TruyenFull.Me

Slug

Phương Đa Bệnh cảm giác mình đang rơi vào một cơn ác mộng. Trong mộng Lý Liên Hoa một mực đỏ mắt nhìn hắn, phía sau có vô số bàn tay ma quỷ muốn kéo y xuống vực sâu, mà hắn dù cho có dốc hết sức vẫn không thể nào nắm được y.

“Phương Đa Bệnh, ngươi đi đi!”

“Liên Hoa…..Tại sao huynh không gọi ta là Tiểu Bảo nữa…..Liên Hoa!”

“Ngươi đi đi!”

“Liên Hoa!”

Phương Đa Bệnh bừng tỉnh, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Lý Liên Hoa đã biến mất, trước mắt hắn là một mảnh đen kịt.

Đau đớn trên người nhắc nhở Phương Đa Bệnh rằng mình vẫn còn sống. Cơ thể không chỗ nào là không đau, phát sốt đến nóng hừng hực. Hắn gắng gượng muốn ngồi dậy nhưng không tài nào nhúc nhích nổi.

“A…” Phương Đa Bệnh dùng bả vai chống đỡ muốn ngồi dậy nhưng phía sau lập tức truyền đến cơn đau dữ dội khiến hắn ngã trở về. “Đây là đâu…”

Trong phòng một mảnh đen kịt không thể nhìn thấy được thứ gì. Phương Đa Bệnh bắt đầu lâm vào khủng hoảng, nhưng quan trọng hơn là hắn muốn đi cứu Lý Liên Hoa.

“Lý Liên Hoa…….Liên Hoa……” Phương Đa Bệnh lẩm bẩm gọi tên Lý Liên Hoa, thử ngồi dậy thêm lần nữa, nhưng cuối cùng lại có một đôi tay nhẹ nhàng ấn hắn nằm xuống.

“Ngươi là ai?” Phương Đa Bệnh bỗng bị doạ giật mình, lập tức bắt lấy cổ tay người nọ, hắn nhìn về phía ấy nhưng cũng chỉ thấy một màu đen kịt. “Ngươi là ai? Ngươi nói gì đi!”

Bàn tay người nọ lạnh buốt ấn lên lồng ngực Phương Đa Bệnh khiến hắn không thể động đậy. Phương Đa Bệnh hoảng loạn nhìn xung quanh, vẫn không hề thấy được chút ánh sáng nào, thế nhưng hắn nghe tiếng chim hót bên ngoài.

“Ngươi đừng lộn xộn nữa, mắt ngươi hiện tại không thể nhìn thấy.” Giọng nói lạ lẫm của một nam nhân vang lên, thanh âm phát ra từ trên cao xuống, tựa như đang đứng nhìn xuống hắn vậy.

Phương Đa Bệnh vươn tay ra nhưng chỉ bắt được ống tay áo của gã. “Ngươi là ai? Ai đang nói chuyện?”

“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi.” Gã lười nhác nói, giọng điệu nghe ra có chút khinh thường.

“Vậy ngươi có nhìn thấy Lý Liên Hoa không? Chính là….chính là một người mặc y phục màu đỏ….y cũng rơi xuống nước, ngươi có nhìn thấy y không?” Phương Đa Bệnh gấp đến nói năng lộn xộn, nhưng người nọ một lúc lâu sau mới đáp lời. “Ta chỉ tìm được ngươi, không có nam nhân mặc y phục đỏ nào cả.”

Phương Đa Bệnh run rẩy, chịu đựng cảm giác đau nhức tột cùng muốn ngồi dậy, “Không thể nào…..ta muốn đi tìm y, ta phải cứu y…..ngươi buông ta ra!”

Người ban nãy một mực đè lên lồng ngực hắn hiện tại lại đè bả vai hắn, nhưng Phương Đa Bệnh giãy giụa quá kịch liệt khiến người nọ cơ hồ không thể chế trụ được hắn.

