Snarry Chuyen Thuong Ngay O Phong Dieu Tra Hinh Su Scotland Yard
Sáng đầu tuần, Snape tỉnh dậy trên tấm ván giường cũ kĩ, ọp ẹp. Hắn nhăn mặt, vươn tay xoa bóp đôi vai cứng đờ. Cột sống của hắn dường như đang kêu gào trong trong đau đớn và nhức nhối. Snape nghĩ, hắn thực sự nên đưa việc tìm thuê một ngôi nhà hoặc là căn hộ mới vào lịch trình khẩn cấp. Vệ sinh cá nhân đơn giản, Snape uể oải xuống lầu. Bước qua vũng nước xanh lẹt, Snape đi về phía nhà bếp, nơi có cánh cửa thông với phòng khách đang mở. Dù đã bỏ cả ngày chủ nhật dọn dẹp qua, nơi đây trông vẫn nhếch nhác bẩn thỉu với những vết ố dầu loang lổ rít rịt trên tường và bàn bếp. Không có gas, cũng không có bếp và tủ lạnh, Snape lờ mờ nhớ rằng vào những ngày cuối đời, ông bố nghiện rượu của hắn, Tobias Snape, đã mang hết tất cả những gì có thể đi cầm cố để đổi lấy ít whisky rẻ tiền. Sau này, vì hiếm khi trở về và cũng vì nhu cầu của hắn đối với việc ăn uống không lớn nên cũng không sắm sửa lại. Snape bước đến tủ bếp, cầm lấy bịch thức ăn cho chó, đổ một ít vào bát cho Hennessy. Nghĩ đến việc hôm nay hắn phải đi làm, Snape lại cho nhiều thêm chút nữa. Đây là bữa sáng và bữa trưa cho con chó, còn hắn, một ly cà phê mua trên đường là đủ rồi."Mày, ở đây." Snape ra lệnh đơn giản. Hennessy ngồi xuống nghiêng đầu nhìn hắn, không biết nó có nghe hiểu không.Dù sao thì hắn cũng không thể mang nó đi làm được. Snape đã mang cái suy nghĩ ấy đến tận cửa trụ sở Scotland Yard. Sau khi hớp một ngụm cà phê đen đặc, caffein xộc lên não khiến hắn tỉnh ra một chút,Chết tiệt thật! Hắn nên mang theo con chó đó để trả nó về cho Charlie Weasley mới đúng.Brrrrr... brrrr...Túi quần Snape rung lên từng đợt, hắn cáu kỉnh thò tay móc điện thoại ra."Snape nghe."Từ trong điện thoại, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên."Anh thế nào rồi?" "Ổn." Snape cộc lốc đáp."Hiện tại anh đang ở đâu. Thay đổi công việc là chuyện vui, tôi muốn gửi một món quà chúc mừng đến anh.""Trước mắt thì chưa có chỗ cố định. Tôi đang tìm nhà cho thuê. Sau khi ổn định sẽ báo cho cậu. Quà thì khỏi đi, cũng chẳng có gì quan trọng.""Sao lại không quan trọng được. Anh lại không nói với tôi là chưa có chỗ ở. Tôi có một căn nhà ở trung tâm, gần nơi anh làm việc đấy. Chuyển đến đó đi, tôi sẽ cho người dọn dẹp lại.""Không cần, tôi không muốn sống trong một cái công viên giải trí.""Công viên giải trí? Căn nhà đó rộng còn chưa đến 1000 m2, không có hồ bơi, hầm rượu cũng không có.""Tôi không cần hồ bơi hay hầm rượu. Nhà của tôi, tôi sẽ tự tìm không cần phiền đến cậu. Thế nhé, tôi cúp máy đây."Bên trong điện thoại vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ."Được rồi, nếu có khó khăn gì đừng ngại gọi cho tôi. Tạm biệt, Severus.""Tạm biệt, Abraham."Sau khi cúp máy, Snape nhìn thấy Charlie Weasley và một đồng nghiệp nam từ xa đi tới. Vừa đúng lúc, hắn cũng đang muốn tìm cậu ta nói chuyện về Hennessy nên Snape đã dời bước về phía đó. Từ xa, tiếng hai người đang tranh luận loáng thoáng vọng lại."Tôi đã đăng ký và được phê duyệt nhận nuôi con chó đó khi nó nghỉ hưu vậy mà giờ cậu nói không đủ tiêu chuẩn là sao?""Không phải là không đủ tiêu chuẩn, Derek. Tôi nói thế bao giờ?" Charlie Weasley nói."Thế tại sao anh không đưa con chó đó cho tôi?" Derek lớn tiếng."Nó có tên đàng hoàng đấy. Mà thôi, cậu cũng không cần biết. Cậu chỉ cần biết là có người đã nhận nuôi nó rồi." Anh ta nhún vai."Chết tiệt! Ai?" Derek gào lên."Nhỏ tiếng xuống đi." Charlie nhíu mày. "Quy tắc là không được phép tiết lộ thông tin người nuôi, cậu cũng biết rõ mà. Tôi chỉ có thể nói đó là một trong những cấp trên của chúng ta thôi.""Cấp trên?" Derek nhăn mặt muốn nổi điên nhưng cuối cùng cũng không dám.Lúc này, Snape bước tới."Charlie Weasley, tôi cần nói chuyện với cậu. Là về...""Ôi trời, tôi trễ mất rồi. Tôi phải đi đây. Ha ha ha..." Charlie Weasley vờ như không nghe co giò chạy biến.Snape bực mình nhìn Charlie giả ngu lỉnh đi mất, hắn chỉ có thể hậm hực đi đến Trung tâm giám định pháp y.Thang máy vừa mở, Snape đã thấy một đám người tụ tập trước phòng thí nghiệm độc chất. Trong đó có Harry và Ron."Các người ở đây làm gì?" Snape bước tới hỏi.Cả đám giật mình quay lại. Harry nhanh chóng lên tiếng trước."Chúng tôi đã tìm được một phần não của Mary Harrison. Hiện tại đang đợi kết quả xét nghiệm.""Còn những người khác?" Ánh mắt sắc như dao của Snape lia qua những người còn lại. "Khụ, chúng tôi đi trước." Bọn họ xấu hổ ho khan rồi tản đi.Sức nóng từ đoạn clip lan tràn trên mạng đã khiến nhiều người tò mò về kết quả kiểm tra được. Lúc này Parkinson cũng đủng đỉnh bước tới, khoanh tay liếc vào trong.Jamie rùng mình lau mồ hôi. Tuy rằng số lượng người giảm đáng kể nhưng cậu ta có cảm tưởng như áp lực trên lưng tăng thêm mấy lần.Tích... tích...Chiếc máy tinh vi kêu lên hai tiếng. Jamie nhìn số liệu xuất hiện trên màn hình máy tính thì hơi chần chừ."Sao rồi?" Parkinson nhướn mày hỏi.Jamie nuốt nước miếng in ra kết quả."Phát hiện có thủy ngân trong mô não nạn nhân. Nồng độ này..." Cậu ta ngập ngừng nhìn cô.Parkinson mạnh mẽ bước tới giật lấy tờ giấy vừa ra khỏi máy in và đọc."Không thể nào!" Cô ta trừng lớn mắt."Chuyện gì vậy? Kết quả sao rồi?" Harry lên tiếng hỏi."Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó." Parkinson trừng mắt nhìn Jamie."Tôi cũng sợ sai nên đã làm lại kiểm nghiệm hai lần." Cậu nhỏ rụt cổ lí nhí nói."Cô Parkinson." Snape vươn tay ra.Parkinson miễn cưỡng đưa tờ giấy cho Snape.Snape xem xét kỹ lưỡng tờ kết quả. Nồng độ thủy ngân trong mẫu mô não cao hơn gấp nhiều lần so với mức gây chết người."Không thể nào." Parkinson lẩm bẩm, vẻ mặt thất thần. "Rõ ràng là không phát hiện thủy ngân trong nước tiểu, và nồng độ trong máu cũng không cao đến mức này.""Vậy là nạn nhân đã bị đầu độc bằng thủy ngân?" Mắt Harry sáng lên ngay lập tức khi nghe thế.."Không phải thủy ngân (mercury), mà là Methylmercury." Snape đính chính."Methylmercury là một dạng hữu cơ của thủy ngân, cực kỳ độc hại." Snape giải thích. "Nó dễ dàng hấp thụ qua đường tiêu hóa và có thể tích tụ trong cơ thể, đặc biệt là trong