TruyenFull.Me

Slug

"There are chords in the hearts of the most reckless which cannot be touched without emotion."
— Edgar Allan Poe

Có những người bước vào đời ta như một khoảng lặng – vừa đủ để trái tim lệch đi một nhịp, nhưng không bao giờ quay lại chỗ cũ.

Siwoo là khoảng lặng như thế.

Không có buổi gặp đầu tiên rực rỡ. Không cái chạm tay định mệnh khiến trời đất rung chuyển. Chỉ là một chiều mưa xám, phòng trưng bày vắng lặng, và cậu – như vô tình đi lạc – bước vào giữa những bức tranh chưa kịp khô sơn.

 Không có buổi gặp đầu tiên rực rỡ, không cái chạm tay định mệnh nào khiến trời đất xoay chuyển. Chỉ là một lần đến phòng trưng bày, cậu ngồi lại lâu hơn một khách bình thường. Hôm ấy trời mưa. Cậu không che ô. Áo ướt sũng nhưng mắt vẫn trong. Khi Jaehyuk ngẩng đầu lên từ khung vẽ, ánh nhìn cậu đang ghim thẳng vào nét cọ còn đang dang dở – như thể nhìn thấy điều gì đó anh chưa nhận ra.


Tình cảm không bắt đầu từ ánh nhìn, mà từ khoảng lặng phía sau nó. Siwoo ngồi xuống làm mẫu như một điều tự nhiên. Không cần ngỏ lời, không cần hứa hẹn. Những buổi chiều đổ bóng dài, họ ngồi đối diện nhau – một người bất động, một người vẽ như để giữ lại từng phút không tên.

Anh không biết từ khi nào bản thân chỉ còn vẽ được gương mặt ấy. Không góc cạnh khác. Không ai thay thế được sự im lặng mà Siwoo để lại.

                                                     . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Tiếng mưa rơi rả rích ngoài khung cửa kính. Ánh sáng vàng ố từ đèn trần hắt xuống nền gỗ cũ, nơi cậu đứng – áo ướt sũng, mắt trong veo như thủy tinh. Mùi dầu hỏa và trà chamomile quyện lại, như thể không gian đó đã đợi cậu từ lâu.

Có điều gì đó rất lạ khi ánh mắt Jaehyuk chạm phải cậu – không phải sự bối rối, không kinh ngạc, mà là một loại nhận ra. Như khi ta tìm thấy một đoạn nhạc cũ đã từng thuộc về mình, một mùi hương xa lạ nhưng chạm vào ký ức chưa từng gọi tên. Cậu trai ấy không hỏi có thể ngồi xuống không, cũng không ngó nghiêng xung quanh như những người khách vãng lai vẫn hay làm. Cậu chỉ đặt ba lô ướt sũng bên cạnh, vuốt lại mái tóc đã bết nước mưa, và ngồi đó – như một phần trong bức tranh đang dở dang, Jaehyuk tiếp tục vẽ, nhưng bàn tay anh khựng lại sau vài nét. Không phải vì thiếu cảm hứng. Mà là cảm giác bị xâm lấn bởi điều gì đó rất mong manh – rất thật. Cái thật khiến người ta sợ đặt bút thêm, vì sợ vẽ sai.

Có điều gì đó trật tự trong chính sự vô thức của thói quen ấy. Những chiều nắng nghiêng, Jaehyuk chỉnh lại ánh sáng rọi vào toan; còn Siwoo luôn chờ anh ra hiệu – ánh mắt cậu không tìm kiếm sự công nhận, mà dường như chỉ muốn được ở lại. Mỗi chiều ba giờ, xưởng vẽ không còn là nơi làm việc – mà hóa thành một không gian tĩnh tại, nơi hai người tồn tại không cần lời. Như thể trong vũ trụ này, chỉ còn lại ánh sáng, màu sắc và hô hấp. Jaehyuk bắt đầu vẽ khác. Cọ của anh lướt mềm hơn. Màu sắc có nhịp thở. Những bức chân dung không còn là công cụ kiếm sống, mà là nơi anh lưu giữ từng khoảnh khắc nhỏ – cách Siwoo hơi nghiêng đầu khi gió thổi, cách ánh sáng trượt trên xương gò má cậu, hay cách cậu im lặng mà vẫn khiến căn phòng có tiếng vang.

Đôi khi Jaehyuk thử bắt chuyện. Nhưng mọi câu hỏi vừa hình thành đều tan biến khi bắt gặp ánh mắt ấy – quá trong để nói dối, quá buồn để gạn hỏi.

Không ai lên tiếng. Không một câu chào. Nhưng Jaehyuk hiểu – từ hôm nay, ba giờ chiều sẽ không còn là khoảng thời gian đơn độc nữa.

Có một ngày mùa hạ, Jaehyuk dắt Siwoo qua chợ hoa cũ. Cậu không thích hoa, nhưng đã chọn một bó salem tím nhạt và bảo: "Giống tông da của mẫu cũ anh vẽ hồi tháng ba." Một lần khác, họ ngồi bên hồ Gyeongui. Gió thổi mạnh, tóc Siwoo rối bời. Cậu nhìn mặt nước và hỏi, nửa đùa nửa thật: "Nếu em biến mất, anh có vẽ tiếp không?", Jaehyuk im lặng một lúc rồi chỉ đáp: "Không."

Có lần, họ vẽ lên cùng một tấm giấy. Hai cây cọ, hai màu mực. Không bố cục, không kế hoạch. Sau cùng, hiện lên một bóng lưng duy nhất – nghiêng về phía ánh sáng.

Một buổi chiều khác, khi ánh nắng xiên qua cửa sổ, Siwoo ngồi làm mẫu trên ghế gỗ. Cậu nhắm mắt, gương mặt nghiêng nhẹ, tóc chạm gáy. Jaehyuk đang phác họa, đột nhiên dừng lại – trái tim chệch nhịp. Cậu ngủ thiếp đi, và anh cứ vẽ, như thể sợ cử động sẽ đánh thức giấc mơ mong manh đó.

Những kỷ niệm ấy – nhỏ bé, rời rạc, nhưng khi ghép lại – tạo thành một cơn mưa âm ỉ không dứt.

     "Sometimes, the moments we forget to capture are the ones we remember most."

Thời gian họ bên nhau không dài, nhưng từng khoảnh khắc ấy – Jaehyuk lưu giữ kỹ lưỡng hơn bất kỳ bản phác nào. Có một chiều xuân, ánh sáng nhuộm vàng khung cửa, Siwoo ngồi lên bàn gỗ, chân đung đưa, mắt nhắm hờ, để Jaehyuk trộn sắc vàng vào nước. Anh đã không vẽ, chỉ ngồi nhìn, cho đến khi bức ảnh trong mắt mình trở nên quá thật để cố ghi lại.

Cũng có ngày, Siwoo mang đến một cuốn sách tiếng Pháp cũ. Cậu không hiểu hết, nhưng đọc bằng chất giọng thì thầm: "Il n'y a pas de hasard, il n'y a que des rendez-vous." – Không có điều gì là tình cờ, chỉ có những cuộc hẹn được định sẵn. Câu nói ấy in vào Jaehyuk như một lời nguyền ngọt ngào – và đau đớn.

Một lần khác, Siwoo làm mẫu cho tranh sơn dầu. Cậu ngồi nghiêng, áo sơ mi trắng hững hờ nơi cổ tay. Jaehyuk vẽ đến tận khuya, ánh đèn làm nổi bật vết son đỏ trên cổ áo – không phải từ môi cậu, mà từ vết son vẽ thử lên khăn lau. Thế mà, trong tranh, Jaehyuk đã giữ lại nó – như thể đó là bằng chứng rằng Siwoo từng thật sự ngồi ở đó, từng thở, từng lặng im.

Rồi có những khoảnh khắc chẳng ai vẽ. Họ chỉ cùng nhau ngồi nhìn ánh hoàng hôn lùa vào khung cửa, hoặc nghe một bản giao hưởng cũ trên máy cassette trầy xước. Jaehyuk nhớ rất rõ, khi bản nocturne thứ tám của Chopin vang lên, Siwoo đã nhắm mắt lại, khẽ nghiêng đầu vào vai anh – một cử chỉ dịu dàng đến mức như thể có thể cứu cả một mùa đông khỏi giá lạnh.

