Snarry Chuyen Thuong Ngay O Phong Dieu Tra Hinh Su Scotland Yard
"Thật là một yêu cầu kì lạ đấy, Thanh tra Potter." Cảnh sát trưởng Henry Ashworth trầm ngâm nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trước mặt. "Tôi đã nhận được khá nhiều đơn xin thăng chức nhưng xin hàng chức ư? Lần đầu tiên tôi mới thấy đấy.""Tôi cảm ơn sự tin tưởng của ông khi đề bạt tôi trở thành thanh tra nhưng tôi tự nhận thấy kiến thức, kinh nghiệm cùng trải nghiệm của bản thân còn rất nhiều thiếu sót. Tôi không thể đảm đương chức vụ này." Harry mỉm cười trình bày."Kinh nghiệm phải dựa trên trải nghiệm mới có được." Cảnh sát trưởng Ashworth thấm thía khuyên nhủ: "Cậu nói cậu còn nhiều thiếu sót. Nhưng theo tôi thấy cậu đã làm rất tốt với cương vị hiện tại. Vụ án Mary Harrison được phá rất xuất sắc.""Vụ án đó còn quá nhiều điểm nghi vấn." Harry lắc đầu nói. "Chúng tôi vẫn chưa khai thác được nguồn methylmercury mà thủ phạm đã sử dụng đến từ đâu. Ngay từ ban đầu nếu như không nhờ có giáo sư... à giám đốc Snape, chúng tôi còn không thể kết luận đây là một vụ giết người.""À... Ngài Snape đúng là một người có nhiều kinh nghiệm. Tôi chắc chắn ông ấy sẽ hỗ trợ các cậu trong công việc ở tương lai. Hiện tại, cậu đã bắt được hung thủ. Đó là điều quan trọng nhất. Việc còn lại cứ giao cho viện kiểm sát làm đi." Cảnh sát trưởng Ashworth đứng dậy vỗ vai Harry: "Đi theo tôi nào."Harry cầm lấy nón cảnh sát đội lên đầu, cùng cảnh sát trước bước ra khỏi văn phòng. Họ đi đến thang máy. Trợ lý của ông, Amelia Bones, đã bấm sẵn tầng trệt."Như tôi đã nói kinh nghiệm phải dựa trên trải nghiệm mới có được, cậu cần trải nghiệm, Potter. Không một thanh tra nào phá án mà lại không mắc phải một, hai sai lầm. Quan trọng là cậu đúc kết được gì từ những sai lầm đó." Trong thang máy, cảnh sát trưởng đứng bên cạnh Harry, nhẹ nhàng cho lời khuyên: "Tôi tin rằng cậu có thể gánh vác trọng trách này."Cánh cửa thang máy mở rộng lộ ra khung cảnh ồn ào phía bên ngoài. Các phóng viên đã vào chỗ đợi sẵn, đây đó một vài nhân viên kỹ thuật đang điều chỉnh ánh sáng và camera."Bây giờ chính là lúc cậu thể hiện trách nhiệm của mình đấy." Cảnh sát trưởng Ashworth ghé vào Harry nói nhỏ: "Cuộc họp báo này là để thông báo kết quả điều tra vụ án Mary Harrison. Cố lên, tôi tin cậu."Harry thở dài gật đầu nhận mệnh."Vâng, thưa sếp.""À phải rồi. Dạo gần đây, có vài tranh luận trên mạng về hệ thống Sherlock. Nhớ nói tốt cho Sherlock nhiều vào nhé." Cảnh sát trưởng dặn dò một cách nhanh chóng trước khi thả anh đi.Bước lên bục phát biểu, ánh đèn flash máy ảnh chớp nháy liên tục khiến Harry thấy chói mắt quá mức. Các phóng viên từ các tờ báo, đài truyền hình lớn nhỏ đã sẵn sàng, bút và sổ ghi chép trong tay."Chào buổi sáng, thưa quý vị," Harry bắt đầu: "Như quý vị đã biết, vụ án của Mary Harrison đã gây xôn xao dư luận trong thời gian qua. Hôm nay, tôi xin được thay mặt lực lượng cảnh sát London thông báo kết quả điều tra chính thức."Harry hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục: "Sau một thời gian điều tra kỹ lưỡng, chúng tôi đã xác định được danh tính hung thủ, đó là Jerry Harrison, chồng của nạn nhân. Jerry Harrison đã đầu độc vợ mình bằng Dimethylmercury, một chất độc thần kinh cực mạnh, khiến nạn nhân tử vong."Harry dừng lại một chút, để các phóng viên ghi chép."Về động cơ gây án," Harry nói tiếp: "Jerry Harrison khai nhận rằng, do ghen tuông, và muốn