Slug
Chương 12: Nhóc mê tiền
Tóm tắt
Tôi mới không có mê tiền.
==================================
Cuối cùng Lục Khuynh vẫn tự mình đeo cặp đi theo Tề Nhiên tới một quán cơm gần trường học.Quán cơm tuy nhỏ nhưng khá thoáng mát, trước cửa có bày hai chậu cây xanh, còn đặt thêm tấm bản với dòng chữ ưu đãi đặc biệt cho hôm nay nên lượng khách tới khá đông, vừa bước vào Tề Nhiên liền quen cửa quen nẻo dẫn Lục Khuynh đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.Lục Khuynh rất ít khi lui tới những quán thế này, bình thường cậu đi ra ngoài ăn cơm là bởi đã ăn ngán đồ ăn trong căn tin nên muốn ra ngoài thay đổi chút khẩu vị, nhưng chỉ thường hay tùy tiện chọn đại mấy hàng xe đẩy lề đường.Chứ nói chi đến cái nơi vừa nhìn đã biết không hề rẻ như này, kêu cậu nghĩ thôi cũng chẳng thèm nghĩ đến.Xem ra lại sắp nợ tiền người ta nữa rồi." Tôi với Phương Hoài Lương từng đến quán này ăn rồi, cả không gian lẫn mùi vì đều không tệ. " Tề Nhiên vừa dẫn cậu đi vừa giới thiệu.Lục Khuynh gật đầu theo sát phía sau, chần chừ mở miệng: " Bữa ăn này—— "Không đợi cậu nói chữ tiếp theo, Tề Nhiên đã lập tức cắt ngang: " Tôi nói rõ luôn, bữa này sẽ không trừ vào lương em, chúng ta mỗi người tự trả phần mình. "" Vậy—— "Tề Nhiên lại ngắt lời hắn: " Đừng lo, quán này giá cả bình dân, nếu không thì tên chủ nhiệm keo kịt bủn xỉn lớp em sẽ chẳng mời tôi đến ăn đâu. "Lục Khuynh hơi trừng mắt kinh ngạc, Tề Nhiên thế mà lại biết cậu đang lo lắng điều gì.Chỉ chốc lát sau Tề Nhiên đã ngồi xuống ghế cầm cuốn menu được đặt sẳn trên bàn.Lục Khuynh nhận thấy Tề Nhiên vẫn rất thản nhiên ngồi lật menu, cũng chẳng biết tại sao bản thân lại đột nhiên kích động, cậu sải bước nhanh đến, thẳng tay gập cuốn menu lại cái "bộp", đôi mắt liếc xuống Tề Nhiên: " Anh, anh biết lúc nãy tôi muốn nói gì à? "Tề Nhiên bị hành động bất ngờ của cậu dọa cho giật mình,hắn ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc chứa đầy sự dò hỏi của thiếu niên.Tề Nhiên không trả lời ngay mà lười nhác gác tay phải lên chống cằm, chậm chạp lên tiếng: " Biết chứ, em sợ chỗ này đắt quá lại nợ tiền tôi? Thậm chí còn muốn đổi quán khác nữa, đúng không hả? "" Nhóc, mê, tiền. "Ba chữ bị hắn lăn qua lăn lại rồi từ đầu lưỡi phát ra miệng, giọng nói trầm ấm đầy sức hút, dù bọn họ đang ngồi ở vị trí nhỏ hẹp sát cửa sổ, thế nhưng mà lại nổi lên từng trận hồi âm.Lục Khuynh co rụt như bị điện giật rút tay về, xấu hổ xoa mũi rồi có chút cứng ngắc ngồi xuống, đặt cái cặp xuống ghế bên cạnh, nhất thời không làm thêm động tác nào nữa." Em muốn ăn gì? " Thanh âm Tề Nhiên lại vang lên, nhưng không còn sự lười biếng như ban nãy, thay vào đó là sự dịu dàng như cũ.Lục Khuynh nghe thấy giọng của hắn thì lại ngớ ra, rồi mới phát hiện mình nghe không rõ Tề Nhiên đang nói gì, cậu suy nghĩ, trong đầu lại hiện lên cái xưng hô mà Tề Nhiên vừa dùng để gọi mình, trong lòng có chút không vui, cau mày nghiêm túc phản bác: " Tôi mới không có mê tiền. "Tề Nhiên mỉm cười, phản xạ lần này của bạn nhỏ chậm hơn bình thường nhiều nha. Hắn không đáp lời mà xoay menu vòng hướng ngược lại, đẩy tới trước mặt Lục Khuynh, ra hiệu cậu gọi món.Lục Khuynh liếc