TruyenFull.Me

Slug

Vừa lúc Quang Anh thì thầm câu cuối cùng, tai Quang Hùng lập tức bắt được.

Hắn dừng bút, ngẩng đầu nhìn Quang Anh bằng ánh mắt nửa nghiêm túc, nửa cảnh cáo:

"Cưng à? Ai cho cậu gọi như thế?"

Cả phòng họp bỗng im lặng hẳn.

Những người đang rì rầm nói chuyện cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, chờ xem diễn biến tiếp theo.

Quang Anh, kẻ vừa trót buột miệng, tất nhiên không hề nao núng. Hắn nhếch môi cười, ngả người ra sau ghế, làm bộ vô tội:

"Ơ kìa, tôi chỉ nói bâng quơ thôi, có chỉ ai đâu. Sếp tự nhiên lại nhạy cảm thế?"

Quang Hùng híp mắt, ánh mắt nhìn Quang Anh càng thêm sâu hơn. Không chỉ nhân viên khác mà ngay cả Đức Duy ngồi cạnh cũng nín thở, dè chừng phản ứng tiếp theo của Quang Hùng

Không phải Quang Anh vừa đùa hơi quá sao?

Gọi Thành An là "cưng" ngay trước mặt sếp lớn – còn là trong phòng họp với đầy đủ cấp trên cấp dưới – đúng là không khác gì đổ dầu vào lửa.

Nhưng Quang Anh không có vẻ gì là sợ hãi cả.

Hắn thản nhiên cầm bút lên, chọc chọc vào xấp tài liệu trước mặt, lại làm bộ như không biết mình đã gây họa:

"Thật đấy, tôi đâu có ám chỉ ai. Cưng thì cũng có nhiều loại cưng mà."

Hắn nói câu này, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào sự tò mò của mọi người.

Nhân viên xung quanh lập tức liếc nhìn nhau đầy ẩn ý.

Ai cũng biết Quang Anh là kiểu người nói chuyện chẳng kiêng nể ai, lúc nào cũng thích châm chọc, nhưng mà... lần này thì sao?

Chẳng lẽ hắn thật sự lỡ miệng, hay là cố ý? Cưng mà Quang Hùng nhắc đến, rốt cuộc là ai?

Một nhân viên nữ trong phòng lặng lẽ thì thầm với người bên cạnh:

"Này, không lẽ là Thành An thật?"

"Chứ còn ai vào đây nữa?" Người kia cũng ghé tai đáp, giọng vô cùng chắc chắn.

Dù Quang Hùng chưa từng công khai bất cứ điều gì, nhưng ai trong cơ quan cũng đều hiểu mối quan hệ đặc biệt giữa hắn và Thành An.

Đặc biệt đến mức... hôm nay sếp lớn đi trễ vì ai thì ai cũng đoán được.

Đức Duy liếc nhìn Quang Hùng, rồi lại quay sang Quang Anh. Hắn không nhịn được, đành lên tiếng cứu vãn:

"Anh Quang Anh, hay là anh tập trung vào cuộc họp đi? Chúng ta vẫn còn một số báo cáo cần hoàn thành đấy."

Quang Anh cười cười, ném cho Đức Duy một ánh mắt đầy trêu chọc.

"Duy à, em căng thẳng làm gì? Dù gì cũng đến cuối buổi rồi."

Nhưng đúng lúc này, Quang Hùng bỗng lạnh lùng gõ tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén quét qua Quang Anh:

"Vậy theo cậu, tôi đang nhạy cảm với cái gì?"

Quang Anh khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn giữ nụ cười trên môi.

"Sếp ơi, tôi không có ý gì đâu. Chỉ là nói vui một chút thôi."

Quang Hùng không vội đáp, hắn nhìn Quang Anh chằm chằm, như thể muốn đọc thấu tâm tư của người trước mặt.

Một giây, hai giây trôi qua.

Cuối cùng, hắn cũng không truy cứu nữa, chỉ cầm bút lên tiếp tục lật tài liệu. Nhưng những ai tinh ý đều nhận ra, từ nãy đến giờ, tay hắn vẫn không rời khỏi điện thoại.

Mọi người lại càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.

