TruyenFull.Me

Slug

Khi tớ nghĩ rằng tớ phải ở lại đây một mình. Thì cậu lại cho tớ ngủ ở phòng của cậu, giúp tớ kết bạn và chúng ta đã cười cùng nhau.

Tôi gia nhập EXO rất muộn. Tôi chỉ nhìn thấy họ một vài lần khi tôi đến SM chứ chúng tôi chưa tiếp xúc với nhau lần nào. Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ được ra mắt cùng với họ. Họ thật sự là những ca sĩ và dancer rất tuyệt, tôi không biết nếu như tôi làm tốt, thì họ có thấy tôi đẹp trai không? Nhưng mà, gương mặt của tôi lại thấp hơn mức trung bình, vậy thì tôi có thể làm tốt được hay không?

Tâm trí tôi tràn ngập nghi ngờ. Tôi tiếp tục bồn chồn trên chỗ ngồi của tôi. Chúng tôi đang trên đường đi đến ký túc xá EXO, nơi mà tôi sẽ gặp gỡ họ lần đầu tiên. Tôi lo lắng đến nỗi đôi tay tôi cũng đổ đầy mồ hôi, tôi liên tục liếm môi vì nó rất dễ bị khô. Tôi nhìn mình trong gương để chắc chắn rằng sẽ không làm họ thất vọng.

Chiếc xe đột nhiên dừng lại và anh quản lý đưa hành lý cho tôi.

- Đồ đạc của cậu ngày mai sẽ được chuyển đến. Còn bây giờ, cậu hãy đi và nói chuyện với họ, bọn họ đều là những đứa trẻ tốt.

Anh ta nói rồi chào tạm biệt tôi. Tôi biết anh quản lý muốn trấn an tôi, nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả. Sẽ ra sao nếu như họ không hài lòng về tôi?

Mang theo sự nghi ngờ bản thân, tôi bước về phía cửa. Run rẩy ấn chuông, tôi cảm thấy hai đầu gối tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Tôi nuốt nước bọt và cánh cửa đột nhiên bật mở để lộ ra một chàng trai cao ráo với một gương mặt ấn tượng đến kinh ngạc.

Tôi nhanh chóng lùi lại và cúi đầu 90˚.

- Tôi là Byun Baekhyun.

Khi tôi đứng thẳng người lại thì trước mặt tôi không phải là một người nữa mà đến năm người.

- A, cậu là người mới sao? Vào đi vào đi.

- Đ...được.

Trước khi tôi vào thì tôi phải đem hết đồ đạc của tôi vào trước đã. Trời ạ, tại sao tôi lại mang theo nhiều túi nặng như vậy chứ?

Tôi suýt bị ngã thì đột nhiên có một người rất cao nắm lấy tay tôi.

- Cẩn thận. Chúng ta sắp sửa ra mắt rồi, bị thương sẽ không tốt. – Cậu ấy nói.

Cậu ấy có một đôi mắt to tròn, một đôi tai to và một nụ cười rất ngốc.

- Tôi xin lỗi.

- Đưa đây, tôi giúp cậu.

Tôi không định sẽ làm phiền cậu ấy nhưng cậu ấy lại đột nhiên cướp lấy túi xách trên tay tôi.

- Đi nào?

Đúng như tôi nghĩ, họ sẽ không dễ dàng thân thiết với tôi. Và bây giờ họ đang ăn tối cùng nhau. Mọi người đang nói chuyện và cười đùa, mà cũng không hẳn, cái người có đôi mắt to không nói gì cả nhưng còn người có làn da sạm bên cạnh thì cứ liên tục nói chuyện với cậu ấy.

Cuối cùng, bữa tối cũng xong. Nhưng bây giờ tôi lại gặp rắc rối với việc sẽ ngủ ở đâu. Trưởng nhóm Joonmyeon nói các phòng khác đang sửa chữa nên tôi không thể sử dụng, có vẻ như hôm nay tôi phải ngủ ở phòng khác rồi.

- Vậy thì để cậu ấy ngủ ở phòng em đi.

Tôi mở to mắt khi nghe thấy Chanyeol tình nguyện giúp đỡ tôi, đồng thời tôi cũng thấy nhẹ nhõm, tôi không thích ngủ một mình ở nơi mà tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Mọi người dường như cũng đồng ý, cậu ấy cầm lấy túi xách của tôi và dẫn tôi về phòng.

Khi chúng tôi vào phòng, cậu ta nhanh chóng đóng cửa lại, đặt túi xách xuống bên cạnh. Cậu ta cười ngốc với tôi và nhảy lên giường.

Chỉ có một chiếc giường? Có nghĩa là chúng tôi sẽ ngủ chung với nhau?

Cái này...có chút xấu hổ.

- Baekhyunnie, để đồ xuống đó đi, ngày mai hẵng sắp xếp. – Cậu ấy vừa nói vừa vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh – Hôm nay chúng ta nên dành thời gian để nói chuyện với nhau trước đã.

Không biết vì lý do gì.

Tôi lại thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười của cậu ấy.

Dù cậu có làm bất cứ điều gì, tớ vẫn luôn dõi theo cậu.

