TruyenFull.Me

Slug

Chuyển thể: Gray

//

"Điều duy nhất em muốn làm bây giờ là cùng anh đến trường đại học A"

Cùng nhau đi đến trường đại học A, mấy chữ đơn giản này lặng lẽ thể hiện mong đợi của Tống Á Hiên mà không cần nói.

Cậu hy vọng sẽ cùng Lưu Diệu Văn bước vào trường đại học lý tưởng, cùng tốt nghiệp, tìm được việc làm, cùng nhau sống một cuộc sống ổn định bình yên, vui vẻ từng ngày, từng năm và luôn có nhau bên cạnh.

Đối với Lưu Diệu Văn, việc thi vào trường đại học A là sự kì vọng của Tống Á Hiên đối với anh. Để thích một ai đó, chỉ mong người đó ngày càng tốt hơn, anh cũng vậy. Anh hy vọng Tống Á Hiên có thể có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng đối với bản thân, anh cảm thấy vào cùng một thành phố với Tống Á Hiên là đủ rồi.

Thấy Lưu Diệu Văn đã lâu không đáp lại, Tống Á Hiên từ từ đặt những ngón tay trắng nõn của mình lên chân Lưu Diệu Văn và lắc nó hai lần.

Con ngươi của Lưu Diệu Văn dần trở lại tập trung,  ánh mắt anh nhìn về phía Tống Á Hiên.

Anh được nhận vào cùng trường đại học với người trước mặt, ngày ngày cùng cậu đi qua những con đường nhỏ trong khuôn viên trường, cùng cậu dạo chợ đêm quanh trường, anh có thể xuất hiện kịp lúc khi cậu cần. Những thứ này xem ra còn đáng giá hơn bất kỳ vật chất gì cả câu "Anh thích em" cũng lãng mạn hơn.

Đôi môi mỏng xinh đẹp của Lưu Diệu Văn khẽ nhếch lên, đôi mắt híp lại thành nếp gấp, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Tống Á Hiên, hạ giọng kiên định nói: "Được rồi, chúng ta cùng nhau thi A nha bảo bối."

Được một câu trả lời khẳng định, đôi mắt trong veo, lanh lợi của Tống Á Hiên sáng lên, đôi môi hồng chúm chím nhếch lên, nhe răng trắng cười nhếch mép ngọt ngào, giống như một đứa trẻ được cho xin kẹo vậy.

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cậu, Lưu Diệu Văn đột nhiên muốn trêu chọc cậu, đổi sắc mặt nghiêm túc nhếch lên khóe môi, giọng điệu lãnh đạm đều là trêu chọc, "Tống Á Hiên nhi? Em vừa mới tỏ tình với anh sao?"

Khuôn mặt trắng như ngọc của Tống Á Hiên đột nhiên đỏ lên, cậu nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn Lưu Diệu Văn một cái nhìn không hề e dè. Cậu nhất thời từ trên mặt đất đứng lên, trương phồng hai má lên, hét to "Cái gì chứ! Lão Lưu, anh tại sao vẫn như trước trêu chọc em?! "

Lưu Diệu Văn đã chụp chính xác đôi tay cậu. Anh nheo mắt cười bất lực, cười đến nỗi Tống Á Hiên còn nghĩ tới cơn giận hờn đó nữa.

Lưu Diệu Văn kéo bàn tay đang nắm chặt của Tống Á Hiên lên, dùng ngón tay cái thô ráp vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cậu, "Được rồi, anh sẽ không trêu chọc em." Sau đó, Lưu Diệu Văn kiên nhẫn đợi Tống Á Hiên bình tĩnh trở lại, sau khi cơn tức giận trên má người trước mặt dần dần rút đi, Lưu Diệu Văn lại nghiêm túc trở lại, "Chúng ta cùng nhau thi đại học A, còn anh không cần kiện Cố Tử Ngôn. Tuy nhiên, thư của luật sư phải được gửi đi, cô ta phải bị trừng phạt "

Tống Á Hiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt kiên định của Lưu Diệu Văn, theo sự hiểu biết của cậu về Lưu Diệu Văn, cậu biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Lưu Diệu Văn đối với Cố Tử Ngôn, vì vậy Tống Á Hiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không phản bác.

 
/

Người đến người đi, anh đào màu đỏ, màu xanh của vườn cây, trong nháy mắt đã đến ngày tổ chức lễ tốt nghiệp.

Tống Á Hiên đến hậu trường từ sớm, được chuyên gia trang điểm trang điểm cho.

Làn da của Tống Á Hiên trắng sáng, tinh khiết như một viên ngọc bích được đánh bóng cẩn thận, ánh lên một tia sáng trong như pha lê. Hình dáng đôi môi của cậu ấy rất hoàn hảo, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, tạo cảm giác rằng luôn mỉm cười.

Chuyên gia trang điểm chỉ đơn giản là trang điểm và làm tóc cho cậu, trang điểm một lớp nền, tô một lớp son dưỡng mỏng lên môi nhưng cậu đã phác thảo ra khí chất lạnh lùng cả người. Cậu chỉ hơi mím môi cười, người có khuôn mặt tinh xảo và lộng lẫy có thể hút hồn người khác.

Bất giác đến sân khấu Tống Á Hiên mặc bộ vest đỏ lịch lãm ngồi bên cây đàn piano cùng Trương Chân Nguyên . Ánh sáng phía trên chiếu vào hai người họ, họ dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng, thánh thiện và bất khả xâm phạm.

Hai đầu ngón tay mảnh khảnh rơi trên phím đàn, những nốt nhạc đẹp đẽ từ dây đàn chậm rãi chảy ra, tiếng đàn uyển chuyển và liên tục, tựa như suối núi uốn lượn từ thung lũng.