Những dịp như thế không được đóng khung. Nhưng trong lòng Jaehyuk, chúng là những tác phẩm sống động – thứ mà thời gian không thể làm mờ.

Rồi một ngày, Siwoo không đến nữa.
Không tin nhắn. Không lời chào. Không lý do. Không tạm biệt.
Chiếc ghế vẫn ở đó, như một lời hứa bị bỏ quên. Ba giờ chiều, kim đồng hồ vẫn chạm vào đúng cái khoảnh khắc từng thuộc về cậu. Nhưng khung cửa đã trở nên lạnh, màu vẽ không còn khô kịp. Những tia nắng xiên qua cửa giờ đây chỉ chiếu xuống bụi bặm và khoảng trống.
Jaehyuk gọi điện – giọng báo thuê bao vang lên vô cảm, lặp lại như nhát búa gõ vào sự thật. Anh đi đến địa chỉ cũ – căn hộ đã khóa cửa, hòm thư không tên, cây xương rồng ngoài ban công đã khô héo. Hỏi bạn bè, chỉ nhận được những cái lắc đầu – như thể chưa từng có một Siwoo nào tồn tại.

Không ai nhớ rõ Siwoo. Không ai lưu giữ tên cậu trong những buổi trò chuyện. Như thể cậu chỉ là một bóng nắng tạm trú trong chiều hè quá ngắn.

Còn Jaehyuk – vẫn ngồi đó, mỗi ngày.

Anh bắt đầu vẽ mà không có mẫu. Vẽ từ trí nhớ, từ thói quen, từ khung hình đã từng thuộc về một ai đó. Nhưng màu không còn sắc. Nét không còn sống. Mỗi bức tranh đều như một tấm khăn tang, trắng toát, rách rưới, chực tan.

Dần dần, Siwoo không chỉ biến mất khỏi thực tại – cậu bắt đầu trôi ra khỏi ký ức. Giọng nói của cậu – khi thì như tiếng gió, khi thì không còn vang lên. Hơi thở của cậu – tưởng đã nằm lại trên nền gỗ, giờ trở thành khoảng lặng không chạm vào được. Có đêm, Jaehyuk mở hết tất cả khung tranh cũ, cố tìm lại một dấu vết – một nét chì, một cái nghiêng đầu, một bóng tay. Nhưng tất cả đã phai nhạt như thể chưa từng tồn tại.

Và chính lúc đó, Jaehyuk hiểu: thứ đau đớn nhất không phải là sự mất đi, mà là cảm giác mình chưa từng giữ được gì cả.

Không ai chết. Nhưng có một điều gì đó – không thể gọi tên – đã tan rã.


Buổi sáng cuối thu, bầu trời xám như một tấm toan cũ bị quên lãng nơi góc xưởng. Mưa rơi rất nhỏ, đủ để nghe thấy tiếng nó chạm vào kính cửa sổ. Jaehyuk ngồi trong căn phòng trưng bày trống trải, một tay cầm cốc trà đã nguội, tay kia đặt lên đầu gối như thể cố giữ một điều gì đó đang trôi.

Trên tường là mười hai bức tranh chân dung, cùng một khuôn mặt, cùng một ánh nhìn – người ấy như vừa quay đầu lại, hoặc sắp sửa bước đi. Không bức nào hoàn chỉnh. Những nét cọ bị bỏ dở ở môi, ở khóe mắt, hoặc phần cổ vẫn chỉ là bản vẽ chì nhạt tênh.

Một vị khách trẻ bước vào, đôi mắt di chuyển chậm rãi từ khung hình này sang khung hình khác. Cậu dừng lại khá lâu trước bức thứ năm – nơi gương mặt ấy như tan vào màu mưa. Cậu quay sang Jaehyuk, định hỏi điều gì đó, nhưng thấy anh đang nhìn chăm chăm vào khung tranh, ánh mắt không có tiêu điểm. Câu hỏi khựng lại trong họng rồi tan đi cùng tiếng mưa.