“Một tên mù như ngươi còn không thể ra khỏi ngọn núi này, đừng có mà đi tìm chết!” Giọng nói cao cao tại thượng kia lại vang lên, sau đó gã không kiên nhẫn tắc lưỡi một tiếng, cúi xuống điểm mấy huyệt vị trên người Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh cứng đờ trên giường không thể nhúc nhích.

“Ngay cả điểm huyệt ngươi cũng không biết làm à? Ngươi trở nên nhân từ như thế từ khi nào vậy?”

Câu này dường như là nói với người đang cố gắng đè Phương Đa Bệnh lại kia. Gã nói xong liền đi ra ngoài, chỉ còn lại người có bàn tay lạnh buốt kia. Y bỗng thở dài, đưa tay sờ lên trán Phương Đa Bệnh, sau đó dùng khăn ướt đắp lên trán hắn.

Tuy thân thể Phương Đa Bệnh không thể cử động được, nhưng đầu lại có thể nghiêng sang một bên khiến chiếc khăn rơi xuống.

“Người vừa rồi là ai? Ngươi là ai? Ngươi có thể giúp ta rời khỏi nơi này không? Ta muốn đi cứu người…”

Người nọ tựa như không hề nghe thấy hắn nói gì, nhúng ướt khăn sau đó lại đắp lên trán Phương Đa Bệnh.

“Này! Ngươi mau nói gì đi! Ngươi bị câm sao!” Phương Đa Bệnh lòng nóng như lửa đốt, lại hất khăn trên trán xuống lần nữa. “Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho ngươi! Ngươi mau nói đi…”

Người nọ cầm khăn lên thở dài một hơi, sau đó điểm hai phát lên gần xương quai xanh của Phương Đa Bệnh, hắn chợt phát hiện ra đầu mình cũng không thể cử động được nữa rồi.

“Này! Ngươi làm gì vậy! Mau giải cho ta! Ta…”

Ngón tay lạnh buốt đặt lên môi Phương Đa Bệnh, còn cảnh cáo gõ gõ vài cái như muốn nói “Ngươi còn nhiều lời nữa thì ta điểm luôn á huyệt của ngươi.”

Kỳ lạ là Phương Đa Bệnh có thể hiểu được ý của người câm này, lập tức im lặng không nói nữa. Người câm nọ lại tốt bụng đắp khăn lên trán hắn lần nữa, sau đó bưng chén thuốc đút cho hắn.

“Đắng….khụ khụ!” Phương Đa Bệnh bị đắng muốn chảy cả nước mắt, đầu không thể động đậy nhưng cổ họng lại vô ý thức kháng cự, xuýt chút nữa là sặc chết hắn.

Người câm đặt chén xuống, Phương Đa Bệnh tưởng rằng không cần phải uống nữa, nào ngờ lúc sau bỗng có một đôi môi mềm mại áp xuống môi hắn.

“Ngô……Ưm..…”

Người nọ tuy rằng bị câm, thế nhưng đầu lưỡi lại cực kì linh hoạt cạy mở khoé miệng đang mím chặt của Phương Đa Bệnh, thuốc theo đầu lưỡi cũng chảy vào miệng hắn.

Phương Đa Bệnh nuốt thuốc xuống, không ngừng la lối, “Ngươi làm gì vậy! Nam nữ thụ thụ bất thân! Ta có người trong lòng rồi!……Ưm……”

Người này không những câm mà còn điếc, Phương Đa Bệnh kịch liệt phản kháng như thế mà y lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục môi kề môi đút thuốc cho hắn.

“Ưm..…Ngươi thả ta ra…..” Phương Đa Bệnh đáng thương bị điểm huyệt nằm bất động mặc người ta làm thịt. Người câm nọ liên tiếp đút cho hắn hơn mười lần, cuối cùng cũng uống xong chén thuốc.

“Rốt cuộc các ngươi là ai? Mắt của ta có chữa được không….” Phương Đa Bệnh nhìn một mảnh đen kịt trước mắt, cuối cùng hắn cũng đã tỉnh táo hơn một chút. Hắn bây giờ nếu đi cứu Lý Liên Hoa thì cũng là đi chịu chết, thế nhưng… “Này, tiểu ách ba.” (*) Phương Đa Bệnh kéo tay người nọ, “Ngươi giúp ta tìm người được không?”

