TruyenFull.Me

Snarry Chuyen Thuong Ngay O Phong Dieu Tra Hinh Su Scotland Yard

"Anh Jerry? Không thể nào!"

"Tại sao em lại chắc chắn như vậy?" Ron hỏi.

"Anh ấy yêu Mary, thậm chí còn tôn thờ chị ấy nữa." Holly khẳng định.

Harry và Ron ngẩn ra nhìn nhau.

"Em có thể kể thêm về mối quan hệ giữa chị gái em và Jerry Harrison được không?" Harry đề nghị.

"Chị Mary và anh Jerry là một cặp trời sinh." Holly Bruno bắt đầu kể. "Thực ra thì cũng không hẳn là lúc nào cũng vậy. Nhà anh ấy trước đây ở cạnh nhà em. Bọn em là hàng xóm. Anh ấy và chị Mary học cùng nhau từ mẫu giáo, cấp 1, cấp 2, cho đến cấp 3. Mẹ em từng cấm em chơi với anh ấy. Ba mẹ anh ấy đều nghiện rượu. Vào buổi tối, em thường xuyên nghe thấy tiếng cãi vã, đập phá đồ đạc từ nhà bên cạnh. Jerry hồi đó rất đáng sợ, anh ấy xăm trổ đầy mình, chơi với mấy tay đua xe mô tô. Ai cũng nói anh ấy sinh ra đã là tội phạm."

"Nhưng Mary thì khác..." Holly Bruno trầm ngâm, như đang chìm vào dòng hồi tưởng.

"Mary có một biệt tài đặc biệt. Dường như chị ấy có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp ẩn sâu trong mỗi con người. Chị ấy không hề sợ hãi Jerry, dù anh ấy hút thuốc, đua xe, và chơi bời với những thành phần bất hảo. Chị ấy đã kiên nhẫn kéo Jerry ra khỏi bóng tối."

"Mary giúp anh ấy trở thành một người tốt hơn. Đổi lại, Jerry hết mực yêu thương, chiều chuộng chị ấy, khiến chị ấy trở thành nàng công chúa hạnh phúc nhất trên đời."

Giọng của Holly Bruno mơ màng mang theo chút hâm mộ khó giấu.

"Mary từng nói. Anh Jerry chính là khoản đầu tư đúng đắn nhất của chị ấy từ trước đến giờ."

Harry nhíu mày viết lại lời khai của Holly Bruno, cảm giác quái dị lại một lần nữa bùng lên trong lòng anh.

"Nghe em nói thì Jerry Harrison rất yêu thương vợ mình." Ron nhận xét.

"Đúng vậy, Jerry sẽ không bao giờ làm Mary tổn thương dù chỉ là một sợi tóc." Cô khẳng định. "Phải là ai đó khác. Và em không tin chị em bị trầm cảm. Mary mạnh mẽ hơn mọi người tưởng rất nhiều."

"Em nhớ rõ. Ngày hôm đó, khi biết tin đứa trẻ đã mất, anh ấy gục xuống giường khóc như một đứa trẻ. Chị Mary đã phải dỗ dành ảnh cả đêm. Anh nói xem, một người mẹ đáng ra phải là người đau đớn nhất nhưng chị ấy lại có thể bình tĩnh an ủi chồng như vậy sao có thể bị trầm cảm." Holly Bruno chồm người lên giọng nói có phần kích động.

"Jerry không bao giờ làm hại chị em. Anh ấy yêu Mary. Em chưa bao giờ thấy anh ấy nói nặng lời với ai. Ảnh còn hỗ trợ học phí đại học cho em nữa. Một người hiền hòa, rộng lượng như vậy sao có thể là người xấu chứ."

"Được rồi, Holly. Hãy bình tĩnh lại." Ron vội vàng đỡ lấy Holly khi cô chồm người qua bàn trà, cơ thể cô run lên vì xúc động.

"Em xin lỗi." Holly ngượng ngùng thu người lại.

"Ờm..." Ron gãi gãi đầu. "Nếu anh rể của em yêu chị em như vậy. Liệu anh ta có bao giờ kiểm soát hay ghen tuông khi chị em đi làm hoặc gặp người khác giới không?"

"Không hề!" Holly lắc đầu ngay lập tức. "Jerry và Mary tin tưởng nhau. Tình yêu của bọn họ hoàn hảo như trong truyện cổ tích. Không có phản bội cũng không có lừa dối. Jerry luôn khuyến khích chị em tham gia vào các hoạt động hội nhóm, phát triển bản thân. Trên cơ bản, ảnh là một người cực kì tốt."

"Anh hiểu rồi. Cảm ơn sự hợp tác của em." Harry gật đầu. "À còn một câu hỏi cuối cùng. Em đã nói chị gái em thích ăn sushi, cô ấy có ăn cá sống thường xuyên không?"

