Smartboom Chung Ta Cung Yeu Nhung Khong Phai Cung Nhau
Trên con đường quen thuộc dẫn đến trường, ánh nắng sớm chiếu xuyên qua tán cây, rơi lốm đốm trên vạt áo đồng phục của hai chàng trai. Smart và Boom sóng bước bên nhau, tay đan tay như thể chuyện đó là điều hiển nhiên nhất trên đời."Em thề, hôm qua lúc Kuro nằm ngửa phơi bụng, em tưởng nó là cái bánh mochi mèo đấy," Smart phấn khích kể, tay còn rướn rướn diễn tả hình dáng tròn vo của bé mèo. "Cái bụng trắng trắng mềm mềm... huhu, cưng xỉuu."Boom bĩu môi nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ dịu dàng:
"Tròn là tại ai? Ai ngày nào cũng lén lút cho ăn thêm pate, cá khô, lại còn bánh quy mèo nữa?"Smart nhún vai không hề tỏ ra ăn năn, còn nhe răng cười toe:
"Chứ anh nhìn nó meo meo rồi dụi dụi vô em, em không đút là lỗi của ai?"Boom nghiêng đầu nhìn Smart, giọng vừa bất lực vừa buồn cười:
"Của đồ ngốc như cậu đó."Smart xáp lại gần hơn, vai cọ vai, cười gian:
"Dạaa, nhưng là đồ ngốc thương mèo, thương cả anh bé nữa nha."Boom khẽ hắng giọng, quay mặt sang hướng khác để giấu nụ cười đang lén trốn trên môi.
Tay hai người vẫn nắm chặt không buông, giữa một buổi sáng nhẹ nhàng, bình yên và tràn đầy tiếng cười.Họ đâu cần những điều to lớn, chỉ cần có nhau, có Kuro, và những câu chuyện mèo mập đáng yêu mỗi ngày là đủ.Tiếng động lạ từ con hẻm tối bên đường như xé toạc bầu không khí bình yên buổi sáng. Tiếng đánh đấm, tiếng giày va vào vách tường, tiếng la khẽ bị bóp nghẹt khiến cả Boom và Smart cùng dừng lại.Boom chỉ cần một giây liếc mắt xác nhận phương hướng, không chần chừ đã buông tay Smart và lao vào con hẻm như phản xạ.
"Boom!" – Smart giật mình, hoảng hốt gọi theo rồi cũng vội vàng chạy sau.Bên trong con hẻm chật hẹp, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi rõ khung cảnh hỗn loạn: một cậu học sinh tóc trắng lòa xòa, kính gãy lệch, máu chảy từ khóe miệng, nằm bẹp trên nền xi măng dơ bẩn. Đôi mắt xanh biếc hoảng loạn ngước nhìn về phía Boom, yếu ớt như ánh sáng cuối cùng giữa đêm đen.Không cần hỏi lý do, không cần phân tích.
Boom—với bản năng nóng nảy và trái tim chính nghĩa—lao đến như một cơn gió. Một cú đá thẳng vào tên bắt nạt đang nắm tóc cậu bé khiến hắn ngã dúi dụi vào tường.
"Đụ má, thằng này từ đâu ra?!" – một tên hét lên."Làm anh hùng hả mày?" – cả đám còn lại nhao nhao chuẩn bị xông vào Boom.Nhưng rồi, như thể không khí chợt đông đặc lại.
Một luồng sát khí lạnh sống lưng tỏa ra từ phía sau.Ánh mắt vàng óng của Smart lóe lên trong bóng tối như mắt thú hoang bị chọc giận. Khuôn mặt cậu tuy cười, nhưng nụ cười ấy khiến người ta không rét mà run. Tay nhẹ nhàng đẩy kính, Smart bước tới, từng bước, chậm rãi như mèo vờn chuột."Tụi mày... muốn đánh ai cơ?"
Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại làm cả đám kia rợn gáy.Tên to con nhất khựng lại giữa chừng, rồi thốt lên:
"Đ-Đó là Smart... cái thằng điên tóc vàng...!"Một cú lườm nữa từ cậu, cả đám kia hoảng hốt như được ban phát cơ hội sống, lập tức vác dép mà chạy.Khung cảnh trở nên yên tĩnh trở lại. Boom quỳ xuống bên cậu tóc trắng, nhẹ giọng hỏi:
"Em ổn chứ?"
Smart thì đứng bên cạnh, tay đút túi quần, liếc cậu nhóc một cái rồi quay sang Boom nói nhỏ:
"Anh bé nhà em đúng kiểu cục súc mà dễ thương ghê..."Boom ngẩng lên liếc Smart, gằn giọng:
"Còn cậu là thằng điên."Smart nháy mắt:
"Đúng vậy, điên vì anh đó~"Boom ngồi bệt xuống đất, thở dốc. Còn Smart thì móc khăn tay lau máu cho cậu nhóc tóc trắng, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Em nói rồi, người nào bắt nạt người yếu hơn trước mặt em là chết chắc."Boom vẫn còn đang thở dốc, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bỗng—phịch!Cậu bé tóc trắng vừa mới được cứu bất ngờ nhào tới ôm chặt lấy Boom, gương mặt lem luốc dúi vào ngực áo anh mà bật khóc nức nở.
"Huhu... cảm ơn anh... hu hu... em tưởng em tiêu đời rồi...!"Boom đơ người như tượng.
Smart thì... khỏi nói cũng biết.
Mặt cậu chuyển từ "thánh thiện cứu người" sang "ác quỷ vùng lên" chỉ trong 0.2 giây."Ờm... này... em..." – Boom lúng túng định gỡ tay cậu bé ra, nhưng cậu ấy ôm chặt quá như thể Boom là cái phao duy nhất trên đời.Smart đứng bên, mắt giật giật, lặng lẽ bước tới, đưa tay... cố kéo cậu bé ra như kéo miếng băng keo dán lông.
Kéo...
Kéo...
Kéo...
Kéo tới tụt mood."Gỡ không ra nè..." – Smart rít qua kẽ răng, ánh mắt như muốn thiêu rụi cả vũ trụ.
"Cái này là người hay kẹo dính vậy trời?!"Boom bắt đầu toát mồ hôi. Còn cậu bé tóc trắng vẫn bám dính lấy anh, mắt long lanh, mũi sụt sịt, còn chêm thêm câu:
"Anh... ấm quá..."Cạch.
Đó là tiếng sụp đổ kiên nhẫn cuối cùng của Smart.Smart đứng thẳng lên, phủi tay, nở nụ cười đầy tử khí rồi cúi đầu xuống gần cậu nhóc tóc trắng, giọng trầm đục như từ cõi âm vọng lên:"Này em trai... nếu em không buông Boom ra..."
"...thì anh sẽ xé em làm hai rồi dán lên bìa sổ tay học sinh để làm gương, em hiểu không?"Cậu bé tóc trắng toàn thân đông cứng, dính cứng như keo giờ lại... run rẩy lùi ra sau, nước mắt chưa khô đã muốn khóc thêm tập hai.Boom thì lắc đầu thở dài:
"Cậu làm gì dữ vậy?! Cậu nhỏ có làm gì đâu..."Smart khoanh tay, hừ lạnh:
"Dám ôm anh bé nhà em là không được. Lý do là vậy."Boom gằn giọng:
"Nhà em hồi nào?!"Smart cười gian, ngón tay chỉ vào trái tim mình:
"Ngay đây này. Cư trú bất hợp pháp mấy tháng rồi mà chưa chịu đăng ký hộ khẩu."Cậu bé tóc trắng lau nước mắt, giọng vẫn còn run run:
"Em tên là Eliott... Em học lớp dưới... Em bị tụi đó trấn đồ suốt mấy tuần nay rồi. Em nói với giáo viên nhưng không ai tin, còn mấy học sinh khác thì giả vờ không thấy... Em sợ lắm..."Boom nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Eliott, vuốt mái tóc rối bời vì hoảng loạn:
"Không sao rồi. Giờ có tụi anh ở đây, em không cần sợ nữa."
