Smartboom Chung Ta Cung Yeu Nhung Khong Phai Cung Nhau
Sáng hôm sau – 6:17 AMÁnh nắng nhàn nhạt xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi vào khoảng trống lạnh ngắt nơi Boom từng gọi là "nhà". Anh đứng trước cánh cửa quen thuộc, tay run rẩy đặt lên tay nắm. Tâm trí còn lộn xộn, tim vẫn còn quặn thắt bởi nỗi mất mát từ đêm qua, nhưng... điều anh sợ nhất lúc này không phải là nỗi đau, mà là sự im lặng."Smart... em ơi, mở cửa đi..."Không một tiếng đáp lại.Boom đẩy cửa bước vào—và ngay khoảnh khắc ấy, trái tim anh rơi thẳng xuống đáy.Căn nhà... vắng lặng đến rợn người.Tất cả mọi thứ quen thuộc bỗng biến mất. Chiếc cốc Smart hay dùng để uống sữa buổi sáng không còn trên bàn. Cuốn sổ tay mà Smart luôn mang theo để ghi chú, những cây bút màu bị gặm đầu, chồng sách để lộn xộn bên ghế sofa, cả chiếc áo khoác mà anh vẫn hay vứt đại mỗi lần về muộn—không còn gì cả.Căn nhà như thể chưa từng có ai tên Smart bước vào sống cùng anh."KHÔNG..." Boom gần như hét lên, giọng vỡ tan vì hoảng loạn. Anh lao vào phòng ngủ.Trống không.Tủ đồ rỗng.Không có một mảnh áo, một sợi tóc nào còn lại. Giường vẫn phẳng phiu, gối vẫn ngay ngắn như chưa từng được ai nằm qua.Boom gần như phát điên, anh lục tung từng ngăn kéo, lật tung từng tấm chăn, gọi tên Smart không ngừng:"Smart ơi! Em đừng giỡn kiểu này... Anh xin em đấy!""EM ƠI!!"Nhưng chỉ có tiếng vang lạnh lẽo từ những bức tường trống trơn đáp lại. Anh chạy ra phòng khách—nơi cuối cùng anh còn chút hy vọng—chỉ để thấy chiếc ổ mèo trống rỗng nằm lặng lẽ nơi góc nhà.Kuro... cũng không còn.Boom khuỵu gối xuống sàn, hai tay níu lấy ngực trái như thể muốn giữ lại trái tim đang rơi vỡ từng mảnh."Không... không thể nào..." Anh thở dốc, nước mắt một lần nữa trào ra, nóng bỏng và đắng nghét.Căn nhà từng rộn ràng tiếng cười, từng là mái ấm nhỏ của hai người và một con mèo, giờ đây chỉ còn là bức tranh xám xịt không tiếng người.Smart đã đi rồi.Đi không lời từ biệt.Không một lời nhắn.Không để lại gì... ngoài khoảng trống trong tim Boom và sự tiếc nuối không lời mà anh biết sẽ theo mình đến suốt quãng đời còn lại.Anh đến quá muộn.Và lần này, là thật sự mất em.Boom run rẩy lấy điện thoại ra, tay lướt vội qua danh bạ, tìm đến cái tên quen thuộc—"Smart bé" với icon hình trái tim mà anh từng lưu một cách ngốc nghếch.Anh bấm gọi."Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau—"Bíp.Anh thử lại. Một lần nữa.Lần này không còn giọng tổng đài. Màn hình hiển thị lạnh lùng một dòng chữ:"Cuộc gọi bị từ chối."Tim Boom như ngừng đập.Anh bấm mở tin nhắn, tim vẫn cầu mong một điều kỳ diệu. Nhưng ở đầu khung chat lại hiện lên một dòng khác còn đau hơn cả ngàn nhát dao:"Bạn không thể gửi tin nhắn cho người này."Smart... đã chặn anh.Boom chết lặng.Anh không thở nổi nữa. Cả cơ thể như bị nhấn chìm trong một cơn lũ cảm xúc mà không gì cứu vớt được.Không... không thể nào... Em không thể nào làm vậy với anh...Anh nắm chặt điện thoại, đứng giữa căn nhà lạnh lẽo ấy như một cái bóng cô độc, rồi bất ngờ bật dậy—chạy.Không biết mình đang chạy đi đâu, không biết mình đang tìm gì. Anh chỉ biết là phải tìm em. Dù phải lật tung cả thành phố này, anh vẫn sẽ tìm. Dù em có hận anh