Slug
Chương 262: Mộ Ngôn muốn về nhà.Trong những tiếng mắng chửi, Ngọc Ly Sinh chính là tội nhân từ đầu đến chân, một tên điên, một tên đồ tể!Người người đều ngấp nghé đến mỹ mạo của Ngọc Ly Sinh, người người đều muốn biến hắn thành lô đỉnh!Bây giờ, người người lại e ngại Ngọc Ly Sinh hắn!Đối xử với hắn như rắn rết, như chuột chạy ngoài đường, người người kêu đánh.Thế nhưng, nếu trước kia có một người đứng ra, nói những câu ghét ác như cừu, không cho phép tổn thương đến Ngọc Ly Sinh thuở thiếu niên như vậy, vậy tất cả mọi chuyện ở tương lai, có thể có khác biệt gì không?Ngọc Ly Sinh đã nhìn thấy cái gọi là "Danh môn chính phái", cảm thấy bọn chúng dối trá đến cực điểm, khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn.Nếu như hôm nay hắn không đuổi tận giết tuyệt đám người này ngay tại chỗ, vậy tương lai đám người này, cũng sẽ y như vậy, mà đi làm khó Ngôn Ngôn của hắn.Cũng nằm trong dự liệu của Ngọc Ly Sinh, sau một khắc, đám người này đã lập tức chĩa mũi giáo về phía Hứa Mộ Ngôn, mắng chửi cậu không biết liêm sỉ, đạo đức bại hoại, thế mà còn thành thân với sư tôn mình!Vừa rồi đám người này đã tận mắt nhìn thấy ba người thành thân, và ngay khi kết giới bị phá vỡ, cũng đã nhìn thấy mặt Ngọc Phụng Thiên!Dưới gầm trời này, lại có hai Ngọc Ly Sinh!"Chuyện gì xảy ra? Sao lại có hai Ngọc Ly Sinh?!""Các ngươi mau xem, trước đó ta còn tưởng là mình nhìn nhầm, thế mà thực sự có hai Ngọc Ly Sinh!""Vậy thì đều giết hết, một cái cũng không giữ lại!""Nói đúng lắm, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc! Bây giờ Ngọc Ly Sinh đã hoàn toàn nhập ma, trở thành Tà thần, vốn không nên lưu lại nhân gian, nếu không, chắc chắn sẽ làm hại thương sinh thiên hạ!'Cứ dăm ba câu như vậy, đã cột sống chết của ba người vào chung một chỗ.Cho dù bọn họ không hiểu biết gì về lai lịch của Ngọc Phụng Thiên, cũng không biết giữa hai người có liên hệ đặc thù gì.Nhưng chỉ cần có quan hệ thân thích với Ngọc Ly Sinh, dù là dáng dấp tương tự, kết cục cũng chỉ có một con đường chết!"Ngôn Ngôn, em xem cho thật kỹ một chút, nghe thật kỹ, đây chính là Tu Chân giới mà em vẫn luôn muốn bảo vệ cho đến ngày hôm nay!" Ngọc Phụng Thiên ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, thấp giọng nói: "Bọn chúng dối trá, ngu muội, khiếp đảm, tự ngạo, bảo sao thì nghe vậy, kỳ thật bọn chúng căn bản không đáng để em nỗ lực.""Cho nên……. Cứ để cho Ngọc Ly Sinh giúp chúng ta tiêu diệt đi, kể từ đó, sẽ không còn kẻ nào làm bẩn tay của ta và em.""Không được!"Hứa Mộ Ngôn luống cuống, giờ cậu rất sợ Ngọc Ly Sinh sẽ đại khai sát giới, đặc biệt sợ hãi!Cậu luôn có một loại dự cảm rất mãnh liệt, cảm thấy Ngọc Ly Sinh sẽ vì thế mà trả một cái giá đau đớn thê thảm!"Ta không cho phép ngươi lợi dụng hắn, ta không cho phép!"Hứa Mộ Ngôn đưa tay một chiêu, trường kiếm