Giọng anh dịu dàng lạ thường, ánh mắt đầy quan tâm khiến Eliott lại đỏ mắt như muốn khóc tiếp lần nữa.Smart đứng sau lưng Boom, nhìn cảnh đó mà...
...bùng nổ.
Không còn gì ngoài tiếng gầm gừ như chó giữ xương:
"Grrrr..."Cậu gồng tay ôm chặt eo Boom, đầu dụi dụi lên vai anh như đang đánh dấu lãnh thổ.
Boom quay sang: "Cậu làm gì đấy?"Smart trợn mắt:
"Em đang... bảo vệ tài sản cá nhân!"Eliott nhướng mày: "Tài sản gì ạ?"Smart nghiến răng:
"Là cái người anh đang dụi đầu vào đó đấy, nhóc!"Boom tặc lưỡi, gõ vào đầu Smart một cái cốc!:
"Cậu không thấy em ấy đang sợ à? Ghen ghen cái gì. Lớn rồi không biết xấu hổ hả?"Smart ôm đầu, bĩu môi:
"Nhưng em thấy anh dịu dàng với người khác là em... dị ứng đó!"Boom thở dài nhưng khóe môi lại cong cong.
Còn Eliott thì nhỏ giọng lí nhí:
"Em xin lỗi... Em không cố ý làm phiền anh chị..."Anh chị?!
Smart trợn mắt:
"Ai chị?!"Boom cười hả hê:
"Ờ, chị Smart dịu dàng mà~"
Smart lúc này: auto shut down system.Smart đang đứng đó với biểu cảm "tôi là ai, đây là đâu" thì bỗng Eliott lí nhí lên tiếng:"Ưm... à chị ơi, trên đầu chị có... cái gì đó kì lắm ạ..."Boom ngơ ngác nhìn theo hướng tay của Eliott—và rồi...
Bùm!
Một cú đại bùng nổ dopamine vào não anh khi nhìn thấy trên đầu Smart từ khi nào đã đội nguyên một bộ tóc giả dài xoăn lọn y như công chúa Disney."Pfftt—AHAHAHAHA!!!"
Boom cười tới mức lăn lóc giữa hẻm, gập bụng, tay chỉ vào Smart như thể vừa nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật lỗi thời kỳ Baroque.Smart đứng đơ người, chưa kịp hiểu chuyện gì.
"Cái gì cơ...?"
Cậu đưa tay sờ lên đầu—và cảm nhận được... tóc dài.
Tóc... mềm.
Tóc... xoăn.
Tóc... hồng pastel??Một giây sau—
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"Smart hét lên như gặp ma, vung tay vứt bộ tóc giả đi như thể nó đang cháy.
"Cái này là ở đâu raaaa?!"Eliott vẫn lí nhí:
"Chắc... là của mấy đứa hay cosplay trong trường ấy ạ. Em thấy nó rớt ở góc tường từ nãy..."Boom vẫn đang ôm bụng cười rũ rượi:
"Chị Smart à, chị còn giấu nghề dữ ha~ tóc xoăn hồng hợp lắm đó!"Smart đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức tối:
"Anh mà còn gọi em là chị nữa là em khóa môi anh tại chỗ cho xem!"Boom đang cười bỗng...
"Ơ..."
Mặt anh chuyển màu đỏ như cà chua chín, còn Eliott thì há hốc nhìn hai người lớn kỳ quái này như thể đang xem phim lạ trên kênh 18+.Cuối cùng, Boom vừa kéo Smart vừa lầm bầm:
"Đi về mau! Để tui còn dạy lại cho cậu cái cách... đừng có hù người ta kiểu đó nữa!"
