Slug
Nhậm Hào đang chuẩn bị đem những món ăn đã làm bưng lên bàn, liền nghe thấy tiến mở cửa.Trong chốc lát Hà Lạc Lạc hứng thú bừng bừng chạy vào, từ phía sau ôm lấy eo anh, mặt cũng vùi vào lưng anh. Thân thể Nhậm Hào có hơn chấn động một chút, anh nghe được thanh âm êm ái của Hà Lạc Lạc, có chút rầu rĩ, lại có chút như cẩn thận từng li từng tí."Hào ca, em về rồi."Nhậm Hào có thể cảm nhận được lồng ngực có hơi rung nhẹ lúc cậu nói chuyện. Không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, anh luôn cảm thấy Hà Lạc Lạc đối với anh luôn mang theo một chút cẩn thận lấy lòng cùng với sợ hãi.Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay Hà Lạc Lạc đang ôm ở eo mình:"Trở về rồi thì rửa tay một chút rồi chuẩn bị ăn cơm thôi."Thực ra tổng cộng cũng chỉ có hai món ăn mà thôi, Nhậm Hào khẽ gật đầu.Thực ra anh có chút không biết làm thế nào để ở chung với Hà Lạc Lạc, điều này thực sự vượt qua phạm vi hiểu biết của anh, nếu quá mức nghênh hợp nịnh bợ lại sợ bị lộ mục đích, quá mức lạnh lùng lại sợ bất lợi cho quá trình làm nhiệm vụ, chuyện này thực sự quá khó rồi.Nhậm Hào giúp Hà Lạc Lac bớt một bát cơm, sau đó lại gắp cho cậu một đũa ớt xào thịt:"Không biết em thích ăn cái gì, đều là tuỳ tiện nấu cả đấy."Hà Lạc Lạc nhìn động tác của anh, cười càng xán lạn hơn, nói:"Anh làm cái gì, em đều thích cả."Ánh mắt của cậu hơi cong cong, bên trong như chứa đầy sao trời, Nhậm Hào lại nhớ tới ngày đó ở trong phòng họp nhỏ hẹp, Phương cục đưa cho anh xem tấm ảnh kia. Không biết vì cớ gì, anh hơi cuối đầu xuống, hơi lay lay cơm trong bát, không còn dám nhìn Hà Lạc Lạc nữa.Thật ra có rất nhiều lần Nhậm Hào hơi nghi hoặc, bởi vì anh cảm thấy Hà Lạc Lạc cùng với hắc đạo thực sự không thể dính dáng nổi. Bất kể là do nụ cười của cậu quá mức xán lạn thuần khiết, hay là do cậu ỷ lại sự cưng chiều của anh, đều khiến cho anh cảm thấy, Hà Lạc Lạc nên là người sống trong ánh sáng rực rỡ, hay là kiểu người nhiệt huyết mà sạch sẽ nhất.Nếu như cậu bị trói buộc dưới vũng bùn hắc ám và bạo lực đó, Nhậm Hào sẽ cảm thấy không thể nhẫn tâm, sẽ muốn kéo cậu ra khỏi đó. Loại tâm thái này cứ mỗi khi nhìn thấy đôi mắt cười cong cong kia của cậu, liền trở nên vô cùng mãnh liệt._____Nhậm Hào tắm rửa xong liền bước ra, dùng khăn mặt lau loạn tóc. Chẳng qua được bao lâu, Hà Lạc Lạc cũng đứng dậy đi vào phòng tắm.Nhậm Hào đem khăn mặt để qua một bên, lấy di động ra xem một chút. Biểu tượng tin nhắn ở trên góc bên phải có hiện ra số hai màu đỏ. Bấm vào xem, đều là hai tin nhắn rác.