Lưu Diệu Văn ngồi trong khán phòng, dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau, ánh mắt dịu dàng nhìn thật lâu những người đang tỏa sáng trên sân khấu.

 
Tống Á Hiên lẽ ra phải như thế này, Lưu Diệu Văn nghĩ.

Tống Á Hiên vốn là một sinh viên khoa nhạc. Có một sự thay đổi đột ngột trong nhà của cậu vào năm thứ ba trung học.  Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ âm nhạc và tập trung vào các khóa học văn hóa. Chính vì điều này mà khiến cậu trượt điểm A, chuyên ngành mà cậu mê ước.

Nhưng tình yêu với âm nhạc của Tống Á Hiên không dừng lại ở đó, khi hai người vừa tốt nghiệp, Tống Á Hiên chỉ có một cây đàn piano điện, hàng ngày chỉ có thể luyện tập với chiếc đàn đáng thương. Sau khi cả hai kiếm được một số tiền nhỏ, Lưu Diệu Văn đã tặng Tống Á Hiên một cây đàn piano vào ngày sinh nhật của cậu.

Lưu Diệu Văn vẫn còn nhớ ngày hôm đó, Tống Á Hiên nheo mắt cười ngọt ngào như một đứa trẻ, cậu ngồi bên cây đàn piano và chơi đi chơi lại "Wedding March", cậu nói rằng sẽ tự chơi khi hai người đã kết hôn. Giai điệu vang lên.

Trên thực tế, ngày họ xuyên về là một tháng trước khi họ chuẩn bị kết hôn.

Hai người bắt đầu yêu nhau từ hồi đại học, sau khi ra trường thì bắt đầu sống chung với nhau, bố mẹ cũng ngỏ ý muốn hai đường kết hôn, hai người cũng dành dụm được một ít. Nhưng đúng lúc mọi thứ chuẩn bị xong thì cả hai lại nổ ra mâu thuẫn lớn nhất từ ​​lúc yêu đến giờ.

Nghệ sĩ piano yêu thích của Tống Á Hiên muốn tổ chức một buổi hòa nhạc tại thành phố của họ. Tống Á Hiên đã xin đi với Lưu Diệu Văn từ lâu nhưng sự nghiệp của Lưu Diệu Văn mới bắt đầu. Gần đây, anh đang đi công tác và không thể đi cùng Tống Á Hiên đến concert.

Ngày thứ hai sau chuyến công tác của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên bị sốt, một mình cậu nằm trên giường, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, đầu óc nóng bừng hỗn loạn. Điều đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh dậy sau một lúc là gọi cho Lưu Diệu Văn. Lúc đó anh đang ở trên máy bay, hơn chục cuộc gọi đều không nhận được, sau đó, chính Tống Á Hiên đã nhờ một người bạn có mối quan hệ tốt đưa cậu đến bệnh viện.

Rạn nứt giữa hai người ngày càng lớn khi đám cưới đến, cuối cùng bắt đầu bùng phát hoàn toàn vì lý do Lưu Diệu Văn ném tất ngẫu nhiên khi vừa về nhà.

Tống Á Hiên cảm thấy người bên kia không dành cho mình sự quan tâm đầy đủ, còn Lưu Diệu Văn cảm thấy người bên kia không đủ hiểu mình. Hai người đều cảm thấy mình làm đúng, mâu thuẫn không ai xuống dưới xoa dịu đi, càng ngày càng lớn như quả cầu lửa. Sau đó, cả hai tách ra ngủ riêng, rắc rối quá nên bố mẹ hai bên đến thuyết phục.

Đây là một trong những lý do tại sao Lưu Diệu Văn không nói cho Tống Á Hiên biết rằng anh cũng xuyên về quá khứ. Hai người vẫn còn giận nhau. Lưu Diệu Văn lo sợ Tống Á Hiên sẽ tiếp tục tức giận với anh vì những gì đã xảy ra trước đó.

Khi tiếng đàn không còn, suy nghĩ của Lưu Diệu Văn trở lại thực tế. Hai người trên sân khấu đi tới chính giữa sân khấu vỗ tay nồng nhiệt cúi đầu chào khán giả, Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn nam nhân dịu dàng ôn nhu, nam nhân cúi đầu nhìn về phía Lưu Diệu Văn sau khi bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn, anh nặn ra một đường vòng cung mờ nhạt, đôi mắt cậu đang tràn đầy hạnh phúc.

“Tống Á Hiên, anh sẽ luôn ở bên em, anh cũng sẽ cùng em theo đuổi điều em yêu thích, dù là trước đây hay bây giờ,” Lưu Diệu Văn thì thầm.

/

Lễ tốt nghiệp kết thúc là để nhắc nhở mọi người rằng vẫn còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Tất cả các ứng cử viên đã ra sức chăm chỉ, họ đều muốn cải thiện điểm số của mình trong tháng này.

Ngay cả Lưu Diệu Văn, một bạo chúa nổi tiếng trong trường cũng lao đầu vào học tập, cô giáo dò cẩn thận từng tờ giấy kiểm tra, gặp người không được thì kéo Tống Á Hiên lại để hỏi ý kiến.

Tháng một, thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian trên bảng đen đã dần dần lùi lại từ 30 ngày xuống thành 3 ngày. Học sinh bắt đầu phân bua trong lớp, lấy áo phông trắng cho người khác ký tên, xé sách xuống lầu trong tiếng hoan hô.

Và Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên cũng sẽ mở ra kỳ thi tuyển sinh đại học thứ hai trong đời.

//

- TBC

Chương tiếp theo cuối cùng là về đại học! Đoán xem liệu cả hai có được nhận vào chuyên ngành A không.!?? Còn 2 chương nữa là hoàn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me