Sau triển lãm, Jaehyuk không về ngay. Anh đứng rất lâu trước bức thứ mười hai – bức duy nhất treo sát đất, cũng là bức cuối cùng, khung gỗ sẫm màu, không tên, không nhãn. Ánh đèn vàng rọi xuống tạo ra một khoảng sáng méo mó, như một hoài niệm bị làm biến dạng. Anh lặng lẽ tháo bức tranh khỏi móc treo, ôm nó như ôm một chiếc gối mềm, rồi rời khỏi không gian trắng tinh ấy.
Căn hộ cũ nằm trong một con hẻm không tên, nơi tiếng người hiếm hoi và thời gian như đặc quánh lại. Chiếc sofa vẫn thế, chiếc bàn gỗ vẫn đặt lọ mực đen, mùi sơn dầu chưa kịp bay hẳn. Anh đặt bức tranh lên giá vẽ, không bật đèn. Bóng tối phủ khắp căn phòng, chỉ chừa lại một quầng mờ quanh khuôn mặt Siwoo trong tranh.

Không ai gọi tên Siwoo nữa. Không báo tử, không chia ly, không lý do. Một hôm nọ, người ấy biến mất khỏi cuộc đời Jaehyuk như thể chưa từng tồn tại. Điện thoại không đổ chuông. Tin nhắn không hồi đáp. Những người bạn chung cũng chỉ biết "có thể cậu ấy chuyển đi", "nghe nói đổi số", "chắc có lý do riêng". Lý do riêng. Từ ngữ tàn nhẫn nhất thế gian.

Jaehyuk từng yêu Siwoo bằng một thứ tĩnh lặng sâu sắc – thứ tình cảm không cần ồn ào, chỉ cần cùng nhau tồn tại. Anh nhớ rõ một chiều mưa, Siwoo lau khô cọ vẽ rồi nằm xuống sàn gỗ cạnh anh, nói rằng nếu một ngày không còn nhau, anh đừng vẽ cậu dưới dạng người – hãy vẽ như một cảm giác. Khi ấy, Jaehyuk bật cười. Ai ngờ, đó lại là lời trăn trối không chính thức.
Sau khi mất Siwoo, Jaehyuk không thể vẽ nổi ai khác. Mọi ánh nhìn đều dẫn về một người. Một khuôn mặt không thể tái dựng trọn vẹn, nhưng cũng không thể quên."

                                                         ⋆˚☆˖°⋆。° ✮˖ ࣪ ⊹⋆.˚

Đêm ấy, Jaehyuk mơ.

Không rõ căn phòng trong giấc mơ nằm ở đâu – có thể là xưởng vẽ cũ, có thể là phiên bản đã bị trí nhớ thay đổi. Ánh sáng màu mật chảy xiên qua khung cửa cao. Mùi sơn dầu lẫn vào mùi áo phơi chưa ráo. Không có tiếng động. Tất cả như được đặt trong một chiếc hộp thủy tinh lớn, nơi mọi sự chuyển động đều chậm hơn thực tế.
 Siwoo ngồi đó – trên chiếc ghế gỗ cũ, vai buông lơi, mắt nhìn nghiêng. Ánh sáng bám vào xương quai xanh như một vệt mực cố tình nhấn. Một chân gập, một chân duỗi, bàn tay thả lỏng trên đùi như thói quen từ bao nhiêu lần làm mẫu. Không biểu cảm, nhưng không lạnh.Cậu quay đầu về phía anh, chậm rãi – như thể ý thức được mình đang ở trong tranh. Không cười. Không gọi. Nhưng ánh mắt ấy khiến Jaehyuk muốn bật khóc vì nó quá đúng, quá thật.

Anh không tiến lại gần. Không dám.
Chỉ đứng đó, nửa bóng mình trôi trên sàn.
Cọ vẽ không có trong tay. Toan không hiện ra. 

      Chỉ có Siwoo – như thể toàn bộ thế giới sinh ra để giữ lấy khung cảnh ấy.

Gió lùa vào, thổi tung rèm. Một cánh cửa nào đó mở. Và rồi – mọi thứ tan biến.