đến mức nào... anh vẫn không muốn mất em như thế này.Cơn gió đầu ngày thốc vào mặt khiến anh bật khóc lần nữa. Những giọt nước mắt hòa cùng mồ hôi và mưa bụi đầu sáng, mặn chát và cay xè.Anh chạy băng qua ngã tư từng dắt tay em đi mua trà sữa.Anh chạy qua bến xe bus từng để em gục đầu ngủ trên vai.Anh chạy, chạy mãi...Tựa như chỉ cần dừng lại một giây thôi, là cả thế giới của anh cũng sụp đổ.Cơn mưa ào tới như trút nước, không báo trước, cũng chẳng nương tình. Những giọt mưa lạnh ngắt quất vào da thịt Boom như hàng ngàn mũi kim găm vào lồng ngực đang trống rỗng.Anh vẫn chạy.Chạy như thể phía trước là Smart. Là bờ vai anh đã quen tựa vào. Là ánh mắt dịu dàng ngày nào gọi anh là "anh bé".Rồi anh trượt chân.Một bước hụt, một tiếng "bịch" khô khốc vang lên giữa lòng phố vắng. Cơ thể Boom đập mạnh xuống nền đường trơn trượt, lòng bàn tay rướm máu, đầu gối rát buốt. Nhưng cơn đau thể xác chẳng là gì so với cơn đau đang nghiền nát trái tim anh.Anh nằm đó. Mưa như không có ý định ngừng.Áo ướt đẫm, tóc dính bết vào trán, mắt mở to nhìn lên bầu trời xám xịt.Tại sao...?Tại sao em không chờ anh một chút nữa thôi...?Tại sao chỉ một sai lầm mà em lại xoá sạch anh khỏi thế giới của em như vậy...?Nước mưa hòa với nước mắt. Không ai biết giọt nào là nước trời, giọt nào là lòng người.Boom gục mặt xuống, vai run lên từng hồi. Trong âm thanh của mưa, có tiếng nấc nghẹn mà cả thành phố cũng chẳng buồn để ý. Anh thấy mình nhỏ bé và bất lực hơn bao giờ hết.Anh đã mất em rồi, phải không, Smart...?Tiếng loa phát thanh vang lên lần cuối cùng, thông báo chuyến bay sắp cất cánh. Smart đứng nơi cổng chờ, giữa dòng người tấp nập, nhưng trong tim anh, thế giới chỉ còn một khoảng lặng.Anh kéo vali chậm rãi, mỗi bước chân như dẫm lên chính trái tim mình. Khi đã gần bước qua cánh cổng, anh bất giác ngoảnh đầu lại.Đôi mắt anh lặng lẽ quét qua sân bay một lần cuối, tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé mà anh vẫn luôn yêu thương. Dù biết điều đó là vô vọng, nhưng lòng anh vẫn không kìm được một tia hi vọng mỏng manh. Chỉ cần... chỉ cần em chạy đến, chỉ cần em gọi tên anh thôi, anh sẽ quay về, sẽ tha thứ, sẽ bất chấp tất cả.Nhưng không có ai cả.Chỉ là những người xa lạ bước vội qua đời nhau, ai cũng có đích đến riêng, trừ anh—người đã đánh mất điểm tựa của chính mình.Smart bật cười. Một nụ cười không còn ánh sáng, chỉ còn lại sự hoang hoải và tuyệt vọng."Thì ra, đến cuối cùng... vẫn là anh không chọn em."Anh quay mặt đi, giấu đi ánh mắt đỏ hoe và những giọt lệ chưa kịp rơi, kéo vali bước qua cánh cổng. Bóng lưng anh dứt khoát, nhưng đôi vai lại run lên khe khẽ như thể mang theo cả một bầu trời tan vỡ.Phía sau, tiếng mưa rơi lẫn vào tiếng loa sân bay. Còn trong lòng Smart—chỉ còn lại một câu nói chưa kịp thốt:"Anh à, em đã chờ, nhưng anh không đến..."Hai người, hai trái tim, từng chung một nhịp đập—giờ đã bước về hai hướng hoàn toàn xa lạ.
Không phải là không yêu, mà là không còn cơ hội để yêu nữa.
Không phải là không muốn giữ, mà là giữ không nổi người đã không còn ở lại.Một người ngồi dưới mưa, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại tắt nguồn, tim thắt lại như muốn ngừng đập.
