[SmartBoom] Chúng ta cùng yêu, nhưng không phải cùng nhau.
Chương 15: ấm áp của tôi
Tối đó, khi cả hai trở về phòng ký túc xá của Boom, tay vẫn trong tay — từng ngón đan chặt như sợ chỉ cần buông ra một chút thôi là đối phương sẽ tan vào màn đêm kia.Cánh cửa phòng vừa khép lại sau lưng, không gian yên tĩnh lại trở về. Boom khẽ thở phào, quay sang định nói gì đó... nhưng rồi anh khựng lại.Smart đang cúi mặt, đôi vai run nhẹ.
Dưới ánh đèn vàng dịu trong phòng, Boom thấy rõ — nước mắt Smart đang rơi lặng lẽ, ướt đẫm bờ mi cong và ánh lên như những giọt pha lê mong manh.Boom hoảng hốt, vội vã quay người lại đối diện với cậu:
"Này, ơ... sao tự nhiên em lại khóc vậy Smart?"
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, dùng mu bàn tay mình lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng kia. Động tác vụng về nhưng đầy dịu dàng.Smart ngẩng đầu lên nhìn Boom, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn sụt sịt:"Anh bé có biết... anh nhảy từ ban công như vậy là nguy hiểm lắm không hả?"Boom ngẩn người. Trái tim anh bỗng chùng xuống.Smart cúi đầu, tiếp tục lẩm bẩm:
"Lỡ như anh té không đúng chỗ thì sao? Lỡ như anh bị thương thì sao? Sao anh lại liều như vậy chứ... Em còn chưa nói em nhớ anh biết chừng nào mà..."Boom không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ ôm Smart vào lòng.
Vòng tay ôm chặt, đầy ấm áp.
Tựa như đang muốn bù đắp lại tất cả nỗi lo trong tim cậu."Xin lỗi. Anh bé sai rồi."
Giọng Boom nhỏ xíu, nhưng đầy thành tâm.
Đêm ấy, sau khi những giọt nước mắt được lau khô, sau khi tim được vỗ về bằng cái ôm và lời xin lỗi, hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường đơn nhỏ trong ký túc xá, im lặng một lúc lâu như chẳng ai muốn phá vỡ sự yên bình vừa mới chớm nở.Rồi, Boom lên tiếng trước, giọng nhẹ như gió thoảng."Em muốn nghe chuyện của anh không?"Smart quay đầu lại nhìn anh, gật nhẹ.
"Muốn. Rất muốn."Boom nhìn trần nhà, giọng như chìm vào ký ức:"Anh lên ba thì ba mẹ ly hôn. Mẹ anh ngoại tình... rồi bỏ đi. Anh sống với bà ngoại từ đó. Bà thương anh lắm... nhưng nhà thì nghèo, bữa đói bữa no. Có khi cả tuần chỉ ăn cháo trắng với muối mè."Smart nín lặng, tay siết chặt lấy tay Boom.Boom cười nhẹ, không có cay đắng nhưng đầy mệt mỏi:"Anh nhớ lần đầu được ăn bánh mì kẹp trứng là năm anh lên tám. Là một cô hàng xóm tốt bụng cho. Anh ăn mà rơi nước mắt vì ngon quá..."Một khoảng im lặng.
Rồi giọng anh chùng xuống."Không lâu trước đây... bà anh mắc ung thư. Nhập viện. Từ đó anh phải đi làm thêm... vừa học vừa làm từ lúc còn nhỏ, chỉ để có đủ tiền thuốc cho bà."Smart quay mặt đi, nhưng giọng run run:
"Anh bé..."Boom quay sang nhìn cậu, nở một nụ cười hiền.
"Không sao đâu. Vì anh còn sống được đến giờ là nhờ bà. Anh nợ bà cả cuộc đời."Một lúc sau, Smart mới khẽ lên tiếng."Vậy... để em kể cho anh nghe chuyện của em nhé."Boom gật nhẹ.Giọng Smart nhẹ tênh, khác hẳn vẻ nghịch ngợm thường ngày:
"Em là con nhà giàu... nhà rất giàu. Ba là chủ tập đoàn lớn. Mẹ là nghệ sĩ nổi tiếng. Nhưng..."Cậu khẽ cười, nụ cười không có niềm vui.
