Slug
Mặc dù Lưu Diệu Văn không hi vọng Tống Á Hiên tiếp xúc với đám bạn của mình, nhưng khi Tống Á Hiên chủ động nói đến việc muốn gặp bạn bè của cậu, thì Lưu Diệu Văn vẫn đồng ý.Trước khi dẫn Tống Á Hiên đến gặp mọi người, cậu đã liên tục dặn dò anh em của mình, không được nói bậy, hút thuốc trước mặt Tống Á Hiên. Tống Á Hiên theo Lưu Diệu Văn đến một gian phòng riêng của quán ăn, cầu thang của quán ăn rất hẹp, Lưu Diệu Văn bước lên bậc thang một bước rồi đưa tay ra sau nắm lấy Tống Á Hiên."Em sẽ không ngã đâu mà." Tuy trên miệng Tống Á Hiên nói thế, nhưng tay vẫn nắm lấy tay của anh.Có năm người ngồi trong gian phòng, lúc nhìn thấy Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên đi vào tất cả đều đơ ra một chút, Tống Á Hiên vừa nhìn đã thấy cậu bé lần trước gặp ở trước cửa tiệm net.Tô Nguyện cũng nhìn thấy Tống Á Hiên, rồi vẫy tay chào anh, "Hiên Hiên, lại gặp nhau rồi."Lưu Diệu Văn hừm một tiếng, nhắc nhở Tô Nguyện, "Đừng kêu bừa.""Người mà anh nói với các chú, người anh yêu, Tống Á Hiên." Gian phòng bỗng chốc yên lặng một cách kỳ dị, mọi người nhìn nhau không nói một lời, nửa người của Tống Á Hiên nấp phía sau Lưu Diệu Văn, trong không khí như thế này cậu cũng không biết nên nói gì cho đúng."Chào anh dâu, anh xem anh của em cưng anh chưa kìa, đến nickname của anh cũng không cho gọi." Tô Nguyện phá tan sự an tĩnh trong gian phòng.Những người khác lĩnh hội được ý của Tô Nguyện cũng gọi theo, chào anh dâu.Tống Á Hiên mím môi, kéo cánh tay của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nghiêng người nghe Tống Á Hiên nói, "Tại sao lại gọi em là anh dâu?""Không biết, cái này thì em phải hỏi bọn họ." Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên ngồi vào chỗ, "Anh dâu của mấy chú hỏi mấy chú tại sao lại gọi em ấy là anh dâu."Tống Á Hiên vừa đưa nước vào miệng liền bị sặc, cậu giơ tay đánh cánh tay Lưu Diệu Văn mấy cái, giọng điệu có chút hung dữ, "Lưu Diệu Văn anh nói gì thế!""Chọc em chơi đó."------------Buổi chiều, mấy người đi đến sân bóng rổ bỏ hoang ở gần đó, Tống Á Hiên tìm một nơi râm mát ngồi xuống, cậu không thích chơi bóng rổ.Mấy người chỉ chơi một lúc rồi đi, trước khi đi còn xin QQ của Tống Á Hiên, mua cho Tống Á Hiên không ít đồ ăn, Tống Á Hiên cầm trên tay, không biết có nên từ chối hay không, vẫn là Lưu Diệu Văn nói, cầm đi, không sao, thì cậu mới nhận lấy.Bóng rổ quay một vòng trên ngón tay của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên kinh ngạc oa một tiếng, Lưu Diệu Văn nhếch mày, đặt trái bóng vẫn còn đang quay lên ngón tay của Tống Á Hiên, bóng rổ đánh dưới đất, lúc này giống như một tinh linh tao nhã nhảy múa trên ngón tay Tống Á Hiên.Tống Á Hiên không nhịn được mà cười một cái, cậu cảm thấy Lưu Diệu Văn thật giỏi, thật đẹp trai.Gió thổi qua chiếc áo phông khi Lưu