Hắn không phủ nhận. Không phủ nhận nghĩa là... đúng rồi còn gì nữa?

Quang Anh thấy vậy thì càng cười gian hơn, nhưng hắn biết điều mà không chọc thêm nữa. Dù sao, chọc người cũng phải có giới hạn.

Đức Duy ngồi kế bên thì chỉ biết lắc đầu, bất lực trước sự liều lĩnh của Quang Anh.

Cuộc họp vẫn tiếp tục, nhưng bầu không khí đã không còn như trước.

Dù không ai nói ra, nhưng tất cả đều đang suy nghĩ về cùng một chuyện.

Có lẽ sau hôm nay, tin đồn về việc "sếp lớn có người yêu" sẽ lan truyền khắp cơ quan một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Chiều đến, Thành An vừa bước ra khỏi phòng ban đã cảm thấy có gì đó... không đúng.

Nhân viên đi ngang qua cậu – từ cấp dưới cho đến những người ở cùng cấp bậc – ai nấy cũng đều lén lút nhìn cậu. Có người chỉ liếc một cái rồi quay đi ngay, nhưng cũng có người còn chưa kịp che giấu vẻ mặt hóng chuyện. Dù không ai nói gì, nhưng rõ ràng bầu không khí trong văn phòng hôm nay hơi lạ.

Thành An nhíu mày, ánh mắt đảo qua mọi người xung quanh một lượt.

Có chuyện gì sao? Lúc cậu còn bận làm báo cáo, có khi nào đã bỏ lỡ điều gì quan trọng không?

Càng nghĩ, An càng cảm thấy không thể cứ đứng yên mà mặc kệ được.

Và trong những lúc như thế này, người duy nhất mà cậu có thể hỏi thẳng mặt mà không cần vòng vo chính là... Thanh Pháp.

Không cần suy nghĩ nhiều, Thành An nhanh chóng đi tìm Thanh Pháp, cuối cùng bắt gặp em ở khu vực phòng nghỉ nhân viên.

"Mày." Thành An vỗ vai Thanh Pháp một cái, kéo ghế ngồi xuống ngay cạnh, hỏi thẳng: "Cả cơ quan đang nhìn tao với ánh mắt kỳ lạ. Chuyện gì đây?"

Thanh Pháp vốn đang uống nước, nghe vậy thì suýt chút nữa bị sặc.

Em nhướn mày nhìn Thành An, rồi lại nhìn quanh một lượt.

Thực ra, ngay từ khi bước vào phòng nghỉ, em đã nhận ra ánh mắt của mọi người đối với Thành An có chút không bình thường.

Nhưng Pháp lại nghĩ... kiểu gì An cũng sẽ tự phát hiện ra mà hỏi. Và đúng là không ngoài dự đoán.

Thanh Pháp đặt ly nước xuống bàn, khoanh tay lại, cười cười:

"Mày không tự đoán được à?"

Thành An nhíu mày: "Tao đoán làm gì? Mày nói luôn đi."

Thanh Pháp chậm rãi tựa người vào ghế, cố tình kéo dài thời gian một chút để nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Thành An.

Sau đó, em mới thấp giọng, nói một câu đầy ẩn ý: "Sếp lớn của chúng ta hôm nay lại gây bão đó, mày biết không?"

Thành An lập tức khựng lại. Sếp lớn? Ai? Còn ai vào đây nữa.

Thành An lập tức nhận ra: "Quang Hùng?"

"Đúng." Thanh Pháp gật đầu, nhếch môi cười. "Mà không chỉ là gây bão bình thường, lần này ảnh còn làm một chuyện khiến cả cơ quan không ngồi yên được nữa."

Thành An nhìn Thanh Pháp, vẻ mặt nghi ngờ:

"Là gì?"

"Họp hành giữa chừng, đột nhiên cầm điện thoại nhắn tin."

Thanh Pháp nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của Thành An thì càng thêm thích thú.

Em nhấn mạnh: "Mày biết mà, bình thường họp là ảnh sẽ úp điện thoại xuống bàn, không thèm liếc một cái."

"Nhưng hôm nay, Quang Hùng không làm vậy."

