TruyenFull.Me

Snarry Chuyen Thuong Ngay O Phong Dieu Tra Hinh Su Scotland Yard

"Cậu nói sao cơ? Zabini làm pháp y á?" Ron kêu lên với vẻ mặt không thể tin nổi.

Họ đang đứng bên vệ đường, chờ đợi nhân viên công ty cấp thoát nước đến mở nắp cống. Harry vừa kể cho Ron nghe về những chuyện xảy ra ở nhà xác, bao gồm cả việc gặp lại Blaise Zabini.

"Sao đám nhà giàu chung trường với tụi mình lại rủ nhau đi làm pháp y hết vậy?" Ron lầm bầm, trên khuôn mặt đầy tàn nhang hiện lên vẻ khó hiểu. "Đầu tiên là bà cô Parkinson, sau đó là Snape giờ lại là Zabini. Hay là gọi cho Ngân hàng Trung ương xem sao? Biết đâu lại moi được cách trốn thuế mới đấy."

"Tôi nghe thấy hết rồi nhé!" Một bàn tay chắc nịch đặt lên vai Ron, khiến anh giật bắn mình. Blaise Zabini đứng ngay sau lưng họ, trên người là bộ đồ bảo hộ màu trắng. "Ngân hàng Trung ương không điều tra thuế vụ đâu, mà là Cục Thuế và Hải quan Hoàng gia Anh (HMRC). Cứ việc gọi nhưng tôi cho là bọn họ cũng chẳng tìm thấy gì đâu."

"Cậu làm gì ở đây?" Ron hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

"Tôi là pháp y hiện trường, và hôm nay tôi sẽ hỗ trợ hai cậu đi tìm bộ não của Mary Harrison,." Blaise nháy mắt với Ron với vẻ mặt tinh quái. "Phòng khi hai cậu không biết một bộ não thực sự trông như thế nào. Tôi đã xin phép giám đốc Snape để giúp hai cậu đấy. Cảm ơn tôi đi."

"Biến đi! Tôi không tin cậu lại tốt bụng đến thế." Ron vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ ngờ vực hất tay Blaise ra.

Đúng lúc đó, các nhân viên công ty cấp thoát nước cũng vừa đến nơi. Họ ra hiệu cho Harry, Ron và Blaise. Cả ba mặc đồ bảo hộ vào rồi leo xuống cống.

Nắp cống nặng nề được nhấc lên, từ bên trong bốc lên một luồng khí hôi thối đặc quánh, xộc thẳng vào mặt Harry, Ron và Blaise. Cả ba lảo đảo lùi lại một bước, cố gắng nín thở. Ánh sáng ban ngày yếu ớt chiếu xuống, hé lộ một thế giới tăm tối, ẩm thấp nằm sâu dưới lòng đất.

Harry là người đầu tiên bước xuống những bậc thang kim loại trơn trượt, rỉ sét. Ánh đèn pin trên mũ bảo hộ của anh quét qua không gian chật hẹp, soi tỏ những bức tường bê tông loang lổ vết ố đen, ẩm mốc. Mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc, đó là sự pha trộn kinh khủng của mùi rác rưởi phân hủy, mùi nước cống tù đọng, và mùi ẩm mốc của bê tông.

Ron đi theo sau Harry, mặt nhăn nhó vì mùi hôi. "Chúa ơi, mùi gì kinh khủng vậy?" anh lầm bầm, kéo chặt khẩu trang.

Blaise đi cuối cùng, vẻ mặt bình tĩnh hơn hai người kia. Có lẽ do đã quen với công việc của một pháp y hiện trường, nên anh có khả năng chịu đựng tốt hơn. "Chào mừng đến với thế giới ngầm của London." Blaise nói, giọng điệu pha chút mỉa mai.