Diệu Văn đang đánh bóng rổ, bất luận là bao lâu, Tống Á Hiên đều sẽ vì Lưu Diệu Văn mà rung động. ------------Sau khi Tống Á Hiên gặp gỡ Lưu Diệu Văn thời gian trôi ngày càng nhanh, chỉ thoắt cái, cậu và Lưu Diệu Văn đã cùng nhau đón mùa giáng sinh đầu tiên, cái Tết đầu tiên, mùa đông đầu tiên. Mùa đông ở Trùng Khánh không có tuyết, điều này khiến Tống Á Hiên cảm thấy rất tiếc, cậu còn nhớ ở Sơn Đông khi còn bé, bản thân có thể nhìn thấy tuyết. Nhưng mà, mùa đông ở Trùng Khánh lại khô lạnh đến đáng sợ, cái kiểu gió lạnh thổi thấu vào xương cốt, đến dòng máu nóng hổi cũng an tĩnh đôi phần.Tống Á Hiên thường nghe bạn học nữ trong lớp nói mùa đông phải tìm một người bạn trai có thể làm ấm tay và mua trà sữa cho mình. Mỗi lần nghe đến những lời này Tống Á Hiên đều có chút chột dạ, có một cảm giác đã làm phải chuyện xấu, nhưng vẫn âm thầm cười trộm, bởi vì cậu có bạn trai làm ấm tay và mua trà sữa cho mình.Trước khi gặp Lưu Diệu Văn, trong cuộc sống của Tống Á Hiên đầy rẫy những thứ mà người khác có nhưng cậu không có, sau khi gặp Lưu Diệu Văn, cuộc sống của Tống Á Hiên biến thành người khác có, cậu cũng sẽ có, người khác không có, cậu cũng sẽ có. Mười sáu năm trước Tống Á Hiên không hề biết, lễ giáng sinh và tết cũng sẽ được nhận quà.Mùa đông, Lưu Diệu Văn không chạy xe đến rước Tống Á Hiên nữa, bởi vì trời quá lạnh rồi, anh sẽ mua một ly trà sữa nóng, đem trà sữa gói vào trong lòng đứng đợi trước trường học, để Tống Á Hiên vừa ra thì sẽ có thể uống được một ngụm trà sữa nóng hổi. Mùa đông trở thành một mùa đáng để mong chờ.------------Giao thừa năm nay cũng không khác mấy năm trước là mấy, Tống Á Hiên giúp Tống Mai nấu bữa tối giao thừa, nhà của Giang Khả sẽ đến rất nhiều thân thích, phòng khách thường ngày yên tĩnh sẽ trở nên ồn áo náo nhiệt, tiếng trẻ con vui đùa thường vang lên từ bảy giờ sáng cho đến nửa đêm.Sự náo nhiệt của phần lớn người, luôn khiến một phần nhỏ người không thuộc về nơi ấy cảm thấy cô đơn hơn. Nhưng năm nay Tống Á Hiên không còn cảm thấy như vậy nữa, Lưu Diệu Văn nói muốn đưa Tống Á Hiên đi xem pháo bông, từ lúc vừa dậy vào hôm giao thừa Tống Á Hiên đã bắt đầu mong chờ, cậu giúp Tống Mai bận cả một ngày, cho đến khi gia đình Giang Khả ăn cơm tối, Tống Á Hiên mới có thời gian chạy ra ngoài.Khi Tống Á Hiên đến, Lưu Diệu Văn đang tựa vào lan can trên sân thượng hút thuốc, nhìn thấy Tống Á Hiên liền lập tức dụi tàn thuốc, "Đến rồi sao, bảo bối nhi."Hai người mặc cùng một kiểu áo, Tống Á Hiên mặc màu trắng, còn Lưu Diệu Văn thì mặc màu đen.Tia sáng của pháo hoa lạc đường trong đêm tối, vừa to lớn lại vừa rực rỡ, Tống Á Hiên nhìn ánh lửa sáng trên bầu trời hô lớn nguyện vọng của bản thân, "Tống Á Hiên, nỗ lực thi vào đại học, sống một cuộc sống mà bản thân mong muốn đi!"Lưu Diệu Văn cũng trước lúc pháo hoa hạ màn hô lên nguyện vọng của bản thân, "Hi vọng điều mà Tống Á Hiên muốn sẽ thành hiện thực."Bầu trời pháo hoa, chứng kiến cho những ước nguyện lớn lao bất diệt của thiếu niên. Khi Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn xa cách, Tống Á Hiên nhận lấy bao lì xì mà Lưu Diệu Văn cho, Lưu Diệu Văn xoa đầu của Tống Á Hiên, "Năm mới vui vẻ, Hiên nhi."