TruyenFull.Me

Slug

Quá trình quay phim đi hơn phân nửa đoạn đường thì những thông bôi xấu Trạch Tiêu Văn ở trên mạng ngày càng nhiều, mọi việc đang trở nên nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Một blogger tự xưng là người đưa tin hot nhất trong vòng giải trí đã đăng bài kèm ảnh nói Trạch Tiêu Văn là kẻ thứ 3 chen chân vào tình cảm của người khác, cư dân mạng vì miếng dưa này mà lập tức bùng nổ, mọi người bắt đầu liệt kê "tội trạng" của cậu ra hết. Hạ Chi Quang vốn có thói quen rảnh rỗi sẽ vào Weibo xem tin tức nhưng mấy ngày này mỗi lần vào Weibo hắn đều cảm thấy khó chịu vì mấy bài đăng khó coi đó. Người ở bốn phương tám hướng bây giờ đều đang chạy đến thừa cơ mà bỏ đá xuống giếng, tụ lại một đám xem chuyện vui, ai nấy đều hứng khởi đạp Trạch Tiêu Văn một phát. Những hành động vốn được khen là vui nhộn và thú vị nay lại trở thành "giả điên", " giả vờ ngu ngốc" trong mắt bọn họ.

Dưới tác động mãnh liệt của dư luận như vậy không có cách nào để đoàn làm phim không phải chịu ảnh hưởng, chỉ là mọi người đã ở cùng nhau một thời gian khá lâu, hơn nữa mấy cái "ơn nhỏ" thường ngày của cậu đối với bọn họ lại đột nhiên phát huy tác dụng, thế nên hầu hết mọi người hiện tại đều ngại "giáo huấn", không hẹn mà cùng im miệng trước đương sự. Nhưng đôi khi Hạ Chi Quang vẫn nghe được bọn họ thảo luận tốt xấu ra sao ở một số chỗ mà họ cho là kín đáo.

Trạng thái tinh thần của Trạch Tiêu Văn ngày qua ngày dường như không có gì thay đổi. Cậu đúng giờ sẽ bắt đầu làm việc, đóng phim, tan làm, thi thoảng sẽ mời cả đoàn phim uống trà sữa hoặc tặng một chút quà nho nhỏ. Thế nhưng cậu lại gầy đi rất nhanh, trên mặt vốn đã không được mấy lạng thịt mà nay ngày càng giống da bọc xương, quầng thâm dưới mắt cũng tỏ rõ dạo gần đây cậu rất mệt mỏi.

Hạ Chi Quang lo lắng không thôi, hắn rất muốn "bá đạo" tịch thu điện thoại của Trạch Tiêu Văn không cho cậu lên mạng giống như đêm đó cậu giật lấy bát mì trong tay hắn.

Nhưng hắn chưa bao giờ có tư cách để làm như vậy.

Hắn thậm chí còn không biết liệu trong mắt của Trạch Tiêu Văn hắn có được coi là bạn bè hay không, hay chỉ đơn giản là một đồng nghiệp nhưng phạm vi tiếp xúc lại rộng hơn mà thôi.

Thế rồi hắn chỉ có thể bám vào sự bướng bỉnh yếu ớt của mình đi đáp lại những bình luận tiêu cực trên Weibo, thậm chí còn dùng account clone để gửi tin nhắn cho Trạch Tiêu Văn, hy vọng cậu có thể nhìn đến.

Hạ Chi Quang bận rộn giống như là một fan cuồng của Trạch Tiêu Văn, đồng thời lại quên mất không biết bắt đầu từ lúc nào hắn đã không còn hoài nghi gì về cậu, hoàn toàn tin tưởng một người con trai ưa nhìn mình mới gặp chưa được 3 tháng.

--

Mấy lời thì thầm to nhỏ trong đoàn phim dần dần biến mất giữa những nỗi lo lắng của Hạ Chi Quang.

Nhiều lần hắn muốn tìm cơ hội để an ủi Trạch Tiêu Văn nhưng cuối cùng lại thôi. Trạch Tiêu Văn chưa bao giờ bày ra vẻ mặt khổ sở trước mặt mọi người, không phải là cậu cậy mạnh, đó đơn giản chỉ là cách để cậu bảo hộ chính bản thân mình thôi. Thế nên Hạ Chi Quang không dám chắc liệu những quan tâm của mình có tạo nên những tổn thương khác cho cậu không.

Mãi đến một ngày nào đó gần thời điểm đóng máy, Hoành Điếm tuyết rơi dày đặc dọn mãi không xong nên tiến độ quay phim bị trì trệ, thế là đạo diễn quyết định cho cả đoàn nghỉ ngơi một ngày. Mọi người mừng rỡ thiếu chút nữa là đã tung đạo diễn lên trời để hoan hô.