Smart: "Ủa, em hù lúc nào?!"Eliott phía sau ngây thơ chớp mắt:
"Anh chị... dễ thương ghê luôn á."
Smart: "Là anh với anh!!"Boom: "Im."
"Tròn là tại ai? Ai ngày nào cũng lén lút cho ăn thêm pate, cá khô, lại còn bánh quy mèo nữa?"Smart nhún vai không hề tỏ ra ăn năn, còn nhe răng cười toe:
"Chứ anh nhìn nó meo meo rồi dụi dụi vô em, em không đút là lỗi của ai?"Boom nghiêng đầu nhìn Smart, giọng vừa bất lực vừa buồn cười:
"Của đồ ngốc như cậu đó."Smart xáp lại gần hơn, vai cọ vai, cười gian:
"Dạaa, nhưng là đồ ngốc thương mèo, thương cả anh bé nữa nha."Boom khẽ hắng giọng, quay mặt sang hướng khác để giấu nụ cười đang lén trốn trên môi.
Tay hai người vẫn nắm chặt không buông, giữa một buổi sáng nhẹ nhàng, bình yên và tràn đầy tiếng cười.Họ đâu cần những điều to lớn, chỉ cần có nhau, có Kuro, và những câu chuyện mèo mập đáng yêu mỗi ngày là đủ.Tiếng động lạ từ con hẻm tối bên đường như xé toạc bầu không khí bình yên buổi sáng. Tiếng đánh đấm, tiếng giày va vào vách tường, tiếng la khẽ bị bóp nghẹt khiến cả Boom và Smart cùng dừng lại.Boom chỉ cần một giây liếc mắt xác nhận phương hướng, không chần chừ đã buông tay Smart và lao vào con hẻm như phản xạ.
"Boom!" – Smart giật mình, hoảng hốt gọi theo rồi cũng vội vàng chạy sau.Bên trong con hẻm chật hẹp, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi rõ khung cảnh hỗn loạn: một cậu học sinh tóc trắng lòa xòa, kính gãy lệch, máu chảy từ khóe miệng, nằm bẹp trên nền xi măng dơ bẩn. Đôi mắt xanh biếc hoảng loạn ngước nhìn về phía Boom, yếu ớt như ánh sáng cuối cùng giữa đêm đen.Không cần hỏi lý do, không cần phân tích.
Boom—với bản năng nóng nảy và trái tim chính nghĩa—lao đến như một cơn gió. Một cú đá thẳng vào tên bắt nạt đang nắm tóc cậu bé khiến hắn ngã dúi dụi vào tường.
"Đụ má, thằng này từ đâu ra?!" – một tên hét lên."Làm anh hùng hả mày?" – cả đám còn lại nhao nhao chuẩn bị xông vào Boom.Nhưng rồi, như thể không khí chợt đông đặc lại.
Một luồng sát khí lạnh sống lưng tỏa ra từ phía sau.Ánh mắt vàng óng của Smart lóe lên trong bóng tối như mắt thú hoang bị chọc giận. Khuôn mặt cậu tuy cười, nhưng nụ cười ấy khiến người ta không rét mà run. Tay nhẹ nhàng đẩy kính, Smart bước tới, từng bước, chậm rãi như mèo vờn chuột."Tụi mày... muốn đánh ai cơ?"
Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại làm cả đám kia rợn gáy.Tên to con nhất khựng lại giữa chừng, rồi thốt lên:
"Đ-Đó là Smart... cái thằng điên tóc vàng...!"Một cú lườm nữa từ cậu, cả đám kia hoảng hốt như được ban phát cơ hội sống, lập tức vác dép mà chạy.Khung cảnh trở nên yên tĩnh trở lại. Boom quỳ xuống bên cậu tóc trắng, nhẹ giọng hỏi:
"Em ổn chứ?"
