Slug
Lễ đầy tháng của Venice diễn ra long trọng như những gì Tankhun dự kiến, quà cáp xếp đầy một gian phòng. Cả ngày bận rộn luôn tay luôn chân, buổi tối Pete trở về phòng, quần áo cũng chưa thay liền nằm phịch xuống giường.Vegas đi vào phòng, nhìn Pete trên giường, cười xấu xa một tiếng, đi qua nằm đè lên người em.Pete cảm nhận được sức nặng trên người liền mở mắt, nhìn người bên trên mình "Ôi Vegas! Nặng chết mất, anh mau tránh ra đi!" Pete vừa nói vừa đẩy Vegas, bây giờ em mệt lắm rồi, không còn đủ sức mà chịu nổi Vegas đè lên người như thế nữa."Hey, Pete." Vegas xoay người, nằm xuống cạnh Pete."Sao thế?" Pete còn chẳng muốn mở mắt, em quay đầu hướng về phía Vegas."Oh, Pete. Đã lâu lắm rồi chúng ta chưa từng có thời gian dành cho thế giới riêng đó." Vegas vốn ôm giận từ lâu, mọi người đều ngày nào cũng tập trung, quan tâm đến một đứa nhóc con, mỗi lần hắn định gần gũi với Pete trong chốc lát thì Venice sẽ bắt đầu khóc.Pete mở mắt, nhìn biểu cảm tràn ngập oán khí của Vegas, cười thành tiếng, Vegas đưa tay, khẽ nhéo nhéo má Pete, rồi chậm rãi vuốt ve."Vegas, anh có phải trẻ con không, cả ngày chỉ biết ghen tị với con thế?" Pete dùng giọng điệu như thể đang dỗ Venice để trêu chọc Vegas."Không đâu, Pete! Em nên dành nhiều thời gian hơn cho anh mới đúng chứ.""Vậy thì để hai ngày nữa nhé, ngày mai em còn phải sắp xếp quà cáp các thứ nữa, anh phải phụ em đi, dạo này em mệt chết đi được." Pete nhích dần người lại phía Vegas, gối đầu lên cánh tay hắn."Ừ được rồi." Vegas ôm Pete, hai người chìm vào giấc ngủ."Reng reng -" Có tiếng chuông điện thoại vang lên.Vegas bị đánh thức, quơ tay tìm điện thoại, là điện thoại của Pete, tên trên màn hình hiển thị là bà nội."Là ai gọi thế?" Pete cũng từ từ tỉnh táo lại."Bà nội con yêu nhất." Vegas đọc lại."Cái gì?!" Pete giật mình, cầm lấy điện thoại, vội vàng nhấc máy."Bé Pete của bà, sao giờ con mới nhấc máy thế?" Tiếng của bà nội Jui truyền đến."Ò, bà ạ, nãy con không nghe thấy chuông, con xin lỗi ạ." Ngữ khí của Pete khi nói chuyện với bà vô cùng nhẹ nhàng."Được rồi, ngày mai nhớ ra bến xe đón bà nhé, bà mang cho con món tương ớt mà con thích nhất, ông nội mới làm cho con đó, đảm bảo hợp với khẩu vị của con."Pete bị câu nói này của bà làm cho hoàn toàn tỉnh táo, cầm điện thoại nhìn qua ngày tháng, vỗ vỗ trán "Không xong rồi, con quên mất." Pete nhỏ giọng lầu bầu một câu."Được, con biết rồi, tới nơi thì bà nhớ gọi điện cho con nhé.""Cứ thế đi, yêu con nhiều, Pete đáng yêu của bà.""Vâng, tạm biệt bà, con cũng yêu bà nhiều."Cúp điện thoai, Vegas vẫn ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn Pete, Pete tắt máy, nhìn Vegas, thở dài.Pete vẫn chưa nói cho ông bà nội biết chuyện về Vegas và Venice, nói đúng ra, em cũng không biết nên nói như thế nào, nếu bà nội tới, có lẽ em cần quay về Chính gia diễn tiếp cùng khun nủ nhưng mà không biết liệu Vegas có hiểu cho em không."Pete, sao thế bé cưng?" Vegas hỏi."Vegas, xin lỗi anh nhiều lắm, nhưng có lẽ em phải về Chính gia hai ngày, chỉ hai ngày thôi." Pete nói xong liền giơ hai ngón tay biểu thị, bình thường bà nội lên Bangkok chơi, sẽ ở lại hai ngày."Là bà nội em lên đây sao?""Đúng thế." Pete rất sợ Vegas sẽ để ý chuyện mình chưa có nói chuyện này cho ông bà."Ừm, được, ngày mai mấy giờ thì em qua bên đó? Có cần gọi báo trước cho anh cả không?" Vegas kéo chăn, chuẩn bị xuống giường.Pete nghĩ có lẽ Vegas không vui, vội túm lấy góc áo Vegas "Vegas! Anh đi đâu thế? Anh giận à?"Vegas xỏ dép lê "Hả? Anh xuống bếp, buổi trưa em ăn không nhiều lắm, chắc giờ cũng đói rồi ha."Lúc này Pete mới cảm thấy hình như mình có chút đói thật, buông tay ra "Em cùng anh đi xuống, đợi em chút."Pete đi giày vào, cầm lấy điện thoại, chuẩn bị nhắn tin cho Arm trong nhóm chat để cậu ta truyền đạt lại cho khun nủ giúp em."Muốn ăn gì đây, Pete?" Vegas kéo nhẹ tay Pete, hiện tại cũng đã là mười giờ, ăn đồ cay thì không tốt cho dạ dày lắm."