TruyenFull.Me

Slug

Một ngày mùa thu, Seongji ngã bệnh.

Cheonliang thường ngày vốn đã náo nhiệt, hôm nay càng trở nên rối tung rối mù vì... người được coi là trụ cột tinh thần - Yook Seongji - chính thức gục ngã trước một cơn cảm cúm thông thường. Một điều vô cùng phi thực tế, như việc một vị thần đi đánh răng mà quên súc miệng.

"Thầy Seongji bị sốt! Thầy Seongji không thể đứng dậy nổi!!!!!!!"

Miru là người phát hiện đầu tiên. Cô hét toáng lên như vừa phát hiện xác ướp trong tủ lạnh, làm lũ nhóc nhao nhao.

"Thầy ấy... không dậy mở cửa phòng," Miru nói trong nước mắt, dù chỉ mới gõ cửa một lần duy nhất.

Hobin - người vốn dày dạn kinh nghiệm đối đầu tội phạm, cũng cảm thấy hơi run tay khi mở cửa phòng Seongji bằng chiếc chìa khóa dự phòng (lén lút lấy từ ngăn kéo văn phòng). Và điều họ thấy...

Một Yook Seongji đắp chăn tận cổ, mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ như một chú mèo hen suyễn nằm cuộn tròn trên giường. Miệng khẽ rên:

"...không ổn tí nào..."

---

Chiến dịch "Giữ mạng sống cho Seongji-sư phụ" chính thức bắt đầu.

Miru nhanh chóng lập kế hoạch chăm sóc theo ca trực:

Ca sáng: Hobin nấu cháo, nhưng bị cháy. Cuối cùng họ phải gọi cháo dinh dưỡng giao tận nơi.

Ca trưa: Sujin phụ trách đo nhiệt độ. Hắn đo nhầm... nhiệt kế để trong nước ấm.

Ca chiều: Miru thay khăn chườm trán, rồi cứ 5 phút lại hỏi: "Thầy ơi, đỡ chưa?"

Ca tối: Jeawoo hoảng loạn vì nghe Seongji ho một tiếng dài và suýt ngất vì tưởng anh sắp... hóa tiên.

Phòng bệnh của Seongji biến thành trung tâm cứu trợ khẩn cấp. Đồ ăn, khăn ấm, siro ho, cam vắt, lời chúc sến súa, cả chú gấu bông do học trò lớp dưới gửi tặng đều được xếp gọn bên cạnh.

---

Còn Seongji thì...

Seongji - đầu óc lơ mơ giữa cơn sốt - chỉ nghe lỏm bõm vài từ:

"Đừng chết nha thầy..."

"Em sẽ học hành chăm chỉ! Chỉ cần thầy sống!!"

"Thầy mà khỏi bệnh là em xin lỗi vì hôm trước trốn học..."

Dù đang nằm bẹp dí, trong lòng anh lại dấy lên một cảm giác rất khó tả... Vừa ngượng ngùng, vừa cảm động, vừa hơi muốn... bật cười.

"Lũ nhóc điên rồ này," anh thầm nghĩ, rồi khẽ mỉm cười dưới lớp chăn.

---

Ba ngày sau.

Seongji khỏi bệnh, bước ra khỏi phòng như một chiến binh sống sót từ đại dịch hạch. Đám học trò đứng xếp hàng ở hành lang, đeo khẩu trang (dù bệnh đã khỏi) và tặng một vòng hoa... làm bằng khăn giấy.

"Chào mừng thầy tái xuất!"

"Giữ sức nha thầy, đừng có bị cái cảm đánh bại nữa!"

Seongji liếc qua cái khăn giấy đang rơi tơi tả, cảm thấy bản thân như bị bế lên bệ thờ.

"Chỉ là cảm cúm thôi, mấy đứa... bình tĩnh lại đi." Anh gằn nhẹ.

Nhưng khi quay lưng lại, anh khẽ siết nhẹ chiếc vòng hoa kia - thứ trông thật ngốc nghếch nhưng lại khiến tim anh ấm áp suốt cả ngày hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me