TruyenFull.Me

Slug

"Phù...trời hôm nay lạnh thật đấy...lại còn mưa nữa...."

Tiếng của một cậu trai người Hàn với mái tóc uốn lượn vang lên, tay bên trái cầm lấy chiếc dù màu đen cùng màu với chiếc manteau mà cậu đang khoác ngoài. Tay bên phải thì cầm chiếc máy ảnh với ống kính to gần nửa máy.

Chàng trai này là Jeon Jungkook, một nhiếp ảnh gia người Hàn đang sinh sống và làm việc ở Pháp, cậu quyết định rời khỏi Hàn Quốc khi vừa đủ tuổi trưởng thành. Mang theo ước mơ và hoài bão trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, cậu đã thực hiện được ước mơ của mình với những bức ảnh để lại ấn tượng sâu đậm.

Bây giờ, Jungkook đang lang thang ở một nẻo đường nào đó gần với tháp Eiffel, cậu đang dừng chờ đèn xanh ở một ngã tư, mưa cứ rơi xuống trên vai áo khiến Jungkook hơi run nhẹ. Cái lạnh của Paris vào ngày mưa khiến người ta khó mà chịu đựng được.  

Dưới ánh đèn vàng lấp lánh của Paris, Jungkook khẽ thở ra một hơi dài, tiếng mưa phùn rơi lộp độp trên vỉa hè như khúc dạo đầu cho một bản tình ca chỉ có hai người. 

Cậu nắm chặt chiếc máy ảnh – người bạn đồng hành đã cùng cậu vượt qua bao cung đường, từ những ngõ nhỏ ở Seoul cho đến đại lộ Champs-Élysées này. 

Trong ống kính của cậu, Paris luôn đẹp đến nao lòng, nhưng đêm nay... có một ánh nhìn còn khiến trái tim cậu run rẩy hơn tất thảy.

"Em vẫn luôn như thế này à?" – giọng nói ấy khẽ vang lên, thấp trầm, quyện vào hơi thở của đêm mưa. Jungkook quay người, ánh nhìn chạm ngay nụ cười cong cong đôi mắt quen thuộc của Park Jimin – anh như một vệt sáng ấm áp giữa Paris rét mướt, đôi mắt ánh lên thứ dịu dàng đến chết người.

"Jimin-ssi..." Jungkook thì thầm, nhịp tim lỡ mất một nhịp. "Anh... đến từ khi nào vậy?"

"Vừa mới thôi." 

Jimin nhún vai, sải bước tiến đến gần, mưa làm tóc anh ẩm ướt, vài sợi rơi xuống trán càng khiến anh thêm phần quyến rũ. 

"Nhưng khi thấy em đứng đây, một mình... anh chỉ muốn được chạm vào em."

Cả thành phố Paris như lặng đi. Tiếng mưa rơi, tiếng xe cộ, tiếng bước chân người qua lại – tất cả tan biến, chỉ còn lại nhịp đập hối hả của hai trái tim. Ánh đèn đường đổ bóng lên đôi vai Jimin, lên nụ cười khẽ nhếch nơi khóe môi anh – dịu dàng nhưng cũng đầy ám ảnh.

Jimin vươn tay đỡ lấy chiếc máy ảnh của Jungkook, nghiêng đầu ngắm nhìn cậu qua ống kính. 

"Em biết không?" – giọng anh thì thầm, ngọt ngào như mưa rơi trên môi. "Anh vẫn luôn nghĩ rằng Paris đẹp nhất trong mắt em. Nhưng hôm nay, anh muốn biến em thành bức tranh sống của chính mình."

Jungkook khẽ cắn môi, ánh mắt không rời khỏi anh. Dưới ánh đèn vàng lấp lánh, Park Jimin – người mẫu đình đám, người đàn ông mà cậu từng chỉ dám ngước nhìn từ xa – lúc này đang đứng trước mặt cậu, ánh nhìn đắm đuối như thể Paris chưa từng tồn tại trước đó, chỉ có cậu trong thế giới này.

"Chụp xong rồi." 

Jimin trả lại máy ảnh, ngón tay chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu, ấm áp và run rẩy. 