menu, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý hắn, cậu cúi đầu suy tư một lát rồi chỉ tay lên món cơm cà ri gà.Tề Nhiên tức khắc ngầm hiểu, gọi nhân viên phục vụ cách đó không xa đến, chọn một phần cơm cà ri gà và một bát cháo gà xé sợi.Lục Khuynh nghe Tề Nhiên đọc tên món ăn thì hơi nghi ngờ, không nghĩ tới một đại nam nhân như vậy mà bữa tối chỉ ăn một bát cháo gà xé, cậu mờ mịt nhìn Tề Nhiên sắc mặt tươi cười đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, ngờ vực hỏi: " Anh chỉ ăn có bát cháo như thế, sao đủ no được? " Nhiên vẫn nhìn ngoài cửa sổ, nhưng độ cong nơi khóe miệng lại sâu hơn nhiều: " Ừm. "Lục Khuynh thấy nụ cười kia thì tự nhiên bỗng rùng mình, luôn có loại dự cảm xấu tràn ngập trong lòng.Hiệu suất lên món của quán rất cao, không mất nhiều thời gian để các món ăn mà họ gọi được dọn lên, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của cà ri, cà ri gà được hầm vàng óng ánh, điểm thêm đủ loại màu sắc của rau củ, khiến người ta vừa nhìn thôi là muốn xơi ngay.Lục Khuynh lập tức quên đi cái nụ cười vừa làm cậu rùng mình của Tề Nhiên, đưa tay bưng đĩa cơm cà ri gà để xuống trước mặt mình, cầm đũa chuẩn bị gắp miếng thịt.Đầu đũa vừa mới chạm vào miếng thịt thì bỗng có đầu đũa khác lại vươn tới tách đũa của cậu ra.Lục Khuynh khó hiểu ngẩng đầu liền đụng ngay ánh mắt đầy đắc ý của Tề Nhiên.Tề Nhiên rất tự nhiên thay đổi vị trí của cơm cà ri gà và cháo gà xé sợi.Cậu phản ứng lại định nói điều gì đó thì giọng Tề Nhiên truyền vào lỗ tai cậu: " Đây là phần của tôi, còn em ăn cái này. "Lục Khuynh nháy mắt chau chặt mày, ngước lên trừng mắt Tề Nhiên: " Tại sao? "Thế mà Tề Nhiên không hề bị uy hiếp bởi ánh mắt của Lục Khuynh, đuôi mắt vẫn như cũ cong lại, rất thèm đòn múc một cơm cà ri gà bỏ vào miệng.Lục Khuynh nhìn Tề Nhiên khoa trương múc cơm vô miệng, bản thân lại càng cảm thấy đói bụng, cậu gắt gao nhìn chằm chằm Tề Nhiên như muốn móc hết đống cà ri gà trong miệng hắn ra vậy.Cậu vô cùng thâm ý nói: " ...Anh làm vậy là đang ngược đãi trẻ em. "Tề Nhiên chợt cảm thấy buồn cười, suýt chút nữa tự làm mình sặc cơm, hắn liếc nhìn ánh mắt tràn đầy u oán của bạn nhỏ, hỏi: " Em nói xem, tôi ngược đãi em chỗ nào? "Lục Khuynh chẳng lên tiếng, chỉ hung hăng trừng xuống đĩa cơm cà ri gà trước mặt hắn.Tề Nhiên cố nén ý cười không ngừng dâng lên trong lòng, lại cố tình cầm đũa gắp thêm vài miếng lên ăn, sau đó còn dùng muỗng múc miếng cơm lên giơ qua giơ lại trước mặt Lục Khuynh, hành động phải nói cực kỳ ngứa đòn.Lục Khuynh giờ phút này thoạt nhìn rất khó chịu, cậu lườm nguýt Tề Nhiên mấy cái: " Người lớn thế mà lại đi lừa lọc một bạn nhỏ như vậy, anh thấy coi được sao? "" Ai yo. " Tề Nhiên cố ý kêu lên: " Cuối cùng cũng thừa nhận rồi à, bạn, nhỏ, Lục Khuynh. "Thấy sắc mặt Lục Khuynh ngày càng có xu hướng tối sầm mặt, Tề Nhiên rốt cuộc cũng từ bỏ ý định trêu chọc cậu tiếp, trầm giọng dỗ dành: " Bác sĩ bảo tôi mấy ngày nay em chỉ được ăn mấy món dạng lỏng như này thôi. "" Haizz. " Hắn thở dài ngán ngẩm: " Ai biểu bạn nhỏ nhà em hư quá làm chi, trước đây không chịu ăn uống cho đàng hoàng, bây giờ cho em chừa cái tật nhịn ăn. "Lục Khuynh không thèm để ý tới hắn nữa, cúi đầu