Dòng nước cống đen ngòm chảy xiết dưới chân họ, vang lên những tiếng róc rách ghê rợn. Bề mặt nước nổi lềnh bềnh những thứ váng nhớt, không rõ là dầu mỡ hay thứ gì khác. Ánh đèn pin chiếu xuống, lấp lánh trên những mảnh vỡ thủy tinh, kim loại gỉ sét, và vô số rác rưởi khác đang trôi nổi trên dòng nước.

Những con chuột cống béo núc, bộ lông đen bóng lướt qua chân họ, biến mất vào bóng tối. Tiếng kêu chít chít của chúng vang vọng trong không gian chật hẹp, tạo nên một bản nhạc nền kinh dị. Trên tường, những con gián và các loại côn trùng khác bò lổm ngổm, khiến Ron không khỏi rùng mình.

"Này, cậu đã nói là đến giúp chúng tôi mà. Vậy thì một bộ não người trông như thế nào?" Harry lên tiếng hỏi Blaise, cố gắng lờ đi khung cảnh kinh dị xung quanh.

"Không phải giống như trong mấy cái mô hình giải phẫu người sao? Có gì lạ đâu." Ron lầm bầm, ánh mắt dán chặt vào mấy con chuột đang chạy loạn xạ dưới chân.

"Nạn nhân bị va chạm mạnh, xương sọ vỡ." Blaise giải thích. "Bộ não chắc chắn không còn nguyên vẹn, có khả năng đã dập nát, cộng thêm dòng nước chảy xiết nên mới có thể lọt qua lỗ hổng trên hộp sọ. Chúng ta phải tìm những mảnh vụn của nó."

"Ôi trời ơi, đã hai ngày rồi đấy. Chắc chắn đám chuột này đã ăn sạch bộ não rồi." Ron rên rỉ, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang nhăn nhúm lại.

"Não người chứa nhiều chất béo nên nó sẽ nổi trên mặt nước." Blaise nói, chiếu đèn pin xuống dòng nước đen ngòm. "Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm thấy một vài mảnh đủ lớn để mang đi xét nghiệm."

Harry lấy một tờ giấy gấp làm tư từ trong túi áo ra, soi kỹ dưới ánh đèn pin. "Theo sơ đồ của công ty cấp thoát nước, dòng nước sẽ chảy theo hướng này. May mà hai ngày nay trời nắng, mực nước đã rút bớt. Hy vọng là bộ não của chúng ta đã mắc cạn ở đâu đó, trước khi bị cuốn ra và hoà lẫn vào dòng nước của sông Thames." Anh thở dài, cảm thấy nhiệm vụ này đúng là khó khăn hơn anh tưởng rất nhiều.

Bốn tiếng đồng hồ trôi qua trong sự mệt mỏi và ngột ngạt. Cả ba người cẩn thận rọi đèn pin dọc theo dòng chảy, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của bộ não. Ron bắt đầu cảm thấy choáng váng và mất phương hướng.

"Mình chóng mặt quá." Ron lầm bầm, tay vịn vào thành cống. "Mình cảm giác như mình sắp bị chôn sống dưới đây vậy."

"Cố gắng lên, Ron." Harry động viên. "Chúng ta sắp xong rồi."

Đúng lúc đó, điện thoại của Harry đổ chuông. Âm thanh rè rè, khó nghe vì sóng điện thoại yếu ớt dưới cống. Harry rất cố gắng nhưng chỉ nghe được loáng thoáng giọng nói hốt hoảng của Neville. "Harry... chồng nạn nhân... đưa xác về... tang lễ..."

Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Harry vội vàng leo lên những bậc thang dẫn ra khỏi cống, tìm nơi có sóng điện thoại mạnh hơn để nói chuyện rõ ràng với Neville. Anh để lại Ron và Blaise tiếp tục tìm kiếm.

"Này, cần tôi giúp cậu đứng dậy không?" Blaise đưa tay về phía Ron và hỏi.