___"Thiếu hiệp, có dám đến đánh với ta một trận không? Đại ca đều đang chơi trò chơi, bắt đầu bằng hai nắm đấm, tỉ lệ rơi trang bị cấp bạch kim là 10 lần, giao dịch trực tiếp các trang bị hàng đầu và có thể thu về, còn có quà cho thần thú, ngoài ra còn có tiểu tỉ tỉ giọng nói ngọt ngào online, trò chuyện trực tiếp. Phần thưởng quý hiếm được tặng mỗi ngày. Mau đến chơi đi! http://068hgchf.cn /"___ "*** Dịch vụ phục vụ trọn gói cùng cái mỹ nữ gợi cảm *** Giảm giá toàn bộ rượu và đồ uống chỉ còn 80% *** Hoạt động đại hạ giá *** Đến cửa tiệm sẽ được phát vòng tay *** Hoạt động phân biệt nhan sắc qua vòng tay và các trò chơi vào ngày 30 tháng 4 (thứ năm) lúc 8:00 tối, đợi bạn đến *** Địa chỉ: Này địa chỉ: Vòng hồ đường 157 Hào Tinh Hải quán bar ưu đãi khoán "Nhậm Hào cau mày, bấm vào chỗ nút xoá để xoá đi, sau đó nhấn mở vào link dẫn trò chơi tên là Nhất đao 999.Mãi cho đến khi Hà Lạc Lạc bước ra từ phòng tắm, Nhậm Hào cũng vẫn chưa nhân được vật phẩm quý và thần thú như đã nói, anh liền đăng xuất trò chơi, cũng đem nó xoá sạch sẽ.Trong phòng tắm, Hà Lạc Lạc đóng vòi hoa sen lại, sau đó lại nhìn chằm chằm vào nó 2 giây, đến khi xác nhận rằng không còn giọt nước nào chảy xuống nữa mới thu dọn lại rồi đi ra._____Bóng tối vô biên nuốt lấy tầm nhìn của Hà Lạc Lạc, cậu chỉ nghe được thanh âm như có chất lỏng gì đó đang nhỏ xuống sàn nhà."Tí tách—""Tí tách—"Cậu thậm chí còn có thể cảm thấy được chất lỏng ấy như đang nhỏ giọt trên quần áo mình, thế nhưng cậu lại không có cách nào để tránh né.Tay chân đều bị trói lại, mắt cũng bị bịt kín.Vết thương trên đầu gối vô cùng đau, cậu biết nó không thể nào lành được, nhưng lại không thể nhìn thấy được nó đã thối nát đến dạng nào rồi.Ở chóp mũi tràn ngập mùi vị của máu tươi, cậu không biết mùi này bắt nguồn từ chính mình hay là bắt nguồn từ một người nào đó khác.Sau đó cậu nghe được một thanh âm khiến người khác tuyệt vọng, người đó nói:"Tên nhóc đó cùng với những người khác không giống nhau, chú ý một chút, đừng có chơi tới chết."Ngay sau đó là một ống tiêm băng lạnh, bén nhọn và đau đớn đâm vào cánh tay cậu, cậu không có cách nào nói ra lời cầu cứu, thậm chí là hô lên một tiếng cũng làm không được.Hà Lạc Lạc thở gấp mấy lần, sau đó mở bừng hai mắt ra.Khoé mắt cậu có chút đỏ lên, đang cố gắng bình phục lại hô hấp của mình."Tí tách——tí tách—"Bên ngoài là tiếng của những giọt nước rơi trên của kính, thanh âm đó rơi trên ban công tràn ngập bên tai của cậu. Cậu nghĩ, có lẽ là trời mưa rồi.Hà Lạc Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Nhậm Hào, nằm nghiêng người lại, mượn một tia ánh sáng yếu ớt từ đâu đó ở bên ngoài chiếu vào để nhìn Nhậm Hào.Hình dáng gò má của anh rất rõ ràng, lúc này hàng lông mi đang bao trùm đôi mắt anh, có chút ẩn đi vài phần sắc bén lúc bình thường, trở nên nhu thuận hơn, lồng ngực khẽ hô hấp chập trùng, phát ra tiếng hô hấp ổn định.Trong mắt Hà Lạc Lạc hiện lên một nụ cười yếu ớt. Cậu duỗi đôi tay còn lại ra, ngón tay nhẹ nhàng muốn chạm vào trán của Nhậm Hào, nhưng vào thời điểm chỉ còn cách da anh một khảng nhỏ nữa thì dừng lại.