Ừm... ăn mì gói được không? Lâu lắm rồi không ăn, ăn một lần chắc không sao đâu." Pete ngập ngừng, khỏi nói cũng biết em vô cùng nhớ món mì gói nóng hổi rồi."Ha ha, Pete, em như vậy thật khiến cho anh giống như không cho em ăn uống tử tế vậy, thôi được rồi, để anh làm cho em."Vegas đã quá quen thuộc với thói quen ăn uống của Pete, hắn cũng sẽ giúp Pete giải quyết nốt những món mà em ăn không hết, đương nhiên là những món không cay thôi.Nấu mì gói đương nhiên không tốn quá nhiều thời gian, trong chốc lát, cả hai người đã bưng bát ra bàn ăn."Oaaa! Thơm quá!" Pete hít mạnh một hơi, trong mũi tràn ngập mùi mì gói."Ăn mau không trương đó.""Nhưng mà như này nhiều lắm, anh ăn cùng em nữa, em không ăn hết." Pete gắp sang bát cho Vegas một phần, sau đó chính mình bắt đầu thưởng thức.Điện thoại Pete rung không ngừng, là tin nhắn trong nhóm chat với Arm, Pol, Porsche.Arm: "Pete, khun nủ bảo cậu ấy muốn tự qua đón mày."Pol: "Đúng thế, bọn tao sẽ phải dậy sớm, đến Thứ gia đón mày."Por: "Vì sao chứ?"Arm: "Đón mày xong thì tiện đường đi đón bà nội Jui luôn."Pol: "Thấy xịn không Porsche! Pete qua Chính gia tận hai ngày luôn đó, lúc trước khun nủ có nói thế nào thì Pete cũng không có về."Por: "Oh, ra là thế... thế Vegas có đồng ý không?"Pete buông bát, mở máy lên, lướt qua xem tin nhắn, bắt đầu trả lời.Pete: "Không cần khun nủ phải tới đâu."Arm: "Vì sao? Cậu ấy chuẩn bị xong hết rồi."Pete: "Nhức đầu lắm, tao sợ cậu ấy tới đây sẽ lại cãi nhau với Vegas."Por: "Hey, Pete. Thế thằng Vegas đồng ý cho mày qua Chính gia rồi à?"Pete ngẩng đầu nhìn Vegas "Anh ấy... chắc là cũng đồng ý thôi, chỉ đi có hai ngày thôi mà."Vegas cũng ăn xong mì "Em no chưa Pete?""Ừm, no lắm ròi, anh cứ đem bát để vào bồn rửa nhé, em sẽ rửa sau." Pete vẫn cúi đầu trả lời tin nhắn."Thôi để anh rửa, em lên phòng rửa mặt nghỉ ngơi đi, không phải ngày mai phải ra ngoài sao?"Pete tắt điện thoại, đứng dậy, thật ra em không muốn phải rời xa Vegas cho lắm, tuy chỉ là hai ngày ngắn ngủi nhưng mà em biết có lẽ Vegas cũng không vui nhưng mà hắn đang nhường nhịn, chiều chuộng em.Ông bà nội của Pete chính là những người nhân hậu, thiện lương nhất mà em biết. có lẽ bọn họ sẽ chấp nhận Vegas thôi, nhưng mà những người khác trên đảo thì... không biết nữa. Em cũng không muốn người nhà mình phải chịu áp lực lớn như vậy.Pete phụ Vegas rửa bát xong, hai người mới cùng nhau lên lầu. Vegas rầu rĩ không phải là vì chuyện Pete không thế nói cho người nhà biết chuyện giữa hai người họ, bởi vì đối với hắn, cuộc sống này chỉ cần có Pete là đủ rồi, hắn cũng không cần nhiều người ủng hộ, chỉ cần là Pete là được. Chỉ là hắn có chút khổ sở, khó khăn lắm mới có thời gian riêng cùng Pete, kết quả lại thành không.Buổi tối lúc đi ngủ, Pete lại kéo tay Vegas hỏi "Anh không giận thật chứ?""Không có đâu Pete. Mau đi ngủ thôi, em đã hỏi mấy lần rồi."Lúc nãy hai người ở trong phòng tắm, Pete vẫn là hỏi câu đó, em hỏi nếu Vegas muốn bày tỏ cảm xúc gì thì cứ nói ra. Vegas lúc ấy thật muốn làm Pete một lần trong phòng tắm, nhưng mà nghĩ đến ngày hôm sau, hắn liền nhịn xuống."Được rồi, anh có chuyện gì không vui đều phải nói cho em biết nhé, Vegas, anh không cần phải che giấu cảm xúc với em."Nhớ buổi tối gọi điện cho anh nhé, thế là được rồi, mau ngủ thôi, nếu còn hỏi nữa anh sẽ làm chuyện xấu với em đó." Vegas luồn tay nhéo nhẹ từ lưng đến mông Pete."Oww, đừng mà, em muốn ngủ, ngủ ngon." Pete ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm á.Vegas trầm giọng, nở nụ cười "You know how cute you are?" (Cưng có biết là mình đáng yêu đến thế nào không hả?)"I don't know, just sleep now!" (Em không biết đâu, mau ngủ thôi)Pete đưa tay vỗ lưng Vegas, còn làm loạn thêm chút nữa thì cả hai người, ai cũng đừng mong ngủ được. Vegas kéo chăn, ôm chặt Pete vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me