"Đừng có đụng vào tôi," Ron gạt tay Blaise ra, rồi ngồi phịch xuống một bậc thang tương đối khô ráo. "Lần cuối tôi gặp cậu là trước khi cậu đến Yale học MBA. Sao giờ lại làm pháp y thế?" Ron ngẩng đầu lên, nhìn Blaise với ánh mắt dò hỏi.

"Ôi chao, không ngờ cậu lại quan tâm đến tôi đến vậy," Blaise cười, giọng điệu trêu chọc.

"Biến! Không nói thì thôi." Ron trừng mắt nhìn Blaise.

"Nếu tôi nói là vì một giấc mơ, cậu có tin không?" Blaise khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía dòng nước đen ngòm.

Ron nhăn mặt, rõ ràng là không tin. Blaise thấy vậy cũng chỉ nhún vai, không giải thích gì thêm.

Đúng lúc đó, Harry quay trở lại.

"Sao rồi?" Ron hỏi.

"Chồng nạn nhân muốn đưa thi thể về an táng. Mình đã bảo Neville tìm cách trì hoãn. Nói là cuối tuần nhà xác không làm việc, kéo dài được tới đâu hay tới đó." Harry thở dài. " Chúng ta về thôi."

"Không tìm nữa à?" Ron vừa hỏi, vừa đứng dậy.

"Người của công ty cấp thoát nước vừa gọi. Họ nói buổi tối khí độc tích tụ nhiều, không an toàn. Bảo chúng ta quay lại vào ngày mai." Harry giải thích.

Ba người leo lên những bậc thang kim loại dẫn ra khỏi cống. Vừa đặt chân lên mặt đất, Harry và Ron đồng loạt hít một hơi thật sâu, thưởng thức không khí trong lành, tự do sau bốn tiếng đồng hồ ngột ngạt dưới cống.

"Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi hôm nay, Zabini." Harry nói với Blaise với thái độ chân thành hơn lúc gặp mặt. "Mai cuối tuần rồi, cậu không cần đến..."

"Với việc chưa có chứng cứ xác nhận đây là một vụ giết người, chồng của Mary Harrison có toàn quyền quyết định việc xử lý thi thể vợ mình." Blaise ngắt lời Harry, vừa tháo bộ đồ bảo hộ ra, vừa nói với giọng thản nhiên. "Nói cách khác, các cậu chỉ còn hai ngày để chứng minh giả thuyết của mình." Cậu ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Ngày mai tôi sẽ đến đây lúc 9 giờ sáng." Nói rồi, Blaise quay người bỏ đi.

Harry và Ron nhìn theo bóng lưng của Blaise, trong lòng cả hai không khỏi cảm thấy khó hiểu. Trước đây, dù học cùng trường nhưng họ cũng không thân thiết với Blaise cho lắm. Không hiểu tại sao cậu ta lại nhiệt tình giúp đỡ họ như vậy.

"Về báo cáo thôi." Harry vỗ vai Ron, khuôn mặt vẫn còn mang vẻ suy tư.

Trời đã tối hẳn. Sau khi rời khỏi Scotland Yard, Harry và Ron quyết định nhâm nhi chút đồ uống nóng. Vì tối qua đã uống khá nhiều bia, nên hôm nay họ đến một quán cà phê yên tĩnh ở con phố phía sau trụ sở cảnh sát.

Quán cà phê Baby Bear, một cái tên nghe thật dễ thương, trang trí của quán cũng dễ thương không kém. Trước cửa quán đặt một chú gấu bông to lớn, mềm mại, đáng yêu, như một lời mời gọi thân thiện. Nhưng có lẽ chính sự hiện diện của chú gấu bông này, cùng vị trí nằm ngay sát trụ sở cảnh sát, đã khiến quán cà phê này trở thành điểm hẹn ưa thích của các nhân viên Scotland Yard. Bên trong, những bộ đồng phục cảnh sát màu đen xuất hiện khắp nơi. Đừng nói đến những kẻ có tật giật mình không dám bén mảng tới, chỉ cần nhìn xuyên qua cửa sổ kính nhìn thấy những vị khách đặc biệt bên trong, ngay cả người bình thường cũng có phần e ngại khi đi vào.