Smart thì đứng bên cạnh, tay đút túi quần, liếc cậu nhóc một cái rồi quay sang Boom nói nhỏ:
"Anh bé nhà em đúng kiểu cục súc mà dễ thương ghê..."Boom ngẩng lên liếc Smart, gằn giọng:
"Còn cậu là thằng điên."Smart nháy mắt:
"Đúng vậy, điên vì anh đó~"Boom ngồi bệt xuống đất, thở dốc. Còn Smart thì móc khăn tay lau máu cho cậu nhóc tóc trắng, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Em nói rồi, người nào bắt nạt người yếu hơn trước mặt em là chết chắc."Boom vẫn còn đang thở dốc, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bỗng—phịch!Cậu bé tóc trắng vừa mới được cứu bất ngờ nhào tới ôm chặt lấy Boom, gương mặt lem luốc dúi vào ngực áo anh mà bật khóc nức nở.
"Huhu... cảm ơn anh... hu hu... em tưởng em tiêu đời rồi...!"Boom đơ người như tượng.
Smart thì... khỏi nói cũng biết.
Mặt cậu chuyển từ "thánh thiện cứu người" sang "ác quỷ vùng lên" chỉ trong 0.2 giây."Ờm... này... em..." – Boom lúng túng định gỡ tay cậu bé ra, nhưng cậu ấy ôm chặt quá như thể Boom là cái phao duy nhất trên đời.Smart đứng bên, mắt giật giật, lặng lẽ bước tới, đưa tay... cố kéo cậu bé ra như kéo miếng băng keo dán lông.
Kéo...
Kéo...
Kéo...
Kéo tới tụt mood."Gỡ không ra nè..." – Smart rít qua kẽ răng, ánh mắt như muốn thiêu rụi cả vũ trụ.
"Cái này là người hay kẹo dính vậy trời?!"Boom bắt đầu toát mồ hôi. Còn cậu bé tóc trắng vẫn bám dính lấy anh, mắt long lanh, mũi sụt sịt, còn chêm thêm câu:
"Anh... ấm quá..."Cạch.
Đó là tiếng sụp đổ kiên nhẫn cuối cùng của Smart.Smart đứng thẳng lên, phủi tay, nở nụ cười đầy tử khí rồi cúi đầu xuống gần cậu nhóc tóc trắng, giọng trầm đục như từ cõi âm vọng lên:"Này em trai... nếu em không buông Boom ra..."
"...thì anh sẽ xé em làm hai rồi dán lên bìa sổ tay học sinh để làm gương, em hiểu không?"Cậu bé tóc trắng toàn thân đông cứng, dính cứng như keo giờ lại... run rẩy lùi ra sau, nước mắt chưa khô đã muốn khóc thêm tập hai.Boom thì lắc đầu thở dài:
"Cậu làm gì dữ vậy?! Cậu nhỏ có làm gì đâu..."Smart khoanh tay, hừ lạnh:
"Dám ôm anh bé nhà em là không được. Lý do là vậy."Boom gằn giọng:
"Nhà em hồi nào?!"Smart cười gian, ngón tay chỉ vào trái tim mình:
"Ngay đây này. Cư trú bất hợp pháp mấy tháng rồi mà chưa chịu đăng ký hộ khẩu."Cậu bé tóc trắng lau nước mắt, giọng vẫn còn run run:
"Em tên là Eliott... Em học lớp dưới... Em bị tụi đó trấn đồ suốt mấy tuần nay rồi. Em nói với giáo viên nhưng không ai tin, còn mấy học sinh khác thì giả vờ không thấy... Em sợ lắm..."Boom nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Eliott, vuốt mái tóc rối bời vì hoảng loạn:
"Không sao rồi. Giờ có tụi anh ở đây, em không cần sợ nữa."
