Slug
Điều đầu tiên Sunoo nhìn thấy khi tỉnh dậy là một người đàn ông đang ngồi trên ghế trong góc phòng bệnh tối om và quan sát cậu. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, toàn thân cứng đờ và cậu thậm chí không thể phát ra âm thanh nào. Anh ta đã ở đó từ bao giờ? Cậu hoàn toàn không nhận ra điều đó, nhưng có một câu hỏi cấp bách hơn. Ngay ngoài cửa căn phòng này là các Esper từ Trụ sở Quản lý túc trực 24/24. Làm thế quái nào mà người đó vào được đây?"Em ngủ ngon không?"Người đàn ông mỉm cười khi nhìn Sunoo, vắt chéo chân và nghiêng đầu. Rồi anh ta tự lẩm bẩm một mình như một lời tự bạch."Thật ngạc nhiên, tôi đã muốn xoa dịu em khi thấy em chảy máu dưới thân tôi...nhưng khi thấy em ngủ ngon như vậy. Tôi lại muốn phá hỏng nó"Hình bóng anh ta hiện rõ trong bóng tối mịt mờ, hoàn toàn khác so với lần họ gặp trong con hẻm với những nhà máy bỏ hoang. Tóc anh được chải chuốt gọn gàng và mặc bộ vest không có một nếp nhăn, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xám nhạt được ủi kỹ. Chiếc áo dạ màu đen được giữ bằng một tay.Những vết bầm xanh đỏ trên làn da trắng ngần đã biến mất. Ký ức về lần Guiding cưỡng bức thô bạo như thể bị ăn thịt lướt qua tâm trí cậu. Có rất nhiều điều cậu ấy muốn hỏi, nhưng chỉ có một câu thốt ra."Anh là ai?""Em đã quên tôi rồi à? Tôi tưởng lúc đó chúng ta đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau?"Sunoo vẫn im lặng với khuôn mặt cứng đờ. Vẻ mặt cậu như đang tự hỏi rằng người này bị cái quái gì vậy."Chúng ta đã lăn lộn rất cuồng nhiệt ngoài trời mà? Tôi không thể quên được em nên đã tìm đến tận đây""Chỉ cần trả lời câu hỏi"Anh ta đùa giỡn để làm xoa dịu bầu không khí trong phòng nhưng Sunoo không hùa theo. Park Sunghoon, người đang tỏ ra vẻ đáng yêu, nuốt tiếng cười vào trong."Làm thế nào mà anh vào được đây?""Làm sao tôi vào được đây á? Tôi đi vào bằng chính đôi chân của mình""Thế còn các Esper bên ngoài?""Không có ai cả""Không thể nào? Họ phải canh cửa 24h mỗi ngày""Thật vậy sao? Dịch vụ của Esper ở đây là một mớ hỗn độn. Đó thật sự là một vấn đề lớn..."Park Sunghoon lắc đầu mà không thèm liếc mắt. Nếu ai đó biết rõ về anh ta nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn là họ sẽ rùng mình vì ghê tởm."Em có thích món quà không?"Anh chống cằm, chỉ tay vào đâu đó. Khi Sunoo quay đầu lại, cậu nhìn thấy một bó hoa lớn bên cạnh chiếc gối. Những bông hoa rực rỡ đang chìm vào bóng tối, đó là một món quà khá mơ hồ cho chuyến thăm viện.Cảnh tượng người đàn ông trước mặt vượt qua hàng rào an ninh nghiêm ngặt và bước vào phòng một cách thoải mái, nghiêng người ôm lấy Sunoo đang ngủ và đặt bó hoa xuống cạnh cậu đã được hình dung trong tâm trí của Sunoo. Nếu anh ta quyết định làm điều gì đó khác, Sunoo có thể đã chết mà không biết gì cả. Đó là một suy nghĩ đáng sợ."Tôi không biết em thích loại hoa nào. Vì vậy tôi đã mua một bó hỗn hợp"".......""Em không thích hoa à?""Tôi cần anh làm rõ mình trước""Em có biết từ đầu đến giờ em đã rất lạnh lùng với tôi không?"Park Sunghoon thở dài và lôi ra một thứ gì đó. Sunoo giật mình, cậu nghĩ đó là một món vũ khí, nhưng ngay sau đó cậu ấy đã thay đổi suy nghĩ. Không có lí do gì để một cấp S phải mang theo súng hoặc dao.Anh ta lấy tấm danh thiếp ra khỏi cái hộp hình chữ nhật và đưa cho cậu. Thật kỳ lạ vì đó là một hành động bình thường mà ai cũng có thể làm. Một kẻ giết người sẽ không xuất trình giấy tờ và giới thiệu bản thân trước khi giết ai đó. Sunoo ngạc nhiên cầm lấy danh thiếp. Những con chữ hiện lên mờ ảo dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ."Erewhon?"Sunoo thì thầm với khuôn mặt vô cảm. Park Sunghoon lặng lẽ quan sát cậu. Anh không hi vọng cậu sẽ biết ý nghĩa của cái tên này."Chỉ huy trưởng Park Sunghoon""Guide Kim Sunoo"Cậu ấy chỉ lặp lại cái tên ghi trên danh thiếp, nhưng Park Sunghoon cũng hát tên của Sunoo như thể hoà âm với nhau. Dù đã được gọi vô số lần trong đời, nhưng cái tên mà cậu nghe thấy bằng giọng nói nhẹ nhàng của người này, đến tai cậu như một âm thanh kỳ lạ. Sunoo thậm chí còn không tự hỏi làm thế nào mà anh ta biết tên của mình nữa. Hắn là người một mình đến khu bệnh viện nằm sâu bên trong cơ sở dành riêng cho tội phạm được các Esper canh giữ khắp nơi. Không ngạc nhiên khi hắn ta biết tên cậu."Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau""......""Anh chàng lần trước còn sống không? Anh ta sống dai hơn tôi tưởng rất nhiều"Sunoo nhìn anh chằm chằm và cắn chặt môi dưới, tự nhắc nhở bản thân đừng để bị cuốn theo nhịp điệu của đối phương. Ngồi duyên dáng và mỉm cười, lòng đỏ trứng ẩn trong vỏ ngoài xinh đẹp ấy thật độc ác và xấu xa. Anh ta có thể làm nổ tung đầu Sunoo một cách không thương tiếc nếu tâm trạng không được như ý muốn. Không khác gì những dị nhân bị nghiền nát theo mỗi bước chân của anh, như cái đêm đầu tiên họ gặp nhau."Anh muốn gì?"Dù cố gắng đến đâu, cậu cũng không thể hiểu được lí do tại sao người đàn ông này lại quan tâm đến mình. Một người thức tỉnh cấp S, người sẽ sống với thế giới dưới chân mình. Anh ta có thể lấy được bất cứ thứ gì chỉ bằng một cái phẩy tay, vậy anh ta buồn bã về điều gì? Cậu quyết định hỏi thẳng thắn."Tôi chưa bao giờ có tỷ lệ phù hợp hơn 2% với bất kỳ Guide nào. Em có biết điều đó có nghĩa gì không?"Thay vì trả lời câu hỏi, Park Sunghoon đã đưa ra một câu chuyện ngẫu nhiên."Để đạt được 100% hiệu quả Guiding, tôi phải làm điều đó với một người ít nhất 50 lần liên tiếp, hoặc để 50 người xếp hàng và lần lượt đâm vào""......""Những người thức tỉnh cấp thấp phát điên vì họ không được Guiding. Những người thức tỉnh cấp cao cũng phát điên vì lí do đó"Đây là lần đầu tiên Sunoo nghe thấy chuyện này. Các thợ săn cấp F, những người hiếm khi có cơ hội gặp những người thức tỉnh cấp cao, chỉ biết ghen tị với họ bằng trí tưởng tượng kém cỏi. Vì nghĩ những người đó có rất nhiều tiền, họ rất xa hoa và có thể mua bất kỳ Guide nào nếu muốn."Một số người thích điều đó ngay từ đầu. Họ có thể lăn lộn với rất nhiều người với lí do Guiding. Nhưng họ sẽ sớm nhận ra, nỗi đau này sẽ không có hồi kết. Chúng ta sẽ chìm trong cơn khát cho đến hết phần đời còn lại và phải chết trong khi cố gắng lắp đầy cái hố không đáy"Phản ứng sau khi nhận ra rất khác nhau giữa mọi người. Có những người đã từ bỏ việc nhận Guiding hoàn toàn và khiêm tốn chờ đợi cái chết, một số cố gắng sống mà không có nó và những người khác trút giận bằng cách lạm dụng Guide của họ."Em nghĩ sao Guide Kim Sunoo? Liệu đến khi nào tôi mới được giải thoát khỏi địa ngục này?"Sau khi kết thúc bài phát biểu cùa mình, Park Sunghoon nhìn Sunoo với khuôn mặt vô cảm. Hình ảnh