chiếm hữu vợ mình nên đã ra tay sát hại cô ấy. Đây là một hành động tàn nhẫn, không thể chấp nhận được. Chúng tôi sẽ phối hợp chặt chẽ với viện kiểm sát đưa kẻ thủ ác ra trước công lý và trừng phạt hắn ta một cách thích đáng.""Nhân đây, tôi cũng xin được nhấn mạnh vai trò của hệ thống Sherlock trong việc phá án," Harry liếc về phía Cảnh sát trưởng Ashworth đang ra dấu hiệu, sau đó nói thêm. "Sherlock đã giúp chúng tôi phân tích các bằng chứng, xác định danh tính nghi phạm, và tìm ra những manh mối quan trọng. Sherlock là một công cụ hỗ trợ đắc lực cho lực lượng cảnh sát, giúp chúng tôi bảo vệ an ninh trật tự, và mang lại công lý cho người dân."Các phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi:"Thưa thanh tra Potter, anh có thể cho biết chi tiết hơn về cách thức Jerry Harrison đầu độc vợ mình được không?""Dimethylmercury được tìm thấy trong bộ mỹ phẩm mà Jerry Harrison đã tặng cho vợ mình. Hắn ta đã lén bỏ chất độc này vào kem dưỡng da của Mary Harrison.""Có thông tin cho rằng, Mary Harrison đã nhảy lầu tự tử. Vậy thực hư chuyện này ra sao?""Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, Mary Harrison tử vong do ngộ độc methylmercury. Việc cô ấy rơi từ ban công xuống là hệ quả của chất độc, khiến cô mất kiểm soát hành vi, chứ không phải do cô ấy cố ý tự tử.""Xin anh cho biết, hiện tại Jerry Harrison đang bị giam giữ ở đâu?""Jerry Harrison đang bị tạm giam tại trụ sở cảnh sát, để chờ ngày ra tòa."Một phóng viên từ tờ The Daily Chronicle đặt câu hỏi: "Thưa thanh tra Potter, về hệ thống Sherlock, có nhiều ý kiến cho rằng nó xâm phạm quyền riêng tư của công dân. Anh nghĩ sao về điều này?"Harry hít một hơi thật sâu, rồi đáp lại bằng giọng điệu bình tĩnh, chắc chắn: "Tôi hiểu những lo ngại về quyền riêng tư. Nhưng tôi xin được khẳng định, Sherlock được thiết kế và vận hành theo những quy định nghiêm ngặt nhất về bảo vệ dữ liệu cá nhân. Mọi hoạt động của Sherlock đều được giám sát chặt chẽ, và chỉ được sử dụng cho mục đích phòng chống tội phạm, bảo vệ an ninh quốc gia. Chúng tôi cam kết không lạm dụng Sherlock, và không xâm phạm quyền riêng tư của bất kỳ công dân nào."Phía xa, Cảnh sát trưởng Ashworth đứng quan sát, khẽ gật đầu trước phong thái tự tin của Harry."Bộ đồng phục đó rất hợp với cậu ấy.""Chính vì vậy nên ngài mới không trao cho thanh tra Potter danh hiệu thám tử sao?" Amelia Bones hỏi."Chúng ta đã mất quá nhiều niềm tin của người dân. Harry Potter là niềm hy vọng, là bộ mặt mới của lực lượng cảnh sát London. Cậu ấy cần phải mặc bộ đồng phục đó." Ashworth trầm ngâm nói.Amelia kiểm tra tình hình trên mạng xã hội."Ngài nói đúng. Dư luận phản hồi rất tích cực về vụ án này."Ashworth nhếch môi mỉm cười hài lòng."Tôi biết."...Kết thúc cuộc họp báo, Harry mỉm cười vẫy tay các phóng viên trước khi bước vào thang máy trở về văn phòng của mình. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, khóe môi của anh cũng hạ xuống. Harry xoa bả vai hơi nhức mỏi. Cứ việc anh đã quen chuyện đối phó với phóng viên và cánh báo chí nhưng anh chưa bao giờ thích làm vậy cả. Nó làm anh thấy mệt còn hơn đuổi theo tội phạm ba dặm liền.Tầng 12 đã đến, Harry lại lên tinh thần bước ra."Chào buổi sáng, Hermione. Ron đâu rồi? Cậu ấy nhắn có gì cho mình xem mà." Harry hỏi."Bên kia kìa." Hermione hất đầu về một phía, mắt vẫn không rời màn hình trước mặt. "Nói trước là cái đó hơi vớ vẩn đấy nhé.""Là gì vậy?" Harry tò mò. Anh đi tới bàn họp, nơi đó đang để vài cái thùng giấy lớn để bằng chứng chưa niêm phong. Ron ngồi phía sau mấy cái thùng đó nên vừa vào anh đã không thấy."Ron?" Harry gác tay lên một cái thùng nhìn thằng bạn vẫn đang nghịch điện thoại của nghi phạm."Mình tìm ra cái này." Ron đưa điện thoại cho Harry xem."Cái trò chơi DE trong máy của Jerry Harrison hả?" Harry nhìn bé búp bê màu tím đang nhảy nhót trên màn hình."