huyễn hóa ra chỉ trong nháy mắt, cũng không thèm quan tâm hôm nay là ngày đại hỷ của cậu.Cũng không quan tâm đến trên người cậu vẫn còn đang mặc hỷ phục, trong đầu chỉ có một ý niệm phải nhanh chóng ngăn cản Ngọc Ly Sinh mới được!Thế nhưng ngay sau đó, Ngọc Phụng Thiên đã khống chế Hứa Mộ Ngôn từ sau lưng."Ngôn Ngôn, ta đã nói, ta sẽ không lại để em bị thương, đây là lần cuối cùng trong đời này em gặp được Ngọc Ly Sinh."Ngọc Phụng Thiên khẽ nói, bế Hứa Mộ Ngôn đang không thể động đậy lên, bước một bước đã lập tức trở về bên dưới gốc Bồ Đề thụ. Hắn phong ấn cậu lại, còn lấy đi mệnh kiếm của cậu.Hứa Mộ Ngôn gấp đến mức đập mạnh lên trên kết giới, cơ hồ như muốn nhảy dựng lên."Phụng Thiên! Mau thả ta ra! Ngọc Phụng Thiên! Mau thả ta ra ngoài!""Ngôn Ngôn, bên ngoài đang đánh đánh giết giết, ta sợ sẽ tổn thương đến em." Ngọc Phụng Thiên giải thích nói, lo lắng Hứa Mộ Ngôn sẽ phá trận mà ra, còn cố ý bày ra cấm chế dày đặc: "Em yên tâm, sẽ không để em chờ ở đây quá lâu đâu.""Đừng mà, đừng giam cầm ta ở đây, đừng mà!" Hứa Mộ Ngôn gấp gáp hô to: "Nói cho ta biết, đến cùng ngươi muốn làm gì? Ngươi nói cho ta biết đi!"Ngọc Phụng Thiên thở phào, cuối cùng vẫn mở miệng."Ta cũng đã sớm nói, giữa ta và Ngọc Ly Sinh, chỉ có thể sống một cái, không phải hắn chết, thì là ta vong.""Cho nên, nhất định phải như vậy, đúng không?""Đúng, Ngọc Ly Sinh không thể không chết." Ngọc Phụng Thiên thở dài: "Ngôn Ngôn, em cũng biết, ta không có cách nào rời khỏi Bồ Đề thụ quá lâu, gốc Bồ Đề này đã từng bị Ngọc Ly Sinh tự tay phá hủy, lại bởi vì ta hút quá nhiều linh khí, đã dần dần già đi, không còn cách nào tịnh hóa thân thể ta được nữa.""Mà ta lại không có Linh cốt, thế gian nay chỉ có một mình Ngọc Ly Sinh có Linh cốt, nhưng hắn đã moi Linh cốt ra để tái tạo lại huyết nhục cho em.""Ta muốn một thân thể sạch sẽ, cũng chỉ vì có thể vũ hóa thăng thiên giống như Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh, mặc dù quá trình cực kì đau khổ, nhưng vì có thể chân chính ở cạnh em, có đau đớn gì ta cũng có thể chịu."Hứa Mộ Ngôn nghe, thì không kiềm được mà khóc lớn."Ta không chê ngươi! Cho tới giờ, ta cũng chưa hề ghét bỏ ngươi!""Nhưng ta……. Ghét bỏ chính ta." Ngọc Phụng Thiên siết chặt nắm đấm, mặt mũi tràn ngập ẩn nhẫn, cắn chặt răng, nói từng chữ một: "Ta nhìn thân thể mình, cảm thấy rất buồn nôn! Ta làm sao có thể nhẫn tâm dùng thân thể dơ bẩn như thế đụng vào em?""Phụng Thiên!""Sẽ không để em chờ quá lâu đâu, Ngôn Ngôn." Ngọc Phụng Thiên cách không vuốt ve mặt Hứa Mộ Ngôn, mặt mũi tràn ngập dịu dàng nói: "Ta biết, quên đi quá khứ rất khó, nhưng, ta sẽ nghĩ ra mọi cách, để em triệt để quên đi Ngọc Ly Sinh, giống như trước kia hắn quên đi tiểu đạo sĩ vậy.""Phụng Thiên!" Hứa Mộ Ngôn nói: "Không phải ngươi đã nói, chỉ cần ta ngoan, sẽ thưởng cho ta