Có rất nhiều việc đã xảy ra. Tôi không nghĩ là chúng tôi sẽ ra mắt nhanh như vậy. Tôi thật sự biết ơn các fans, những người đã cho chúng tôi sự ủng hộ và một tình yêu tuyệt vời, mặc dù chúng tôi chỉ mới là tân binh. Thời điểm chúng tôi ra mắt, thời gian dường như kéo dài hơn, chúng tôi phải dành nhiều thời gian ở phòng tập hơn là ở ký túc xá. Là một thần tượng chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng khi nhìn thấy các fans cười và hài hòng về chúng tôi thì điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi.

Tôi cố gắng đứng dậy một lần nữa mặc dù toàn thân đang đau nhức và cần được nghỉ ngơi. Tôi cần phải hoàn thiện bài nhảy. Tôi biết tôi vào sau họ nhưng không vì thế mà tôi khiến họ bị thụt lùi, tôi nhất định phải bắt kịp.

- Baekhyunnie.

Tôi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó bởi vì cậu ấy là người duy nhất gọi tôi như vậy. Tôi xoay người lại thì đột nhiên có vật gì lành lạnh chạm vào cổ tôi, tôi giật bắn người nhảy lùi ra sau.

- Chan, cậu làm cái quái gì vậy?

Cậu ấy cư nhiên lại dám đặt cục nước đá vào cổ tôi. Cái tên khổng lồ chết tiệt này.

- Nhìn cậu mệt lắm rồi đó, không tốt cho giọng của cậu đâu, nghỉ ngơi trước đi.

Tôi trừng mắt và giựt chai nước trên tay cậu ấy.

- Tớ biết rồi.

Cậu ấy mìm cười, vò tóc tôi:

- Tốt. Bây giờ thì nghỉ ngơi đi.

Khi Chanyeol vò tóc tôi bằng bàn tay to lớn của cậu ấy, tôi luôn cảm thấy rất thoải mái, đôi lúc còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Nhưng tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu. Sẽ không, bởi vì tôi không thể.

- Hyung!! Lại đây đi!! – JongIn đối với chúng tôi giậm chân hét lên.

Chanyeol lập tức sợ hãi.

- Anh lại không nhớ vũ đạo trong phần điệp khúc, nếu như đội hình mà bị rối vì anh thì em sẽ cắt hết mấy trái bóng của anh!! - JongIn hét và đẩy Chanyeol về vị trí của cậu ấy.

Tôi buồn cười nhìn gương mặt xấu hổ của Chanyeol, tất cả chúng tôi đều biết việc nhảy đối với Chanyeol rất khó khắn, cậu ấy không thích hợp với việc này nhưng tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy cậu ấy luôn cố gắng hết sức để biểu diễn thật tốt trên sân khấu.

Tôi đã không nhận ra rằng bản thân luôn không tự chủ mà tìm kiếm Chanyeol, thậm chí còn luôn dõi theo từng cử động của cậu ấy. Tôi nhanh chóng rời mắt khỏi cậu ấy và ngồi vào một góc.

Thật kỳ lạ.

Vì lý do gì mà mắt tôi cứ dán lên người Chanyeol vậy?

Nếu tôi nhớ không lầm thì nó bắt đầu từ ngày hôm đó, khi tôi suýt nữa té cầu thang thì Chanyeol đã bắt lấy tôi và chúng tôi cứ như vậy mà nhìn nhau. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ hôn tôi, nhưng cậu ấy chỉ hỏi tôi có sao không rồi giúp tôi đứng dậy.

Tôi biết cảm giác này của tôi là không đúng. Nhưng tôi nghĩ, nếu tôi không để ý đến thì nó sẽ mờ dần đi. Đây chỉ là một sự rung động nhất thời, không hơn không kém. Đúng, chỉ có vậy.

Mọi người đều biết tớ rất mạnh mẽ ngay cả khi tớ không như vậy, nhưng cậu là người duy nhất nhận ra tính trẻ con trong con người tớ. Và cậu chọn bảo vệ tớ. Nên tớ cũng chọn ở bên cạnh cậu.

"Tôi rất thất vọng về cậu, Baekhyun"

Nó cứ không ngừng vang vọng trong đầu tôi. Tôi đã phạm lỗi trong màn trình diễn cuối cùng của chúng tôi ngày hôm nay. Và nó lại là một trong những màn trình diễn rất quan trọng đối với chúng tôi. Tại sao tôi lại để phạm lỗi chứ?

Mọi người đều không nói chuyện, tất cả đang ngủ rất say trên máy bay bởi vì ngày mai chúng tôi còn phải biểu diễn và chúng tôi chỉ được nghỉ ngơi trong thời gian di chuyển đến nơi đó thôi. Tôi muốn ngủ, tôi muốn nhắm mắt thật chặt, nhưng khi tôi làm như vậy thì những lời nói đó lại vang lên.

Tôi không phải là người duy nhất bị mắng, tất cả đều bị. Nhưng chính tôi là người khiến nó thất bại thảm hại, chính tôi đã liên lụy đến họ mặc dù họ đã thực hiện rất tốt phần của mình. Tôi đã cố gắng làm cho họ vui vẻ trên đường ra sân bay, bày trò để họ cười. Tôi đã không để họ thấy tôi đang khó chịu như thế nào bởi vì tôi không muốn họ biết.