"... họ chưa từng quan tâm đến em."Boom nghiêng đầu nhìn Smart. Cậu vẫn tiếp tục:"Ngay cả ngày em bị tai nạn suýt chết năm mười tuổi, họ cũng không về nước. Chỉ chuyển khoản một số tiền rồi bảo bác sĩ cố gắng lo liệu."Boom cứng người.Smart tiếp tục, giọng thấp hơn:"Em lớn lên với người giúp việc, tài xế, và đám vệ sĩ. Nhưng không ai thực sự là... gia đình."Một giọt nước mắt rơi trên gối."Vậy nên em nổi loạn. Em chơi bời, đánh nhau, hút thuốc... chỉ để ba mẹ em nhìn một chút, nhưng họ chẳng bao giờ để ý. Dần dần em không cần ai nhìn nữa. Em chỉ cần được là chính mình."Boom không nói gì. Anh vươn tay, ôm Smart vào lòng, lần đầu tiên là anh ôm trước."Từ giờ... em có anh rồi."Smart dụi mặt vào ngực Boom, không nói, chỉ khẽ gật.
Boom nằm im một lúc lâu, cổ họng nghẹn lại như có gì đó chặn ngang. Anh mím môi, cắn chặt vào kẽ răng rồi bất ngờ lên tiếng, giọng trầm hẳn đi:"Thật ra... có một chuyện anh chưa bao giờ kể với ai cả."Smart khẽ quay người lại, ánh mắt dịu dàng dán chặt vào Boom, không vội vã, không gặng hỏi, chỉ lặng thinh như đang nói: "Anh cứ kể, em ở đây nghe."Boom nhắm mắt, giọng như lạc vào một đêm mưa năm nào:"Anh còn nhớ rất rõ cái ngày ba anh bỏ đi. Ông ấy đứng trước cửa, tay cầm va li. Mắt không thèm nhìn anh lấy một lần..."Giọng Boom run lên, những ký ức cũ đau đớn ùa về, như vết dao cũ bị găm lại giữa ngực:"Anh chạy ra... nắm lấy tay ổng, khóc lóc van xin. Nhưng ổng hất anh ra. Rồi ông ấy gào lên...""Nếu mẹ mày là con đ* thì mày cũng là một con đ* con thôi! Tránh xa tao ra, cái đồ kinh tởm!!"Căn phòng bỗng trầm xuống. Smart sững người.Boom che mặt lại, nhưng không ngăn được đôi vai đang run lên từng hồi. Anh cười khẩy, nhưng giọng nghẹn ngào:"Anh mới năm tuổi, Smart à... anh còn chẳng biết cái từ đó nghĩa là gì. Nhưng mà ánh mắt của ổng... anh nhớ. Như nhìn thứ rác rưởi vậy..."Smart siết chặt tay lại, lặng thinh. Rồi chẳng nói chẳng rằng, cậu ngồi dậy, vòng tay ôm lấy Boom thật chặt, như muốn dùng cả thân thể mình để che chở cho người con trai đang rơi tự do vào vực ký ức ấy."Anh bé ơi..." – Smart khẽ thì thầm, giọng như gió đầu đông – "Anh không kinh tởm gì hết. Anh là người dũng cảm nhất mà em từng gặp..."Boom vẫn úp mặt vào ngực Smart, nước mắt thấm ướt cả áo cậu.
Một lúc sau, khi không khí đã dịu lại, Smart khẽ cúi xuống, thì thầm vào tai Boom:"Giờ thì... em có một yêu cầu rất nghiêm trọng nè..."Boom ngẩng lên, đôi mắt còn đỏ hoe.
"Cái gì?"Smart nghiêm túc nói:
"Cho em gối lên tay anh ngủ nha. Vì người ta nói... gối đầu lên tay crush thì sẽ mơ thấy cưới luôn."Boom đỏ bừng cả mặt.
"Cậu... cậu nói cái gì vậy hả!?"Smart chớp chớp mắt, làm mặt cún con:
"Không cho thì em khóc á."Boom quay mặt đi, tim đập loạn lên nhưng vẫn chìa tay ra, mặt đỏ ửng.