sao?""Tên đã lên dây, không bắn không được, ta sẽ không bỏ qua cho Ngọc Ly Sinh.""Ta biết, nhưng ta chỉ muốn như này……."Hứa Mộ Ngôn lời còn chưa dứt, thân thể đã đột nhiên nhào tới, cách lớp kết giới, hôn lên môi Ngọc Phụng Thiên.Mặc dù là hôn người cách một lớp kết giới, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Hứa Mộ Ngôn chủ động hôn hắn!Cả người Ngọc Phụng Thiên như hóa đá tại chỗ, đầu óc ầm vang một tiếng, bên tai ông ông, ngay cả hô hấp cũng quên mất.Chỉ cảm thấy thiên địa trong nháy mắt như không tồn tại cái gì, cũng hoàn toàn không nghe thấy gì.Duy chỉ có hắn và Hứa Mộ Ngôn hai người, cách kết giới hôn nhau.Ngọc Phụng Thiên hận chết cái kết giới đáng ghét này.Hắn cỡ nào muốn lập tức hóa giải cái kết giới này, trực tiếp hôn lên môi Hứa Mộ Ngôn. Nhưng lại cảm thấy mình không xứng, mình quá bẩn, căn bản không xứng với Hứa Mộ Ngôn. Thầm siết chặt nắm đấm, Ngọc Phụng Thiên cảm thấy ngay lúc này, hắn đã chờ thời khắc này rất nhiều năm.Chỉ muốn hạnh phúc có thể lâu hơn một chút, lâu một chút nữa, nếu có thể thì vĩnh viễn dừng lại ngay tại khoảnh khắc này, không biết sẽ tốt biết bao. Ngọc Phụng Thiên tham luyến hồng trần, tham lam chút hạnh phúc ngắn ngủi này, hắn dường như sắp bị sự nhiệt tình này của Hứa Mộ Ngôn hòa tan, bị trêu chọc đến mưa không biết nên làm thế nào.Cả người cứng đờ ngay tại chỗ, ngay cả đầu cũng không dám nhích đi dù chỉ một chút, sợ sẽ làm mất đi chút vuốt ve an ủi vất vả lắm mới có được này, sẽ tan biến không còn một mảnh chỉ trong nháy mắt.Không biết qua bao lâu, Ngọc Phụng Thiên mới như thoáng tỉnh mộng, chật vật lệch sang một bên, vừa kinh vừa sợ, lại vừa vui mừng nhướng mày nói: "Ngôn Ngôn, em……. Sao em…….""Ngươi không thích ta đến vậy sao?""Thích, ta thích, mặc kệ em có thế nào, ta đều thích. Chờ ta trở về, đêm nay chúng ta sẽ động phòng hoa chúc!"Ngọc Phụng Thiên không kiềm được mà gấp gáp nói, bởi vì mừng rỡ như điên, còn có hơi rối loạn, khi xoay người đi, dưới chân còn mất thăng bằng một cái, suýt chút nữa đã té một cái, hắn cười rất vui vẻ, hốc mắt cũng rất đỏ, nói năng lộn xộn, thấp giọng thì thào: "Ngôn Ngôn hôn ta, em ấy chủ động hôn ta……. Động phòng hoa chúc, ta muốn động phòng hoa chúc với Ngôn Ngôn!"Chờ sau khi Ngọc Phụng Thiên rời đi, bên trong bí cảnh đã lần nữa trở về an tĩnh.Hứa Mộ Ngôn nâng tay phải lên, một hạt châu kim quang chói lóa, lập tức hiện lên trước mặt.