"Hả?" Cô gái ngơ ngác nghệch mặt ra như thể chưa bước ra từ cảm xúc mãnh liệt vừa nãy. Holly nghiêng đầu suy nghĩ một lúc sau đó mới trả lời. "Chắc khoảng một lần một tháng. Đó cũng không phải bánh mì, sao có thể ngày nào cũng ăn được?"

"Cảm ơn em đã chia sẻ những thông tin này." Harry nói rồi đưa cho Holly một tấm danh thiếp. "Nếu em nhớ ra bất kỳ điều gì bất thường liên quan đến chị gái em, dù là chi tiết nhỏ nhất cũng đừng ngại gọi cho anh."

Holly nhận lấy tấm danh thiếp, rồi tiễn Harry và Ron ra cửa. Trước khi hai người rời đi, cô nói: "Mong các anh sớm tìm ra hung thủ."

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Harry gật đầu chào Holly, rồi cùng Ron bước ra khỏi căn hộ.

Harry và Ron trở về Scotland Yard, tập hợp các đồng đội để trao đổi thông tin. Harry yêu cầu Edward và Mason báo cáo kết quả điều tra tại trường Trung học St. Augustine.

"Chúng tôi đã nói chuyện với hiệu trưởng, các giáo viên, và một số học sinh." Edward bắt đầu. "Mọi người đều nói Mary Harrison là một giáo viên tận tụy, nhiệt tình, và được học sinh yêu quý. Cô ấy rất hòa đồng, vui vẻ, và dường như không có mâu thuẫn với ai."

"Chúng tôi cũng hỏi về mối quan hệ giữa cô ấy và chồng." Mason nói tiếp. "Họ là một cặp đôi rất đẹp, luôn yêu thương và quan tâm đến nhau. Không ai có thể tin rằng Mary Harrison lại tự tử."

Thông tin mà Edward và Mason thu thập được không khác gì những gì Holly Bruno đã kể. Dường như Mary Harrison là một người hoàn hảo, không có kẻ thù, và có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

"Mình đã tìm kiếm thông tin về Mary Harrison trên Sherlock." Hermione nói. "Không có gì bất thường về các mối quan hệ cá nhân và công việc của cô ấy. Mình cũng đã kiểm tra các báo cáo về việc mất cắp hoặc buôn bán Methylmercury trong khoảng thời gian gần đây, nhưng không tìm thấy gì cả."

Điều này càng khiến vụ án trở nên phức tạp hơn. Methylmercury là một chất cực độc, việc sở hữu và sử dụng nó bị kiểm soát rất chặt chẽ. Nếu không có ai báo mất methylmercury, vậy thì hung thủ đã lấy chất độc này từ đâu?

"Có lẽ chúng ta phải đợi kết quả xét nghiệm tóc của nạn nhân, xác định chính xác thời điểm cô ấy bị đầu độc, mới có thể tìm ra manh mối mới." Harry thở dài với vẻ mặt chán nản. "Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục."

Sáng hôm sau, Harry đến văn phòng sớm. Điều đầu tiên anh làm là hỏi Hermione về kết quả xét nghiệm tóc của Mary Harrison.

"Vẫn chưa có." Hermione lắc đầu.

Harry nhíu mày. Anh cảm thấy có gì đó không đúng. Việc xét nghiệm tóc không nên mất nhiều thời gian đến vậy. Anh quyết định đến Trung tâm Giám định Pháp y để hỏi trực tiếp Jamie.

"Jamie, kết quả xét nghiệm tóc của Mary Harrison đã có chưa vậy?" Harry hỏi.

Jamie chỉ liếc nhìn Harry, rồi đáp cụt lủn: "Chưa có."

"Anh có thể làm giúp tôi trước được không?" Harry chắp tay, nói với giọng cầu khẩn.

"Lần trước các cậu đã lừa tôi làm xét nghiệm mẫu mô não trước, tôi vẫn chưa nói gì đâu đấy. Chúng tôi có danh sách các mẫu vật cần kiểm tra theo thứ tự. Cậu không thể cứ muốn chen ngang là chen ngang được. Mẫu tóc của cậu, ít nhất cũng phải hai tuần nữa mới có kết quả."

"Hai tuần?" Harry la lên.

"Cậu nên thấy thỏa mãn đi, tôi đã nể mặt cậu lắm rồi đấy. Bình thường xét nghiệm loại này toàn mất cả tháng." Jamie lườm Harry một cái rồi quay đầu vào trong phòng thí nghiệm.

Harry ảo não vò vò mái tóc ổ quạ của mình thì chợt trông thấy bóng dáng Snape đi ngang qua. Anh đảo mắt một cái sau đó mặt dày lẽo đẽo theo sau hắn.

"Cậu rảnh rỗi lắm à, thanh tra Potter?" Snape liếc mắt về phía Harry.

Dường như chỉ chờ Snape lên tiếng, Harry liền mở miệng nhờ vả.