"Tao có cảm giác... cả cơ quan đều đang tự hỏi một điều." Thanh Pháp hơi nheo mắt, ghé sát lại gần Thành An, hạ giọng nói như thì thầm:

"Rốt cuộc, người mà sếp nhắn tin giữa cuộc họp là ai?"

Thành An: "..."

Khoảnh khắc đó, cậu bỗng nhiên nhận ra... Những ánh mắt lạ lùng mà mình nhận được từ chiều đến giờ. Những cái nhìn đầy ẩn ý của đồng nghiệp. Cả những gương mặt nửa tò mò, nửa phấn khích.

Tất cả.

Chết tiệt. Chắc chắn... chắc chắn là mọi người đang nghĩ đến cậu rồi.

Thành An mím môi, trừng mắt nhìn Thanh Pháp:

"Rồi sao? Tao liên quan gì?"

Thanh Pháp nhún vai, làm bộ ngây thơ: "Ai mà biết được."

Nhưng giọng điệu của em lại rõ ràng mang theo hàm ý: "Còn không liên quan đến mày thì liên quan đến ai?"

Rời khỏi phòng nghỉ nhân viên, Thành An vừa đi vừa rút điện thoại ra khỏi túi.

Mặc dù bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng thực tế, trong lòng cậu đã có một chút bất an. Mọi người có thể chỉ đang đoán mò. Nhưng vấn đề là... đoán quá đúng. Nếu không có gì đáng ngờ, cậu đã chẳng thấy cần phải kiểm tra lại.

Thành An mở tin nhắn với Quang Hùng. Và ngay lập tức, những dòng chữ quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Ngón tay trượt nhanh qua màn hình, dừng lại ở những tin nhắn mà cậu đã gửi đi từ sáng – chính xác là vào khoảng thời gian mà Hùng đang họp.

[08:45]
Thành An: Họp xong chưa?

[08:46]
Thành An: Bao giờ xong?

[08:47]
Thành An: Tôi đói.

[08:48]
Thành An: Trưa nay có muốn đi ăn không?

[08:49]
Thành An: Hay đi mua sắm?

Cậu nhìn lại tin nhắn của mình, sau đó kéo xuống phần hồi âm của Quang Hùng.

[08:50]
Quang Hùng: Đợi.

[08:51]
Quang Hùng: Ngoan, đừng nhắn nữa.

[08:52]
Thành An: Bận thì nói. Tôi tự đi.

[08:53]
Quang Hùng: Cưng muốn đi đâu?

[08:53]
Thành An: Bảo bận mà, hỏi làm gì?

[08:54]
Quang Hùng: Bận nhưng vẫn trả lời cưng được.

[08:55]
Thành An: Dẻo miệng.

[08:56]
Quang Hùng: Ừ, chỉ dẻo với cưng thôi.

Thành An: "..."

Thành An lướt lại từng dòng tin nhắn, cảm giác kỳ lạ trong lòng dâng lên.

Cậu không nghĩ nhiều khi nhắn những tin này cho Hùng. Cậu cũng không nghĩ nhiều khi Hùng trả lời.

Nhưng bây giờ, khi đã biết cả cơ quan đang bàn tán chuyện Hùng cầm điện thoại nhắn tin giữa cuộc họp... Và bây giờ khi cậu đang đọc lại chính những tin nhắn đó...

Chết tiệt.

Rõ ràng là do cậu nhắn trước. Mà Quang Hùng...Hắn ta cũng không từ chối.

Thành An mím môi, nhìn dòng chữ "Ừ, chỉ dẻo với cưng thôi." trên màn hình điện thoại.

Cái kiểu trả lời quá mức cưng chiều này, đến cậu đọc vào cũng thấy đỏ mặt.

Một cảm giác không rõ ràng dâng lên trong lòng—vừa xấu hổ, vừa tức tối, lại có chút gì đó... mềm mại khó diễn tả.

Đáng lẽ cậu không cần phải bận tâm đến những tin nhắn này. Nhưng rõ ràng, khi nhìn lại cách Quang Hùng trả lời, cậu có thể dễ dàng tưởng tượng ra cái vẻ mặt thản nhiên đầy cưng chiều của hắn khi đang nhắn tin trong cuộc họp.

Và điều quan trọng hơn—hắn chẳng buồn giấu diếm.