Giọng anh dịu dàng lạ thường, ánh mắt đầy quan tâm khiến Eliott lại đỏ mắt như muốn khóc tiếp lần nữa.Smart đứng sau lưng Boom, nhìn cảnh đó mà...
...bùng nổ.
Không còn gì ngoài tiếng gầm gừ như chó giữ xương:
"Grrrr..."Cậu gồng tay ôm chặt eo Boom, đầu dụi dụi lên vai anh như đang đánh dấu lãnh thổ.
Boom quay sang: "Cậu làm gì đấy?"Smart trợn mắt:
"Em đang... bảo vệ tài sản cá nhân!"Eliott nhướng mày: "Tài sản gì ạ?"Smart nghiến răng:
"Là cái người anh đang dụi đầu vào đó đấy, nhóc!"Boom tặc lưỡi, gõ vào đầu Smart một cái cốc!:
"Cậu không thấy em ấy đang sợ à? Ghen ghen cái gì. Lớn rồi không biết xấu hổ hả?"Smart ôm đầu, bĩu môi:
"Nhưng em thấy anh dịu dàng với người khác là em... dị ứng đó!"Boom thở dài nhưng khóe môi lại cong cong.
Còn Eliott thì nhỏ giọng lí nhí:
"Em xin lỗi... Em không cố ý làm phiền anh chị..."Anh chị?!
Smart trợn mắt:
"Ai chị?!"Boom cười hả hê:
"Ờ, chị Smart dịu dàng mà~"
Smart lúc này: auto shut down system.Smart đang đứng đó với biểu cảm "tôi là ai, đây là đâu" thì bỗng Eliott lí nhí lên tiếng:"Ưm... à chị ơi, trên đầu chị có... cái gì đó kì lắm ạ..."Boom ngơ ngác nhìn theo hướng tay của Eliott—và rồi...
Bùm!
Một cú đại bùng nổ dopamine vào não anh khi nhìn thấy trên đầu Smart từ khi nào đã đội nguyên một bộ tóc giả dài xoăn lọn y như công chúa Disney."Pfftt—AHAHAHAHA!!!"
Boom cười tới mức lăn lóc giữa hẻm, gập bụng, tay chỉ vào Smart như thể vừa nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật lỗi thời kỳ Baroque.Smart đứng đơ người, chưa kịp hiểu chuyện gì.
"Cái gì cơ...?"
Cậu đưa tay sờ lên đầu—và cảm nhận được... tóc dài.
Tóc... mềm.
Tóc... xoăn.
Tóc... hồng pastel??Một giây sau—
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"Smart hét lên như gặp ma, vung tay vứt bộ tóc giả đi như thể nó đang cháy.
"Cái này là ở đâu raaaa?!"Eliott vẫn lí nhí:
"Chắc... là của mấy đứa hay cosplay trong trường ấy ạ. Em thấy nó rớt ở góc tường từ nãy..."Boom vẫn đang ôm bụng cười rũ rượi:
"Chị Smart à, chị còn giấu nghề dữ ha~ tóc xoăn hồng hợp lắm đó!"Smart đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức tối:
"Anh mà còn gọi em là chị nữa là em khóa môi anh tại chỗ cho xem!"Boom đang cười bỗng...
"Ơ..."
Mặt anh chuyển màu đỏ như cà chua chín, còn Eliott thì há hốc nhìn hai người lớn kỳ quái này như thể đang xem phim lạ trên kênh 18+.Cuối cùng, Boom vừa kéo Smart vừa lầm bầm:
"Đi về mau! Để tui còn dạy lại cho cậu cái cách... đừng có hù người ta kiểu đó nữa!"
Smart: "Ủa, em hù lúc nào?!"Eliott phía sau ngây thơ chớp mắt:
"Anh chị... dễ thương ghê luôn á."
Smart: "Là anh với anh!!"Boom: "Im."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me