"Làm gì thì làm lẹ đi, mai còn đi học..."Smart cười toe, đặt đầu lên cánh tay Boom, còn hí hửng lăn qua lăn lại như con mèo được chủ cưng."Ngủ ngon, chồng tương lai."Boom la lên:
"CÁI THẰNG NÀY!!"Nhưng anh cũng không rút tay lại.
Đêm ấy, cả hai nằm im trong bóng tối mờ ảo của ký túc xá. Chỉ có tiếng gió khẽ rít qua khe cửa sổ và nhịp thở đều đều của hai người hoà vào nhau.Smart vẫn gối đầu lên tay Boom, im lặng như đã ngủ say từ lâu. Boom nằm nghiêng về phía cậu, ánh mắt lén lút nhìn khuôn mặt ngủ rất... giả trân kia.Cái tên này... còn chưa thở đều mà đòi ngủ à? – Boom khẽ cười trong lòng.Nhưng rồi ánh mắt anh lại dịu lại, chầm chậm quan sát hàng mi dài của Smart , sống mũi cao và đôi môi hơi hé như đang chờ đợi một điều gì đó."...Ngủ rồi thật à?" – Boom thì thầm, gần như là tự nói với chính mình.Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, định chạm vào gò má Smart, nhưng lại rụt tay lại ngay lập tức. Trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực."...Thôi ngủ đi, đồ ngốc." – Anh khẽ nói, rồi quay lưng lại, kéo chăn trùm kín đầu.Nhưng phía sau lưng anh, đôi mắt Smart từ từ hé mở.Cậu khẽ nhếch môi cười, thì thào cực nhỏ, đủ để mình nghe:"Em biết thừa anh chưa ngủ mà, anh bé à..."Smart xoay người, lặng lẽ ôm lấy lưng Boom, mặt áp sát vào mái tóc đen mềm mại."Em cũng không ngủ được... vì em cứ nghĩ đến anh thôi."Boom khẽ cựa mình, nhưng không né tránh cái ôm ấy. Thậm chí còn nhẹ nhàng nắm lấy tay Smart đang đặt trước ngực mình.Cả hai người, đều giả vờ ngủ. Nhưng tim thì cùng một nhịp đập.Sáng hôm sau.Tiếng chuông báo thức ré lên như thể đang hối thúc cả thế giới phải thức dậy ngay lập tức. Boom khẽ nhăn mặt, mắt còn nhắm tịt, đưa tay mò mò tắt chuông.Nhưng tay anh... đụng trúng một bàn tay khác.Boom mở hé mắt. Cái tay đó, cái mùi hương đó, và... cái vòng tay đó — vẫn còn đang ôm chặt lấy eo anh."..."Smart vẫn còn đang ngủ. Mái tóc rối rắm áp vào cổ anh, hơi thở đều đều phả lên da khiến người ta buồn buồn.Boom đỏ mặt, mắt mở to như sắp rớt con ngươi.Chết tiệt... tối qua mình để nó ôm mình ngủ thiệt hả?!Anh bắt đầu rụt người lại, nhẹ nhàng nhích ra như ninja. Nhưng..."Ư... đừng đi... anh bé..." – Smart mơ màng lầm bầm, rồi... siết chặt hơn.Boom: "..."Tui còn chưa kịp thi môn cuối mà chắc sắp thi xuống mồ tới nơi rồi nè...Sau một hồi vật lộn như trốn khỏi lồng sắt, cuối cùng anh cũng gỡ được bản thân khỏi "đai ôm yêu thương" của Smart . Anh vội đứng dậy, mặt đỏ như trái cà chua chín, tim đập rần rần.Nhưng đúng lúc anh quay lại nhìn thì...Smart đang mở mắt, cười toe."Dậy sớm vậy anh? Hồi nãy ôm em ngủ còn đòi kéo em sát vô hơn nữa mà~"Boom suýt ngất tại chỗ."Cậu... cậu... TUI CÓ LÀM GÌ ĐÂU!!"Smart vừa cười vừa lăn tròn trong chăn như mèo con, mắt long lanh:"Không làm gì á? Em có thể kể anh nghe một danh sách những cái 'vô tình' anh làm đêm qua luôn á...""CÂM MIỆNG LẠI!!""Dạaa, nhưng cho em thơm anh bé một cái trước đã~"Boom hoảng loạn vớ lấy cái gối chọi thẳng vào mặt Smart rồi... chạy trốn khỏi phòng.Smart ôm gối, ngồi tựa lưng vào tường, cười cười, hạnh phúc không nói nên lời."Chắc phải tỏ tình thiệt thôi... không khéo có ngày anh bé bỏ em đi mất thật thì sao..."