Đó là lần đầu tiên Tống Á Hiên nhận được tiền mừng năm mới.------------Kỳ nghỉ đông kết thúc là học kỳ hai lớp 11 của Tống Á Hiên bắt đầu, lớp 12 của Nhất Trung bắt đầu vào giai đoạn nước rút, Tống Á Hiên rất ít khi nhìn thấy các anh chị lớp 12 ở tầng học, mà bọn họ thân là người tiếp theo vào lớp 12, cũng trở nên căng thẳng. Kiểm tra tháng của trường học trở thành kiểm tra tuần, thứ sáu mỗi tuần đều phải thi toán học, môn toán của Tống Á Hiên rất tốt, nhưng cậu lại không thích nó, vì thế nên đối mặt mỗi tuần thi một lần thế này, cậu có chút khó chịu.Mà Lưu Diệu Văn lại là liều thuốc chữa lành và là nơi duy nhất để Tống Á Hiên trút hết phiền muộn, Tống Á Hiên ngồi trên đùi của Lưu Diệu Văn, vuốt nhẹ qua yếm hầu của anh, từng tiếng Văn Ca gọi đến xương cốt của Lưu Diệu Văn cũng sắp nhũn ra rồi.Tay của Lưu Diệu Văn vuốt tóc trước trán của Tống Á Hiên, bắt đầu chọc cậu, "Hiên nhi, càng ngày càng dính người rồi.""Anh nói em dính anh?" Tống Á Hiên nhe răng trừng Lưu Diệu Văn"Không sao, anh thích tiểu tinh dính người."------------Tháng 5 của Trùng Khánh đến mùa mưa rồi, mây đen đem bầu trời đè xuống rất thấp, không khí ẩm mốc tràn ngập thành phố, cây trên bậc thềm cạnh chung cư lại bắt đầu mọc ra những nhành cây mới.Tống Á Hiên lật lịch ra xem mới phát hiện, lập hạ đã qua được hai ngày rồi, trong cơn mưa âm u, bầu trời tối sầm, mùa hạ lại đến rồi. Tống Á Hiên giống như thường ngày, ở chỗ Lưu Diệu Văn làm bài tập một chút rồi quay về, chỉ là vừa vào cửa, bầu không khí thấp trong phòng khách khiến cậu có dự cảm không lành.Cậu nhìn Tống Mai đứng bên cạnh ba mẹ của Giang Khả, Giang Khả ngồi bên đầu kia của sofa, từ lúc vào cửa đến bây giờ, ánh mắt của bốn người luôn khoá chặt trên người Tống Á Hiên.Tống Á Hiên có chút không thích ứng, cậu đi lên hỏi Tống Mai, "Sao thế...mẹ?"Khi chữ "mẹ" nói ra, thứ Tống Á Hiên nhận được là một cái bạt tay, Tống Á Hiên rất mông lung, cậu sững người nhìn Tống Mai, "Tại sao lại đánh con?""Tao cho mày đi học, là để mày làm tên trộm đúng không?" Mẹ của Giang Khả đến kéo tay bà, Tống Mai phất tay của mẹ Giang Khả ra, bà vung tay tiếp tục đánh Tống Á Hiên đang không có phản ứng. Cho đến khi cơn đau dày đặc kéo đến, Tống Á Hiên mới tỉnh táo lại, "Con trộm cái gì rồi? Trộm đồ của ai rồi?""Chú Giang của mày để 2000 tệ trong tủ rượu, không phải mày lấy hay sao?"Tống Á Hiên cảm thấy không tưởng tượng nổi, "Không phải, mọi người dựa vào cái gì mà nói con lấy? Con