Đầu ngón tay dường như cách một khoảng cách không đáng kể, Hà Lạc Lạc đưa tay chầm chậm miêu tả xương lông mày của anh, lướt qua mi mắt cùng với sống mũi cao, cuối cùng là dọc theo cằm của anh để trượt đến bờ vai. Hà Lạc Lạc hạ bàn tay xuống, nhẹ nhàng xoa cánh tay của anh hai lần, sau đó lại lần bàn tay xuống, nắm chặt lấy cổ tay của anh, một cái tay khác cũng đang nắm thật chặt tay anh, tựa như sắp đem cánh tay anh ôm vào trong ngực.Hà Lạc Lạc nghĩ, vẫn giống như cũ vô cùng ấm áp.Sau đó cậu lại một lần nữa nhắm mắt lại, khoé miệng mang theo một nụ cười mãn nguyện.Một lúc sau đó, Nhậm Hào cũng mở mắt ra.Lúc anh nghe được tiếng thở dốc dồn dập của Hà Lạc Lạc liền tỉnh rồi.Anh khẽ nghiêng đầu nhìn xem những nơi bị Hà Lạc Lạc chạm qua, đối phương còn có động tác nắm thật chặt lấy tay mình.Nhậm Hào cảm thấy có chút nóng, nóng đến mức anh ngủ không được._____Vào ngày hôm sau Hà Lạc Lạc lại không biết đã đi đâu rồi.Nhậm Hào cũng không bận hỏi, anh cảm thấy cho tới hiện tại, chuyện này cũng không phải là chuyện mà anh nên quan tâm. (lạnh lùng thực sự á)Mãi cho đến giờ cơm tối, Hà Lạc Lạc gửi cho anh một tin nhắn, nói là mình sẽ không về nhà ăn cơm, khả năng tối nay cũng khá muộn mới quay trở về. Còn nói với anh có muốn ăn gì thì có thể bảo dì giúp việc nấu.Xem được tin nhắn của cậu, tâm trạng vốn dĩ có chút khẩn trương cũng buông xuống.Sau khi ăn cơm rồi thu dọn xong xuôi thì dì giúp việc cũng rời đi.Nhậm Hào nhìn thời gian, 18:53.Anh lấy ra một chiếc áo khoác từ trong vali hành lí mang đến nhà Hà Lạc Lạc mặc vào, tuỳ tiện vuốt vuốt tóc, sau đó lại nhìn chằm chằm vào vali hành lí mất mấy giây, cuối cùng vẫn không mang theo thêm bất cứ vật gì khác nữa, cầm điện thoại lên liền đi ra khỏi cửa.Đi ra ngoài được một đoạn anh lại tuỳ tiện chặn một chiếc xe, bảo với tài xế đi một vòng các quán bar trên đường Hoàn Hồ. Tài xế lộ ra một nụ cười đã hiểu rõ, giẫm mạnh chân ga lao đi thật nhanh.Lúc Nhậm Hào đến quán bar Tinh dạ đã là hơn 7:40.Ở cửa quán bar có phát vòng tay. Hỏi anh muốn lấy màu nào, anh tuỳ tiện cầm lấy một cái màu đỏ rồi tiến vào bên trong.
(Cái vụ phát vòng tay ở quán bar nó có ý nghĩa gì thì mình không rõ, ai có biết thì giải đáp giúp mình há)Trong quán bar có một ca sĩ nhỏ trên đài đang hát "tình sâu đậm, mưa mịt mờ", giọng nam tựa như bạc hà mát lạnh, có một chút cảm giác vừa vô cùng sạch sẽ vừa có chút cảm giác hồ dính.Nhậm Hào thầm nghĩ, phong cách này hinh như có hơi không đúng a.Kết quả vừa mới qua được một lúc, ca sĩ nhỏ kia liền đi xuống, âm nhạc liền đổi thành một vũ khác vô cùng kịch liệt, ầm ầm mà vang lên, lỗ tai Nhậm Hào nhất thời không thích ứng kịp, hơi nhíu nhíu mày.Ở phía trung tâm sàn nhảy dòng người đang dần dần tụ tập lại, nam nam nữ nữ mặc những bộ y phục khác nhau đang hưng phấn dẫy dụa thân thể, nhảy tới nhảy lui.Nhậm Hào ở nơi đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Anh đang định đứng dậy đi qua bên đó, phía đối diện có một cô gái mặc một chiếc váy da màu đen trang điểm vô cùng đậm đi tới, đôi chân trắng dài đang giẫm trên một đôi cao gót hận không thể cao bằng trời.Cô ta rất nhiệt tình ôm lấy cổ Nhậm Hào, đôi môi tô son đỏ tươi dán lên gáy anh, hỏi:"Cùng nhau khiêu vũ nhé, soái ca."Nhậm Hào bị mùi nước hoa trên mùi cô gái xộc đến làm cho choáng váng, không biết vì cái gì lại nhớ đến hương vị sạch sẽ lại lạnh lẽo bình thường trên người Hà Lạc Lạc, giống như mùi vị ủa chanh xanh.Anh đẩy cô gái ra, tận lực giữ lấy tâm bình khí hoà* nói:
