Smartboom Chung Ta Cung Yeu Nhung Khong Phai Cung Nhau
Boom bước ra từ quán cà phê sau một ca làm việc dài, lưng anh mỏi nhừ và đầu óc quay cuồng vì những lo toan. Cuộc sống của anh luôn như thế—chỉ có học và làm, không có thời gian cho những điều vui vẻ. Mỗi ngày đều giống như một chuỗi dài những nhiệm vụ phải hoàn thành, không có điểm dừng. Cảm giác mệt mỏi đã bủa vây lấy anh suốt cả ngày, và giờ đây, chỉ muốn trở về ký túc xá, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật sâu.Nhưng cuộc đời vốn chẳng dễ dàng như anh nghĩ. Khi anh phóng chiếc xe điện qua một con đường quen thuộc, chẳng may lại gặp phải chiếc Ferrari đỗ bên đường. Mọi thứ xảy ra quá nhanh—một cú tông mạnh khiến Boom không kịp phản ứng, chiếc xe của anh lao vào thân xe sang trọng kia, tạo ra một âm thanh chói tai. Mắt Boom mở to, thở hổn hển. Không có thời gian để suy nghĩ, anh vội vã nhặt lấy cuốn sách rơi xuống, và trong phút giây hoảng loạn, chỉ kịp để lại mảnh giấy với dòng chữ: "Xin lỗi vì sự cố. Liên lạc qua số này: [số điện thoại]." Rồi anh bỏ đi, không một lần ngoái lại.Trên đường về ký túc xá, Boom chỉ mong sao mọi chuyện sẽ qua nhanh. Nhưng thật không may, khi anh vừa bước vào phòng, một người bạn cùng phòng hớn hở chạy đến. "Mày không biết chuyện gì đang hot trên confession hả? Mấy ngày nay, ai cũng đang bàn tán về chuyện chiếc Ferrari bị tông và mảnh giấy này đính kèm." Thằng bạn vừa nói, vừa đưa điện thoại cho anh xem.Boom nhìn vào màn hình điện thoại, và ngay lập tức, cảm giác như đất dưới chân anh sụp xuống. Đúng là mảnh giấy anh đã để lại, và tiêu đề bài đăng trên confession là: "Ai đã tông phải chiếc Ferrari của tôi ? Liên lạc với tôi liền ngay đi!" Mặt anh trắng bệch, không dám tin vào mắt mình. Đã bao nhiêu lần nghe nói về "đại ca trường" ấy rồi, và bây giờ... anh chính là kẻ đang bị lôi ra ánh sáng.Cả người Boom căng cứng, mồ hôi lạnh toát ra. Anh không thể đứng yên, lòng vòng trong phòng, cảm giác như mọi thứ sắp sụp đổ. Cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắn tin cho cái người ở trên cofession ấy.Lấy điện thoại ra, tay anh run rẩy không ngừng. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, nhập từng chữ một cách cẩn thận, thận trọng, dường như sợ rằng một từ sai sẽ làm tình huống tồi tệ thêm."Xin lỗi về chuyện đó. Mình không cố ý, mong cậu thông cảm. Liên lạc với mình qua trang này nhé."Boom nhấn gửi, cảm giác sợ hãi và căng thẳng dâng lên trong anh. Anh không thể tưởng tượng nổi tên đại ca ấy sẽ phản ứng thế nào khi nhận được tin nhắn này. Cậu ta là người bình thường, nhưng sao lại có thể sở hữu một chiếc Ferrari như vậy? Liệu chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến anh? Chỉ có một điều anh biết chắc: lần này, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như anh nghĩ.Một lúc sau, điện thoại của Boom rung lên, và anh thấy một tin nhắn mới từ một tài khoản lạ. Cảm giác căng thẳng tăng vọt khi anh mở tin nhắn."Mai chiều gặp tôi ở sân bóng rổ của trường."Boom không thể hiểu nổi, cậu ta là ai? Tại sao lại yêu cầu gặp mặt như thế? Nhưng một điều rõ ràng là anh không thể từ chối. Tình huống này sẽ không đơn giản như anh tưởng, và một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy anh.Boom nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn bàn ở góc phòng chiếu lên khuôn mặt anh, nhưng không đủ để làm dịu bớt cơn lo âu đang cuộn trào trong lòng. Mặc dù cơ thể anh đã mệt mỏi vì cả một ngày dài, đầu óc lại không ngừng quay cuồng. Câu hỏi duy nhất trong đầu anh lúc này là:" Mình phải làm sao đây... chiếc xe đó chắc bán thận cũng không đủ để cho cái kính nữa."Boom ngồi thừ người trên giường, mắt nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, nhưng không nhìn thấy gì cả. Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, càng khiến anh cảm thấy vô cùng bối rối và bất an. Cả một ngày dài đã qua, nhưng nỗi lo lắng về chiếc Ferrari vẫn đeo bám anh như một bóng ma.Cảm giác khó chịu bủa vây lấy anh, từng cơn lo âu như thấm vào xương tủy. Tại sao lại là chiếc Ferrari? Tại sao lại là anh? Anh có thể bị đuổi học, hoặc thậm chí bị kiện, biết đâu lại phải đền bù một khoản tiền khổng lồ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là anh cảm thấy mình sẽ không bao giờ thoát ra được."Thật là tồi tệ..." Boom thì thầm với chính mình, rồi cầm điện thoại lên, mở lại tin nhắn của người lạ kia. "Mai chiều gặp tôi ở sân bóng rổ của trường."Anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào dòng tin ấy, không hiểu sao lại có cảm giác lạnh sống lưng. Anh không dám chắc người này là ai, nhưng từ cách cậu ta yêu cầu gặp mặt có vẻ như không đơn giản. Liệu đây có phải là trò đùa của ai đó? Hoặc là một lời cảnh cáo?Boom lại quay sang nhìn cái điện thoại của mình một lần nữa, bàn tay run rẩy, không biết có nên nhắn lại hay không. Nếu gặp người này, liệu mọi chuyện sẽ được giải quyết hay chỉ càng làm tình hình thêm rối ren?Cuối cùng, không thể nằm yên thêm nữa, anh quyết định đứng dậy. Cả căn phòng giờ chỉ còn lại bóng tối mờ mờ, ánh đèn từ ngoài hắt vào qua cửa sổ tạo nên một không gian mờ ảo. Anh ra ban công, thở dài, cảm giác như không khí đêm cũng không thể làm anh dịu đi được. Chỉ có một cách duy nhất, phải đối diện với chuyện này. Cậu ta muốn gặp mặt? Thì gặp thôi. Nhưng gặp để làm gì? Câu hỏi này cứ xoáy trong đầu anh như một cái vòi bạch tuộc không có lời giải đáp."Liệu mình có thể trốn tránh mãi được không?" Anh tự hỏi một lần nữa, mắt nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao vẫn nhấp nháy như vô số câu hỏi không lời.Không thể phủ nhận, chuyện giữa anh và Smart ngày càng trở nên rắc rối. Dù anh có muốn thừa nhận hay không, thì sự xuất hiện của cậu ta trong cuộc đời anh đã thay đổi mọi thứ. Boom vẫn còn nhớ ánh mắt của Boom hôm đó, khi cậu ta nhìn anh với sự tò mò, sự quan tâm, hay thậm chí là... thích thú?"Chắc không phải đâu." Boom tự nhủ, nhưng lòng lại chẳng thể nào thuyết phục nổi chính mình. Mọi chuyện cứ như một trò đùa xung quanh anh, một trò đùa mà anh không thể thoát ra được.Một lúc sau, điện thoại của anh rung lên một lần nữa, và lần này, đó là một tin nhắn từ người bạn cùng phòng, kèm theo một liên kết đến confession mới nhất trong trường. Boom cảm thấy không thể ngồi yên thêm nữa. Cảm giác lo lắng bao trùm lấy anh, không thể nào gạt bỏ được.Anh mở liên kết, và tiêu đề bài đăng khiến anh gần như nghẹt thở: "Đại ca trường đang tìm người tông vào Ferrari của anh ta! Liên lạc ngay nếu bạn là người này." Dưới bài đăng là hình ảnh mảnh giấy anh đã để lại, kèm theo số điện thoại. Những bình luận phía dưới không ngừng cập nhật, những lời bàn tán cứ như những mũi tên bắn thẳng vào trái tim anh.Tim Boom đập loạn nhịp. Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Anh không thể trốn tránh nữa. Phải đối mặt thôi, dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.Anh đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi dài. "Ngày mai sẽ là một ngày dài." Câu nói ấy vang vọng trong tâm trí anh, và anh không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi đến chiều mai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me