"Nhưng... anh không muốn dừng lại ở đây. Có thể... chúng ta đi đâu đó không? Dù chỉ là quán cà phê nhỏ, hay con hẻm cũ kỹ, chỉ cần có em... là đủ."

Jungkook siết chặt quai máy ảnh, ánh mắt cậu sáng lên như thể tìm thấy một mảnh ghép đã mất. Cậu thì thầm, giọng run lên giữa cơn mưa:

"Miễn là có anh... đi đâu cũng được."

Và thế là họ sánh bước bên nhau. Jimin đút tay vào túi áo trench coat, tay kia vòng nhẹ qua vai Jungkook, kéo cậu sát vào người khi một chiếc xe chạy ngang làm nước bắn tung tóe. Jungkook áp sát vào anh, mùi hương của Jimin – một mùi hương nồng nàn, ấm áp – len lỏi trong hơi thở của cậu.

"Anh biết không?" – cậu khẽ thì thầm, ngước lên nhìn anh. 

"Dù có lạnh, có ướt đến đâu... chỉ cần em được dựa vào anh, mọi thứ xung quanh cũng trở thành Paris của riêng em. Và... em không muốn rời xa anh, không bao giờ."

Jimin cúi xuống, khẽ cười, đôi mắt cong lên như ánh trăng. 

"Anh cũng vậy, Jungkook à. Đêm nay, Paris này... chỉ dành cho chúng ta. Không cần champagne, không cần ánh đèn sân khấu, chỉ cần em... là đủ rồi."

Họ dừng lại trước một quán cà phê nhỏ ven đường, ánh đèn vàng hắt qua ô cửa kính, phản chiếu đôi bóng của họ nhập làm một. Jimin xoay người, tay khẽ chạm lên má Jungkook, giọng anh như một khúc tình ca say đắm:

"Anh hứa... dù là Paris hay bất cứ nơi đâu, chỉ cần có em, tất cả đều trở thành thiên đường. Và đêm nay, anh muốn giữ lấy khoảnh khắc này, không chỉ trong ống kính... mà trong trái tim anh, vĩnh viễn."

Trong khoảnh khắc đó, tiếng mưa vẫn rơi đều đều, tiếng người qua lại vẫn lặng lẽ – nhưng không gì có thể chạm vào thế giới riêng của họ. Jungkook tựa nhẹ vào ngực Jimin, nghe từng nhịp đập vững chãi, và biết rằng – giữa cơn mưa Paris, cậu đã tìm thấy ngôi nhà của trái tim mình.

...

Dưới cơn mưa Paris vẫn chưa chịu ngừng rơi, phủ lên khung cửa sổ một lớp sương mờ mỏng manh, như tấm màn nhung buông rủ trên bức tranh tình yêu của hai người. Ánh đèn vàng dịu nhẹ soi lên gương mặt họ, từng đường nét như được gột rửa bởi cơn mưa đêm, trở nên tinh khiết và rực rỡ hơn bao giờ hết.

Jimin ngồi tựa vào đầu giường, áo sơ mi trắng mở cúc, lộ ra phần xương quai xanh mong manh dưới ánh đèn. Áo trench coat của anh vắt hờ lên thành ghế, còn Jungkook – bé cưng của anh – ngoan ngoãn ngồi giữa hai chân anh, để lưng tựa vào ngực anh, hơi thở đều đặn hòa lẫn mùi mưa lạnh và hương thơm ngọt ngào của anh.

"Em lạnh không?" – Jimin thì thầm bên tai, giọng anh trầm khàn, nặng như giọt mưa đang rơi trên thành phố.

"Không... khi có anh." – Jungkook đáp lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh, như muốn nói rằng mọi thứ trên thế giới này đều trở nên vô nghĩa, chỉ còn anh là tất cả.

Ngoài kia, Paris vẫn đắm chìm trong cơn mưa đêm. Tiếng mưa như dải nhạc nền, rì rào thủ thỉ những giai điệu của riêng họ. Jungkook khẽ ngẩng đầu, đôi môi run rẩy, ánh nhìn long lanh như mặt sông gợn sóng ánh trăng.

