TruyenFull.Me

Slug


09.

Tăng Thuấn Hy thức dậy từ sáng sớm. Nụ hôn đêm qua đẹp như một giấc mơ, giờ phút này vẫn còn tua đi tua lại trong tâm trí cậu.

Đó thực sự không phải là một giấc mơ phải không? Vệ sinh cá nhân xong, Tăng Thuấn Hy có chút sợ hãi, cầm điện thoại lên, nhập cái gì đó vào hộp thoại WeChat.

"Anh có ở đó không?"

Trái ngược với mong đợi, bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh.

"Đến phòng anh không?"

Tăng Thuấn Hy rời khỏi phòng ngay sau khi xem tin nhắn, thậm chí còn chưa thay ra bộ đồ ngủ. Đứng trước cửa phòng Thành Nghị, cậu ấn chuông, cửa đột nhiên mở ra.

Một đôi bàn tay khéo léo nhanh chóng kéo cả người cậu vào cửa giống như đêm qua.

"Nghị ca, anh..." Còn chưa kịp hỏi gì thì Thành Nghị đột nhiên túm lấy cổ áo cậu tiến về phía trước, nụ hôn dịu dàng đáp xuống môi, Tăng Thuấn Hy căng thẳng đến mức không dám thở, cậu chỉ có thể nếm thử hương vị theo bản năng. .

Thành Nghị chỉ muốn chìm đắm trong nụ hôn này - anh đã khắc chế lâu như vậy, cũng trốn tránh lâu như vậy, cố gắng duy trì sự cân bằng sự căng thẳng giữa mất kiểm soát và kìm nén lâu như vậy, nếu không phải vụ tai nạn tối qua đã khiến anh thấy rõ tình cảm của mình dành cho Tăng Thuấn Hy, thì có lẽ bây giờ anh vẫn đang ép buộc bản thân kìm nén.

May mắn thay... anh không bỏ lỡ người đã không ngần ngại bảo vệ anh khỏi nguy hiểm.

Về phần nụ hôn này có ý nghĩa gì, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn hiện tại không muốn nghĩ tới nữa.

Vậy thì sao, họ đang hôn nhau.

"Nhắm mắt lại đi... nhóc con..." Giọng nói đùa giỡn của Thành Nghị lọt vào tai Tăng Thuấn Hy giữa những nụ hôn, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn——

Không đúng nha, tại sao từ tối qua mình đều là người bị Nghị ca ép hôn?

Cũng nên thể hiện mị lực nam tính của mình một cách phù hợp chứ nhỉ?

Thành Nghị nhận thấy Tăng Thuấn Hy thiếu chú ý, nhẹ nhàng cắn môi dưới tỏ vẻ trừng phạt.

Tăng Thuấn Hy bị kích thích, lập tức vươn tay khống chế phía sau đầu của Thành Nghị, trong ánh sáng mờ ảo theo sát môi Thành Nghị, đi thẳng vào trong, cắn cắn cho đến khi môi Thành Nghị tê dại, hơi thở không ổn định mới buông ra.

"Em là chó à?" Thành Nghị sờ lên đôi môi đang nhức nhối của mình hỏi.

Tăng Thuấn Hy lại đến gần, hơi thở ấm áp phả vào cổ như muốn cắn, đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến hai người kinh hãi.

"Nghị ca, anh dậy chưa?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của trợ lý: "Đạo diễn đang thúc giục đấy..."

"Ta... Đợi..." Thành Nghị vừa muốn mở miệng thì nụ hôn của đệ đệ đã chặn môi anh lại, anh chỉ có thể xấu hổ thút thít.

Cảm giác này thật làm da đầu người ta tê dại.

"Ta ngủ quên!" Thành Nghị cuối cùng cũng thoát khỏi tiểu cẩu, vùng vẫy lao ra khỏi cửa nói: "Ta sẽ lập tức đến trường quay."

Khi tiếng bước chân dần dần xa dần, Tăng Thuấn Hy bĩu môi muốn hôn anh lần nữa, Thành Nghị nhanh chóng nhéo má cậu, coi cậu như một con sóc chuột.

"Không hôn nữa!"

Tăng Thuấn Hy vẫn còn không cam lòng vùng vẫy, Thành Nghị đành phải hôn lên đôi môi đang bĩu ra của cậu.

"Được rồi, tối nay chúng ta hôn nhau lần nữa nhé."