Harry và Ron vừa đẩy cửa bước vào quán, lập tức vài ánh mắt khó chịu hướng về phía họ. Thậm chí có người còn không ngần ngại bịt mũi. Mùi hôi thối đặc trưng của cống rãnh vẫn còn bám dai dẳng trên quần áo của hai người.

"Chào buổi tối... ờm, Harry, làm sao thế?" Cậu nhóc phục vụ đứng sau quầy pha chế lo lắng hỏi. "Em mang cho anh ít khăn ướt nhé." Trên bảng tên đeo trước ngực ghi rõ, Cassidy Von Siemens.

Harry xua tay, anh biết rõ hiện tại trông mình nhếch nhác đến mức nào. "Không cần đâu, Cassie. Cho anh hai ly cà phê. Bọn anh đi bây giờ đây."

"Vâng ạ. Chúng em đang nướng bánh cuộn xúc xích đấy. Anh có muốn ăn không? Chỉ mười phút nữa là xong rồi." Cassidy cười híp mắt hỏi.

"Bánh cuộn xúc xích cho bữa tối nhé?" Harry quay sang hỏi Ron.

Ron mệt mỏi gật đầu, nói thật thì sau bốn tiếng vật vã dưới cống Ron không biết mình có còn nuốt nổi thứ gì không.

Cassidy vừa quay đi chuẩn bị cà phê thì một nhóm người tiến lại gần Harry và Ron, vẻ mặt khinh khỉnh không mấy thân thiện.

"Bọn tôi không có thời gian cho ông đâu, Derek." Ron lườm tên dẫn đầu nhóm cáu kỉnh nói.

"Tôi chỉ muốn đến khuyên các cậu vài câu thôi mà," Derek nhún vai, nở nụ cười nhăn nhở. "Đừng có cố quá, dù sao các cậu cũng chẳng phải Thám tử."

"Thám tử hay không thì tôi vẫn có quyền hạn của một Thanh tra, Trung sĩ Derek." Harry lạnh lùng nói. Anh không cảm thấy mình làm sai chỗ nào. Là một cảnh sát, anh có nghĩa vụ với người dân, và anh sẽ làm tất cả những gì có thể để điều tra vụ án này. Anh không thích thái độ của một số cảnh sát hiện nay, sự thờ ơ, vô cảm của họ khiến anh vô cùng tức giận.

Thấy Harry thực sự nghiêm túc, Derek lại nhún vai, nói với giọng điệu đùa cợt: "Đùa chút thôi mà. Nhưng tôi nói thật đấy, dù thẩm quyền ngang hàng, nhưng có danh hiệu Thám tử thì ý nghĩa vẫn khác." Nói rồi, Derek cùng đám đồng nghiệp bỏ đi, tiếng cười cợt vẫn còn văng vẳng.

"Truyền thông và phim ảnh làm cho người ta cứ lầm tưởng Thám tử cao cấp hơn cảnh sát." Ron lẩm bầm, vẫn còn bực tức. "Nó cũng chỉ là một danh hiệu thôi mà."

Cassidy mang hai ly cà phê nóng hổi đến. "Bánh cuộn còn khoảng năm phút nữa mới chín. Hai anh đợi một chút nhé."

"Không sao, em cứ làm việc của em đi. Bọn anh ra ngoài hóng gió một lát," Harry nói, anh hiểu ý không muốn mùi hôi trên người mình làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác.

Harry và Ron ra phía cửa sau của quán, nơi có một con hẻm nhỏ. Cả hai châm thuốc, phả ra những làn khói trắng mờ ảo. Harry không nghiện thuốc, anh chỉ hút khi cần suy nghĩ.

Ron ngồi xuống một đống thùng carton cũ, lấy điện thoại ra chơi game. Tiếng nhạc nền du dương phát ra từ điện thoại, hòa lẫn với tiếng bánh xe đẩy lạch cạch từ xa vọng lại.