Dưới ánh đèn vàng dịu trong phòng, Boom thấy rõ — nước mắt Smart đang rơi lặng lẽ, ướt đẫm bờ mi cong và ánh lên như những giọt pha lê mong manh.Boom hoảng hốt, vội vã quay người lại đối diện với cậu:
"Này, ơ... sao tự nhiên em lại khóc vậy Smart?"
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, dùng mu bàn tay mình lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng kia. Động tác vụng về nhưng đầy dịu dàng.Smart ngẩng đầu lên nhìn Boom, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn sụt sịt:"Anh bé có biết... anh nhảy từ ban công như vậy là nguy hiểm lắm không hả?"Boom ngẩn người. Trái tim anh bỗng chùng xuống.Smart cúi đầu, tiếp tục lẩm bẩm:
"Lỡ như anh té không đúng chỗ thì sao? Lỡ như anh bị thương thì sao? Sao anh lại liều như vậy chứ... Em còn chưa nói em nhớ anh biết chừng nào mà..."Boom không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ ôm Smart vào lòng.
Vòng tay ôm chặt, đầy ấm áp.
Tựa như đang muốn bù đắp lại tất cả nỗi lo trong tim cậu."Xin lỗi. Anh bé sai rồi."
Giọng Boom nhỏ xíu, nhưng đầy thành tâm.
Đêm ấy, sau khi những giọt nước mắt được lau khô, sau khi tim được vỗ về bằng cái ôm và lời xin lỗi, hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường đơn nhỏ trong ký túc xá, im lặng một lúc lâu như chẳng ai muốn phá vỡ sự yên bình vừa mới chớm nở.Rồi, Boom lên tiếng trước, giọng nhẹ như gió thoảng."Em muốn nghe chuyện của anh không?"Smart quay đầu lại nhìn anh, gật nhẹ.
"Muốn. Rất muốn."Boom nhìn trần nhà, giọng như chìm vào ký ức:"Anh lên ba thì ba mẹ ly hôn. Mẹ anh ngoại tình... rồi bỏ đi. Anh sống với bà ngoại từ đó. Bà thương anh lắm... nhưng nhà thì nghèo, bữa đói bữa no. Có khi cả tuần chỉ ăn cháo trắng với muối mè."Smart nín lặng, tay siết chặt lấy tay Boom.Boom cười nhẹ, không có cay đắng nhưng đầy mệt mỏi:"Anh nhớ lần đầu được ăn bánh mì kẹp trứng là năm anh lên tám. Là một cô hàng xóm tốt bụng cho. Anh ăn mà rơi nước mắt vì ngon quá..."Một khoảng im lặng.
Rồi giọng anh chùng xuống."Không lâu trước đây... bà anh mắc ung thư. Nhập viện. Từ đó anh phải đi làm thêm... vừa học vừa làm từ lúc còn nhỏ, chỉ để có đủ tiền thuốc cho bà."Smart quay mặt đi, nhưng giọng run run:
"Anh bé..."Boom quay sang nhìn cậu, nở một nụ cười hiền.
"Không sao đâu. Vì anh còn sống được đến giờ là nhờ bà. Anh nợ bà cả cuộc đời."Một lúc sau, Smart mới khẽ lên tiếng."Vậy... để em kể cho anh nghe chuyện của em nhé."Boom gật nhẹ.Giọng Smart nhẹ tênh, khác hẳn vẻ nghịch ngợm thường ngày:
"Em là con nhà giàu... nhà rất giàu. Ba là chủ tập đoàn lớn. Mẹ là nghệ sĩ nổi tiếng. Nhưng..."Cậu khẽ cười, nụ cười không có niềm vui.