Đến trường quay, Thành Nghị ho nhẹ một tiếng, đi tìm đạo diễn trước, Tăng Thuấn Hy theo bản năng đi theo, bị anh véo vào eo, sau đó cậu đành đứng sang một bên giả vờ bình tĩnh.

"Sao hôm nay cậu lại cười như một kẻ ngốc vậy?" Tiêu Thuận Nghiêu nhìn nụ cười trên mặt Tăng Thuấn Hy, khó hiểu, "Tai nạn ngày hôm qua làm cậu sợ đến choáng à?"

"Đương nhiên là không! Là bởi vì..." Tăng Thuấn Hy kịp thời dừng nói, cậu liếc mắt nhìn Tiêu Thuận Nghiêu, trong lòng cảm thấy vui mừng cùng tự hào khó tả. Ta không còn độc thân nữa nha. Hehehe!

"Thần kinh!" Nhìn Tăng Thuấn Hy vẫn tiếp tục cười ha ha, Tiêu Thuận Nghiêu vẻ mặt như nhìn người bị thiểu năng trí tuệ vội bước đi, để lại Tăng Thuấn Hy vui vẻ hận không thể đi đến quảng trường nhảy mười bài "Vận may tới" .

Thành Nghị là bạn trai của cậu hehehe... Cậu cũng là bạn trai của Thành Nghị oh ho ho ho...

"Tại sao hôm nay em cứ có cảm thấy như có bong bóng màu hồng trên khắp cơ thể của Tăng Thuấn Hy vậy nhỉ?" Trần Ý Hàm thì thầm với Vương Hạc Nhuận.

Thành Nghị nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ngay lúc anh đang định cảnh cáo đệ đệ không được làm ra biểu tình như vậy nữa thì đạo diễn đã yêu cầu nhân viên các bộ phận vào chỗ, lập tức quay phim bắt đầu.

Đêm khuya, Lý Liên Hoa cuộn tròn trên giường, Phương Đa Bệnh lo lắng chạy vào, trên mặt nở nụ cười như đang gặp người yêu...

Chờ đã! ! !

Có vẻ như có thứ gì đó kỳ lạ đã xen vào——

"CUT!" Đạo diễn hét lên, "Cái nụ cười trên mặt Phương Đa Bệnh là cái quái gì vậy??? Tại sao hắn ta lại cười khi bằng hữu của mình bị ốm?"

"Còn có..." Phó đạo diễn bên cạnh do dự một chút, "Nụ cười này có chút giống như nhìn thấy một cô nương xinh đẹp..."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tăng Thuấn Hy liên tục xin lỗi, theo bản năng nhìn Thành Nghị, lại không dám nhìn anh.

Huh? ? ? Điều gì đang xảy ra với cảm giác liếc mắt đưa tình này đây?

Đạo diễn sửng sốt, không lẽ gần đây do quá mệt mỏi, thần kinh thị giác có chút không bình thường nữa sao?

Thành Nghị không để lại dấu vết trừng mắt nhìn đệ đệ, Tăng Thuấn Hy toát mồ hôi lạnh sau lưng, trong nháy mắt khôi phục bình thường.

Ôi ôi hóa ra là nhầm lẫn. Đạo diễn dụi mắt và ra hiệu thử lại.

Đêm khuya, Lý Liên Hoa cuộn tròn trên giường, Phương Đa Bệnh lo lắng chạy vào, dùng ngón tay sờ trán hắn, nhỏ giọng bảo Ly Nhi mang chăn bông và rượu nóng đến.

Lý Liên Hoa run rẩy, tuy đắp chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Loại cảm lạnh này dường như phát ra từ trong xương cốt của hắn, lạnh đến mức hắn bất tỉnh, hắn chỉ có thể dựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của Phương Đa Bệnh, uống rượu nóng trong đôi tay đó, nhìn vào đôi mắt trân quý của thiếu niên. ... Cảm nhận hơi ấm trong hơi thở.

Luôn cảm thấy có chút kỳ lạ... Đạo diễn và trợ lý đạo diễn nhìn nhau, nhưng không nói được lời nào. May mà loại cảm giác này cũng không tồi, cũng coi như đã vượt qua.

Sáng hôm sau, Phương Đa Bệnh, người đã theo dõi Lý Liên Hoa cả đêm, vẫn ngồi ở mép giường chờ hắn tỉnh dậy.

Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, Lý Liên Hoa từ từ tỉnh dậy, lần đầu tiên nhìn người trước giường, Phương Đa Bệnh tựa hồ đã tỉnh, nghiêng người về phía trước hỏi: "Lý Liên Hoa? Tỉnh rồi à?"

Lý Liên Hoa yếu ớt gật đầu.

"Trong cơ thể ngươi có hàn độc, chuyện gì xảy ra? Dương Châu Mạn tại sao không thể từ từ áp chế nó?" Phương Đa Bệnh nhìn hắn tỉnh lại mới yên tâm, dù sao hắn vẫn là quan tâm đối phương, nhìn thấy hắn sinh bệnh càng khó chịu hơn là mình bị bệnh.

Lý Liên Hoa quay đầu nhìn bình rượu cùng ly rượu đặt ở đầu giường, ở khoảng cách nhỏ như vậy hắn đã không còn nhìn rõ nữa.

Không thể nói cho người trước mặt biết, Phương Tiểu Bảo mềm lòng lại dễ lo lắng, hắn sẽ đau lòng.

Lý Liên Hoa cố gắng ngồi dậy, Phương Đa Bệnh vội vàng đỡ hắn, ánh mắt như đang nhìn vào bảo vật.

Lý Liên Hoa dùng vài câu xua tan sự lo lắng của Phương Đa Bệnh, thời điểm khi hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại nghe thấy tiếng của Phương Đa Bệnh.

Lý Liên Hoa kể cho Phương Đa Bệnh nghe chuyện về sư huynh, điều này đã chọc Phương Đa Bệnh và hắn nảy sinh tranh chấp. Hắn không nhất thiết phải thuyết phục Phương Đa Bệnh, so với Phương Tiểu Bảo, hắn càng khó tin rằng sư huynh của mình thực sự là một tên tiểu nhân độc ác, giết người đoạt thiết.

Sau khi quay xong cảnh này, Tăng Thuấn Hy có chút chán nản muốn nói chuyện với Thành Nghị, nhưng đạo diễn lại lôi Thành Nghị đến xem phân cảnh vừa rồi, cậu phải ngồi sang một bên chờ xem cảnh tiếp theo.

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh bộ dáng Lý Liên Hoa aa, quá tuyệt vời!

"Phương Đa Bệnh! Hiện tại cảm xúc của cậu hẳn là đang khẩn trương hoặc khủng hoảng. Sao bây giờ lại cười như fangirl vậy?" Đạo diễn cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa.

Tăng Thuấn Hy nhanh chấp tay xin tha, cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên.

"Tăng Thuấn Hy..." Thành Nghị nghiêng người, dùng giọng điệu nhẹ nhàng có chút uy hiếp: "Nếu lại làm không tốt như vậy nữa, tối nay đừng nghĩ đến chuyện hôn anh!"

"Đừng mà, Nghị ca! Em vừa bị Địch minh chủ điểm trúng huyệt cười thôi mà!" Tăng Thuấn Hy đổ lỗi không chớp mắt. Tiêu Thuận Nghiêu, người đang đứng bên cạnh cậu, có đôi tai kinh người.

"Anh đây không có điểm huyệt đạo của cậu!" Tiêu Thuận Nghiêu tỏ vẻ bối rối, "Hơn nữa, cậu có thấy mình giống người có thể bấm huyệt không?"

Tăng Thuấn Hy ha ha cười gượng, khiến Tiêu Thuận Nghiêu, người vừa bị vu khống, giáng cho cậu một cú đấm không nhẹ cũng không nặng.

Cảnh tiếp theo là hiện trường vụ nổ, nhân viên làm việc chuẩn bị rất lâu, Tăng Thuấn Hy nhìn chung quanh, thấy Thành Nghị vẫn bị người vây quanh, cậu có chút lúng túng, không muốn tiến lên trở thành một với bọn họ.

Nghị ca chỉ thuộc về một mình anh, nỗi ghen tuông trong lòng chợt nổi lên, sôi sục trong lồng ngực.

Chính là vào lúc đang nghiêm túc ăn dấm, gương mặt đột nhiên bị người nào đó nhéo một phen, cậu quay lại, nhìn thấy chính Thành Nghị đang lắc ly Americano đá về phía mình.

"Uống không?"

"Anh..." Tăng Thuấn Hy cầm lấy ly Americano đá, "Không phải anh đang bàn bạc nội dung với những người bên kia sao?"