Hắn biết rõ rằng nhân viên của mình sẽ nhìn thấy. Biết rõ rằng mọi người sẽ suy đoán.

Vậy mà hắn vẫn cứ ngang nhiên như thế.

Đáng ghét!

Thành An nhanh chóng khóa màn hình, nhét điện thoại vào túi. Nhưng dù đã giấu đi, cảm giác nóng ran trên mặt vẫn chưa chịu tan biến.

Cậu xoay người đi nhanh về phía văn phòng, nhưng vừa bước vài bước đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa—Quang Hùng.

Hắn đang đứng dựa vào tường gần cửa sổ, một tay cầm điện thoại, một tay đút vào túi quần. Ánh sáng buổi chiều hắt qua tấm kính, làm nổi bật những đường nét sắc bén của hắn.

Và như có giác quan thứ sáu, ngay khi Thành An xuất hiện, hắn liền ngẩng đầu lên.

Bốn mắt giao nhau.

Cậu vừa mới đọc tin nhắn của hắn, còn hắn thì rõ ràng đang chờ cậu.

Thành An nhíu mày, nhưng chưa kịp mở miệng thì Quang Hùng đã lên tiếng trước, giọng điềm đạm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra:

"Xong việc chưa?"

Cái kiểu hỏi đầy tự nhiên này càng làm Thành An khó chịu hơn.

Cậu khoanh tay trước ngực, nhìn hắn đầy đề phòng:

"Anh đứng đây làm gì?"

Quang Hùng không vội trả lời. Hắn chỉ nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi đột nhiên cong môi, chậm rãi nói:

"Chờ cưng."

Thành An cảm giác mình vừa bị đập một cú chí mạng. Cậu mím môi, quyết định lảng tránh vấn đề:

"Anh không cần phải đến đây. Tôi có chân, có thể tự đi."

Quang Hùng nhướng mày, cất điện thoại vào túi, rồi đột nhiên cúi xuống, thấp giọng nói bên tai cậu:

"Cũng được. Nhưng nếu tự đi, cưng có thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người không?"

Thành An khựng lại.

Lúc này cậu mới nhớ—từ lúc bước ra khỏi phòng nghỉ nhân viên đến giờ, ánh mắt tò mò của đồng nghiệp vẫn còn quanh đây.

Nếu cậu đi một mình, rất có thể trên đường về sẽ còn nghe thấy vô số lời bàn tán.

Nhưng nếu đi với Quang Hùng... Thì coi như gián tiếp thừa nhận.

Chết tiệt.

Cậu không còn đường lui nữa rồi.

Quang Hùng thấy vẻ mặt bối rối của Thành An thì khóe môi càng cong lên.

Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay cậu, kéo nhẹ về phía mình.

"Đi thôi."

"... Ai bảo tôi muốn đi cùng anh?"

"Vậy cưng muốn ở lại đây để mọi người nhìn thêm một lúc nữa?"

"..."

Thành An nghiến răng, cuối cùng vẫn bị hắn kéo đi.

Lúc cả hai vừa rời khỏi văn phòng, phía sau lưng đã vang lên tiếng bàn tán khe khẽ.

"Trời ơi, nhìn kìa!"

"Chết rồi, sếp lớn đúng là không thèm che giấu nữa."

"Anh Hùng lúc nãy nói gì mà Thành An đỏ mặt thế nhỉ?"

"Có khi nào tụi mình sắp có cặp đôi công khai ngay trong công ty không?"

Thành An nghe thấy hết. Nhưng cậu chỉ có thể vờ như không nghe gì cả. Vì bên cạnh, Quang Hùng vẫn đang nắm chặt cổ tay cậu, dẫn cậu bước đi giữa ánh chiều tà.

Bàn tay của Quang Hùng vẫn nắm lấy cổ tay cậu, chặt nhưng không đau, mang theo một cảm giác kiên định lạ kỳ.

Đáng ghét thật.

Vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng, Thành An lập tức giật tay ra khỏi tay Quang Hùng, trừng mắt nhìn hắn:

"Bỏ tay ra."

Quang Hùng nhàn nhạt nhìn cậu, giọng điềm nhiên: "Bỏ rồi đấy."