Đây là Hỗn Nguyên châu, có năng lực nghịch chuyển thời không, đã từng mang Hứa Mộ Ngôn vào đường hầm thời không lẻn về quá khứ ròng rã ba lần.Vừa rồi, là cậu nhân lúc Ngọc Phụng Thiên trong lòng đại loạn, nhân cơ hội trộm được.Vật này là pháp khí của Ngọc Phụng Thiên, cũng chỉ có thể nghe lệnh của Ngọc Phụng Thiên. Mặc dù đã từng được Ngọc Phụng Thiên tặng cho cậu trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cuối cùng Hứa Mộ Ngôn vẫn không phải chủ nhân thật sự của Hỗn Nguyên châu.Trước mắt, Hứa Mộ Ngôn còn muốn ngăn cản Ngọc Phụng Thiên, chỉ sợ Hỗn Nguyên châu sẽ không chịu ra tay với chủ nhân của mình.Hứa Mộ Ngôn nhìn qua Hỗn Nguyên châu đang lơ lửng trong lòng bàn tay, mặt mũi tràn ngập khẩn cầu nói: "Ta không lợi dụng ngươi đi đả thương Phụng Thiên, nhưng ta muốn về nhà, ngươi có thể giúp ta một lần không?"Hỗn Nguyên châu không có phản ứng gì."Phụng Thiên hắn muốn đạp trên thi cốt của sư tôn ta để phi thăng, khi phi thăng, là lúc khai thiên, hai thời không sẽ vặn vẹo giao thoa, ta sẽ từ chỗ cao nhất của Côn Luân, nhảy vào trong.""Lúc trước Phụng Thiên nói, đó là đường ta về nhà."Hứa Mộ Ngôn cười khổ: "Yêu hắn, thì phải tin tưởng hắn. Nếu như hắn lừa ta, vậy coi như đó chính là số mệnh của ta."Hỗn Nguyên châu như có chút cảm ứng, phát ra tiếng ông ông, ánh sáng ôn hòa, vây quanh bàn tay phải Hứa Mộ Ngôn. "Ta chỉ muốn biết chỗ của Tiểu Cửu, ngươi dẫn ta ra ngoài tìm Tiểu Cửu được không? Nhờ vào ngươi."Nói xong, Hứa Mộ Ngôn hai tay nâng Hỗn Nguyên châu, vừa kề sát trước ngực, quang mang trên hạt châu càng lúc càng tăng, một mực lan tràn đến chỗ Bồ Đề thụ.Cả người Hứa Mộ Ngôn được tắm rửa trong Phật quang chói mắt, quang mang xuyên qua Bồ Đề thụ, cũng xuyên qua kết giới.Lập tức nghe thấy răng rắc một tiếng, kết giới đã xuất hiện khe hở.Chỉ chốc lát sau đã nứt ra thành cái mạng nhện, cuối cùng rơi ra thành từng khúc, tan biến thành tro bụi bay trong không khí.Bồ Đề thụ có hơi chập chờn, cành lá không còn xanh tươi, chậm rãi rủ xuống, xoa xoa đầu Hứa Mộ Ngôn. Thật giống như một trưởng bối đang che chở vãn bối yếu mềm.Hứa Mộ Ngôn nhớ rất rõ ràng, Ngọc Phụng Thiên đã từng nói với cậu, chân thân của Hứa Mộ Ngôn trên thực tế chính là một quả Bồ Đề trên cây Bồ Đề. Mà mặc dù cậu đã thay thế Hứa Mộ Ngôn trước kia, nhưng từ đầu đến cuối, mệnh số của cậu vẫn là một quả Bồ Đề. Đương nhiên vô cùng có quan hệ với Bồ Đề thụ. Hứa Mộ Ngôn cảm thấy, Bồ Đề cổ thụ giống như một lão nhân sắp đón nhận tử vong, lá cây cũng dần dần khô héo.Nhịn không được đưa tay vuốt ve thân cây, tay vừa chạm, chợt như có một dòng nước ấm tràn vào trong lòng bàn tay.Đây là chất dinh dưỡng cùng linh khí cuối cùng của Bồ Đề thụ, đều chuyển hết cho Hứa Mộ Ngôn. Cũng giống như đây là lời chúc phúc cuối cùng của trưởng bối dành cho vãn bối.Chỉ chốc lát sau, cây Bồ Đề đã hoàn toàn khô héo ngay trước mặt Hứa Mộ Ngôn, sau đó tan biến hầu như không còn.Hứa Mộ Ngôn cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu, rất muốn ôm đầu gối khóc lớn một trận.Nhưng nước mắt của cậu đã vì sư tôn mà chảy hết, không thể chảy ra nước mắt nữa.Ngay trước khi về nhà, điều không an tâm duy nhất, chính là Tiểu Cửu. Cậu muốn về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me