"Có một người đệ đệ luôn nhìn anh bằng ánh mắt oán hận, nên anh đành phải kết thúc cuộc thảo luận sớm thôi." Thành Nghị lại nhéo mặt Tăng Thuấn Hy khi không có ai nhìn. "Em ghen khi anh nói chuyện với người khác à."

Tăng Thuấn Hy giả vờ như không nghe thấy những lời này, chuyên tâm uống cà phê, mặt sưng húp như một con chuột đồng.

Dường như tiểu bằng hữu không có cảm giác an toàn... Thành Nghị trong lòng nhẹ nhàng thở dài, đưa tay nắm lấy cánh tay Tăng Thuấn Hy, đi đến một góc xa xôi của trường quay, nơi khắp nơi đều là sỏi đá.

"Sao vậy? Anh có muốn quay lại cảnh ở đây à?" Tăng Thuấn Hy vẫn cầm chắc tách cà phê trong tay.

"Có vẻ như anh không thể đợi được đến tối rồi."

Thành Nghị hôn lên đôi môi hơi hé mở của Tăng Thuấn Hy, cách đó không xa có một giọng nói truyền đến, nhưng hắn lại ép Tăng Thuấn Hy vào bức tường thô ráp lạnh lẽo, nghiêm túc hôn cậu.

"Ừm... Mùi vị thật thơm..." Thành Nghị hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm vào môi Tăng Thuấn Hy nói: "Đừng hiểu lầm... Anh đang nói về cà phê... "

Tăng Thuấn Hy không chịu nổi sự khiêu khích này nên nắm lấy vai Thành Nghị và hôn anh thật sâu.

Thành Nghị hoàn toàn đắm chìm trong đó, chỉ là một nụ hôn thôi, nhưng tại sao anh lại có thể giống như một thiếu niên mới lớn đang yêu, không thể kiềm chế nhịp tim mình tăng tốc.

Mùa hè ở Hoành Điếm thực sự rất nóng, một giọt mồ hôi chảy xuống trán và cổ Thành Nghị, Tăng Thuấn Hy tự nhiên mà mút, hôn xuống quả táo của anh...

Thành Nghị đột nhiên run lên, cùng lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, từ xa tới gần.

Tăng Thuấn Hy phản ứng nhanh chóng, kéo ca ca của mình, người đang bị nụ hôn làm cho choáng váng, chạy về hướng khác, sau khi chạy một vòng dài, cuối cùng hai người cũng xuất hiện trước mặt những người khác.

"Nghị ca! Cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!" Trợ lý của Thành Nghị từ xa chạy về phía anh, "Cảnh tiếp theo sẽ sớm bắt đầu. Đạo diễn đang tìm anh và Hy ca."

Tim Thành Nghị vẫn còn đập loạn xạ, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu với trợ lý, vừa định cởi quần áo thì đã bị trợ lý kéo lại.

"Nghị ca! Tại sao cổ anh lại bị côn trùng cắn?" Cô gái trẻ lấy ra một loại thuốc mỡ cỏ từ trong túi nhỏ của mình và bôi một chút lên cổ của Thành Nghị. Cô quay lại hỏi Tăng Thuấn Hy: "Hy ca, anh có muốn không?" 

Tăng Thuấn Hy không dám nhìn Thành Nghị, vội vàng cười xua tay, "Không, không, cảm ơn. Chúng ta đi trước đi..."

Trên đường đến địa điểm quay, Thành Nghị nghe thấy một số nhân viên hiện trường và nhiếp ảnh gia trò chuyện: "Không trách người ta nói ở Hoành Điếm có rất nhiều truyền thuyết siêu nhiên, tôi vừa đi hút thuốc ở góc bên kia vừa nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Khi đến kiểm tra xem, rõ ràng có tiếng bước chân, nhưng không thấy ai cả, cậu có thấy lạ hay không... "

Sắc mặt Thành Nghị càng thêm u ám, dọc đường cũng không thèm nhìn Tăng Thuấn Hy.

Không thể tha thứ cho loại tiểu cẩu thích cắn người.