tập trung ăn phần cháo gà xé sợi của mình.Thấy cậu như vậy, Tề Nhiên hiếm khi sinh ra cảm giác áy náy, hắn thả chậm ngự điệu, tựa đang dỗ dành cậu bạn nhỏ không vui: " Ngoan, đợi thêm cỡ mấy ngày nữa, tôi sẽ làm cà ri gà cho em ăn. "Lục Khuynh vừa định từ chối nói mình không cần, cậu có thể tự mua cho mình ăn thì bỗng có giọng nói sang sảng từ ngoài cửa truyền đến." Hể? Đây chẳng phải là Lục Khuynh à! "Lục Khuynh ngước mắt liếc ra cửa thấy Vương Chi Hạo mặc đồng phục học sinh đang vẫy tay với mình.Trông thấy tầm mắt Lục Khuynh chuyển hướng, Vương Chi Hạo cười tươi rói bước tới chỗ cậu." Này! Sao hôm nay cậu tới đây thế? Tớ đã tới đây nhiều lần rồi mà có lần nào thấy cậu đâu. "Vương Chi Hạo vừa đi vừa nói to với Lục Thanh, khi đến trước bàn ăn mới phát hiện có người ngồi đối diện cậu.Người kia mặc áo khoác đồng phục trường họ, tóc được buộc thành búi nhỏ, mặt mũi trông hơi chững chạc đang cười nhẹ với cậu ta.Trong lúc cậu ta còn đang buồn bực tại sao trường họ đột nhiên có thêm một anh đẹp trai mà chính cậu ta cũng không biết, thì anh chàng đẹp trai kia bỗng dưng lên tiếng chào hỏi trước: " Xin chào, tôi là anh trai của Lục Khuynh, hôm nay tới dẫn em ấy đến ăn tối. "Vương Chi Hạo sửng sốt, dáng vẻ thành thục điêu luyện của đối phương khiến cậu ta có cảm giác như mình đang bị người lớn chất vấn, cậu ta đáp: " Vâng, chào anh. "Nói xong liền quay đầu vỗ vỗ bả vai Lục Khuynh: " Lục Khuynh, từ khi nào cậu có thêm người ca ca vậy, sao tớ lại không biết gì hết? "Lục Khuynh mặc kệ cậu ta, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khi nghe Tề Nhiên giới thiệu hắn là ca ca của mình, nhưng do Vương Chi Hạo tâm hồn vô tri nên cậu ta căn bản chẳng phát giác ra sự kinh ngạc của Lục Khuynh.Vương Chi Hạo chẳng có chút xấu hổ hay ngại ngùng nào, tự mình đề nghị: " Là vầy nè, tớ có rủ bạn tới đây ăn tối nhưng giờ bọn họ vẫn chưa đến, hay tớ ngồi xuống đây tán gẫu với hai người xíu luôn nha. "Nói xong, không chờ đám Lục Khuynh đồng ý liền đem cái ghế bên cạnh Lục Khuynh kéo đến ngồi xuống luôn, nhìn Tề Nhiên thốt lên: " A, thật đẹp...đàn anh, đàn anh tên gì thế? Học lớp nào? Soái ca như đàn anh sao em lại chưa từng gặp qua ở trường vậy nhỉ? "" Tôi tên Tề Nhiên, cứ gọi tôi là Nhiên ca. "" Hả? " Vương Chi Hạo hơi ngạc nhiên chỉ vào Lục Khuynh và Tề Nhiên: " Hai người không phải cùng... "" Anh em họ. "" À, ra vậy. Đàn anh, em tên Vương Chi Hạo. "Vương Chi Hạo sờ mũi rồi thở dài: " Đậu má, Nhiên ca anh lớn lên thật con mẹ nó soái a! Nhưng mà... " Cậu ta liếc ra búi tóc nhỏ sau đầu Tề Nhiên: " Bộ trường chúng ta cho phép để tóc dài hả? "Tề Nhiên híp mắt cười nói: " Tôi để lén đó. "" Em biết ngay mà! " Vương Chi Hạo chẳng có tí hoài nghi gì: " Ha ha, đàn anh để tóc dài soái quá đi mất, em cũng muốn để thử... "Lục Khuynh đang húp cháo có phàn cạn lời, không hiểu tại sao cậu ta chỉ vừa mới gặp mặt hắn mà đã luôn mồm kêu "Nhiên ca Nhiên ca" tự nhiên vậy rồi, thú thật là đến tận bây giờ cậu vẫn chưa quen miệng gọi Tề Nhiên như thế đâu.Mà cái tên ngốc Vương Chi Hạo này so với người bình thường hình như bị thiếu vài cọng dây thần kinh não hay sao ấy, lời nói dối đầy lỗ hỏng thế kia mà vẫn ngây