Jaehyuk choàng tỉnh. Bóng tối đặc quánh trong phòng.Không Siwoo. Không ánh sáng. Không ghế.Chỉ còn lại tiếng tim đập như muốn phá khỏi lồng ngực –và cảm giác mình vừa chạm tay vào một điều không còn tồn tại.

                                                     ∘₊✧──────✧₊∘

Triển lãm đầu tiên của Jaehyuk mang tên "Ký ức không có ánh sáng" – không phải vì đó là một ý tưởng, mà vì đó là cảm giác duy nhất còn sót lại, một nhan đề mơ hồ, như thể người vẽ không vẽ để được nhìn thấy, mà để giấu đi điều gì.

 Không gian trưng bày nằm trong một nhà kho cũ cải tạo, tường bê tông xám sơn một màu trắng trơn, đèn treo thấp chiếu ánh sáng dịu như ánh trăng. Những bức tranh không treo theo trật tự, mà đặt rải rác: có khung dựng lên nghiêng ngả, có khung nằm hẳn dưới đất, có khung dựa vào ghế gỗ – chính là chiếc ghế năm xưa cậu từng ngồi,được sắp đặt như một buồng lưu trữ sự mất mát: nền trắng, khung tranh mỏng, ánh sáng lạnh từ đèn rọi xéo. Mỗi bức chân dung là một nỗ lực để gọi lại gương mặt đã rời đi – nhưng không bức nào hoàn thiện. Có bức mất nửa môi. Có bức thiếu mắt. Có khung chỉ là khoảng trống được viền bằng màu than.

Jaehyuk không di chuyển giữa các khung tranh. Anh đứng yên trước bức thứ mười một – nơi Siwoo nhìn nghiêng, như đang bước ra khỏi khung hình. Toàn bộ phần mắt bị lau mờ bằng một lớp sơn trắng lạnh lẽo, như tuyết phủ lên ký ức đang phân hủy.

Mỗi tác phẩm như một mảnh rời ký ức – méo mó, thiếu vắng, không trọn vẹn.

Không có chân dung đầy đủ nào. Một bức chỉ có vệt cổ tay – gầy, xương nổi nhẹ dưới da. Một bức chỉ là phần gáy – mái tóc tối màu và ánh sáng chạm mép tai. Có bức bị gạch xoá, như thể người họa sĩ không tin vào chính ký ức mình vẽ ra, và đặc biệt nhất – có một khung vải to bằng thân người, phủ một lớp sơn trắng như tuyết. Không nét. Không hình. Nhưng đứng trước nó, người xem cảm thấy lạnh như thể gió xuyên qua lớp toan – như thể chính sự thiếu vắng đó là điều chân thực nhất.

Khách đến triển lãm không nhiều. Nhưng ai nấy đều im lặng rất lâu. Họ không gọi tên cảm xúc. Họ không hỏi ý đồ nghệ thuật. Họ chỉ đứng lặng như trước một cánh cửa đóng kín – không thể mở, nhưng cũng không thể rời đi.

Có một vị khách dừng rất lâu trước bức tranh cuối cùng – nơi gương mặt bị xoá nhoè bởi màu trắng. Họ nghiêng đầu, cố tìm một nét gợi nhắc – nhưng chỉ thấy khoảng mờ như sương.

Người đó quay sang hỏi nhỏ:
— "Người này là ai?"

Jaehyuk khi ấy đang đứng cách đó vài bước, không quay lại. Anh nhìn một khung tranh trống khác và đáp, rất khẽ:
— "Không còn ai cả."

Câu trả lời ấy không phải là phủ nhận. Cũng không phải tuyệt vọng. Mà là một dạng siêu thoát – như thể cái tên ấy, bóng hình ấy, đã vượt ra khỏi khái niệm của con người.

Trong không gian đó – không có nghệ thuật, không có lịch sử, không có thành tựu – chỉ có một điều duy nhất được gìn giữ: sự mất mát không chịu tan.

Trong ánh nhìn của những người khách, Jaehyuk cảm nhận rõ: họ không thực sự nhìn Siwoo. Họ đang nhìn những vết rạn trong chính anh, từng chỗ thiếu hụt không thể lấp.