não. Khác với thủy ngân vô cơ, Methylmercury có thể vượt qua hàng rào máu não, gây tổn thương hệ thần kinh trung ương.""Methylmercury thường được tìm thấy trong cá biển. Có thể nạn nhân đã ăn phải hải sản bị ô nhiễm." Parkinson vẫn không cam lòng chấp nhận mình đã sai."Với nồng độ này ước tính có 360mg thủy ngân tích tụ trong não nạn nhân, gấp 4000 lần lần giới hạn cho phép. Nồng độ thủy ngân trung bình trong cá hồi Đại Tây Dương là 0.022 microgam trên mỗi gram thịt cá. Để đạt được lượng thủy ngân như vậy, cô ta phải ăn ít nhất 15.000 kg cá hồi trong một thời gian ngắn. Mary Harrison phải tiếp xúc trực tiếp với một lượng lớn Methylmercury tinh khiết mới có thể đạt được nồng độ này."Parkinson nhắm mắt hít sâu một hơi lùi lại."Ngài nói đúng, tôi sai rồi.""Như vậy Mary Harrison quả thật là đã bị đầu độc." Harry siết chặt nắm tay."Cầm lấy." Snape ném tờ kết quả cho Harry, không quên châm chọc, "Xem ra cậu đã may mắn lần này.""Cảm ơn ông, giáo sư Snape." Harry cười rạng rỡ, đôi mắt xanh lục lấp lánh phát ra ánh sáng chói lọi. "Ron, chúng ta chính thức mở cuộc điều tra vụ án mạng của Mary Harrison!"Snape quay sang Jamie, dặn dò: "Lấy mẫu tóc của nạn nhân, xét nghiệm xem thời điểm trúng độc là khi nào."Khi chất độc lưu thông trong máu, nó sẽ tiếp xúc với chân tóc, do đó, dấu vết của chất độc sẽ ở lại trong tóc khi tóc tiếp tục mọc lên. Do tóc mọc khoảng 1cm mỗi tháng, một sợi tóc đủ dài sẽ có thể xác định chính xác thời điểm một người bị đầu độc.Harry biết điều đó nên cau mày thắc mắc."Ý ông là nạn nhân không phải bị đầu độc gần đây?""Methylmercury là chất độc thần kinh khởi phát chậm." Snape giải thích. "Nạn nhân có thể mất vài tuần, thậm chí vài tháng sau khi tiếp xúc với nguồn gây độc thì các triệu chứng suy giảm nhận thức mới xuất hiện."Harry và Ron lo lắng nhìn nhau."Vậy thì hung thủ có thể đã cao chạy xa bay rồi." Ron lẩm bẩm."Đó là việc của cảnh sát các cậu." Snape lạnh lùng nói. "Bây giờ, nếu không còn việc gì nữa thì đi chỗ khác cho tôi. Các cậu làm người của tôi mất tập trung."Harry và Ron trở về tầng 12 tòa nhà cảnh sát, triệu tập cuộc họp với đội của mình. Ngoài Neville, bọn họ có ba cảnh sát viên bao gồm hai chàng trai tên Mason Jackson, Edward Sonny và một cô gái tên Edith Young. Nhóm điều tra do Harry đứng đầu còn có hai trung sĩ, một là Ron và người còn lại chính là Hermione Granger.Cô gái tóc nâu cầm ly cà phê bước vào phòng họp nhanh như gió."Mình đã nghe nói về chuyện các cậu tự ý đi điều tra dưới cống. Chánh thanh tra không thích điều này. Nhưng..." Hermione ngồi vào bàn làm việc mở máy tính lên. "Có vẻ như đây là một vụ án thú vị đó."Hình ảnh con mắt đặc biệt hiện lên trên màn hình lớn."Đó có phải là Sherlock không?" Edith Young thốt lên."