"Hai vị lão sư, một chút nữa chúng ta cần quay toàn cảnh và quay cận cảnh. Yêu cầu cần phải phát nổ hai lần. Thời gian cách nhau 1 phút. Nói cách khác, hai người chạy từ điểm nổ đầu tiên trong mỏ đến điểm nổ thứ hai trước khi ra khỏi đường hầm, chắc khoảng 50 giây." Sau khi người phát nổ giao tiếp chỉ dẫn kỹ lưỡng với Thành Nghị và Tăng Thuấn Hy, đi qua các vị trí nhiều lần, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Tiếng nổ vang lên, hai người cùng nhau chạy ra khỏi đường hầm, dọc đường đá rơi như mưa, chưa đi đến giữa lối đi, tiếng nổ thứ hai đã sớm vang lên.

"Cẩn thận!" Tăng Thuấn Hy nắm lấy vai Thành Nghị, tránh được đất đá bắn tung tóe trước mặt, lối ra vừa rồi có thể nhìn thấy rõ ràng đã bị một tảng đá rơi lớn hơn chặn lại.

Khu đường hầm chìm vào bóng tối, nhìn không gian nhỏ hẹp xung quanh, Thành Nghị cảm thấy tay chân tê dại, hơi thở bắt đầu gấp gáp, lồng ngực như thắt lại, anh buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng tay lại bắt đầu run rẩy. không thể kiểm soát được.

Ngay lúc đang hoảng sợ, tay Thành Nghị đã bị nắm chặt, anh sửng sốt một lát, cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau. Lòng bàn tay họ chạm vào nhau, hơi ấm của Tăng Thuấn Hy sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của anh.

Trên môi có một cái chạm nhẹ, một nụ hôn an ủi từ đệ đệ.

"Không sao đâu, em ở bên anh." Tăng Thuấn Hy nhìn vào mắt Thành Nghị, nghiêm túc nói: "Anh không có một mình ở đây, cho nên không cần sợ hãi đâu?"

Thành Nghị gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh: "Nhưng nơi này sẽ không sụp đổ chứ?"

"Sẽ không đâu." Tăng Thuấn Hy kiên quyết nói, "Trước đó em đã hỏi thợ phát nổ, nghe nói đường hầm ở đây được xây dựng cẩn thận, lực chống đỡ tương đối tốt."

Vừa lúc đang nói chuyện, dường như có một tia sáng phát ra từ lối ra.

Thành Nghị theo bản năng nhìn về phía lối ra, Tăng Thuấn Hy ghé vào tai anh, nhẹ giọng thì thầm.

"Ca ca, anh xem, thế giới này luôn có nhiều lối ra. Dù là thang máy hay cửa động bị chặn, một ngày nào đó nó sẽ được mở ra." Tăng Thuấn Hy tựa cằm lên vai Thành Nghị, "Giống như cuộc sống của chúng ta, chỉ cần bản thân không chịu thua, chúng ta sẽ luôn bò dậy từ đáy vực."

"Trước đây em không hiểu tại sao có người lại vui vẻ khi cười nhạo người khác một cách bừa bãi. Họ rõ ràng không biết em, không hiểu em, chưa từng liên quan đến quá khứ của em, cũng không muốn liên quan đến chuyện tương lai của em, nhưng họ có thể cầm bàn phím và nói những lời nói đau lòng đó." Tăng Thuấn Hy nhìn Thành Nghị đang im lặng.

"Họ chỉ là những kẻ xấu xa, họ chỉ nói đùa, họ chỉ muốn thu hút sự chú ý nhưng họ không nghĩ rằng có người sẽ mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng hoặc thậm chí phải tìm đến cái chết."

"Không ai cho rằng mình là người xấu, cũng không ai muốn làm người xấu." Tăng Thuấn Hy ôm Thành Nghị từ phía sau, truyền cho anh một luồng hơi ấm, "Em cũng từng bị bạo lực mạng, lúc đó em thực sự chỉ muốn rời đi khỏi ngành giải trí này. Em không thể nghĩ được và cũng không thể hiểu được. Người đại diện cũng nói rằng mọi chuyện sẽ kết thúc nếu em xin lỗi cư dân mạng."

"Nhưng tại sao em phải xin lỗi vì những điều em không làm?" Tăng Thuấn Hy cười khổ, "Cho dù có nói em còn trẻ con, hay nói em bướng bỉnh cũng được, chuyện em không làm, nhất định em sẽ không xin lỗi. Xin lỗi thì cũng phải bọn họ xin lỗi em."