Sunghoon trong con hẻm đổ nát hiện trong tâm trí cậu. Đôi mắt anh ấy xen lẫn sự điên cuồng và khao khát mù quáng, lấp lánh trong bóng tối. Có khi nào đôi mắt đó là dấu hiệu của những nổ lực tuyệt vọng để lấp đầy những thứ không thể lấp đầy? Một sự im lặng bấp bênh sau khi họ đối mặt với nhau trong khoảng không gian mờ ảo. Park Sunghoon lại cười như chưa từng được cười."Vì vậy kết luận lại. Em là người đầu tiên phá vỡ bức tường 2% đó. Tôi thậm chí không cần phải nhét cặc vào trong lỗ mà chỉ mút môi và lưỡi của em thôi đấy"Anh ta thản nhiên thốt ra những lời tục tĩu với giọng điệu như đang đọc một bài thơ tình."Tôi không biết nên chúc mừng em hay nói lời cảm ơn, nhưng thôi, chúng ta hãy làm cả hai đi""Thế nghĩa là sao?""Em không biết à? Tất nhiên là em không biết rồi. Những tên khốn cấp F thậm chí còn không biết năng lực của em mà chỉ hài lòng với việc nắm tay""......""Tôi cần em, Guide Kim ""Ý anh là...anh đang yêu cầu tôi trở thành Guide của anh?"Park Sunghoon hơi nghiêng đầu như kiểu tại sao cậu lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy? Nhưng anh vẫn cười nhẹ và gật đầu. Sunoo và anh ấy có khả năng tương thích tốt một cách đáng ngạc nhiên. Họ có thể nhận biết mà không cần phải đo lường tỷ lệ phù hợp một cách riêng biệt. Cảm giác năng lượng của mình bị hút ra khỏi các dây thần kinh và mạch máu không phải là điều mà cậu có thể dễ dàng cảm nhận được. Cậu ấy có thể hiểu như vậy.Điều cậu không hiểu là một cái gì đó khác.Giả sử họ đã phá vỡ trường hợp tỷ lệ phù hợp một trên hàng triệu hoặc hàng trăm triệu. Thì tại sao Sunoo phải trở thành Guide cho người đàn ông này? Sunoo đã có Jaeyun. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc có một đối tác nào khác ngoài Jaeyun.Ngay từ khi trở thành Guide, anh trai là người cậu phải chịu trách nhiệm cho đến khi qua đời. Jaeyun đã bị nhốt, lang thang giữa sự sống và cái chết ngay bên kia bức tường, làm thế nào cậu có thể để anh trai lại một mình và đến với một Thợ săn khác? Ngay cả khi ai đó cho cậu một trăm tỷ won."Tôi phải từ chối. Biến đi."Câu trả lời ngay lập tức thốt ra mà không một chút do dự. Park Sunghoon im lặng và nhìn cậu chằm chằm."Anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận một lời đề nghị vô lý như vậy à? Trông tôi có giống một thằng ngốc không? Đủ ngu để nằm dưới thân anh chỉ vì anh thích điều đó?"Càng nói, cậu càng tức giận. Anh ta nghĩ Sunoo sẽ chỉ biết cúi đầu và nói đồng ý với mọi đề nghị à? Có phải anh ta nghĩ một đứa như cậu sẽ sung sướng đến chết khi được chọn làm người hầu hoàng gia?"Chỉ vì tên khốn này có thể kiếm được ít tiền..."Park Sunghoon phá vỡ sự im lặng và cười khúc khích. Sunoo nghĩ rằng hắn ta đang chế giễu mình, lên tiếng."Tôi đã nói là không ...!""Không, Sunoo-yah."Park Sunoo cắt lời Sunoo. Ngay lập tức, giọng nói của anh ta thay đổi. Nó vẫn nhẹ nhàng và êm dịu, nhưng xen vào đó là một sức ép mãnh liệt như đang đè bẹp đối thủ."Tôi đâu có cho em quyền lựa chọn?"Anh thả lỏng hai chân đang bắt chéo, ung dung ngồi dựa vào lưng ghế. Đôi mắt cười của anh ấy nhìn xuống Sunoo."Như tôi đã nói. Nếu em muốn cứu người đàn ông đang nằm ở phòng bên cạnh.""Anh..."Sunoo thở một cách khó khăn. Mồ hôi lạnh túa ra trên đôi tay đang nắm chặt."Anh nói có thể cứu anh trai tôi? Bằng cách nào?"Jaeyun đã bị đối