(Tâm bình khí hoà là tu dưỡng cao thượng của đời người, tâm địa của một người thanh tịnh hay thấp thỏm, bình hòa hay nóng nảy, là biểu hiện chân thực từ việc tu dưỡng cao hay thấp của người ấy.)"Thật ngại quá, mỹ nữ, tôi không thích kiểu người như cô."Sau đó thì đầu cũng không quay lại hướng thẳng tới san nhảy bên kia.Vị mỹ nữ kia nhìn theo bóng lưng của anh, chân giẫm mạnh xuống nền đất, nhỏ giọng mắng:"Gì vậy chứ"Sau đó lại nhìn thấy anh đứng nói chuyện cùng với một chàng trai đang nhảy rất sôi nổi trên sàn nhảy, mỹ nữ mới cắn cắn môi, thầm nghĩ: "Hoá ra là vậy."_____Hạ Chi Quang ở trên sàn nhảy bên kia nhảy một cách thật bốc lửa, đôi tay cố tính lướt qua khuôn ngực lúc ẩn lúc hiện của chính mình, sau đó lại luân phiên vòng tay trái và tay phải của mình qua cổ.Tuy vậy nhưng anh mắt lại đang lặng lẽ chăm chú quan sát mỗi một người trong quán, sau đó cậu ấy lại trông thấy Nhậm Hào vừa đẩy một vị mỹ nữ nóng bỏng ra, hướng về phía bên này đi tới.Nhậm Hào cũng theo những người đang trên sàn nhảy này lắc đầu vẫy tay, lơ lơ đãng đãng lắc đến phía trước mặt Hạ Chi Quang nói:"Người anh em, nhảy cũng không tệ nhỉ, học ở đâu vậy?"Hạ Chi Quang cũng không ngừng động tác, gật gù đắc ý:"Đâu a, nhìn anh nhảy cũng không tệ mà."Hai người lại tuỳ tiện nói nhăng nói cuội thêm vài câu, Nhậm Hào nói "nếu không thì cùng nhau uống vài li", Hạ Chi Quang liền đồng ý.Hai người liền cứ như thế bước ra khỏi sàn nhảy.Thật vất vả lắm mới tìm được một vị trí trong góc tương đối vắng vẻ, tuỳ tiện gọi vài li rượu.Hạ Chi Quang quan sát xung quanh thấy bốn bề vắng vẻ, hít một ngụm khí, hạ giọng xuống nói:"Xem ra cũng không hoàn toàn uổng công nhỉ, em còn sợ anh xem không hiểu sẽ không đến đây nữa."Nhậm Hào cũng hạ thấp giọng:"Cậu nhanh một chút, nói trọng điểm."Ai biết được Hạ Chi Quang đột nhiên nước mắt chực trào, nói;"Anh sao lại như vậy, như vậy, anh không biết đâu, anh bị triệu tập về Nguyệt Cảng không lâu liền truyền đến một tin tức, nói anh trong lúc thi hành nhiệm vụ thì hi sinh, doạ em một cú."Nhậm Hào bất đắc dĩ vỗ vỗ vai của cậu ấy, nghĩ trong lòng, thật sự làm tổn thương người khác a.Hạ Chi Quang lại nói tiếp:"Cũng may em đuổi theo Nghiêm đội hỏi tình huống cụ thể của anh, anh ấy liền phái em tới truyền tin tức cho anh." Nhậm Hào nhìn dáng vẻ cậu ấy đang cố găng kiềm chế nước mắt hít hít mũi, còn cảm thấy không bằng phái người khác đến cho rồi.Hạ Chi Quang cố gắng bình phục lại tâm tình, lấy điện thoại di động ra, tuỳ tiện ấn mở một khung chat rồi nhập vào vài dòng chữ, sau đó đẩy đến phía trước mặt Nhậm Hào:—Hà Trầm 3 ngày sau có vẻ sẽ quay lại Sở Đình, cùng với, cố gắng tận lực cùng pard* kết nối liên lạc.