Mắt tôi bất giác tìm kiếm một người ngồi ở cách xa tôi. Cậu ấy đang ngủ rất ngon bên cạnh Sehun. Đột nhiên tôi muốn đi đến chỗ Chanyeol và khóc, tôi muốn khóc thật nhiều để trút bỏ cảm giác đáng ghét này. Nhưng tôi không thể, bởi vì hiện tại Chanyeol không có ở bên cạnh tôi.

Tôi ôm chặt gối trước ngực và nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trước mặt cho đến khi máy bay hạ cánh.

Tôi cảm thấy mệt mỏi và nhạy cảm với âm thanh. Tôi cảm thấy buồn ngủ nhưng tôi không thể nhắm mắt quá lâu. Anh quản lý tập hợp chúng tôi lại. Tôi thấy có rất nhiều bảo vệ ở xung quanh. Chúng tôi đi cùng nhau và sau đó chúng tôi được rất rất nhiều fans vây quanh chào đón.

Tôi yêu họ, chắc chắn là như vậy, nhưng những tiếng ồn này cùng với hàng ngàn ánh đèn flash chĩa thẳng vào tôi, nó khiến tôi thật sự rất khó chịu. Đó là bởi vì trước đó tôi đã không chịu nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đột nhiên rất muốn đưa tay bịt hai tai lại.

Những người bảo vệ đang đấu tranh để giữ khoảng cách giữa chúng tôi và fans, nhưng đến khi các fans càng lúc càng gần với tôi thì tôi có cảm giác như mình là một chiếc bánh sandwich bị kẹp giữa những người bảo vệ. Tôi kiên quyết nhắm mắt lại, sợ hãi những gì sắp diễn ra, nhưng bất ngờ một bàn tay ấm áp giữ lấy thân người lạnh cóng của tôi và ôm eo tôi sát vào người.

Tôi mở mắt ra và nhìn thấy Chanyeol. Không nói gì cả, chỉ đơn giản là ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi. Tôi mỉm cười yếu ớt. Chanyeol thật sự rất hiểu tôi.

Chanyeol không hề rời khỏi tôi cho đến khi chúng tôi đến khách sạn. Chanyeol năn nỉ KyungSoo đổi phòng với cậu ấy, có như vậy thì chúng tôi mới được ở cùng nhau. KyungSoo rốt cuộc cũng đồng ý.

Chanyeol mang tất cả hành lý của tôi vào phòng và cũng là người sắp xếp chúng.

- Ngồi đi. – Cậu ấy ra lệnh.

Nếu như tôi không phải đang rất mệt thì tôi đã trừng mắt và đá vào mông cậu ấy, nhưng tôi quá mệt để quan tâm, quá mệt để nói chuyện và rồi tôi cũng nghe lời cậu ấy, ngồi xuống.

Cậu ấy đi đến trước mặt tôi và quỳ giữa hai chân tôi. Cậu ấy lo lắng nhìn tôi và đặt bàn tay to lớn của cậu ấy lên đùi tôi.

- Có chuyện gì vậy Baek? – Cậu ấy hỏi.

- Tớ...Không có gì.

- Thôi nào. Nói cho tớ biết đi, cậu cũng biết là cậu có thể nói cho tớ nghe tất cả mọi thứ mà đúng không? Chúng ta là bạn thân.

Tôi yếu ớt mỉm cười với cậu ấy. Hai mắt tôi nặng trĩu và trái tim tôi đang rất đau. Tôi thật sự mệt mỏi và đầu óc tôi không thể suy nghĩ được gì bởi vì những sai lầm mà tôi đã gây ra.

Nó làm tôi sợ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi phạm sai lầm một lần nữa. Những nỗ lực của các thành viên sẽ đổ sông đổ biển vì tôi.

Tôi không nhận ra rằng tôi đã khóc. Chanyeol lau nước mắt cho tôi, hai tay ôm lấy gương mặt tôi. Bàn tay của cậu ấy rất ấm, nó khiến tôi thấy đỡ hơn.

- Đó không phải là lỗi của cậu, Baek. Chúng ta đều mệt mỏi. Bọn tớ biết cậu đã làm tốt nhất những gì có thể, vì vậy, không sao cả và cũng không ai đổ lỗi cho cậu đâu.

Tôi nhìn chằm chằm ngực Chanyeol. Nó thật rộng. Cơ thể tôi tự động dịch chuyển, mà theo nghĩa đen là tôi nhào lên người cậu ấy khiến cậu ấy ngã ra phía sau.

Tôi tự giam mình trong ngực của cậu ấy và khóc như một đứa trẻ. Chanyeol ôm tôi thật chặt, để tôi ngả đầu vào ngực của cậu ấy, cứ như vậy cho đến khi tôi thiếp đi.

Cậu ấy nói gì đó với tôi, nhưng tôi lại không nghe rõ, tôi tự hỏi cậu ấy đã nói gì vậy chứ?

- Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Baek. Luôn luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me