xử như một tội phạm. Phương pháp điều trị y tế mà anh ấy hiện đang nhận được là một thủ thuật cứu sống đơn giản. Họ không thể giết một bệnh nhân, vì vậy mà họ để anh sống, nhưng ngay cả khi anh ấy chết ngay bây giờ, họ cũng không thể làm gì được.Từ quan điểm của Trụ sở Quản lý Người Thức tỉnh, Jaeyun là một tội phạm nên sẽ không thua thiệt gì nếu anh chết. Đúng hơn, họ dường như muốn anh ấy chết trong hôn mê. Nếu Jaeyun tỉnh dậy và nổi cơn cuồng nộ lần nữa, hoặc phản kháng rằng mình vô tội thì sẽ rất phiền phức.Thêm vào đó, những ca phẫu thuật mà những người thức tỉnh phải trải qua rất tốn kém, không giống như những ca phẫu thuật thông thường. Với tốc độ này, Jaeyun cuối cùng sẽ chết như ngọn nến leo lắt và Sunoo không thể làm gì được. Tất cả những gì cậu có thể làm là nằm xuống và chờ đợi cái chết của anh trai mình. Cậu cảm thấy thật bất lực. Nhưng người này đã nói rằng hắn có thể cứu anh ấy."Chỉ cứu mạng thôi à? Tôi thậm chí còn đảm bảo rằng các Esper đang viết cái kịch bản nhỏ ngớ ngẩn này phải ngậm miệng lại. Hoàn thành bất cứ thứ gì em muốn như thanh toán viện phí. Tất cả những điều này không ảnh hưởng đến số dư của tôi."Park Sunghoon hơi nghiêng đầu."Thế nào em yêu? Cầu hôn thế này đã đủ chưa?"Anh ta cười khúc khích như thể đó là một câu chuyện cười, bất chấp những gì anh vừa nói. Khuôn mặt cau có của Sunoo vẫn chưa có dấu hiệu dịu đi. Nhưng cậu biết người đàn ông sẽ không dễ dàng từ bỏ.Park Sunghoon đứng dậy và chậm rãi đi về phía giường, giống như một con mãnh thú tiến về phía con mồi mà anh ta đã nhắm từ lâu và không rời mắt khỏi Sunoo dù chỉ một giây. Bàn tay anh đeo găng tay da đen nắm chặt đôi tay trần bị còng của Sunoo. Tay của cậu, với những vết chai và vết xước ở chỗ này chỗ kia, được đặt trên bàn tay to lớn của anh ta."Anh làm gì vậy?"Sunoo lúng túng nhưng lại không kháng cự. Cậu biết rằng chống lại người này là không thể . Tuy nhiên, cậu cũng không hề buông lỏng cảnh giác và trừng mắt với đầy ý sát khí. Park Sunghoon, người đang nhìn tay của Sunoo thở dài buồn bã. Mọi thứ đều ổn, nhưng chiếc còng tay ghê tởm này đang làm phiền anh. Trong mọi trường hợp, những kẻ ở Trung Tâm không có một chút khiếu thẩm mỹ nào cả."Tôi đã nghĩ đến việc chọn một chiếc nhẫn nhưng em lại đeo một cái còng."Anh kéo tay Sunoo lên và đặt tay mình xuống dưới. Các ngón tay của họ đan vào nhau. Khi anh nâng đôi bàn tay đang đan chặt lên, có tiếng dây xích kéo theo từ bên dưới. Anh áp nhẹ môi mình lên mu bàn tay gầy guộc của Sunoo."Sẽ không còn xiềng xích từ bất kỳ ai khác ngoài tôi. Tôi sẽ cho em thứ gì đó đủ chắc chắn mà không một ai có thể phá vỡ.""Điều kiện là gì?"Sunoo đã rất lo lắng khi Park Sunghoon chạm vào mình. Ngay khi anh ấy hôn lên tay, cậu khẽ nhíu mày. Mặc tay mình cho Park Sunghoon nắm, cậu chỉ tập trung nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi ý định thực sự của hắn ta.Sunghoon bật cười. Đây là lần đầu tiên anh thấy một phản ứng đơn giản như vậy. Anh đã hi vọng cậu sẽ rùng mình hoặc sợ hãi. Có phải vì cậu ấy không có kinh nghiệm hay không có hứng thú với tình dục? Hay cậu ấy dễ dãi đến mức không thèm phản ứng đối với một nụ hôn lên mu bàn tay?Từ lần trước hôn cậu, anh đã có thể nhận ra. Cậu ấy chắc hẳn đã sống như một "đứa trẻ yêu dấu" của anh trai mình. Vì cậu ấy đóng vai trò