"... họ chưa từng quan tâm đến em."Boom nghiêng đầu nhìn Smart. Cậu vẫn tiếp tục:"Ngay cả ngày em bị tai nạn suýt chết năm mười tuổi, họ cũng không về nước. Chỉ chuyển khoản một số tiền rồi bảo bác sĩ cố gắng lo liệu."Boom cứng người.Smart tiếp tục, giọng thấp hơn:"Em lớn lên với người giúp việc, tài xế, và đám vệ sĩ. Nhưng không ai thực sự là... gia đình."Một giọt nước mắt rơi trên gối."Vậy nên em nổi loạn. Em chơi bời, đánh nhau, hút thuốc... chỉ để ba mẹ em nhìn một chút, nhưng họ chẳng bao giờ để ý. Dần dần em không cần ai nhìn nữa. Em chỉ cần được là chính mình."Boom không nói gì. Anh vươn tay, ôm Smart vào lòng, lần đầu tiên là anh ôm trước."Từ giờ... em có anh rồi."Smart dụi mặt vào ngực Boom, không nói, chỉ khẽ gật.
Boom nằm im một lúc lâu, cổ họng nghẹn lại như có gì đó chặn ngang. Anh mím môi, cắn chặt vào kẽ răng rồi bất ngờ lên tiếng, giọng trầm hẳn đi:"Thật ra... có một chuyện anh chưa bao giờ kể với ai cả."Smart khẽ quay người lại, ánh mắt dịu dàng dán chặt vào Boom, không vội vã, không gặng hỏi, chỉ lặng thinh như đang nói: "Anh cứ kể, em ở đây nghe."Boom nhắm mắt, giọng như lạc vào một đêm mưa năm nào:"Anh còn nhớ rất rõ cái ngày ba anh bỏ đi. Ông ấy đứng trước cửa, tay cầm va li. Mắt không thèm nhìn anh lấy một lần..."Giọng Boom run lên, những ký ức cũ đau đớn ùa về, như vết dao cũ bị găm lại giữa ngực:"Anh chạy ra... nắm lấy tay ổng, khóc lóc van xin. Nhưng ổng hất anh ra. Rồi ông ấy gào lên...""Nếu mẹ mày là con đ* thì mày cũng là một con đ* con thôi! Tránh xa tao ra, cái đồ kinh tởm!!"Căn phòng bỗng trầm xuống. Smart sững người.Boom che mặt lại, nhưng không ngăn được đôi vai đang run lên từng hồi. Anh cười khẩy, nhưng giọng nghẹn ngào:"Anh mới năm tuổi, Smart à... anh còn chẳng biết cái từ đó nghĩa là gì. Nhưng mà ánh mắt của ổng... anh nhớ. Như nhìn thứ rác rưởi vậy..."Smart siết chặt tay lại, lặng thinh. Rồi chẳng nói chẳng rằng, cậu ngồi dậy, vòng tay ôm lấy Boom thật chặt, như muốn dùng cả thân thể mình để che chở cho người con trai đang rơi tự do vào vực ký ức ấy."Anh bé ơi..." – Smart khẽ thì thầm, giọng như gió đầu đông – "Anh không kinh tởm gì hết. Anh là người dũng cảm nhất mà em từng gặp..."Boom vẫn úp mặt vào ngực Smart, nước mắt thấm ướt cả áo cậu.
Một lúc sau, khi không khí đã dịu lại, Smart khẽ cúi xuống, thì thầm vào tai Boom:"Giờ thì... em có một yêu cầu rất nghiêm trọng nè..."Boom ngẩng lên, đôi mắt còn đỏ hoe.
"Cái gì?"Smart nghiêm túc nói:
"Cho em gối lên tay anh ngủ nha. Vì người ta nói... gối đầu lên tay crush thì sẽ mơ thấy cưới luôn."Boom đỏ bừng cả mặt.
"Cậu... cậu nói cái gì vậy hả!?"Smart chớp chớp mắt, làm mặt cún con:
"Không cho thì em khóc á."Boom quay mặt đi, tim đập loạn lên nhưng vẫn chìa tay ra, mặt đỏ ửng.
"Làm gì thì làm lẹ đi, mai còn đi học..."Smart cười toe, đặt đầu lên cánh tay Boom, còn hí hửng lăn qua lăn lại như con mèo được chủ cưng."Ngủ ngon, chồng tương lai."Boom la lên:
"CÁI THẰNG NÀY!!"Nhưng anh cũng không rút tay lại.