Người nọ vỗ vỗ tay hắn, cũng không biết là đồng ý hay cự tuyệt. Phương Đa Bệnh lại nói tiếp, “Nếu ngươi giúp ta tìm được y, ta nhất định sẽ chữa cho ngươi có thể nói chuyện, ta quen rất nhiều ngự y…. Còn có tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng được! Ngươi là nam hay nữ? Nếu là nam, ta mua đất xây nhà cho ngươi. Nếu là nữ, ta cho ngươi của hồi môn dài hai con phố. Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được y…”

Bàn tay người nọ khẽ động, sau đó nhẹ nhàng rút ra khỏi tay hắn, chính là im lặng cự tuyệt hắn.

Nước mắt Phương Đa Bệnh cũng lăn xuống, hắn biết vốn sẽ chẳng có ai chịu đến con sông chảy siết ấy giúp hắn tìm người, hơn nữa bản thân không biết đã mê man bao lâu, Lý Liên Hoa có lẽ đã lành ít dữ nhiều…

Phương Đa Bệnh cho rằng người nọ đã đi rồi, bèn buông lỏng khóc một trận. Ai ngờ khoé mắt bỗng mát lạnh, một đôi tay giúp hắn lau nước mắt.

“Ngươi đừng quản ta…” Phương Đa Bệnh vừa khóc vừa nói, “Đến người mình yêu thương cũng không bảo hộ được, ngươi đừng quản ta….”

Người nọ khựng lại một chút, tay y không biết vô tình hay cố ý xẹt qua mặt hắn một cái, sau đó rời đi.

Xung quanh không còn ai, mà bản thân mình cái gì cũng không nhìn thấy, Lý Liên Hoa lại cách xa ngàn dặm không có tin tức, Phương Đa Bệnh cứ như vậy một mình khóc hơn nửa ngày mãi đến khi có người tới.

Người nọ nhẹ tay nhẹ chân, có lẽ là người câm kia. Y vừa thấy hắn lập tức không nhịn được mà thở dài. Thấy Phương Đa Bệnh khóc đến gối cũng ướt sũng lại tiếp tục thở dài lần nữa. Người nọ ngồi xuống bên cạnh Phương Đa Bệnh đỡ hắn dậy, sau đó thay cho hắn một cái gối mới, sau đó để hắn ngồi.

Phương Đa Bệnh nghe âm thanh bát đũa va chạm, lại ngửi thấy mùi đồ ăn liền biết người nọ đến đưa cơm.

Người nọ đưa thìa đến bên miệng hắn, Phương Đa Bệnh nghiêng đầu đi, “Ta không ăn.”

Y đưa hai ngón tay nhẹ nhàng điểm lên gần xương quai xanh của hắn, ý nói cho hắn biết nếu hắn không chịu ăn cơm sẽ bị điểm huyệt. Nào ngờ Phương Đa Bệnh lại cương cổ nói, “Điểm huyệt ta cũng không ăn! Các ngươi không giúp ta tìm người vậy để ta chết đói ở đây luôn đi. Tìm không được y ta cũng không muốn sống nữa.”

Phương Đa Bệnh nói xong nước mắt lại tuôn ra. Người nọ hít sâu một hơi rồi lại nặng nề thở ra, sau đó buông bát đũa xuống đi ra ngoài. Một lúc sau lại dẫn theo một người tới.

“Ngươi sẽ không định để mình đói chết đó chứ?” Lại là ngữ khí cao cao tại thượng kia. Nam nhân nhìn Phương Đa Bệnh khóc đến mức mặt mũi tèm lem liền cười khinh miệt, “Không có bản lĩnh gì, ngược lại cũng chỉ biết khóc!”

“Bốp!” Một tiếng, nam nhân kia tựa như vừa bị đập một phát, thế là đành hắng giọng tiếp tục nói, “Ngươi nhanh ăn cơm đi, ta đã phái người đi tìm Lý Liên Hoa của ngươi rồi.”