(Pard: nghĩa Mỹ là một từ lóng giống như partner.)Nhậm Hào nhanh chóng liếc nhanh qua, anh biết pard là tên gọi của người tuyến trên, liền gật đầu.Hạ Chi Quang thu lại điện thoại, bấm xoá hết toàn bộ dòng chữ.Hai người lại tiếp tục nói đông nói tây, Hạ Chi Quang lại đột nhiên hạ thấp giọng, gãi gãi đầu, hỏi:"Anh thật sự bị cái kia, cái vị tiểu thiếu gia kia bao dưỡng rồi à?"Nhậm Hào muốn phản bác, nhưng rồi lại phát hiện ra không tìm được lý do nào, liền nghe thấy giọng nói như muốn ăn đập của Hạ Chi Quang:"Vậy anh cái kia có ổn không, có phải là biết chơi thật không?"Nhậm Hào nhìn cậu ấy, hoà ái nở nụ cười, thần bí nói:"Cậu thật sự muốn biết à?"Hạ Chi Quang có chút ngẩng người gật đầu lia lịa, Nhậm Hào lại đột nhiên đưa tay tới trực tiếp kẹp lấy cổ cậu, đánh một trận vào sau lưng cậu ấy._____Trạch Tiêu Văn vừa mới tan làm ở quán bar trở về nhà, cách của nhà còn mấy bước lại đột nhiên nhìn thấy từ cửa sổ nhà mình có sáng đèn.Trạch Tiêu Văn lập tức mở to hai mắt, bước chân cũng ngừng lại. Điện thoại lại đột nhiên rung lên một hồi, anh ấy liền lấy ra xem, là Hà Lạc Lạc, chỉ có ngắn gọn hai chữ:"Là em."Trạch Tiêu Văn thở ra một hơi, nghĩ thầm Hà Lạc Lạc lại muốn làm gì nữa. Vừa bước vào cửa đã thấy, Hà Lạc Lạc đang ngồi trên ghết sô pha nhà anh ấy, trong tay còn đang cầm theo một cái hộp nhỏ.Trạch Tiêu Văn mang theo chút oán trách nói:"Cậu đến đây để làm gì."Hà Lạc Lạc vừa đùa nghịch chiếc hộp nhỏ trong tay vừa trả lời:"Anh đừng quên đây là nhà em."Trạch Tiêu Văn đem cây ghita trên lưng đặt sang một bên, cũng đi đến ngồi xuống sô pha:"Không phải, cậu nói với anh những lời này không phải là không có ý nghĩa gì sao?"Hà Lạc Lạc liếc mắt nhìn anh ấy một cái, đem chiếc hộp trong tay ném lên bàn trà, đẩy tới trước mặt anh ấy, nở một nụ cười xấu xa nói:"Nhìn xem đi, lễ vật Hà Trầm tặng anh."Nhìn thấy đối phương vừa nghe đến hai chữ tên của người kia xong liền bị doạ đến nỗi từ sô pha nhảy dựng lên lùi về phía sau hai bước, Hà Lạc Lạc haha cười thật to.Trạch Tiêu Văn đưa tay tới chắn ở trước ngực, làm ra tư thế phòng vệ:"Cậu làm gì vậy a, không phải chứ, tình cảm huynh đệ của chúng ta chỉ giống như là nhựa dẻo vậy thôi sao?"Hà Lạc Lạc vẫn cứ cười không ngừng, đem anh ấy kéo trở về, để anh ấy ngồi xuống lần nữa, nói:"Đùa với anh thôi, anh ấy không biết anh đang ở đâu, nhưng mà món đồ này thực sự là có quan hệ với anh."Cậu chỉ chỉ vào cái hộp nhỏ kia:"Anh không mở ra xem thử xem sao?"Trạch Tiêu Văn cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một góc hộp, cầm tới trước mặt nhìn một chút. Đó là một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, cùng loại giống như một hộp thuốc lá, là màu xanh bạc hà, mỗi cạnh hộp còn được mạ bạc.Anh ấy mở phần trên của chiếc hộp ra, bên trong có những ống nhỏ giống như là các điếu thuốc lá được sắp xếp chỉnh tề thành hàng, bên trong những ống nhỏ trong suốt chứa những tinh thể vụn màu xanh lam, màu sắc rất nhạt.Hà Lạc Lạc nhìn thấy động tác của anh như vậy, liền mở miệng giải thích, trong giọng mang chút chán ghét lại pha chút đùa ác ý."Thứ này gọi là spearmint*, là một thứ mới Hà Trầm nghĩ ra. Nghe nói độ tinh khiết của methamphetamine** còn cao hơn nhiều so với trên thị trường."