Đúng vậy, chúng ta may mắn là nhóm điều tra đầu tiên được sử dụng hệ thống thám tử AI này đấy." Hermione tự hào nói."Bây giờ chúng ta tóm tắt vụ án nào." Harry vỗ tay để mọi người tập trung. "Nạn nhân Mary Harrison, 30 tuổi, được tìm thấy ở khu vực cầu tàu Canary Wharf ngày hai mươi sáu tháng sáu. Tài xế lái xe tải John Dean ra đầu thú buổi sáng hôm đó. Camera thu được từ nhà nạn nhân cho thấy cô ấy tự trèo ra ban công nhảy xuống, trong lúc rơi trong không trung trùng hợp bị tông bởi xe tải."Hình ảnh một cô gái tóc vàng xinh đẹp hiện lên trên màn hình. Bên cạnh là ảnh thi thể ở hiện trường khiến người ta không khỏi thổn thức tiếc nuối vì một sinh mạng đã ra đi."Hiện trường nơi tìm thấy cô ấy cách khá xa tòa nhà cô ấy ở nhỉ?" Edward Sonny nhận xét."Hôm đó có bão, gió giật rất mạnh, Mary Harrison bị thổi bay về phía đó." Hermione nói, chỉ với một vài thao tác, tình hình thời tiết rạng sáng ngày hai mươi sáu tháng sáu hiện ra: lượng mưa, hướng và tốc độ gió, rất chi tiết và rõ ràng."Cái hệ thống này tiện thật." Ron gật gù cảm thán."Ban đầu đây được phán định là một vụ tự sát nhưng Holly Bruno, em gái của Mary Harrison đến gặp tôi và tôi cũng cho rằng vụ án này có nhiều điểm đáng nghi." Harry nói. "Kết quả khám nghiệm tử thi đã chứng minh Mary Harrison đã bị đầu độc bằng Methylmercury. Nồng độ chất độc trong não vượt xa mức gây chết người."Cả nhóm ồ lên kinh ngạc."Vậy là cô ấy không tự sát?" Edith Young hỏi."Đúng vậy. Đây là một vụ giết người," Harry khẳng định. "Vấn đề là Methylmercury là chất độc khởi phát chậm. Nạn nhân có thể đã bị đầu độc từ vài tuần, thậm chí vài tháng trước khi tử vong.""Nghi phạm đầu tiên chính là chồng của nạn nhân, Jerry Harrison, 30 tuổi, hiện đang làm việc tại khách sạn L'Eden." Harry nói. "Chúng ta cần điều tra mối quan hệ giữa hai người, xem có mâu thuẫn hay động cơ nào dẫn đến việc Jerry Harrison sát hại vợ mình không."Hermione bổ sung: "Cũng không loại trừ khả năng Mary Harrison có kẻ thù trong công việc. Cô ấy là giáo viên dạy toán tại trường Trung học St. Augustine ở quận Barnes. Chúng ta cần xem xét các mối quan hệ của cô ấy ở trường học. Việc tìm nguồn gốc Methylmercury có thể cũng là một manh mối, Methylmercury tinh khiết là chất độc được nhà nước quản lý, mình sẽ tìm hiểu xem có cơ sở nào báo mất Methylmercury không.""Được rồi, chúng ta sẽ chia nhau ra điều tra." Harry phân công rõ ràng. "Edith và Neville, hai người đến gặp Holly Bruno, em gái của nạn nhân, hỏi thêm thông tin về cuộc sống của Mary Harrison. Edward và Mason, hai người đến trường Trung học St. Augustine điều tra các mối quan hệ của cô ấy ở trường. Hermione, cậu tìm kiếm thông tin về nguồn gốc Methylmercury trên Sherlock, tập trung vào các mối quan hệ cá nhân và công việc của cô ấy. Còn tôi và Ron sẽ đến căn hộ của nạn nhân để điều tra hiện trường một lần nữa.""Giải tán!""Rõ!"Mọi người nhận nhiệm vụ và chuẩn bị rời đi. Trước khi Harry bước ra khỏi phòng họp, Hermione gọi anh lại."Harry." cô nghiêm túc dặn dò. "Methylmercury có khả năng khuếch tán và thẩm thấu rất cao. Chỉ cần tiếp xúc qua da cũng có thể gây nhiễm độc. Nó thậm chí còn có thể thấm qua găng tay bảo hộ thông thường. Hai cậu cần phải cẩn thận.""Mình biết rồi. Cảm ơn cậu, Hermione." Harry gật đầu, đội mũ lên rồi bước ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me