"Chào ông Carlos." Harry gật đầu chào người đàn ông đang đẩy chiếc xe chất đầy ve chai, giấy vụn.

"Cậu hôi như nước cống vậy." ông Carlos cau mày, nói thẳng vào mặt Harry.

"Vâng, tôi vừa mới từ dưới cống lên mà." Harry cười xòa. "Để tôi giúp ông một tay."

Harry nhanh chóng dọn dẹp chỗ thùng carton mà Ron đang ngồi, chất chúng lên xe đẩy của ông Carlos, rồi nhìn ông đẩy xe rời đi.

"Bánh của hai anh đây," Cassidy tươi cười xuất hiện, trên tay cầm túi giấy đựng những chiếc bánh cuộn xúc xích nóng hổi. "Ông Carlos vừa đi à?" Nó nhìn về chỗ để thùng carton trống không.

"Ừ, Anh vừa chất đồ lên xe giúp ông ấy rồi."

"Cảm ơn anh nhé," Cassidy cười toe toét.

"Đi cho mấy bé mèo hoang ăn không?" Cassidy nhướn nhướn lông mi rủ rê.

"Đi!" Harry gật đầu cái rụp.

Cậu nhóc cầm theo một túi thức ăn nhỏ, rồi cùng Harry đi vào sâu trong con hẻm.

Harry mỉm cười, đi theo Cassidy. Nhìn mấy con mèo đủ màu tranh nhau ăn, tâm trạng Harry phần nào dịu lại.

"Ủa, Mr. Fluffypants đâu?" Harry ngó quanh.

Cassidy cũng dòm vào đám mèo, cố gắng phân biệt. "Ừ nhỉ, em không thấy nó từ cả tháng nay rồi. Không biết đi đâu nữa."

"Tiếc thế, anh còn tưởng sẽ gặp được nó chứ. Mr. Fluffypants thích anh nhất đấy. Em coi dễ thương, đúng không?" Harry đưa cho Cassidy xem hình nền điện thoại của mình. Ở đó, Harry đang ôm một con mèo mướp to tướng, mặt nó khó ở, há miệng nhăn răng, móng vuốt giơ cao dường như muốn cào rách gương mặt của cái tên hu-mần đang cười nhăn nhở bên cạnh.

"Ha ha đúng vậy." Cassidy cười khan. Trông cái mặt mèo lộ rõ vẻ ghét bỏ kia, không hiểu Harry cho rằng nó thích anh chỗ nào.

"Trễ rồi. Bọn anh cũng về đây." Harry vừa nói vừa móc ví lấy ra tờ 20 Bảng. "Mua đồ ăn cho tụi nó giúp anh. Thiếu thì cứ bảo anh đưa thêm nhé."

"Đương nhiên rồi." Cassidy cười nhận lấy.

"Về thôi Ron." Harry hô lớn, đi tới khoác vai thằng bạn vẫn đang cắm đầu vào điện thoại.

"Chờ tí sắp xong rồi." Ron nhăn mặt gọi í ới nhưng vẫn bị kéo đi.

Cùng lúc đó, trên tầng cao của tòa nhà Trung tâm giám định pháp y, Snape cũng vừa chuẩn bị ra về.

*Ở Vương quốc Anh, cấp bậc thám tử không cao hơn cấp bậc của cảnh sát mặc đồng phục và một thám tử có cùng quyền hạn và thẩm quyền như một cảnh sát mặc đồng phục cùng cấp bậc. Đó là một danh hiệu dành cho một số sĩ quan có nhiệm vụ đặc biệt thường là thành viên của Cục Điều tra Hình sự (CID) hoặc Chi nhánh Đặc biệt (và một số đơn vị khác), những sĩ quan này thường mặc quần áo thường phục (trừ mục đích nghi lễ) và do đó không đeo phù hiệu cấp bậc tương ứng.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me