(* Sang thì gọi là spearmint, còn bình thường thì gọi là bạc hà á :)))
** Là một chất gây nghiện tổng hợp thuộc nhóm các chất kích thích dạng Amphetamine. Còn Methamphetamine có độ tinh khiết cao gọi thô thì là mai thuý đá đó :((()Trạch Tiêu Văn cau mày rút một ống ra còn chưa thèm nhìn một chút, quay đầu lại nhìn Hà Lạc Lạc, lại đem nó nhét trở về hộp. Giống như là cầm phải một thứ gì đó rất bẩn thỉu liền đem chiếc hộp ném vào trong ngực Hà Lạc Lạc, xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay.Hà Lạc Lạc cười lớn nhìn hành động của anh ấy, đem chiếc hộp một lần nữa đóng lại để trên bàn trà, sau đó đi đến nhà vệ sinh, nhìn Trạch Tiêu Văn đang chà bọt xà phòng trong tay, cậu nghiêng đầu, dựa vào khung cửa nói:"Kỳ thật thì Hà Trầm cũng rất si tình, nghe nói đồ vật kia cả thiết kế và đóng gói đều là lấy linh cảm từ anh."Trạch Tiêu Văn quay đầu lại, biểu cảm trên mặt như là đại ca cậu không có bị bênh đấy chứ mà nhìn cậu:"Vẫn là đừng."Hai người lại trở lại phòng khách lần nữa ngồi xuống, Hà Lạc Lạc thu lại nụ cười, biểu cảm có chút trở nên nghiêm túc."Thật ra những vụ giao dịch ma tuý ngoài mặt của hai năm gần đây đều chỉ là những náo động nhỏ, mục đích thật sự của Hà Trầm là ở cái này."Hà Lạc Lạc hất cằm về chiếc bàn trà.Trạch Tiêu Văn không nói chuyện, chờ đợi câu tiếp theo của cậu."Anh em hai hôm nữa muốn đến nơi này, tuy rằng không biết mục đích cụ thể của anh ấy, nhưng mà, có lẽ là vì nó."Trạch Tiêu Văn khoé mắt hơi giật giật, hỏi lại:"Nếu không thì, anh chạy trước, trước khi anh ta tới đây."Hà Lạc Lạc lắc đầu:"Em tới đây tìm anh, không phải là để anh chạy, có chuyện, cần anh giúp đỡ.""Anh có thể từ chối không?""Cùng có thể, đợi Hà Trầm đến đây, em liền mang anh ấy đến đây tìm anh?""...""Được rồi, cậu nói đi."Trạch Tiêu Văn cũng từ bỏ, nghĩ thầm, hai anh em nhà các người đúng là đủ đáng sợ.Anh ấy nhìn Hà Lạc Lạc đưa tới một trang giấy, phía trên là thông tin cá nhân của người nào đó, ảnh chụp kia nhìn qua còn có chút quen mắt. Anh ấy vừa ngẩng đầu, lại đối mặt với đôi mắt cười gian xảo của Hà Lạc Lạc. Trạch Tiêu Văn liền nhận thua thở ra một hơi khí._____Hạ Chi Quang vừa ra khỏi quán bar chuẩn bị trở về, còn chưa về tới nhà liền nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ.Người bên kia có giọng nói nhẹ nhàng êm ái, người đó nói:"Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là Hạ Chi Quang tiên sinh không, ngài có đồ làm rơi ở quán bar rồi."_____Nhậm Hào gần như là vô cùng vội vàng trở về nhà, nhưng mà dường như vẫn chậm một bước. Anh vừa vào tới cửa đã thấy phòng khách sáng đèn.Hà Lạc Lạc từ trên sô pha đứng lên, ánh mắt cậu sáng ngời nhìn Nhậm Hào, anh nhìn đối phương liền có chút chột dạ.Nhậm Hào nghe thấy giọng nói của cậu nhẹ nhàng hỏi:"Anh đi đâu vậy?"
_____
Hình như bộ này nó phức tạp hơn mình tưởng rồi á 🥲 rất là không hiểu rốt cuộc nó như nào luôn 🤡🔫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me