TruyenFull.Me

[SmartBoom] Chúng ta cùng yêu, nhưng không phải cùng nhau.

Chương 22: tiếp tục lễ hội

annie_804

Sau một ngày bận rộn với lớp, cuối cùng cũng đến lúc lễ hội kết thúc. Smart và Boom, dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của không khí vui tươi của lễ hội. Cả hai quyết định đi chơi cùng nhau thật vui, thả lỏng sau một ngày dài đầy ắp công việc.

Smart với chất giọng nũng nịu rủ Boom đi chơi lễ hội:

"Ê, anh bé ơi... đi chơi lễ hội với em nha, vui lắm đó! Cả ngày hôm nay em bận làm mấy trò vụng về với lớp rồi, giờ chỉ thiếu mỗi cậu thôi là hoàn hảo rồi!" Smart nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nũng nịu, còn khoanh tay dựa vào cửa sổ lớp học, đôi mắt nhìn Boom đầy tha thiết.

Boom lúc đầu bày đặt từ chối:

Boom, đang chăm chú với bài tập, nghe thấy vậy thì không khỏi cau mày, cố tình làm mặt lạnh, giả vờ không quan tâm: "Cậu đi với ai thì đi đi, tôi không có thời gian đâu." Anh quay mặt đi như thể không muốn để tâm đến lời rủ rê ấy, nhưng trong lòng, thật sự không thể bỏ qua sự đáng yêu của Smart.

Nhưng khi thấy Smart nhìn mình với đôi mắt như muốn khóc, Boom không thể làm ngơ. Anh hắng giọng vài lần, ho khụ khụ, cố gắng giấu đi sự ngượng ngùng, tay che miệng một cách vô thức. Sau đó, giọng nói của anh hơi run run, không thể nào giấu nổi sự lúng túng trong lòng:

"Ừm... được rồi, đi thôi. Nhưng mà chỉ một lát thôi đấy!" Anh nói, cố gắng tỏ ra "bình thường", nhưng lại không giấu nổi chút ngượng ngùng khi đồng ý.

Smart cười lớn, hạnh phúc vô cùng:

Smart thấy Boom đồng ý thì mừng rỡ đến mức không thể kiềm chế nổi, anh cười tươi như mùa xuân, giọng điệu lại càng nũng nịu: "Cảm ơn anh bé nha! Em biết anh không từ chối được mà!" Smart vội vàng nhảy lên, chạy lại gần, rồi đứng ngay trước mặt Boom, gần như không thể chờ đợi thêm nữa.

Boom dù đang cố tỏ ra thờ ơ, nhưng thực ra trái tim anh lại đang đập nhanh hơn. Không hiểu sao, chỉ một cái nhìn từ Smart đã khiến anh thấy mình như người ngốc, không thể từ chối.

Cả hai chuẩn bị đi chơi:

Sau khi thay đồ, cả hai cùng ra khỏi phòng, bước ra ngoài. Một chút hơi lạnh của buổi chiều mùa xuân bao trùm, nhưng lại khiến khoảnh khắc này thêm phần đặc biệt. Smart đi sát bên cạnh Boom, không quên thỉnh thoảng nhìn anh với nụ cười tươi như nắng mai. Boom thì hơi cúi đầu, trong lòng có chút xao xuyến không thể giải thích.

"Thấy chưa, đi chơi với em vui mà, không có gì phải ngại cả," Smart nháy mắt với Boom, rồi nhanh chóng kéo cậu vào không khí lễ hội vui nhộn.
Màn đi chơi của Smart và Boom:

Lễ hội mùa xuân đang diễn ra rộn ràng với âm thanh vui nhộn của các trò chơi, tiếng cười của đám đông, và những ánh đèn lấp lánh từ những chiếc đèn lồng treo cao. Smart và Boom đi bên nhau, thỉnh thoảng chạm nhẹ tay vào nhau khiến cả hai không khỏi ngượng ngùng.

