TruyenFull.Me

Slug






"khi máu chạm nước biển, mọi lời nguyền đều thức giấc."



đêm đó, mọi thứ vỡ vụn.

tiếng kèn hú lên từ giữa làng chài, những ngọn đuốc bập bùng kéo dài ra tận bờ biển. hàng chục bóng người lao đi, tiếng chân giẫm lên cát, tiếng hét vang vọng trong gió lạnh.

ricky đã bị bắt.

họ lôi anh lên khỏi mặt nước như lôi một con thú hoang, dây xích siết chặt cổ tay, gông cổ siết chặt. thân thể anh bê bết máu và cát, những vảy bạc trên da bị cào rách, đuôi cá lóe sáng dưới ánh đuốc. những kẻ săn người đứng vây quanh, mắt đỏ ngầu vì phấn khích và sợ hãi.

"giữ chặt nó!"

"đừng để nó vùng dậy!"

"chúng ta sẽ mổ lấy tim nó trước khi mặt trời mọc!"

họ dựng một chiếc bàn gỗ ngay bên bờ cát. dây thừng, dao mổ, sắt nung đỏ – tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. tiếng người la hét, tiếng sóng vỗ, tiếng gió rít – mọi thứ quay cuồng như một cơn ác mộng không lối thoát.

yunah chạy.

chân cô vấp ngã nhiều lần, đầu gối rớm máu, nhưng cô vẫn chạy. cổ họng cô rát bỏng khi hét lên: "đừng! dừng lại đi! xin các người!"

không ai nghe. không ai muốn nghe.

và khi cô lao vào giữa đám đông, không kịp nghĩ, không kịp sợ – chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải cứu anh.

có người xô cô ngã xuống, có kẻ nắm lấy vai cô, có ai đó vung gậy... và rồi, một lưỡi dao vô tình cứa ngang bụng cô.

yunah nghe thấy tiếng người la thất thanh. cô cảm thấy cơn đau nhói buốt, rồi ấm nóng... máu cô loang ra trên cát trắng. đôi mắt cô hoa đi vì hoảng loạn.

"yunah!!!" đó là giọng của anh.

thứ gì đó trong ricky vỡ ra.

sợi xích rít lên, rồi gãy vụn. những bàn tay đang ghì chặt anh bay ngược ra sau. đôi mắt anh – màu mắt bình thường của anh – bỗng hóa thành một màu đen thẳm, sâu như vực xoáy của biển sâu.

"đừng," anh thì thầm. nhưng giọng anh – không còn là giọng người nữa.

giây tiếp theo, bầu trời rền vang.

gió nổi lên. sóng đập vào bờ ào ạt. mặt nước như hóa bạc, sủi bọt sôi sục.

ricky cất tiếng gầm mà không ai trên cạn có thể hiểu. cơ thể anh vặn xoắn, những vảy bạc bung ra, đôi mắt đen ngòm phát sáng như dạ quang. móng tay hóa vuốt sắc, làn da anh rực lên những đường vân ánh bạc kì lạ. anh không còn là người cá trong những câu chuyện cổ tích nữa. anh là một sinh vật cổ xưa, được sinh ra từ lòng đại dương thăm thẳm – thứ mà con người lẽ ra không bao giờ nên chạm vào.

và rồi anh lao vào.

tiếng xương gãy, tiếng da thịt bị xé toạc vang lên trong màn đêm. những tiếng la thét chói tai bị nuốt chửng bởi gió bão và sóng vỗ. từng người một, những kẻ đã chạm vào anh, từng kẻ một – đều bị nghiền nát không chút thương xót.

yunah – máu vẫn chảy đầm đìa, mắt mờ dần – chỉ kịp thấy mặt biển đỏ quạch như rượu vang, thấy những bàn tay vươn lên trong vô vọng rồi chìm xuống.

và thấy anh. anh đang khóc.

trời đột ngột nổi cơn giông như cũng đang nổi giận.

từng tia sét rạch ngang trời đêm, gió rít lên như tiếng than khóc của những linh hồn. xác người nằm la liệt trên bờ cát, máu hòa vào nước biển tạo thành những vệt đỏ kéo dài tới mãi mãi.

ricky quỳ xuống bên cạnh cô.

"xin lỗi," anh thì thầm, giọng vỡ vụn. "xin lỗi... xin lỗi..."

ánh mắt anh nhìn cô – ánh mắt duy nhất còn sót lại của con người – đau đớn và tuyệt vọng.

và anh bế cô lên, nhẹ nhàng như thể cô là thứ quý giá cuối cùng trên đời. từ khoảnh khắc máu cô chạm nước, anh đã không còn đường lùi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me