Nhịp độ bận rộn ngày thường bỗng dưng chậm lại, sợi dây buộc căng chặt rốt cuộc cũng được gỡ ra, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái lười nhác thả lỏng, ngay cả Trạch Tiêu Văn cũng nhẹ nhàng thở hắt một hơi.

Hạ Chi Quang tự cho phép bản thân nhốt mình trong phòng chơi game cả ngày. Đến tận khi trời tối tuyết vẫn chưa tạnh, cả toà nhà vẫn yên ắng như vậy, toàn bộ đoàn làm phim khoác lên một vẻ trầm lặng hài hoà trong sự trì hoãn nặng nề kia.

Hạ Chi Quang mặc thêm áo ấm bằng lông rồi đẩy cửa ra ngoài, hắn khoác mũ lên rồi bước vào bóng đêm dài đằng đẵng.

Hắn bước vô định trên sườn đồi ở sân sau, để lại những dấu chân trên nền tuyết trắng mới đổ xuống còn chưa có vết tích gì. Trong đầu hắn giờ đây có rất nhiều điều rối rắm, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ muốn tránh cũng không được, hắn cũng không biết nên đối mặt như thế nào, chỉ đành để chúng ngày càng đâm chồi, cứ thế rồi gốc rễ vô tình đã sinh sôi chiếm hết đất đai trong lòng, không chừa lại mảnh nào.

Hắn suy ngẫm quá chăm chú nên thiếu chút nữa đã dẫm phải con mèo nhỏ run bần bật nằm đang cuộn người dưới gốc cây.

Hạ Chi Quang ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt ve con mèo rồi để tay lên cổ xách nó lên. Lông mèo ướt đẫm nước vì tuyết rơi, thậm chí nó sắp đóng thành băng, lúc này đây con mèo nhỏ bé yếu ớt run rẩy kêu một tiếng.

Hạ Chi Quang trời sinh đã yêu động vật, nhất là mèo, ở nhà hắn cũng nuôi 3 con, ngẫm lại thì đã lâu rồi hắn chưa được gặp tụi nó. Hạ Chi Quang thở dài một tiếng, một làn khói trắng bay ra toả trong không trung. Hắn nhìn trái ngó phải cũng không tìm thấy đồ để sưởi ấm cho mèo con, nhưng lại không thể để nó cứ lạnh run giữa trời giá băng như vậy được. Đang lúc hắn chuẩn bị cởi áo khoác trên người mình xuống để đắp cho mèo thì hắn nghe được giọng của Trạch Tiêu Văn truyền tới:

"Là...Quang Quang hả?"

--

"Cậu thường xuyên tới đây để thăm nó à?" Hạ Chi Quang hỏi sau khi đem con mèo bỏ vào thùng carton có lót chăn bông mà Trạch Tiêu Văn đem tới.

"Ừm, khi tôi không vui thì tôi hay đến đây." Trạch Tiêu Văn buột miệng nói ra, xong dường như cậu nhận ra mình đã nói điều không nên nói, mũi chân cậu vô tình cọ xát dưới nền đất.

Xung quanh bỗng dưng yên tĩnh một lúc, thậm chí có thể nghe được tiếng những bông tuyết nhẹ nhàng đáp trên vai Trạch Tiêu Văn. Điều này làm Hạ Chi Quang nhớ về tiết Vật lý hồi hắn còn học Trung học, thầy giáo có nói rằng vì tuyết có một độ phồng và mềm nhất định nên chúng sẽ hấp thụ được một phần âm thanh*.

(Editor: toi cũng ngu Lý nên là toi không biết nó có đúng không đâu nha...)

"Cậu...ổn không?" Hạ Chi Quang rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định mở miệng.

Trạch Tiêu Văn ủ rũ gật đầu, một lát sau lại lắc đầu.

Những bông tuyết trắng giống như lông vũ rơi xuống đất, đan xen hỗn độn tạo thành một bức tranh dầu vô cùng lộn xộn.

Như vừa nhận được một tín hiệu nào đó, Hạ Chi Quang đưa tay lên sờ nhẹ phần da dưới mắt Trạch Tiêu Văn trong khi cậu không hề phòng bị gì, khoảnh khắc đầu ngón tay lạnh lẽo kia vuốt ve làn da mềm mại của cậu, cả hai người đều đứng hình tại chỗ.

Vốn Hạ Chi Quang không muốn hành động một cách mãnh liệt như vậy, chỉ là khi não hắn phản ứng lại thì cánh tay đang ở giữa không trung rồi. Hắn muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói gì vào khoảnh khắc này.

---- Có một cơn gió vừa lướt ngang bọn họ, hắn cũng cảm nhận được đầu ngón tay mình ngày càng lạnh hơn, như thể một phần nhiệt độ đã bị lấy đi, Hạ Chi Quang cố xoa nhẹ ngón trỏ và ngón cái của mình, ẩm ướt.