thơ tin tưởng, cậu bĩu môi, vội nuốt thêm vài ngụm cháo rồi thẳng chân đạp một cái mạnh vào chân Vương Chi Hạo dưới gầm bàn.Vương Chi Hạo nai tơ bị dính một chưởng đau đớn nhưng cũng chẳng buông ta, hai mắt vẫn dán chặt vào Tề Nhiên: " Không phải em nhiều chuyện đâu chứ, Nhiên ca nè, sao anh có thể hoàn hảo dung hòa được cả khí chất thiếu niên lẫn phong vị thành thục vậy ạ? Hơn nữa nhìn anh chẳng giống học sinh cấp ba chút nào! Trời ạ! Cuối cùng em cũng tìm được một người mang dung mạo có thể sánh ngang với Lục Khuynh trong trường rồi! Công nhận gen nhà anh tốt thật đấy! Chả bù cho nhà em, mặc dù trông m nhìn cũng ra gì phết nhưng mà... "" Vương Chi Hạo cậu mau ngậm miệng lại. " Lục Khuynh chịu không nổi nữa, giọng của Vương Chi Hạo cứ ù ù bên tai, rất khó chịu." Hứ, cái đồ kiệm lời tẻ nhạt. "Vương Chi Hạo làm bộ phàn nàn để phớt lờ lời Lục Khuynh nói, sau đó tiếp tục luyên thuyên: " Nhiên ca, anh không biết em trai anh trong lớp bọn em kiêu ngạo thế nào đâu, để em nói cho anh nghe, anh có biết Trình Lệ Lệ không, cô hotgirl xinh đẹp của trường mình ấy, cô nàng mỗi ngày đều cứ đi theo lấy lòng Lục Khuynh nhưng cậu ấy một chút cũng chẳng thèm để ý tới, ngày ngày em ngồi bên cạnh Lục Khuynh nhìn biểu tình rạn nứt trên mặt cô ấy mà tâm em muốn... "Cậu ta còn chưa dứt lời, Lục Khuynh đã rút mấy tờ giấy ăn trong hộp ra dứt khoát nhét vô miệng Vương Chi Hạo, lạnh lùng nói: " Câm miệng. "Lúc này Tề Nhiên lại bất ngờ lên tiếng: " Tôi có biết em gái đó. "" Nhưng Lục Khuynh nhất định sẽ không thích cô ấy đâu. " Tề Nhiên chuyển ánh mắt về phía Lục Khuynh, híp mắt thâm ý hỏi: " Nhỉ? "Hiện trường nhất thời đông cứng ngắc, Vương Chi Hạo nhất thời không kịp phản ứng, cậu ta chỉ cảm thấy ánh mắt Tề Nhiên nhìn Lục Khuynh có gì đó sai sai, nhưng lại không biết sai ở đâu.Lục Khuynh trầm mặc hồi lâu mới do dự đáp: " ...Vâng. Sẽ không. "Đúng lúc này, ngoài cửa lại có thêm hai người đi vào, là đám bạn mà Vương Chi Hạo đang đợi.Ngó thấy bọn họ tiến vào, Vương Chi Hạo nhanh chóng đứng lên chào tạm biệt hai người rồi đi qua đó.Trên bàn lần nữa chỉ còn lại Lục Khuynh và Tề Nhiên.Tề Nhiên dòm Vương Chi Hạo cùng đám bạn dần đi xa, lại quay đầu nhìn Lục Khuynh, chống cằm ghé sát vào, hỏi: " Vừa nãy là bạn học của em à? "Lục Khuynh thầm nghĩ, anh đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi nữa hả? Nhưng biểu tình trên mặt cậu vẫn không chút cảm xúc dư thừa nào: " Vâng. "" Nghe cậu ta nói... " Tề Nhiên cố ý dừng lại mỉm cười: " Xem ra ở trường em rất được yêu thích nhỉ? Bạn, nhỏ? "Âm cuối được ngân dài ra, ngữ điệu nhẹ tênh, mang theo vẻ dụ dỗ.Nhưng không ngờ tới, lần này bạn nhỏ chẳng có chút thẹn thùng nào, thậm chí còn đưa mặt sát lại gần hắn, chớp mắt một cái, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt: " Đúng, đấy. "==================================
Tên 王之浩 theo bản raw thì tớ dịch ra là Vương Chí Hào, nhưng sao đọc bản QT lại dịch thành Vương Chi Hạo nhỉ, là do tớ dịch sai à? Có bồ nào biết xíu tiếng Trung thì giúp tớ với, giờ chẳng biết nên đổi lại thành Vương Chí Hào hay vẫn giữ nguyên là Vương Chi Hạo luôn ╮(╯︵╰,)╭Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me