn đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tống Á Hiên, dùng sức một chút liền nắm lấy người trước mặt, lại nghiêng người về phía trước, toàn bộ lưng của Tống Á Hiên bị ép chặt vào tường.

Bàn tay của Lưu Diệu Văn từ từ nhấc lên, nó chạm nhẹ vào tai Tống Á Hiên, vây lấy Tống Á Hiên như bức tường thành, tạo thành tư thế "Kabedon".

Kabedon (壁ドン Kabe nghĩa là "Tường", don là từ tượng thanh của tiếng "rầm" khi đập vào tường) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. ( nguồn WIKIPEDIA )

Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Tống Á Hiên, nhưng cậu đã hoàn toàn che giấu đi trong giây tiếp theo. Cậu hơi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào đôi mắt giả vờ vô tội của Lưu Diệu Văn, khuôn miệng xinh xắn khẽ nhếch lên vì tức giận.

Lúc này tiết học sắp bắt đầu, học sinh đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ có hai người bọn họ vẫn ở ngoài hành lang.

Bầu không khí yên tĩnh này chỉ góp phần tạo nên những mầm xấu nhỏ đang nảy mầm trong lòng Lưu Diệu Văn. Cùng với tình hình hiện tại của hai người, Tống Á Hiên giống như một bé mèo con bị anh bắt cóc, rõ ràng là có chút tức giận, muốn đánh mạnh nhưng lại giả bộ hết sức bình thường, muốn làm cho anh cảm thấy nhàm chán mà từ bỏ.

Nhưng Tống Á Hiên càng giả vờ tỏ vẻ "tùy ý", lửa giận trong lòng Lưu Diệu Văn càng thêm sôi sục. Đôi mắt Lưu Diệu Văn di chuyển chậm rãi từ đôi mắt trong veo của Tống Á Hiên đến chiếc mũi cao của cậu, rồi đến đôi môi hơi ửng hồng. Cổ họng Lưu Diệu Văn thắt lại, cằm Tống Á Hiên được nâng lên để nâng khuôn mặt kéo sát vào nhau. Đôi môi mong đợi đã mím chặt.

Đôi môi bị chiếc lưỡi mềm mại của Lưu Diệu Văn bao trọn lấy, vừa nóng vừa ướt, khác hẳn với sự gặm nhấm điêu luyện trước kia, lần này, Lưu Diệu Văn hôn Tống Á Hiên như thể anh vô cùng nâng niu, không muốn ép buộc, xâm nhập miệng của cậu quá mức. Nhưng loại nụ hôn dịu dàng này lại làm cho Tống Á Hiên cảm giác như được ngâm trong dòng nước ấm, mềm nhũn, đầu óc dần dần mờ mịt, say đắm trong nụ hôn này.

“A!” Bên tai vang lên một tiếng thét chói tai, Tống Á Hiên hô hấp ngưng trệ, sắc bén mở mắt ra, liền thấy Cố Tử Ngôn kinh ngạc nhìn hai người.

Tống Á Hiên kêu lên một tiếng, cậu thô bạo đẩy Lưu Diệu Văn ra, ánh mắt lóe lên nhanh chóng, một bầu không khí khó xử lan tỏa giữa ba người họ.

Tống Á Hiên lau môi bừa bãi, âm thầm liếc mắt để xem phản ứng của Cố Tử Ngôn, chỉ để nhìn thấy cô ấy đang căm phẫn nhìn chằm chằm cậu.

Hành động trong quá khứ của Cố Tử Ngôn từ từ hiện lên trong tâm trí cậu, sự khao khát chiến thắng, khao khát trả thù đột nhiên bùng cháy trong tim . Tống Á Hiên đứng thẳng lưng, hơi ngẩng đầu và kiêu hãnh bước đến trước mặt Cố Tử Ngôn .

Lưu Diệu Văn đã có cái nhìn chính diện về mọi hành động của cậu từ phía sau lưng, anh cười bất lực, tuỳ ý, Tống Á Hiên đang ghen cũng quá đáng yêu, đáng yêu đến mức trái tim mềm nhũn.

Lưu Diệu Văn liếc nhìn Cố Tử Ngôn không cảm xúc, theo sát Tống Á Hiên.

/

Buổi chiều tan học, Lưu Diệu Văn nhanh chóng thu dọn cặp sách, đến bàn trước bàn để đợi cậu cùng về nhà. Tống Á Hiên không có nâng mắt nhìn anh, cả người đờ đẫn. Tống Á Hiên lúc này khóe miệng hơi hơi rủ xuống, khóe mắt cũng đỏ lên, giống như vừa nhận được một ủi khuất rất lớn.

Hạ Tuấn Lâm thu dọn đồ đạc của mình, y xoa đầu Tống Á Hiên, nhìn cậu một cách đau lòng trước khi rời khỏi lớp.

Không khó để Lưu Diệu Văn nhìn ra hành động của Hạ Tuấn Lâm rằng Hạ Tuấn Lâm đã biết có chuyện gì với Tống Á Hiên. Anh đi theo Hạ Tuấn Lâm ra khỏi cửa, chặn Hạ Tuấn Lâm tại cửa và nghiêm túc hỏi: "Hiên Hiên bị làm sao vậy. ? "

"Hả?" Hạ Tuấn Lâm hai mắt nhìn thẳng chằm chằm Lưu Diệu Văn, răng thỏ đáng yêu hơi lộ ra, "Cậu không biết sao? Hôm nay tại lớp có người đồn Hiên Hiên là trà xanh, một chân đập 2 thuyền. Nói ngay trước mặt cậu ấy"

//

- TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me