Không ai hỏi điều gì. Không lời khen, không thương hại. Chỉ có một sự im lặng lan vào da thịt – như thứ không khí đặc lại sau một cơn cháy.

Khi cánh cửa cuối cùng khép lại, Jaehyuk bước chậm đến bức tranh thứ mười hai – bức duy nhất không treo, không có khung, không tiêu đề. Nó nằm thẳng trên sàn gạch lạnh, bị ánh đèn rọi nghiêng làm lộ rõ một vùng màu lởm chởm giữa vàng úa và xám chì – như một ký ức đã mục ruỗng nhưng chưa chịu tan.

                                       ⋆˚☆˖°⋆。° ✮˖ ࣪ ⊹⋆.˚

Đêm cuối cùng của triển lãm, Jaehyuk ngủ thiếp đi trên chiếc ghế gỗ trong căn phòng hậu trường – nơi từng là xưởng vẽ đầu tiên anh thuê khi đến thành phố này.

Trong mơ, mọi thứ không bắt đầu bằng ánh sáng, mà bằng... âm thanh: tiếng gió lùa qua rèm vải, tiếng mưa nhỏ giọt lên mái tôn, tiếng trà rơi vào tách sứ.

Và rồi, anh thấy mình ngồi giữa căn phòng cũ. Không gian ấy không thay đổi – khung cửa sổ xiên nắng, bàn gỗ lấm tấm màu vẽ, chiếc đồng hồ tường dừng ở ba giờ chiều. Nhưng Jaehyuk biết – đây không phải hiện tại. Đây là giấc mơ, hoặc một hồi ức đã tự tìm đường quay lại.

Siwoo ngồi đó – ngay trên chiếc ghế gỗ cũ. Ánh sáng ôm lấy đường nét cậu, dịu dàng như thể thời gian đang vuốt ve những điều đã mất.

Không ai nói gì. Nhưng Jaehyuk cảm thấy rất rõ: cậu ấy đã đợi.

Vẫn là gương mặt ấy, nhưng mắt nhắm hờ – như đang ngủ, hoặc đang giữ giấc mơ cho riêng mình. Cậu không lớn lên. Không thay đổi. Cũng không hề rời đi.

Trái tim Jaehyuk siết lại. Anh đưa tay ra, muốn chạm vào gò má ấy – nơi ánh sáng đang đậu lại như bụi phấn. Nhưng tay anh xuyên qua khoảng không. Không có trọng lượng. Không có ấm áp. Chỉ có lớp sương mờ tan ra dưới đầu ngón tay.

Ánh sáng rơi xiên, lặng như tơ nhện. Ghế gỗ vẫn ở đó. Bảng màu vẫn mở nắp. Và Siwoo – ngồi đó, quay đầu lại, không nói gì.

Cậu không già đi. Không thay đổi. Như thể chưa từng rời xa. Như thể mùa hè đó vẫn còn mãi: khi gió thổi qua rèm, khi cậu chạm tay anh và thì thầm:

                  "Đừng biến em thành ký ức. Hãy để em là cảm giác."

Jaehyuk không đáp. Trong giấc mơ, ngôn ngữ không cần nữa. Có những điều, nếu phải dùng lời để giữ, thì đã mất từ lâu rồi.

Anh ngồi xuống – đối diện với Siwoo, như năm xưa. Nhưng lần này, chính anh là người làm mẫu. Cậu cầm cọ, vẽ anh – từng nét, từng vệt. Nhưng đường cọ không để lại màu. Mỗi lần chạm xuống, chỉ có ánh sáng loang nhẹ – như đang viết bằng ký ức lên làn da không còn.

Khi bức vẽ gần hoàn thành, Siwoo dừng lại. Cậu nhìn anh lần cuối – một ánh nhìn nhẹ như gió lướt qua trang giấy mỏng.

Rồi cậu tan dần – không ồn ào, không vỡ nát – mà như sương sớm bị nắng đầu ngày xóa đi.

Jaehyuk giật mình tỉnh giấc.