Ừ, xem này... nếu mình đi ra đây... vòng quanh 3 lần... đặt quả trứng chỗ này... chỗ kia..." Ron thao tác nhân vật trong trò chơi chạy lòng vòng bản đồ làm đủ thứ hành động kì quặc."Và... Bùm, chúng ta được đưa tới một cửa hàng ẩn." Trên màn hình, vị kị sĩ đứng trước một quầy hàng màu tím, người đứng bán chính là bé búp bê hình nền của trò chơi."Cậu nhìn xem... Love Potion." Ron chỉ vào một cái chai màu hồng trên danh sách hàng bán."Love Potion" Sắc mặt Harry trở nên nghiêm túc. "Nhìn giá của nó đi... 4.123 đồng vàng." Ron nói. "Khoản tiền mà Jerry Harrison chuyển ra tài khoản nước ngoài không thể truy vết cũng là 4.123 Bảng. Cậu thấy sao? Trùng hợp?"Sắc mặt của Harry cũng hiện lên một tia nghi hoặc. Quá nhiều sự trùng hợp thì đó không còn là trùng hợp nữa."Mình biết nghi ngờ của các cậu nhưng mình đã kiểm tra rồi." Hermione bước tới lên tiếng: "Trò chơi không có hệ thống thanh toán và cậu có để ý là cậu đang chơi offline không đấy Ron?""Mình chỉ cảm thấy nó hơi bị trùng hợp quá thôi." Ron nhún vai."Cậu thử mua chưa?" Harry hỏi."Đây." Ron bấm vào biểu tượng, một khung chat nhỏ hiện lên hỏi. Bạn có muốn mua đồ vật này hay không? Yes NoRon thẳng tay bấm nút Yes. Một tiếng cười của bé gái được cách điệu vang lên, bé loli mặc váy tím hiện ra trước màn hình cầm theo một cây đũa phép ngôi sao, xoay tròn, rắc kim tuyến khắp nơi.Âm nhạc dần chậm lại, màn hình phóng to vào đôi mắt to màu đen long lanh mở rộng. Và rồi, cô bé cất tiếng nói:"I can see your deepest desire through my little doll's eyes"Hình ảnh vui nhộn, âm thanh bắt tai nhưng có chút gì đó tận sâu trong tâm trí Harry là cảm giác khó chịu. Không biết có phải ảo giác của anh hay không nhưng dường như đôi mắt đó có thể xuyên thấu qua màn hình điện thoại, xoáy vào tận sâu tâm hồn và nhìn thấy tất cả những bí mật mà anh đang giấu kín bên trong.Âm nhạc kết thúc, hiệp sĩ được truyền tống ra ngoài. Trong túi có thêm một vật phẩm là Love Potion, ngoài ra không có gì hết. Số lượng Love Potion là bốn, chắc hẳn Ron đã từng thử mua nó vài lần rồi."Thấy chưa, chẳng có gì xảy ra cả." Hermione khoanh tay cằn nhằn: "Nếu cậu chú ý vào vụ án như cái cách cậu mò ra cái cửa hàng ẩn này thì có lẽ chúng ta đã phá án nhanh hơn rồi đấy." "Thôi mà." Harry lên tiếng trước khi cả hai kịp cãi nhau: "Cậu có tìm thấy gì trong máy tính và điện thoại của Jerry Harrison nữa không?""Không." Hermione bực bội nhăn mày. "Không có file ẩn cũng không có hình ảnh, video mát mẻ. Cuộc sống của anh ta chỉ xoay quanh vợ và công việc. Hệt như một thầy tu vậy.""Jerry Harrison chỉ là người bình thường, kết quả học tập trung bình. Anh ta cũng không phải nhà hóa học biết tinh chế Dimethylmercury. Rốt cuộc anh ta lấy chất độc đó ở đâu?" Harry xoa trán thở dài.Anh thật sự không muốn đóng lại một vụ án trong khi vẫn còn nhiều điều bí ẩn như vậy.Đúng lúc này, Edward Sonny bước vào hô lớn."Đội trưởng, chúng ta có vụ án mới."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me