"Anh... có biết em đã mơ về khoảnh khắc này bao nhiêu lần không?" – cậu ngập ngừng hỏi, giọng lẫn vào tiếng mưa, như một lời thú nhận lạc vào hư không.

Jimin cười khẽ, bàn tay ấm áp luồn vào tóc Jungkook, vuốt ve nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ mất khoảnh khắc mong manh. "Kể cho anh nghe đi... em mơ như thế nào?"

"Em mơ... chúng ta giữa Paris, giữa cơn mưa ướt đẫm, chẳng cần bất cứ điều gì ngoài nhau. Em không sợ lạnh, không sợ bóng tối... chỉ sợ một ngày mất anh, không còn được thấy nụ cười này nữa."  

Jungkook thổn thức, giọng cậu nhỏ như sợ gió đêm cuốn mất, nhưng bàn tay lại siết chặt vạt áo anh, như muốn giữ lấy hơi thở của tình yêu. 

"Nhưng đêm nay... anh ở đây, ngay bên em. Thật hơn tất thảy mọi giấc mơ..."

Jimin cúi đầu, đôi mắt anh ánh lên thứ ánh sáng dịu dàng nhưng cũng cháy bỏng. 

"Anh cũng từng sợ... sợ một ngày em biến mất, sợ anh không đủ tốt để giữ em lại. Nhưng bây giờ... chỉ cần em còn ở đây, mọi nỗi sợ đều biến mất."

Họ ngồi như thế thật lâu, để cho mưa đêm và tình yêu thấm đẫm vào từng lỗ chân lông, từng kẽ hở trên da thịt. Jimin khẽ hôn lên trán cậu, một nụ hôn dịu dàng như hơi thở đầu hạ. 

"Em biết không... đêm nay, anh chỉ muốn ôm em thật chặt, để khi bình minh lên... chúng ta vẫn còn đây, vẫn thuộc về nhau, không ai có thể chia cắt."

"Em cũng muốn vậy..." – Jungkook đáp lại, giọng cậu run lên, không phải vì lạnh, mà vì say. Say anh, say hơi thở của anh, say cơn mưa Paris đang hát khúc tình ca cho họ. 

"Anh có biết... ở thành phố này, em đã yêu anh nhiều đến thế nào không?"

"Anh biết." – Jimin khẽ cười, đôi mắt anh ánh lên tia sáng của những kẻ đang yêu say đắm. "Vì anh cũng yêu em đến điên cuồng, Jungkook à. Đêm nay... để anh cho em thấy tình yêu này lớn đến chừng nào."

Anh cúi xuống, môi anh phủ lên môi cậu – một nụ hôn không còn là nụ hôn, mà là một khúc nhạc, một bản tình ca, một cơn say vĩnh viễn. Họ hôn nhau như thể chẳng còn ngày mai, như thể chỉ còn đêm nay – đêm của Paris, đêm của hai trái tim đang hoà vào nhau.

Jimin siết chặt cậu trong vòng tay, hơi thở họ quyện lấy nhau, tan vào tiếng mưa đang rơi ngoài khung cửa sổ. Paris đêm nay không còn là thành phố của ánh đèn, không còn là phố xá ồn ào... mà chỉ còn là thành phố của riêng họ.

Và trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng không có gì có thể chia cắt được hai kẻ đang say đắm, đang lạc giữa cơn mưa Paris – thành phố tình yêu bất tử – thành phố đã trở thành chứng nhân của lời hứa vĩnh viễn: 

"Dù mai này thế nào... anh vẫn là của em, em vẫn là của anh."

Jungkook khẽ rúc sâu hơn vào lồng ngực Jimin, mái tóc ướt mưa vương vấn mùi cỏ non, mùi thơm của anh, mùi Paris – tất cả hòa quyện thành thứ hương mê hoặc. Cậu thì thầm, giọng run lên nhưng ánh nhìn vẫn ngời sáng như vệt trăng non trong đêm.

"Anh... có từng nghĩ chúng ta sẽ không có đêm nay không?"

Jimin đặt một tay lên lưng cậu, ve vuốt từng đốt sống như đang an ủi, như đang giữ lại tất cả mọi yếu đuối của Jungkook. "Anh không biết... nhưng giờ anh biết chắc một điều – anh không bao giờ muốn rời xa em."