Đúng như dự đoán của hắn, Trạch Tiêu Văn khóc.

Sự oan ức vốn không thuộc về hắn lúc này lại giáng cho hắn một đòn nặng nề mà không hề báo trước. Trái tim của Hạ Chi Quang giống như bị một bàn tay to lớn thô bạo kéo lấy, nó dùng sức mạnh để chặt đứt từng nỗi chua xót trong lòng hắn làm chúng chảy xuống theo dòng và tạo nên một con sông vô tận. Hắn ngơ ngác, luống cuống chân tay, lông mày đã mau cau lại, muốn tiến đến gần hơn xem Trạch Tiêu Văn có thực sự ổn hay không, nhưng rốt cuộc hắn vẫn chỉ để lại một nốt trầm giữa trời lạnh giá.

Ánh trăng trải bóng kéo dài, gần như tan vào con đường nhựa.

Một lúc lâu sau, Trạch Tiêu Văn mới cất giọng mũi nói:

"Quang Quang, cậu tin tôi sao?"

Hạ Chi Quang gần như gật đầu một cách vô điều kiện, song hắn lại nghĩ đến cậu cúi đầu sẽ không thấy hành động của mình nên trịnh trọng trả lời cậu là tin tưởng, giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm túc và đầy sự chắc chắn.

Cuối cùng Trạch Tiêu Văn cũng ngẩng đầu đối mặt với Hạ Chi Quang, ở trong hốc mắt cậu còn một lượng nước mắt vẫn chưa rơi làm cho đồng tử phi thường trong sạch, trong đó còn phản chiếu ánh trăng sáng ngời. Cậu nhìn Hạ Chi Quang rất lâu, tựa như dưới đáy mắt đó có muôn vàn xúc cảm khó nói, ngoài bề mặt thì chỉ như vu vơ vụt qua.

Đột nhiên cậu nở một nụ cười, đưa tay lên lau mặt, lúc nói chuyện trong giọng điệu là ý cười trong sáng giống như dòng suối trong vắt đang đổ vào sông làm vơi đi những nỗi buồn, nỗi chua xót vô tận.

"Vậy là được rồi." Trạch Tiêu Văn nói.

Lúc đó Hạ Chi Quang cũng không hiểu chuyện, mù mờ ngơ ngác, chỉ biết phản ứng theo trái tim mách bảo. Hắn không tự hỏi mình vì sao lại tin tưởng cậu đến vậy, cũng không nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội hiếm có để hỏi vì sao. Thế nên rất lâu sau này hắn đã trằn trọc suy tư nhiều đêm, câu nói "Vậy là được rồi" kia của Trạch Tiêu Văn rốt cuộc là có ý gì.

--

Tất cả cảnh quay rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người đều duỗi dài cái lưng lười biếng của mình. Trạch Tiêu Văn lúc đến cũng như lúc đi, người đến tiễn cậu trong ngoài 3 tầng vây chật như nêm. Mấy tin tức xấu trên mạng vẫn đang tung hoành, thế nhưng trong một nơi hẻo lánh, xa xôi như thế này cậu vẫn nhận được sự chúc phúc nhiệt tình của mọi người. Những người từng tiếp xúc gần với cậu cuối cùng cũng ngượng ngùng mở miệng rằng, thật ra vốn dĩ ban đầu cũng không quá thích cậu nhưng dần dần lại phát hiện ra cậu rất tốt.

Trạch Tiêu Văn cười suốt nhưng không còn là nụ cười thuần công nghiệp như thuở ban đầu nữa mà là nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng. Cậu hệt y như một chú chim cánh cụt, hai tay vẫy chào, đôi gò má phồng lên nhìn không thấy mắt. Có thể không ưa nhìn như trước nhưng lại đáng yêu hơn nhiều. Cậu ôm rất nhiều bó hoa rời đi, ở giữa chúng còn có một tấm thiệp nhỏ: Toàn thể nhân viên đoàn làm phim chúc Trạch Tiêu Văn tiên sinh tiền đồ như gấm.

----------------------------

Editor: Nói sao nhỉ, từ hồi Văn vào đoàn phim CTCC tới giờ thì luôn có những bài đăng không hay về đảo chủ, nên toi cũng hạn chế lướt bài về phim ở nơi công cộng, muốn xem ảnh chụp thì sẽ vào fanpage coi. Ở trong fic này có một chi tiết toi khá thích, tính cách của Trạch Tiêu Văn có thể mới gặp 1 số người sẽ không thích nhưng khi càng tiếp xúc mới thấy được sự đáng quý ở Văn, dùng chân tình sẽ đổi được chân tình. Hy vọng đảo chủ sẽ đóng máy thuận lợi, sau đó dành chút thời gian rảnh để đi quay NCCT, toi cũng nhớ mấy trò hề đáng iu của Văn Văn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me