Cảnh chơi vợt cá:

"Đây rồi, trò này hay lắm! Anh không thử sao?" Smart vội kéo Boom tới một gian hàng nhỏ, nơi những chiếc vợt được treo lên và những chú cá nhựa xinh xắn lượn lờ dưới nước.

Boom nhíu mày, nhìn vào đống cá nhựa đủ màu sắc, hơi nghi ngờ: "Cậu chắc chắn mình làm được không? Tôi nhìn cái này là thấy thất bại rồi."

Smart lắc đầu cười khúc khích, vỗ nhẹ lên vai Boom, giọng nói dịu dàng như thể đang an ủi: "Chắc chắn rồi, anh chỉ cần thử một lần là sẽ thành công thôi mà!"

Smart nhanh chóng đặt một chiếc vợt vào tay Boom, nhìn ánh mắt đầy hào hứng của cậu, và rồi, không ngần ngại, quay lại lấy một chiếc vợt cho mình. Hai người đứng đó, mặt đối mặt, tay cầm vợt.

Boom cười khẽ, lần đầu tiên cảm thấy không gian này không quá tồi tệ, anh tập trung vào con cá nhựa trôi lềnh bềnh trước mắt. Đầu tiên, Boom thận trọng và khẽ nhấc vợt lên, nhưng cái cá đầu tiên đập vào vợt thì lại... tụt mất. Anh quay sang nhìn Smart, gương mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ.

Smart bật cười, không nhịn nổi sự dễ thương của Boom, nhưng lại không quên an ủi cậu: "Thôi nào, đừng lo! Cứ thử thêm lần nữa, em tin anh sẽ làm được mà!"

Trong khi đó anh lại đỏ mặt cáu quát bảo rằng "Aaaaa game đm gì thế này, bố mày không thèm chơi nữa!!"
Nhưng Smart chỉ bật cười xoa đầu Boom nói rằng: "anh ngoan nào, không thích trò này thì em với anh chơi trò khác nhé."
"Ừm.."

Cảnh bắn súng:

Sau khi chơi vợt cá một lúc, cả hai chuyển đến khu vực bắn súng. Một gian hàng nhỏ với những cái bia to, được trang trí đầy màu sắc. Boom nhìn thấy những người chơi khác đang cẩn thận ngắm và bắn, nhưng anh có vẻ không tự tin.

"Không biết mình có bắn được không nữa," Boom thì thầm, hơi ngần ngại.

Smart cười, vỗ vai anh một cái thật nhẹ, giọng điệu trêu đùa: "Anh bé ơi, chỉ cần cậu tin vào mình là làm được thôi!"

Với lời động viên ấy, Boom nhìn vào súng trong tay, rồi nhắm vào chiếc bia nhỏ. Anh không tự tin lắm, nhưng lại muốn làm điều gì đó vì Smart, vì muốn không để cậu thất vọng. Sau vài lần thử, Boom bắn trúng một chiếc bia nhỏ. Anh ngạc nhiên nhìn khẩu súng trong tay, rồi quay sang nhìn Smart, mắt sáng lên.

"Wow, thật không thể tin được!" Smart reo lên, bước lại gần và ôm chầm lấy Boom, mặt mừng rỡ. "Anh bé làm được rồi!"

Cảnh đi dạo và trò chuyện:

Kết thúc buổi chơi lễ hội, cả hai cùng đi dạo dưới ánh đèn đường ấm áp, không khí xuân tràn ngập, từng làn gió nhẹ lướt qua, làm cho bầu không khí càng thêm thơ mộng. Dù không có lời tỏ tình nào, nhưng sự gần gũi giữa họ đã thay cho tất cả.

"Ngày hôm nay vui thật đấy," Boom nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại chứa đầy cảm xúc.

Smart nhìn Boom, nụ cười của cậu ấy vẫn luôn tươi rói, dù không nói ra nhưng mọi thứ đều đã rõ ràng. "Vì có cậu bên cạnh, mọi thứ đều vui mà."