“Thật sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì, có lẽ là y đã trôi dạt lên bờ, được người khác cứu về rồi. Cho nên ta sai người đến thôn trang ven bờ hỏi thăm rồi. Nếu ngươi để mình bị đói chết, vậy y phải làm sao đây?”

Phương Đa Bệnh quay đầu về phía phát ra  âm thanh thi lễ một cái, “Đại ân không gì có thể báo đáp hết được, vị đại hiệp này nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được Lý Liên Hoa, thì bất cứ chuyện gì ta cũng nguyện ý giúp ngươi!”

“Ồ, chuyện gì cũng nguyện ý giúp ta sao?” Nam nhân cảm thấy rất thú vị nhưng vẫn không nói ra, chỉ nói, “Mong đến lúc đó ngươi vẫn nhớ rõ những lời này.”

Phương Đa Bệnh sờ soạng muốn tự ăn cơm, lại bị người câm đè lại, y thổi nguội thức ăn rồi từng muỗng từng muỗng đút đến bên miệng Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh biết Lý Liên Hoa còn có thể cứu, tâm tình cũng tốt lên được chút, ăn hết hơn nửa chén cơm.

“Tiểu ách ba, ngươi là nam hay nữ?”

Người nọ nắm lấy tay Phương Đa Bệnh đặt lên cổ mình, chiếc cổ kia thon gầy, Phương Đa Bệnh sờ tới một cái yết hầu rõ ràng.

“À, ngươi là nam.” Phương Đa Bệnh chợt nhớ tới cảnh hôm qua người nọ đút thuốc cho hắn, vội vàng nói, “Là nam cũng không thể miệng kề miệng mớm thuốc, rõ chưa? Ta đã có vợ rồi…”

Người nọ tựa hồ không thèm để ý, bưng chén thuốc lên đút cho hắn. Phương Đa Bệnh vẫn bị đắng đến nhăn nhó, nhưng nếu không uống sợ rằng người câm này lại muốn mớm cho hắn, Phương Đa Bệnh không muốn có lỗi với Lý Liên Hoa, đành ngoan ngoãn uống hết.

“Ưm….” Bên môi đột nhiên bị người nhét vào vật gì đó, Phương Đa Bệnh dùng lưỡi liếm liếm, là vị ngọt.

Hoá ra người nọ sợ hắn đắng nên cho hắn một viên kẹo. Phương Đa Bệnh ăn kẹo lại nếm ra được mùi vị quen thuộc.

“Này! Kẹo của ngươi từ đâu mà có?”

Đây là kẹo mà Lý Liên Hoa thích ăn nhất, ngày thường chỉ có một tiệm trên trấn bán loại kẹo này. Phương Đa Bệnh luôn canh sáng sớm chạy đi xếp hàng để mua, sau đó mang về trong viện của môn chủ vụng trộm cho Lý Tương Di.

“Tiểu ách ba ta hỏi ngươi đó! Ngươi viết lên lòng bàn tay ta cũng được. Này!”

Thế nhưng trong phòng không còn bất kì âm thanh nào nữa, người nọ đã nhẹ nhàng rời đi, để lại Phương Đa Bệnh một mình khó chịu.

Không biết qua bao lâu, Phương Đa Bệnh lại gặp Lý Liên Hoa trong mộng. Lần này Lý Liên Hoa gần ngay trước mắt, hai tay bưng lấy mặt hắn híp mắt cười. Ngay lúc Phương Đa Bệnh đang muốn ôm lấy y bỗng chợt tỉnh lại.

“Liên Hoa…..”

Phương Đa Bệnh tỉnh dậy, lại cảm giác thật sự có người đang sờ mặt hắn, Phương Đa Bệnh một phát tóm lấy tay người nọ, “Ngươi làm gì vậy!”

Chính là người câm kia. Hiện tại bên ngoài rất yên tĩnh, chắc hẳn đang là ban đêm. Người nọ muốn rút tay về thế nhưng Phương Đa Bệnh lại không chịu buông ra.