như người giám hộ và phải chăm sóc anh trai, có lẽ cậu ấy không có cơ hội để chơi cùng những người khác."Nếu anh chỉ đơn giản là tìm kiếm một Guide phù hợp thì anh đã không trả mức giá hào phóng như vậy. Vậy điều kiện chính xác là gì?""Tôi còn đang tự hỏi xem em nghĩ gì. Vậy đó là câu hỏi xoay quanh cái đầu nhỏ xinh xắn của em?"Park Sunghoon lại sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng. Điều đó thậm chí còn xúc phạm hơn, nó chỉ ra rằng hắn ta không coi những người khác bình đẳng với mình."Em cũng thông minh đấy. Giỏi lắm."Nghe như một đứa trẻ đang được khen ngợi. Sunoo nghiến răng và lặp lại câu nói của mình."Điều kiện?""Trở thành Guide của Erewhon và tuân theo mọi mệnh lệnh của tôi. Chịu đựng bất cứ điều gì xảy ra với em và...theo tôi vào trong cổng."Điều kiện thứ nhất và thứ hai đã được dự đoán trước. Không có nhiều người Thức Tỉnh cấp cao đối xử và tôn trọng bình đẳng với Guide. Có khá nhiều trường hợp họ thậm chí không được coi là một con người. Có rất nhiều Guide đã khao khát cuộc sống giàu có và danh giá khi làm bạn cặp của những Người Thức Tỉnh cấp cao. Nhưng mặt khác, họ cũng sợ chọn phải nhầm đối tác. Và bất cứ khi nào điều đó xảy ra, họ chắc chắn sẽ mất mạng.Tuy nhiên, điều kiện thứ ba là một vấn đề. Đem theo Guide vào cổng. "Bên trong cánh cổng? Gã này này bị điên à?" ngay lập tức hiện lên trong đầu cậu. Guide vốn là những người không tham gia chiến đấu. Họ không bao giờ đi đến bất cứ nơi nào gần cổng chứ đừng nói là vào bên trong nó. Về nguyên tắc, họ cần phải ở trong tòa nhà trụ sở và đợi người Thức Tỉnh mà họ phụ trách trở về sau trận chiến. Và ngay cả khi họ bị buộc phải rời khỏi tòa nhà do cần Guiding khẩn cấp trên trận địa, họ vẫn cần phải đợi trong xe hoặc ở các trại căn cứ.Bên kia cổng, tức là vào trong Hố, ngay cả những Thợ săn kỳ cựu cũng thường chết mất xác. Tại sao lại muốn kéo Guide vào một nơi như vậy? Nó giống như bắt bác sĩ phẫu thuật quân sự khỏa thân giữa một trận bom. Nhưng làm sao cậu có thể từ chối? Không còn cách nào khác, ngay cả khi cậu phải vứt bỏ mạng sống của mình như một tờ giấy lụa..."Vậy...câu trả lời là gì?"Một số suy nghĩ tai hại quay cuồng trong đầu cậu. Cậu cảm thấy như bị ngạt thở, Sunoo không nói gì. Thay vào đó, cậu nhắm chặt mắt, môi dưới run lên. Chỉ vậy thôi đã đủ như một câu trả lời. Nụ cười quanh môi Park Sunghoon lại càng sâu hơn. Sunoo bị ảo giác dưới đôi mắt nhắm nghiền, ảo giác của những mảnh bê tông rơi trong biển đen, chìm xuống và bám vào mắt cá chân cậu. Những mảnh bê tông kết lại với nhau tạo thành một khối nặng và trói chặt đôi chân.Hơi thở cuối cùng cậu thở ra một cách tuyệt vọng trở thành bong bóng và nổi lên mặt nước, nhưng cậu thì càng ngày càng bị kéo xuống. Đến vực thẳm mà cậu không bao giờ nghĩ tới. Cuối cùng, cậu sẽ chết đuối dưới đáy biển sâu mà không có một tiếng hét nào. Thay vì không khí trong lành, nước biển ẩm ướt và tanh tưởi sẽ tràn vào phổi cậu.Chỉ khi đó cậu mới nhận ra rằng chính bàn tay của con người đã trói buộc mình. Đó là bàn tay của ai? Park Sunghoon hay Sim Jaeyun? Trước khi biết được điều đó, cậu sẽ trở thành một cái xác ảm đạm và chìm xuống đáy. Cậu thậm chí còn không có quyền lựa chọn cách mình chết. Đúng như những lời Park Sunghoon đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me