Đêm ấy, cả hai nằm im trong bóng tối mờ ảo của ký túc xá. Chỉ có tiếng gió khẽ rít qua khe cửa sổ và nhịp thở đều đều của hai người hoà vào nhau.Smart vẫn gối đầu lên tay Boom, im lặng như đã ngủ say từ lâu. Boom nằm nghiêng về phía cậu, ánh mắt lén lút nhìn khuôn mặt ngủ rất... giả trân kia.Cái tên này... còn chưa thở đều mà đòi ngủ à? – Boom khẽ cười trong lòng.Nhưng rồi ánh mắt anh lại dịu lại, chầm chậm quan sát hàng mi dài của Smart , sống mũi cao và đôi môi hơi hé như đang chờ đợi một điều gì đó."...Ngủ rồi thật à?" – Boom thì thầm, gần như là tự nói với chính mình.Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, định chạm vào gò má Smart, nhưng lại rụt tay lại ngay lập tức. Trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực."...Thôi ngủ đi, đồ ngốc." – Anh khẽ nói, rồi quay lưng lại, kéo chăn trùm kín đầu.Nhưng phía sau lưng anh, đôi mắt Smart từ từ hé mở.Cậu khẽ nhếch môi cười, thì thào cực nhỏ, đủ để mình nghe:"Em biết thừa anh chưa ngủ mà, anh bé à..."Smart xoay người, lặng lẽ ôm lấy lưng Boom, mặt áp sát vào mái tóc đen mềm mại."Em cũng không ngủ được... vì em cứ nghĩ đến anh thôi."Boom khẽ cựa mình, nhưng không né tránh cái ôm ấy. Thậm chí còn nhẹ nhàng nắm lấy tay Smart đang đặt trước ngực mình.Cả hai người, đều giả vờ ngủ. Nhưng tim thì cùng một nhịp đập.Sáng hôm sau.Tiếng chuông báo thức ré lên như thể đang hối thúc cả thế giới phải thức dậy ngay lập tức. Boom khẽ nhăn mặt, mắt còn nhắm tịt, đưa tay mò mò tắt chuông.Nhưng tay anh... đụng trúng một bàn tay khác.Boom mở hé mắt. Cái tay đó, cái mùi hương đó, và... cái vòng tay đó — vẫn còn đang ôm chặt lấy eo anh."..."Smart vẫn còn đang ngủ. Mái tóc rối rắm áp vào cổ anh, hơi thở đều đều phả lên da khiến người ta buồn buồn.Boom đỏ mặt, mắt mở to như sắp rớt con ngươi.Chết tiệt... tối qua mình để nó ôm mình ngủ thiệt hả?!Anh bắt đầu rụt người lại, nhẹ nhàng nhích ra như ninja. Nhưng..."Ư... đừng đi... anh bé..." – Smart mơ màng lầm bầm, rồi... siết chặt hơn.Boom: "..."Tui còn chưa kịp thi môn cuối mà chắc sắp thi xuống mồ tới nơi rồi nè...Sau một hồi vật lộn như trốn khỏi lồng sắt, cuối cùng anh cũng gỡ được bản thân khỏi "đai ôm yêu thương" của Smart . Anh vội đứng dậy, mặt đỏ như trái cà chua chín, tim đập rần rần.Nhưng đúng lúc anh quay lại nhìn thì...Smart đang mở mắt, cười toe."Dậy sớm vậy anh? Hồi nãy ôm em ngủ còn đòi kéo em sát vô hơn nữa mà~"Boom suýt ngất tại chỗ."Cậu... cậu... TUI CÓ LÀM GÌ ĐÂU!!"Smart vừa cười vừa lăn tròn trong chăn như mèo con, mắt long lanh:"Không làm gì á? Em có thể kể anh nghe một danh sách những cái 'vô tình' anh làm đêm qua luôn á...""CÂM MIỆNG LẠI!!""Dạaa, nhưng cho em thơm anh bé một cái trước đã~"Boom hoảng loạn vớ lấy cái gối chọi thẳng vào mặt Smart rồi... chạy trốn khỏi phòng.Smart ôm gối, ngồi tựa lưng vào tường, cười cười, hạnh phúc không nói nên lời."Chắc phải tỏ tình thiệt thôi... không khéo có ngày anh bé bỏ em đi mất thật thì sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me