"Vậy... đêm nay, anh đừng để em phải mơ nữa... Em sợ khi tỉnh giấc sẽ chẳng thấy anh bên cạnh..." – Jungkook nói khẽ, đôi mắt ươn ướt như mang cả cơn mưa đêm.

"Không... anh sẽ không để em phải mơ. Đêm nay, anh sẽ cho em thấy tất cả... từng nhịp đập, từng hơi thở của anh... để em biết rằng đây là thật, chúng ta là thật." – Jimin dịu dàng trả lời, những ngón tay anh luồn qua tóc cậu, chạm vào da đầu như muốn truyền hơi ấm, như muốn xóa tan mọi sợ hãi.

Jungkook siết chặt bàn tay anh, ngẩng lên đối diện với đôi mắt ấy – đôi mắt chứa đựng vạn ngôi sao Paris đêm nay. "Anh hứa với em đi... chỉ cần còn một hơi thở, anh sẽ ở đây với em."

"Anh hứa." – Jimin nghiêng người, môi chạm vào trán cậu, hôn nhẹ rồi lại hôn – như đang vẽ lên đó một lời thề thiêng liêng. "Anh hứa sẽ yêu em, yêu em cho đến khi thế gian này chẳng còn gì ngoài hai chúng ta."

Tiếng mưa lẫn vào tiếng trái tim họ đập cùng nhịp, cùng say trong men tình đêm Paris. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn phố lấp lánh như dải ngân hà lạc xuống nhân gian. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, chỉ có hơi ấm của anh, sự mềm mại của vòng tay anh, và vị ngọt của nụ hôn anh – tất cả đủ để Jungkook tan chảy, đủ để đêm nay khắc sâu vào tim họ như một thánh lễ bất diệt.

Jungkook vòng tay ôm chặt lấy cổ Jimin, đôi vai run lên nhưng ánh mắt vẫn ngời sáng. "Anh... anh có biết không, mỗi lần em nhìn Paris, em lại thấy hình bóng anh. Cả thành phố này... em muốn biến nó thành chứng nhân cho tình yêu của chúng ta."

"Anh biết... và anh cũng muốn biến đêm nay thành lời hứa... Paris sẽ luôn nhắc em rằng... dù có bao nhiêu mùa mưa, anh vẫn ở đây. Vẫn là của em." – Jimin khẽ hôn lên môi cậu lần nữa, nụ hôn không vội vã, không ồn ào – chỉ sâu và nồng nàn như rượu vang ủ kỹ, như hơi ấm của một trái tim đang đập vì tình yêu.

Đêm Paris ấy, ngoài kia vẫn mưa rơi, còn trong này, hai kẻ say tình đang đắm chìm trong hơi thở của nhau – để biết rằng, không có gì ấm áp hơn bờ vai người mình yêu, không có gì đáng tin hơn tiếng thì thầm trong cơn mưa đêm:

"Jungkook à, dù ngoài kia có là cơn bão dữ dội nhất... thì trong tim anh, em luôn là bình yên duy nhất."

...

Bình minh Paris len lỏi qua bức rèm mỏng, nhẹ như một bản tình ca chưa viết thành lời, nhuộm vàng mái ngói cổ kính, phản chiếu những giọt sương còn sót lại sau cơn mưa đêm qua. Bên trong căn phòng, Jimin ngồi dựa vào khung cửa sổ, điếu thuốc Chapman giữa hai ngón tay, từng làn khói mỏng lượn lờ như hơi thở của anh – chậm rãi, nồng nàn và quyện trong hương thơm say mê.

Chiếc áo sơ mi trắng phơi bày bờ vai gầy, cúc áo buông lơi để lộ vệt xương quai xanh gợi cảm, như một lời mời gọi nửa vời. Gió sớm luồn qua ô cửa, khiến những lọn tóc mềm của Jimin khẽ lay động, đôi mắt đen lấp lánh ánh lửa nhỏ từ đầu điếu thuốc, sâu như vực thẳm mà chỉ duy nhất một người có thể chạm tới.