còn chẳng biết trong tủ rượu có tiền.""Mày còn không thừa nhận, thằng nhóc chết tiệt, tao đã lấy từ trong gối ngủ của mày ra hết rồi!""Tại sao con phải thừa nhận? Vốn dĩ con không hề lấy! Con phải thừa nhận cái gì?" Tống Á Hiên phất tay của Tống Mai ra, "Con rốt cuộc có phải con của mẹ không vậy, tại sao lúc nào mẹ cũng đứng về người người khác thế!"Còn rất nhiều lời Tống Á Hiên dồn nén trong đáy lòng, cậu vẫn không nói ra, cậu sợ sẽ làm tổn thương Tống Mai."Mày xin lỗi chú Giang và dì Giang đi, tao sẽ trả tiền lại cho người ta." Tống Mai ho khan một cái, kéo Tống Á Hiên. "Con không trộm." Tống Á Hiên có chút mệt mỏi."Xin lỗi!" Tống Mai gầm một tiếng, giọng lại hạ thấp hơn, bà kéo cánh tay của Tống Á Hiên, đưa mắt ra hiệu cho Tống Á Hiên, "Nhanh lên."Tống Á Hiên cười lạnh một tiếng, cậu nhắm mắt lại thở dài một hơi, "Xin lỗi chú Giang dì Giang."Tống Á Hiên cúi đầu thật sâu, cơn đầu từ cái tát ban nảy của Tống Mai truyền đến, cơn đau bắt đầu phóng to vô hạn, đè trên cột sống của Tống Á Hiên.Những kiêu ngạo của Tống Á Hiên vừa được Lưu Diệu Văn dỗ lành thì giờ phút này lại bị đánh vỡ tan tành. "Con có thể về phòng được chưa?" Tống Á Hiên hỏi xong thì quay đầu đi về phòng, lại nghe Khương Khả nói một câu, "Tống Á Hiên, cậu đừng có suốt ngày chơi chung với mấy tên côn đồ ngoài trường nữa, dì Tống rất lo cho cậu."Tống Á Hiên nheo mắt, ngữ khí có chút nguy hiểm, "Cậu nói ai là côn đồ?""Tôi cũng chẳng nói sai, ngày nào cậu cũng ngồi trên xe máy của một người con trai, cậu ta không phải chính là côn đồ sao, không học hành, cậu ta là người xấu, cậu trộm đồ không phải là do cậu ta dạy đó chứ..." Giang Khả bị Tống Á Hiên quăng cặp đến chảy máu mũi, cậu ta kinh vía hét một tiếng, sau đó vịn lấy mũi kêu đau.Ba mẹ Giang Khả vội vã đến xem, mẹ của Giang Khả thậm chí còn mắng Tống Á Hiên một câu, "Cháu làm cái gì thế! Tống Á Hiên!""Tống Mai dạy cho tốt con trai của bà, không muốn làm nữa thì cút đi cho tôi."Tất cả đều rất ồn, mà Tống Á Hiên lại tức đến rung tay, cậu không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ Lưu Diệu Văn, "Giang Khả, cậu mà còn nói bừa, tôi nhất định đánh chết cậu."Tống Á Hiên ra khỏi cửa, cứ bước đi trên con đường dài vô định, cho đến khi một tia sét trên bầu trời bất thình lình vang lên, Tống Á Hiên mới chậm chạp đi đến nhà của Lưu Diệu Văn. Chỉ là vừa đi được nửa đường thì mưa đã xối xả rơi xuống, những hạt mưa to đánh trên người cậu, Tống Á Hiên cả mặt đều bị nước mưa rơi ướt nhoà, nhưng hạt mưa đọng lại trên gương mặt cậu nửa rơi nửa không rơi, Tống Á Hiên ngồi xuống đường khóc lớn.Cậu quá ghét nơi này rồi, ghét Trùng Khánh, ghét gia đình của mình, ghét nỗi đau trưởng thành khi bị ép phải lớn lên. ------------Khi Tống Á Hiên đến nhà của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn đang gom quần áo ướt trên ban công vào trong, khi Tống Á Hiên một thân ướt đẫm đứng trước mặt cậu, Lưu Diệu Văn cảm thấy Tống Á Hiên giống như những bộ quần áo cậu để quên bên ngoài mưa ướt vậy.