Ánh sáng ở lối ra trở nên sáng hơn, họ sắp được giải thoát, Tăng Thuấn Hy buông tay Thành Nghị ra, định giữ khoảng cách an toàn giữa hai người. Nhưng Thành Nghị nhất thời không nỡ buông ra, ngón tay khẽ cử động, không tự giác nắm chặt ống tay áo.

"Thật sự em không thể làm gì được cho anh cả." Tăng Thuấn Hy cúi đầu hôn lên môi Thành Nghị.

Nụ hôn dịu dàng như vậy khiến Thành Nghị đột nhiên cảm thấy không gian nhỏ bé và ngột ngạt không còn đáng sợ nữa.

Sau khi thoát khỏi khó khăn, tổ đạo diễn cùng những người khác lại bày tỏ sự chia buồn, hỏi có cần đến bệnh viện chữa bệnh, nghỉ ngơi sớm không, nhưng cả hai đều từ chối, tổ phát nổ và tổ đạo cụ đã bị kéo ra ngoài sửa chữa lại mọi thứ.

Thành Nghị và Tăng Thuấn Hy nhìn nhau mỉm cười, làm diễn viên, khó tránh khỏi có một số nguy hiểm.

Sau bữa trưa, khung cảnh buổi chiều là thời khắc nổi bật của Phương Tiểu Bảo.

Đối mặt với sự vây hãm của Kim Uyên Minh, Phương Đa Bệnh bị đám người Tuyết Công đã thương, nhưng hắn vẫn bảo vệ Lý Liên Hoa ở phía sau.

"Các ngươi ai dám đả thương Lý Liên Hoa! Không sợ chết thì tới đây!" Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kiên quyết và sự quyết tâm.

Đối mặt với yêu cầu của Bách Xuyên Viện Vân Bỉ Khâu đòi đưa Lý Liên Hoa về thẩm vấn, ngay cả khi Vân Bỉ Khâu ra lệnh cho hắn với tư cách là người đứng đầu Bách Xuyên Viện, Phương Đa Bệnh hắn cũng sẽ không ngần ngại từ bỏ thân phận hình thám này để đưa Lý Liên Hoa đi.

"Hôm nay ta nhất định phải đưa Lý Liên Hoa đi!" Hắn cả người đầy vết bầm tím, vẫn ôm Lý Liên Hoa, tuy rằng có vẻ xấu hổ, nhưng lại có khí thế của một người muốn chặn vạn người khác. "Tứ Cố Môn đã không còn như xưa, ta cũng không cần thân phận hình thám này nữa."

Trong lòng Phương Đa Bệnh, bất kể đó là tâm nguyện bao năm nay của hắn, ước mơ tha thiết bao năm, hay vị "sư phụ" mà hắn kính trọng khi còn trẻ, hay thậm chí là hòa bình trên thế giới cũng không thể so sánh được với Lý Liên Hoa.

Hắn đứng trước kiên định bất di bất dịch bảo hộ Lý Liên Hoa.

Hạ màn diễn, cả hai đều tràn ngập cảm xúc về cảnh diễn hôm nay. Đi dọc theo ánh đèn đường mờ ảo, Thành Nghị cảm thán về tình cảm của Phương Tiểu Bảo dành cho Lý Liên Hoa, anh có chút ghen tị với sự kiên định của hắn dành cho Lý Liên Hoa.

Thành Nghị vừa đi vừa nói chuyện, khi quay đầu lại, Tăng Thuấn Hy vẫn đứng dưới đèn đường ở đầu ngõ, thấy anh quay lại, liền nghiêm túc nhìn anh nói.

"Em cũng sẽ đứng về phía anh." Tăng Thuấn Hy cũng không có gọi hắn là ca ca, giờ khắc này bọn họ đều là người bình đẳng, Tăng Thuấn Hy nghiêm túc hứa hẹn.

"Dù trong hoàn cảnh nào, dù có bao nhiêu người vu khống anh, em vẫn sẽ luôn đứng về phía anh."

Thành Nghị hai mắt nóng bừng, cúi đầu, tim đập thình thịch. Tăng Thuấn Hy đứng dưới ngọn đèn đường đầu ngõ, ánh đèn đường vàng ấm áp trên đầu, khung cảnh tối tăm dường như trở nên sáng sủa hơn.

Thành Nghị từng bước một đi về phía Tăng Thuấn Hy. nói với cậu:.

"Tăng Thuấn Hy, anh muốn hôn em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me