Ngoài kia, Paris vẫn còn say ngủ, nhưng trong lòng Jimin, chỉ có Jungkook là thức dậy từng khoảnh khắc, từng nhịp đập, từng hơi thở.

"Em biết không, Jungkook à..." – Anh khẽ thì thầm, giọng nói khàn và thấp như tiếng thì thào trong gió, ngập ngừng nhưng đầy khát khao. "Paris đẹp lắm... nhưng chẳng có gì sánh được với giấc ngủ bình yên của em lúc này. Chỉ cần em còn ở đây, với anh... thì cả thành phố này cũng chỉ là phông nền thôi."

Anh rít một hơi thuốc, khói trắng phả ra hòa vào ánh bình minh, tan dần rồi biến mất – nhưng cảm giác ngọt ngào trong lồng ngực anh thì không tan biến, cứ quấn lấy trái tim như một nỗi nhớ không tên.

Jimin vươn tay, ngón tay thon dài miết nhẹ mặt bàn gỗ cũ sờn, rồi lại rướn về phía Jungkook – người con trai vẫn đang say giấc trên chiếc giường lớn. Tấm chăn trắng xô lệch để lộ vệt da mịn màng dưới ánh sớm, vệt hơi thở phập phồng như thì thầm một điệp khúc dịu dàng.

"Em ngủ ngoan quá, cậu bé của anh..." – Anh cười khẽ, nụ cười chứa đựng tất cả những đêm dài không tên, tất cả sự hy sinh và ngọt ngào dồn lại trong phút giây này. "Chỉ cần em mở mắt, anh sẽ kể cho em nghe Paris của anh... nơi mà tình yêu này không chỉ là giấc mộng."

Jimin đặt điếu thuốc đã tàn xuống chiếc gạt tàn bằng sứ, cà phê đen trong tay sánh nhẹ, mùi đắng hoà cùng hương thuốc lá nồng nàn như một bản giao hưởng ngập tràn dư vị. Anh uống một ngụm, vị đắng của nó không át nổi vị ngọt ngào đang căng đầy nơi lồng ngực – ngọt như hơi thở của Jungkook khi cậu khe khẽ trở mình.

"Anh đã dậy lâu chưa...?" – Tiếng Jungkook vang lên, giọng khàn đặc và ngái ngủ, nhưng vẫn khiến Jimin mềm lòng. Đôi mắt nâu của cậu khẽ mở, nhìn anh như nhìn bình minh duy nhất mình cần.

"Lâu đủ để nhận ra..." – Jimin đặt cốc cà phê xuống, cúi gần hơn, đôi mắt như thôi miên, "...rằng Paris không đủ làm anh hạnh phúc. Chỉ có em – chỉ có em thôi, Jungkook à."

Anh cúi xuống, đặt lên khóe môi cậu một nụ hôn mềm như lời hứa, như một câu trích dẫn ám ảnh:
"They say Paris is the city of love... but love is not a place – it's you."

Ánh nắng lùa qua ô cửa, chiếu lên đôi tay đang đan vào nhau, chiếu lên ánh mắt Jungkook ươn ướt và đầy say mê. Họ ngồi đó – chỉ có họ, và Paris ngập tràn hơi thở của một tình yêu chẳng có bến bờ.

"Anh sẽ là bình minh mỗi sớm mai của em..." – Jimin thì thầm, tay mơn man lọn tóc mềm trước trán Jungkook, "...là hơi ấm duy nhất em cần khi Paris trở lạnh, là người để em tựa đầu khi đêm dài quá dài."

Jungkook khẽ gật đầu, đôi mắt ngập tràn thứ ánh sáng của một người say trong cơn tình yêu. "Chỉ cần anh luôn ở đây... em sẽ để anh trở thành cả Paris của em, Jimin à."

Và Paris, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà bất diệt, dường như cũng ngừng thở để chứng kiến – hơi thở họ quyện vào nhau, tình yêu không chỉ nồng nàn mà còn sâu đậm, vĩnh viễn như chính thành phố này. Tàn thuốc đã vụn vỡ, nhưng tình yêu của họ – vẫn đang cháy âm ỉ, say đắm và vĩnh cửu như buổi sớm tinh khôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me