Một người trên máy bay, ngồi cạnh ô cửa sổ nhìn về phía trời mây, trong lòng rỗng tuếch, chỉ còn lại câu hỏi không lời đáp:
Giá như... em đến sớm hơn một chút thôi.Họ từng là tất cả của nhau.
Nhưng đến cuối cùng, họ chỉ còn là kỷ niệm—
Một cơn gió mùa hạ... nóng bỏng, rực rỡ, rồi tan biến mãi mãi trong hoàng hôn năm ấy.
___________Nhiều năm sau, Boom – giờ là một nhà thiết kế có tiếng – vô tình tới một buổi triển lãm tranh ở nước ngoài. Khi anh bước vào, ánh mắt lập tức dừng lại ở một bức tranh: cảnh một cậu bé tóc đen đứng giữa trời mưa, ôm con mèo đen, trước một căn nhà lạnh lẽo.Dưới tranh đề tên tác giả: "Smart T."Boom chết lặng. Anh không biết Smart giờ ở đâu. Anh không biết liệu mình còn cơ hội không. Nhưng khi quay đầu lại—anh thấy Smart đang đứng đó, bên cạnh là một người phụ nữ khác, dịu dàng cầm tay anh, đeo trên tay một chiếc nhẫn bạc.Boom bật cười.Nụ cười đẫm nước mắt."Lúc đó em không tới được. Nhưng hình như... em cũng đã trễ cả một đời rồi."
________
⸻[Độc thoại nội tâm của Smart – sau khi sang nước ngoài, vào một đêm vắng]"Em có biết không... anh đã đợi. Từ 7 giờ đến tận khi nhà hàng tắt đèn. Anh vẫn ngồi đó, nắm chặt chiếc nhẫn ngu ngốc này, tưởng tượng gương mặt em khi nghe câu 'Em yêu anh'... nhưng em không đến.""Hai năm, anh tưởng mình hiểu em. Tưởng là em sẽ không bỏ anh lại. Nhưng cuối cùng, em vẫn chọn không đến.""Anh đã khóc. Khóc như một đứa trẻ không được nhận quà sinh nhật. Buồn cười thật. Rồi anh nhận ra... anh chẳng là gì với em cả. Chẳng qua chỉ là người đi cùng lúc em cô đơn.""Anh ước gì em đến trễ mười phút thôi. Hoặc em chỉ cần nhắn một dòng. Một cái gọi nhỡ... thì anh đã không đi.""Nhưng em không làm. Nên anh cũng không thể ở lại.""Từ khi đến đây, ngày nào anh cũng mở lại album ảnh cũ. Có những tấm anh chụp em lúc em ngủ gục. Lúc em cười vì Kuro nhảy lên đầu anh. Những khoảnh khắc nhỏ nhoi... mà với anh là cả thanh xuân.""Anh ghét em lắm, Boom à. Ghét vì em không đến. Ghét vì em chẳng hề giữ anh lại. Nhưng anh ghét chính mình nhiều hơn... vì đến giờ này, anh vẫn yêu em."⸻[Độc thoại nội tâm của Boom – sau khi về lại căn nhà, một mình]"Em xin lỗi. Em đã chạy... đã chạy thật nhanh. Nhưng tới nơi thì không còn ai ở đó nữa.""Em đã khóc như một thằng ngốc giữa hành lang bệnh viện. Em đã định gọi cho anh, định nói mọi chuyện... nhưng chiếc điện thoại em cầm chỉ là một vật vô dụng khi bị chặn.""Em không ngờ một lần trễ... lại khiến em mất anh mãi mãi.""Em từng nghĩ, nếu một ngày nào đó em bị bỏ rơi, thì em sẽ chấp nhận được. Nhưng không ngờ, người bỏ rơi... lại là anh.""Có lẽ là em sai thật. Em quá vô tâm. Quá chậm chạp. Để rồi đến khi mất đi, em mới nhận ra... trong tim em, chỉ có mỗi mình anh.""Em nhớ anh. Nhớ từ cách anh nhăn mặt khi bị mèo cào, tới cách anh cau mày mỗi lần ghen. Nhớ cả ánh mắt anh khi hỏi: 'Sao anh không chọn em?'""Nếu có kiếp sau, Smart... xin đừng để em trễ thêm một lần nào nữa."
Không phải là không yêu, mà là không còn cơ hội để yêu nữa.