Căn phòng trống không. Nhưng nền toan đặt trên bàn đã có một nét lam xanh lướt qua góc phải – kéo dài từ mép tranh đến gần khóe mắt. Anh không nhớ đã vẽ. Cũng không chắc nó có ở đó từ bao giờ. Nhưng nét ấy – tinh tế đến mức trái tim anh co rút – không phải từ tay người tỉnh táo mà ra.

Và vì thế, anh tin: giấc mơ ấy đã từng có thật.


Trong bóng tối, anh nhắm mắt lại. Không để mơ.Chỉ để ngừng nhìn thấy một thế giới không có Siwoo.

                                      
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──

Ngày cuối cùng trước khi mùa mới bắt đầu, Jaehyuk dậy sớm hơn thường lệ. Không có lý do gì. Chỉ là khi mở mắt, anh biết không thể nằm thêm một phút nào trong chiếc giường từng có hai người.

Anh ra ban công, không mang theo gì – không trà, không chăn, không ký ức. Chỉ mang theo một cơ thể đã mỏi mòn vì giữ một người không còn ở lại. Đường phố dưới kia vẫn ồn. Một chiếc xe chở nước tưới cây ngang qua, để lại sau lưng vệt sáng loang như mảnh vỡ. Mùi khói than từ một căn bếp nào đó bay lên, chạm nhẹ vào mi mắt,Jaehyuk không buồn. Không nghĩ gì. Không tưởng tượng.Chỉ nhìn thế giới chuyển động như thể đang chứng kiến nó lần đầu – hoặc lần cuối. Lúc quay vào phòng, anh thấy một vết cháy nhỏ trên mép toan cũ. Có lẽ do ánh nến đêm trước. Anh không dập. Không cắt bỏ. Chỉ đặt tay lên đó như thể vết cháy kia chính là chỗ trái tim anh từng nằm.

Không ai trở về trong buổi sáng đó. Không ai nhắn tin. Không ai đứng dưới nhà. Không có gì xảy ra. Và cũng không cần gì xảy ra.

Thế giới tiếp tục.Nhưng là một thế giới không có Siwoo.

Và Jaehyuk... không còn đợi điều gì khác nữa ngoài điều ấy.
Không ai nói tạm biệt. Không có ai để quay lại.
Nhưng cũng không có ai bảo anh phải quên đi. 
Vì nỗi nhớ – không cần lời cho phép.
Và tình yêu – đôi khi, chỉ để sống sót qua một thế giới không còn cậu.

                                    *ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚

Sáng hôm sau, Jaehyuk rời khỏi căn nhà thuê chật hẹp, tay không, không mang theo gì ngoài một cơn mơ chưa tan hết trong lòng ngực. Thành phố thức dậy với màu xám bạc, hơi lạnh trườn lên từ nền gạch ẩm. Anh bước về phía con hẻm cũ – nơi từng là xưởng vẽ đầu tiên, nơi Siwoo đã từng ngồi.

Giàn hoa giấy trước cửa giờ chỉ còn cành khô. Vôi tường bong tróc. Cánh cửa sắt khóa bằng dây xích hoen gỉ. Không ai ở đó nữa. Nhưng khi Jaehyuk nhắm mắt, anh nghe thấy tiếng bước chân cũ – tiếng ngồi xuống nhẹ như hơi thở, và mùi trà sen chưa kịp nguội.

Đi dọc hẻm, mưa bắt đầu rơi. Từng giọt nhẹ như nỗi buồn không tên, không rõ hình thù, nhưng ngấm dần vào cổ áo.

Một đứa trẻ đang vẽ bằng phấn màu trên nền xi măng. Mái tóc em ướt bết, nhưng tay vẫn chăm chú tạo nên những đường tròn đầy nắng. Em vẽ mặt trời, vài đám mây tím, và một người đứng đơn độc dưới mưa – đầu hơi cúi, tay cầm bảng vẽ. Gương mặt người ấy chỉ là hai dấu gạch nhỏ.

Jaehyuk dừng lại, nhìn đăm đăm. Em bé ngẩng lên, mắt sáng rỡ:

"Chú ơi, chú biết người này là ai không?"

