Slug
Xe lăn bánh, lướt qua những con đường phủ đầy nắng chiều. Ricky ngồi phía sau, tay nắm hờ vạt áo khoác của Gyuvin, ánh mắt hờ hững nhìn cảnh vật lướt qua.Gió nhẹ lùa qua mái tóc cậu, mang theo một chút lành lạnh của mùa đông.Sau khoảng mười phút chạy xe, Ricky bắt đầu nhận ra con đường này cậu chưa từng đặt chân đến. Nỗi bất an cứ thế dâng trào. Cậu cau mày, vỗ nhẹ vào vai Gyuvin."Này, chúng ta đang đi đâu thế?"Gyuvin không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ, rồi nói:"Tin tôi đi, đến nơi rồi cậu sẽ thích."Ricky: "..."Cậu không tin lắm.Nhưng cũng không phản đối—————"Cậu đói chưa?"Tiếng gió thổi mạnh khiến cho Gyuvin phải nâng cao giọng của mình để người đằng sau có thể lắng nghe. Ricky nghiêng người về phía cậu: "Chưa đến nỗi"Ricky nói "chưa đến nỗi" nghĩa là vẫn còn nhịn được, chưa cần ăn ngay lặp tức. Nhưng chẳng hiểu sao qua tai Gyuvin, cụm từ "chưa đến nỗi" lại thành "không đói". Với lối tư duy thẳng như ruột ngựa của một thằng đầu gấu, Gyuvin không tài nào hiểu nổi cái kiểu "chưa đói lắm". Đến giờ ăn là phải ăn. Bỏ bữa, với cậu, là điều không thể chấp nhận. Nhất là đối với Ricky, sơ hở là bệnh, vậy mà cứ bỏ bữa."Chưa đến nỗi là sao!? Tôi dẫn cậu đi ăn. ". Gyuvin trả lời dứt khoát như muốn chứng minh câu trả lời của Ricky thật ngớ ngẩn.
Ricky khó hiểu cau mày: "Thì ý là chưa đói lắm, cậu lớn tiếng với ai !?"Gyuvin lập tức nín thinhDạ em sai, đại ka Ricky tha cho emĐường đường là đầu gấu của trường, ấy thế mà lại cụp pha trước cậu bạn kiêu ngạo này. Quê không chịu được, nhưng khó lắm mới dụ bạn lên xe đèo đi chơi nên anh đành nuốt cục nhục này. "Tớ đùa..."- Gyuvin cười lấy lòng. Ricky nhếch mép hài lòng trước thái độ xin thua của Gyuvin, cậu chẳng thèm so đo mà ngã người lên tấm lưng của người phía trước. Cảm nhận được sức nặng đè trên tấm lưng. Gyuvin thoáng bất ngờ rồi căng cứng cả người, tay lái cũng hơi xiêu vẹo trên làn đường. "Này? Sao thế? Mệt à?"Hỏi một lúc ba câu - vậy là đủ thể hiện Gyuvin lo lắng đến mức nào. Thì cũng khoái khoái đi, nhưng mà với tính khí của bé mèo dâu này thì có căn mà ẻm chủ động. Nên cậu phải rào trước 7749 trường hợp để dỗ em. "Không mệt"Ricky thản nhiên đáp lại, như thể đây là một hành động vô cùng bình thường. Giờ phút này, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống. Nơi này chính là bờ sông Hàn mà tối kia cậu và Gyuvin ngồi tâm sự, hóng gió. 🌀🌀🌀🌀
Chap sau vui lắm!!!
Ricky khó hiểu cau mày: "Thì ý là chưa đói lắm, cậu lớn tiếng với ai !?"Gyuvin lập tức nín thinhDạ em sai, đại ka Ricky tha cho emĐường đường là đầu gấu của trường, ấy thế mà lại cụp pha trước cậu bạn kiêu ngạo này. Quê không chịu được, nhưng khó lắm mới dụ bạn lên xe đèo đi chơi nên anh đành nuốt cục nhục này. "Tớ đùa..."- Gyuvin cười lấy lòng. Ricky nhếch mép hài lòng trước thái độ xin thua của Gyuvin, cậu chẳng thèm so đo mà ngã người lên tấm lưng của người phía trước. Cảm nhận được sức nặng đè trên tấm lưng. Gyuvin thoáng bất ngờ rồi căng cứng cả người, tay lái cũng hơi xiêu vẹo trên làn đường. "Này? Sao thế? Mệt à?"Hỏi một lúc ba câu - vậy là đủ thể hiện Gyuvin lo lắng đến mức nào. Thì cũng khoái khoái đi, nhưng mà với tính khí của bé mèo dâu này thì có căn mà ẻm chủ động. Nên cậu phải rào trước 7749 trường hợp để dỗ em. "Không mệt"Ricky thản nhiên đáp lại, như thể đây là một hành động vô cùng bình thường. Giờ phút này, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống. Nơi này chính là bờ sông Hàn mà tối kia cậu và Gyuvin ngồi tâm sự, hóng gió. 🌀🌀🌀🌀
Chap sau vui lắm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me