Boom hơi ngập ngừng nhưng rồi lại bật cười, không biết nói gì nữa. Chỉ biết rằng, dù không cần nói lời yêu thương, sự hiện diện của Smart khiến anh cảm thấy ấm áp và đầy đủ hơn bao giờ hết.

Ngày lễ hội mùa xuân kết thúc trong không khí ấm áp và đầy tiếng cười, Smart và Boom rời khỏi khu vực trò chơi, tay trong tay, từng bước đi trong không gian lấp lánh ánh đèn. Họ không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng trao cho nhau những ánh mắt ngọt ngào, cảm giác như thế giới này chỉ có hai người họ. Mọi thứ từ đầu đến cuối chỉ như một chuỗi những khoảnh khắc đáng nhớ.

Khi đi qua một khu vườn nhỏ, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, chiếu trên gương mặt của Smart và Boom. Từng bước đi của họ như chậm lại trong không khí thanh tịnh. Cả hai dừng lại gần một chiếc ghế đá, và Smart đột ngột quay sang nhìn Boom với ánh mắt trầm tư.

"Anh này?" Smart cất tiếng, giọng nhẹ nhàng, nhưng có một chút gì đó bí ẩn trong đó.

Boom quay sang, ánh mắt nhìn Smart đầy tò mò nhưng cũng có chút lo lắng: "Sao vậy?"

Smart cười khẽ, đôi mắt sáng lên, như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó quan trọng. "Anh có bao giờ suy nghĩ rằng 'màu sắc của mình' là gì không?"

Boom nhướn mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. "Không biết... Cậu nghĩ tôi màu gì?"

Smart mỉm cười, ánh mắt đượm buồn và ấm áp. "Em nghĩ anh là màu cam hồng, có chút nhạt nhoà."

Lúc này, Boom bất ngờ cáu lên, má anh đỏ lên vì tức giận, nhưng lại không giấu được sự xấu hổ. Anh hét lên: "Nếu vậy thì đừng có mà thích tôi! Sớ!" Anh quay đi, ngại ngùng, không dám nhìn vào mắt Smart.

Smart nhìn theo Boom, đôi môi mỉm cười, không một chút giận dữ, chỉ thấy vẻ đáng yêu và ngây ngô trong cậu. Anh nghiêng đầu, rồi bất ngờ bật cười khẽ.

"Em chỉ muốn nói là... hãy để em là người tô màu cho cuộc đời anh."

Boom ngừng lại, trái tim như lỡ nhịp, đôi tai anh đỏ lên vì xấu hổ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, dù câu nói của Smart rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự chân thành khiến anh không thể làm ngơ.

Anh đứng đó một lúc, không nói gì, chỉ cảm nhận được cái ấm áp trong giọng nói của Smart. Lời nói ấy như một lời hứa, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ mạnh mẽ để làm trái tim Boom loạn nhịp. Anh nhìn Smart, mắt hơi cụp xuống, không biết phải đáp lại sao.

"Em... em đừng nói như vậy." Boom thì thầm, đôi tay anh không ngừng siết chặt lại, nhưng cảm giác ấm áp mà Smart mang lại lại làm anh muốn bật khóc.

Smart nhìn Boom, ánh mắt không hề rời khỏi cậu, sự dịu dàng và quan tâm trong đôi mắt ấy khiến Boom cảm thấy có chút yếu đuối. Anh chỉ biết đứng im, không thể phản bác, và cũng không muốn từ chối lời hứa ấy.

"Anh sẽ để em làm vậy, nếu em muốn." Boom khẽ nói, giọng nhẹ nhàng như lời thừa nhận.

Smart nở một nụ cười mãn nguyện, bước lại gần, tay vươn ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Boom. Hai người đứng đó, tay trong tay, như thể cả thế giới này chẳng còn gì ngoài hai họ. Và giữa không gian tĩnh lặng của đêm xuân, những cảm xúc dường như đã được thổ lộ hết qua những ánh mắt và nụ cười ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me