Anh cúi xuống, đưa tay sờ nhẹ lớp phấn còn ướt, như sợ làm nhòe đi điều gì đó rất mong manh. Một thoáng yên lặng. Rồi anh mỉm cười – nụ cười đầu tiên sau nhiều năm không gọi tên.

"Chú không chắc," anh thì thầm, "nhưng có thể... đã từng quen người ấy."

Trên bậc thềm quán trà cũ, một con mèo xám lim dim ngủ. Những cánh hoa giấy muộn rụng lên mái đầu nó. Gió thổi ngang qua, cuốn theo mùi màu vẽ đã khô và một mảnh ký ức không rõ hình dạng.

Jaehyuk bước tiếp.

Không phải vì đã quên. Mà vì nỗi buồn trong anh đã học được cách... sống sót.

Nỗi nhớ không còn đòi hỏi hồi đáp. Chỉ cần một khung tranh chưa vẽ xong, một khoảng sáng nơi mép tường, và đôi khi – một nét lam bất chợt xuất hiện trên nền toan trắng – cũng đủ để giữ lại người ấy, theo cách dịu dàng nhất có thể.

                   "Love, in its essence, is spiritual fire." — Seneca

Có những người bước qua cuộc đời ta mà không để lại dấu chân — chỉ để lại bóng. Bóng ấy không có trọng lượng, không thể chạm, không gọi thành tên. Nhưng mỗi lần ánh sáng đổi hướng, ta lại thấy nó lặng lẽ in trên vách tường ký ức.

Jaehyuk không giữ được Siwoo, nhưng anh giữ được một điều: cảm giác.

Và đôi khi, chính cảm giác – không hình, không tiếng – lại là thứ tồn tại lâu nhất.

Tình yêu không luôn cần người để đáp lại. Có những tình yêu, sinh ra chỉ để ở trong ta – thinh lặng, nguyên vẹn, như bức tranh không bao giờ khô mực.

Đó là cách Jaehyuk chọn để yêu Siwoo.

Đó là cách anh học được để không quên – mà cũng không níu kéo.

Người ta thường nói: mỗi linh hồn bước qua trần thế đều để lại một vệt sáng. Có vệt lóe lên như pháo hoa rồi lịm tắt. Có vệt âm ỉ cháy trong lòng người khác, như đốm lửa nhỏ giữa mùa đông – chẳng đủ sưởi ấm, nhưng đủ để nhớ mãi không quên.

Siwoo là đốm lửa ấy trong Jaehyuk.

Không phải ánh sáng rực rỡ. Không phải ngọn nến lung linh. Mà là thứ le lói sau màn mưa, tựa như sao Hôm cuối cùng trên bầu trời đã quên cách mọc lại.

Có những buổi chiều, Jaehyuk vẫn ngồi bên khung cửa gỗ, pha một ấm trà, mở nắp hộp màu đã cũ, và để ánh sáng nghiêng chiếu qua gương mặt mình. Anh không vẽ nữa. Nhưng đôi tay vẫn giữ thói quen miết nhẹ lên toan trắng, như thể đang chạm vào một điều gì đó đã mất.

Và rồi – vào những đêm gió nổi – khi thành phố ngủ quên và thời gian rút lại như một sợi chỉ mong manh – Jaehyuk nghe thấy tiếng cọ lướt nhẹ qua toan, tiếng ghế gỗ cọt kẹt, tiếng ai đó cười khe khẽ.

Anh không quay đầu lại. Anh biết – đó không còn là thực tại. Đó là một phần của anh – phần đã chọn ở lại mãi mãi trong mùa hè có gió và người ngồi làm mẫu dưới ánh hoàng hôn nghiêng.

Có tình yêu không được sinh ra để nắm giữ, cũng không dành để mất đi. Mà chỉ để ở lại – như một loài hoa không tên, nở trong ký ức, tỏa hương khi lòng người biết lặng im


Thức giấc – không phải là trở lại với hiện thực, mà là học cách sống trong nó, dù thiếu đi một người.


                           . ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.. ₊ ⊹ . ₊˖ . ₊. ₊ ⊹ . ₊˖ . ₊
4794 từ




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me