Không phải là không muốn giữ, mà là giữ không nổi người đã không còn ở lại.Một người ngồi dưới mưa, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại tắt nguồn, tim thắt lại như muốn ngừng đập.
Một người trên máy bay, ngồi cạnh ô cửa sổ nhìn về phía trời mây, trong lòng rỗng tuếch, chỉ còn lại câu hỏi không lời đáp:
Giá như... em đến sớm hơn một chút thôi.Họ từng là tất cả của nhau.
Nhưng đến cuối cùng, họ chỉ còn là kỷ niệm—
Một cơn gió mùa hạ... nóng bỏng, rực rỡ, rồi tan biến mãi mãi trong hoàng hôn năm ấy.
___________Nhiều năm sau, Boom – giờ là một nhà thiết kế có tiếng – vô tình tới một buổi triển lãm tranh ở nước ngoài. Khi anh bước vào, ánh mắt lập tức dừng lại ở một bức tranh: cảnh một cậu bé tóc đen đứng giữa trời mưa, ôm con mèo đen, trước một căn nhà lạnh lẽo.Dưới tranh đề tên tác giả: "Smart T."Boom chết lặng. Anh không biết Smart giờ ở đâu. Anh không biết liệu mình còn cơ hội không. Nhưng khi quay đầu lại—anh thấy Smart đang đứng đó, bên cạnh là một người phụ nữ khác, dịu dàng cầm tay anh, đeo trên tay một chiếc nhẫn bạc.Boom bật cười.Nụ cười đẫm nước mắt."Lúc đó em không tới được. Nhưng hình như... em cũng đã trễ cả một đời rồi."
________
⸻[Độc thoại nội tâm của Smart – sau khi sang nước ngoài, vào một đêm vắng]"Em có biết không... anh đã đợi. Từ 7 giờ đến tận khi nhà hàng tắt đèn. Anh vẫn ngồi đó, nắm chặt chiếc nhẫn ngu ngốc này, tưởng tượng gương mặt em khi nghe câu 'Em yêu anh'... nhưng em không đến.""Hai năm, anh tưởng mình hiểu em. Tưởng là em sẽ không bỏ anh lại. Nhưng cuối cùng, em vẫn chọn không đến.""Anh đã khóc. Khóc như một đứa trẻ không được nhận quà sinh nhật. Buồn cười thật. Rồi anh nhận ra... anh chẳng là gì với em cả. Chẳng qua chỉ là người đi cùng lúc em cô đơn.""Anh ước gì em đến trễ mười phút thôi. Hoặc em chỉ cần nhắn một dòng. Một cái gọi nhỡ... thì anh đã không đi.""Nhưng em không làm. Nên anh cũng không thể ở lại.""Từ khi đến đây, ngày nào anh cũng mở lại album ảnh cũ. Có những tấm anh chụp em lúc em ngủ gục. Lúc em cười vì Kuro nhảy lên đầu anh. Những khoảnh khắc nhỏ nhoi... mà với anh là cả thanh xuân.""Anh ghét em lắm, Boom à. Ghét vì em không đến. Ghét vì em chẳng hề giữ anh lại. Nhưng anh ghét chính mình nhiều hơn... vì đến giờ này, anh vẫn yêu em."⸻[Độc thoại nội tâm của Boom – sau khi về lại căn nhà, một mình]"Em xin lỗi. Em đã chạy... đã chạy thật nhanh. Nhưng tới nơi thì không còn ai ở đó nữa.""Em đã khóc như một thằng ngốc giữa hành lang bệnh viện. Em đã định gọi cho anh, định nói mọi chuyện... nhưng chiếc điện thoại em cầm chỉ là một vật vô dụng khi bị chặn.""Em không ngờ một lần trễ... lại khiến em mất anh mãi mãi.""Em từng nghĩ, nếu một ngày nào đó em bị bỏ rơi, thì em sẽ chấp nhận được. Nhưng không ngờ, người bỏ rơi... lại là anh.""Có lẽ là em sai thật. Em quá vô tâm. Quá chậm chạp. Để rồi đến khi mất đi, em mới nhận ra... trong tim em, chỉ có mỗi mình anh.""Em nhớ anh. Nhớ từ cách anh nhăn mặt khi bị mèo cào, tới cách anh cau mày mỗi lần ghen. Nhớ cả ánh mắt anh khi hỏi: 'Sao anh không chọn em?'""Nếu có kiếp sau, Smart... xin đừng để em trễ thêm một lần nào nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me