Cậu có cảm giác hắn cố ý trêu chọc mình.

Quang Hùng vẫn giữ dáng vẻ bình thản như mọi khi, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra một chút ý cười. Hắn nhét tay vào túi quần, liếc nhìn Thành An một chút rồi hỏi:

"Muốn ăn gì?"

Thành An vốn định đáp lại một câu sắc bén, nhưng cuối cùng chỉ mím môi, bực bội lầm bầm:

"Tôi không đói."

"Thế mua sắm?"

"Không thích."

"Vậy đi với tôi."

"Không đi."

Quang Hùng dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Cưng giận à?"

Thành An lập tức quay ngoắt sang, trừng hắn:

"Anh bớt nói mấy cái từ như thế đi được không?"

"Như thế là như thế nào?" Quang Hùng chậm rãi hỏi, giọng điệu rất đỗi vô tội.

Thành An nghiến răng: "Chính là cái kiểu 'cưng' này 'cưng' nọ! Cả cơ quan đang nghi ngờ rồi đấy, anh còn cố tình chọc tôi làm gì?"

Quang Hùng híp mắt, lộ ra nụ cười có chút ý vị sâu xa:

"Chẳng phải cưng cũng nhắn tin cho tôi trước sao?"

Thành An cứng họng. Đúng là cậu nhắn tin trước. Đúng là cậu hỏi hắn có đi ăn không, có muốn mua sắm không.

Nhưng ai bảo hắn trả lời kiểu đó?

Bận nhưng vẫn trả lời. Dẻo miệng nhưng chỉ dẻo với cưng.

Cậu hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không quên lườm hắn một cái sắc bén.

"Chuyện sáng nay, anh có biết bây giờ cả cơ quan đang đồn ầm lên không?"

Quang Hùng gật đầu, bình thản đáp:

"Biết."

Câu trả lời dứt khoát đến mức Thành An suýt chút nữa quên luôn cả phần sau mà mình định nói. Cậu trừng hắn: "Thế mà anh còn không giải thích gì?"

Quang Hùng hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ:

"Giải thích gì?"

"Anh...!" Thành An cảm giác mình sắp bị hắn chọc tức đến nghẹn lời.

Nhưng Quang Hùng lại rất thản nhiên: "Chúng ta không làm gì sai và vốn dĩ chúng ta chính là như vậy thì tại sao phải giải thích? "

Câu nói của hắn vừa nhẹ nhàng, vừa thẳng thắn. Cũng đúng thật. Cậu và hắn không làm gì sai cả. Chỉ là... Quang Hùng chưa bao giờ có ý định che giấu.

Quang Hùng nhìn bộ dạng bối rối của cậu thì khẽ cong môi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn một chút.

Hắn lặng lẽ giơ tay lên, xoa nhẹ đầu cậu. Thành An lập tức hất tay hắn ra, nhưng không quá mạnh.

"Đừng có làm loạn."

Quang Hùng bật cười: "Ừ, không làm loạn." Nhưng giọng điệu của hắn lại rõ ràng không có chút thành ý nào.

"Tôi về."

Quang Hùng nhướng mày: "Tôi đưa cưng về."

"Không cần."

Thành An dứt khoát quay người bỏ đi. Nhưng chỉ mới đi được hai bước, điện thoại trong túi quần đã rung lên.

Cậu chần chừ một chút, rồi lấy ra xem.

Là tin nhắn từ Quang Hùng.

[18:23]
Quang Hùng: "Ra đến cổng thì chờ tôi."

Thành An liếc nhanh về phía Quang Hùng. Hắn vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ, nhưng ánh mắt lại như thể đã đoán được cậu nhất định sẽ đọc tin nhắn.

Thành An: "..." Thật sự không muốn nghe theo hắn.

Nhưng đôi chân cậu vẫn vô thức đi chậm lại khi đến gần cổng công ty.

Và một phút sau đó, một chiếc xe đen quen thuộc lặng lẽ dừng lại ngay bên cạnh cậu.

Quang Hùng hạ cửa kính xe xuống, nhìn cậu:

"Lên xe."

Thành An mím môi, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa bước vào. Cậu biết, luôn biết, mình chẳng bao giờ từ chối được hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me