"Sao em lại ướt hết thế này, mau đi tắm, anh lấy quần áo cho em." Lưu Diệu Văn đẩy Tống Á Hiên vào phòng tắm, rồi tắt hết quạt trong phòng, lấy cho Tống Á Hiên bộ quần áo sạch sẽ đặt ở sọt quần áo trong phòng tắm. Khi Tống Á Hiên bước ra, Lưu Diệu Văn đã nấu cho cậu một bát canh gừng, "Uống chút canh gừng đi, đừng để bị cảm." Tống Á Hiên húp một ngụm, liền bị cay đến ngũ quan nheo lại với nhau, "Cay quá.""Ngoan, uống thêm chút nữa, sợ em bị cảm."Tống Á Hiên uống từng ngụm canh gừng, Lưu Diệu Văn từ trong ngăn kéo lấy ra bịch kẹo trái cây để bên giường, "Sao lại bỗng dưng chạy đến đây rồi?""Cãi nhau với mẹ rồi." Tống Á Hiên trả lời rất đơn giản, cậu không muốn kể chi tiết những chuyện xảy ra ban nảy.Lưu Diệu Văn từ lúc bắt đầu có trí nhớ đã không có ba mẹ, cậu không thể hiểu được cảm giác cãi nhau với ba mẹ, chỉ có thể an ủi Tống Á Hiên, không sao, có anh ở đây.------------Ngày mai không đi học, Tống Á Hiên không cần gấp rút trở về nhà, tối đến ăn cơm xong, đánh răng rồi nằm lên giường chơi điện thoại của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn trước giờ không để ý Tống Á Hiên chạm vào điện thoại của mình.Khi Lưu Diệu Văn tắm xong thường để lộ thân trên, Tống Á Hiên nhìn si mê, cậu cảm thấy cơ thể của Lưu Diệu Văn lại cường tráng hơn rồi, "Có phải anh thường xuyên tập luyện không?"Lưu Diệu Văn đang lau tóc, nghe Tống Á Hiên hỏi, cười nhẹ một tiếng, "Ẳm em có tính là tập luyện không?""Không tính, em nhẹ lắm." "Sự thật là ăn nhiều chút." Lưu Diệu Văn bóp eo của Tống Á Hiên, "Mặp tí nữa, ôm sẽ thoải mái."Mưa bên ngoài ngày càng lớn, gió đập vào cửa sổ phát ra tiếng động vang dội, Tống Á Hiên sợ hãi co rút vào lòng của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn dỗ dành nói, "Không sao, anh đi đóng cửa."Lưu Diệu Văn đóng cửa sổ, lại ra ban công đóng cửa, một khoảng cách ngắn như vậy, đợi đến lúc cậu quay lại, Tống Á Hiên ban nảy vẫn còn co rút trên giường, giờ cả mặt đều gấp gáp khoác quần áo, "Em phải về nhà.""Về nhà? Bây giờ?" Lưu Diệu Văn có chút ngạc nhiên, "Cái này không được, bên ngoài mưa to thế, không an toàn, ngày mai hẵng về..."Tống Á Hiên khóc, theo trí nhớ của Lưu Diệu Văn thì đây là lần đầu Tống Á Hiên khóc, hoá ra là sự thật, anh vừa khóc, Lưu Diệu Văn liền hận không thể đem cả thế giới cho Tống Á Hiên. "Mẹ em, mẹ em...." Tay áo của Tống Á Hiên không ngừng run rẩy, Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng của phóng viên trong truyền hình nói từng chữ tròn trịa, "Cô Tống khi được phát hiện và đưa vào bệnh viện, thì đã không còn hơi thở..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me