“Tại sao nửa đêm còn lén đến nhìn ta? Ngươi biết ta?”

Người nọ bị hắn lôi kéo không buông bỗng có chút hoảng loạn, không cẩn thận làm rơi cái ly bên cạnh giường. Vì để tránh mảnh vỡ làm bị thương y lảo đảo né sang bên cạnh, vừa vặn ngã vào lòng Phương Đa Bệnh.

Phương Đa Bệnh ôm lấy người trong lòng, một lọn tóc lướt qua mặt hắn mang theo mùi hương thơm ngát quen thuộc.

“Liên Hoa…..Lý Liên Hoa?”

Người trong ngực giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Phương Đa Bệnh không chịu buông ra. Vòng eo mảnh mai nhưng hữu lực nằm gọn trong tay Phương Đa Bệnh, tuy rằng hắn không nhìn thấy nhưng lại quen thuộc hơn bất kì ai.

“Lý Liên Hoa! Là huynh đúng không….huynh mau nói chuyện đi!”

Người nọ mạnh mẽ đẩy hắn ra, vết thương sau lưng Phương Đa Bệnh còn chưa khỏi hẳn, bị đụng vào đầu giường phía sau khiến hắn “ai ya” một tiếng. Đợi hắn bình tĩnh trở lại thì người nọ đã mất dạng.

Phương Đa Bệnh trong tay còn nắm lấy đai lưng của người nọ, ban nãy trong lúc hoảng loạn đã giật xuống. Hắn đưa đai lưng đến trước mặt, ngửi thấy một mùi thơm cơ thể nhàn nhạt.

“Liên Hoa…..là huynh thật sao…..”

Nhưng Phương Đa Bệnh biết rõ cho dù có đuổi theo cũng sẽ không tìm được người. Đành phải nắm lấy đai lưng, ôm một bụng nghi ngờ mãi đến gần sáng mới thiếp đi.

Bên ngoài, có một thân ảnh gầy gò mặc một bộ trường bào xanh nhạt đi qua đi lại có vẻ như đang lo lắng, bỗng một người nam nhân cao lớn mặc y phục đỏ bước tới.

“Thế nào? Vẫn còn lo cho hắn sao?” Nam nhân mặc y phục đỏ mang theo chút tức giận hỏi. Thân ảnh gầy gò kia quay người lại, chính là Lý Liên Hoa.

“A Phi, mắt của hắn không thể kéo dài được nữa…”

Nam nhân tên A Phi kia thoảng mỉm cười, “Ta đã nói rồi, ta có thể cứu hắn. Chỉ cần ngươi….”

Lý Liên Hoa trầm ngâm nửa ngày mới đáp, “Nhưng thật ra ta đã bị hắn….”

“Không sao cả.” A Phi cúi đầu nhìn y, “Chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta.”

Lý Liên Hoa trầm tư hồi lâu cuối cùng gật đầu nói, “Được. Ta đáp ứng ngươi.”

A Phi tựa hồ hết sức hài lòng, lại hỏi, “Vậy hắn phải làm sao đây? Nếu như hắn có thể nhìn thấy được tất nhiên sẽ không để ngươi đi theo ta. Nhưng nếu ta giết hắn ngươi nhất định sẽ đau lòng.”

Lý Liên Hoa đáp, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để hắn nhìn thấy ta. Ngươi đi nói cho hắn biết ngươi đã tìm được Lý Liên Hoa rồi… Lại nói… nói với hắn Lý Liên Hoa đã chết.”

A phi cong khoé miệng, tham lam nhìn Lý Liên Hoa, sau đó xoay người đi về phía phòng của Phương Đa Bệnh.

==============

(*) ách ba = người câm, tui để vậy nghe cho nó dễ thương

Cháu Bảo dở quá, tay cũng nắm, miệng cũng hôn rồi mà hổng nhận ra =(((((
Thấy bắt đầu máu tró rồi, tình hình này chắc cũng ngược thêm vài chương nữa á, mà ngược xíu xiu hoi à, hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me