"Ưm, giáo sư Snape, vụ án của Mary Harrison ấy. Ông có thể giúp tôi đẩy nhanh thời gian xét nghiệm được không?" Harry nhe răng ra cười.

"Và tại sao tôi phải làm điều đó? Mọi việc phải theo quy định, thanh tra Potter." Snape nói, ánh mắt nghiêm khắc của hắn bắn thẳng vào mặt Harry. "Đừng mong được ưu tiên chỉ vì cậu là người nổi tiếng."

"Nhưng lần trước ông đã giúp tôi mà." Harry lầm bầm.

"Tôi không giúp cậu. Tôi chỉ thấy hứng thú với trường hợp đặc biệt của Mary Harrison thôi." Snape đáp lại với giọng điệu thờ ơ. "Bây giờ nếu không có chuyện gì thì cậu có thể rời khỏi chỗ này được rồi đấy. Tôi rất bận. Và... tôi không phải giáo sư của cậu nữa, chú ý xưng hô của cậu, thanh tra Potter."

"Được rồi, cám ơn ông, giám đốc Snape." Harry nhăn nhó ỉu xìu rời đi.

Sau khi đuổi cổ Harry đi, Snape trở về văn phòng của mình. Hắn móc điện thoại ra, sau đó hơi chần chừ nhíu mày. Nói thật thì hắn không muốn thực hiện cuộc gọi này chút nào. Hắn không có thói quen nhờ vả người khác. Nhưng khi nhớ tới chuyện xảy ra Snape lại thở dài.

Tối hôm qua, Snape trở về khá trễ. Vừa mở cửa hắn đã cảnh giác khi phát hiện có dấu vết xâm nhập trong nhà. Lần theo dấu vết đi vào nhà bếp hắn lần thứ hai thót tim khi thấy con chó Hennessy đang ngồi đè lên một "cái xác". Vừa thấy hắn nó ngay lập tức chạy lại sủa mấy tiếng như tranh công, cái đuôi dựng thẳng quay vòng vòng như chong chóng.

May mắn "cái xác" nằm thù lù giữa bếp đó còn thở. Đây có lẽ chỉ là một tên nghiện lần mò vào căn nhà tồi tàn này tìm một chỗ ngủ tạm hoặc một tên trộm ngu xuẩn thấy có người nên vào kiếm chác. Dù là loại nào thì gã ta cũng xui xẻo đụng phải một con chó nghiệp vụ về hưu. Dựa theo những vết rách trên quần áo gã ta thì chắc hẳn gã đã có một bài học nhớ đời.

Snape mở cửa lôi gã đàn ông đang chết giấc ra ngoài. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm xem gã ta có bị thương hay không, hắn biết gã còn thở là quá đủ. Ở nơi này cảnh sát cũng ngại đến và hình phạt cho một tên trộm cùng lắm là vài chục Bảng cộng thêm một đêm trong phòng tạm giam. Quá tốn nguồn lực quốc gia. Tốt nhất là cứ quẳng ra khỏi nhà cho xong chuyện.

Một tên nghiện, Snape có thể giải quyết bằng một tay nhưng Hennessy, con chó này lại coi là mối hiểm nguy gì ghê gớm lắm. Nó cảnh giác ngồi sát cạnh giường của Snape, đôi tai dựng lên nghe ngóng khắp nơi. Ban đầu hắn còn không để ý nhưng khi tỉnh dậy trông thấy bóng lưng vẫn đứng thẳng tắp của con chó thì trong lòng hắn lại dâng lên chút gì đó khác lạ.

Đó có lẽ là lý do cho việc hắn gọi cho Dumbledore lúc này.

"Xin chào." Snape hơi ngập ngừng nói. "Ừm... lần trước ông có nói với tôi về căn nhà cho thuê ở quận Barnes..."

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng cười sảng khoái của Dumbledore. "Tôi đã nói là nó rất hợp với cậu mà. Căn nhà đó không chỉ có vườn sau rộng rãi, nằm trong khu dân cư yên tĩnh, mà giá thuê cũng rất phải chăng. Để tôi gửi thông tin cho cậu."

"Chủ nhà có cho phép mang theo thú cưng cỡ lớn không?" Đây chính là vấn đề lớn khi Snape tìm căn hộ cho thuê.

"Đương nhiên. Tôi đảm bảo cậu ấy không ngại đâu, đừng lo. Để tôi gọi cho chủ nhà trước hẹn ngày đi xem nhà cho cậu nhé."

"Tôi rảnh vào cuối tuần, cám ơn ông." Snape nói.

"Ơn nghĩa gì chứ. Đây chỉ là việc nhỏ thôi. Chào nhé, Severus." Dumbledore cười ha hả rồi cúp máy.

Nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, Snape thở dài xoa trán. Hắn thề là hắn thực sự không có ý định nuôi chó mà.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me