Snh48 Tam Tieu Trong Doi Mat
"Tôn Nhuế!!! Tôn Nhuế!!!"Buổi sáng yên bình của Tôn Nhuế lại bị Viên Vũ Trinh náo loạn. Vốn dĩ cô còn đang ở phòng làm việc an an tĩnh tĩnh xem bệnh án, thì cô nhóc từ bên ngoài xông vào không một tiếng gõ cửa, lại gấp gáp như cháy nhà.Tôn Nhuế dời ánh mắt lên Viên Vũ Trinh, nhàn nhạt hỏi:"Có chuyện gì?""Chị đã đọc báo sáng nay chưa??"Viên Vũ Trinh vội vàng đóng cửa lại, ngồi xuống ghế đối diện với Tôn Nhuế, đặt một tập báo lên bàn. Tôn Nhuế hơi liếc qua, lại thở dài."Em xem tôi có thời gian để xem hả?"Còn nghĩ là chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi cô đã đọc báo hay chưa thôi sao?Tôn Nhuế vừa bắt đầu đi làm, mỗi ngày đều phải đối mặt với bệnh nhân cùng tất cả bệnh án mà bác sĩ trước bàn giao lại, thời gian ngủ còn không có, vậy mà tên nhóc này ngày ngày theo cô giống như một trợ lý giúp cô vài thứ lặt vặt, còn có thời gian rảnh rỗi để đọc báo buổi sáng nữa.Viên Vũ Trinh nhìn sắc mặt Tôn Nhuế đen lại, rồi lướt mắt qua những tập hồ sơ chất đầy trên bàn làm việc của cô, cười hì hì vài tiếng, nhưng vẫn muốn nói cho cô biết những thứ cô đọc được sáng nay."Nhưng mà tôi muốn nói chị nghe, chính là vụ án lần trước đấy. Cảnh sát đã đưa ra kết luận, quả thật nạn nhân là do Lâm Mộc Văn giết. Sau khi cậu ta được bác sĩ tiêm thuốc và chờ bình tĩnh lại đã khai hết. Ban đầu cậu ta chỉ muốn đi theo nạn nhân để cảnh cáo anh ta nên tránh xa chị gái mình. Nhưng hắn ta lại nặng lời mắng chửi, lăng mạ cậu ta và cả Lâm Mộc Châu. Lâm Mộc Văn sau đó không còn giữ được bình tĩnh, cậu ta khai lúc ấy trong tâm trí có một giọng nói luôn hối thúc cậu ta phải giết chết người trước mặt. Sau đó liền mất lý trí nhảy vào. Ban đầu hai người giằng co, Lâm Mộc Văn có phần yếu thế hơn, rồi đột nhiên nạn nhân lấy con dao nhỏ luôn mang trong người anh ta ra đe dọa Lâm Mộc Văn! Chị nói xem lúc đó cậu ta đâu còn là người bình thường, dĩ nhiên không bị dọa sợ, còn liều mạng nhảy vào. Cuối cùng hai người giành qua giành lại, Lâm Mộc Văn lại đâm chết nạn nhân, sau đó thần trí hồi phục vài phần liền sợ hãi mà bỏ chạy về nhà, trước khi Lâm Mộc Châu trở về cố tỏ vẻ mình không có chuyện gì. Ở đoạn đường lúc ấy không có camera, cảnh sát ban đầu không tin, những sau khi kiểm chứng quả thật trên con dao có dấu vân tay của nạn nhân. Cuối cùng kết án là ngộ sát."Lắng nghe Viên Vũ Trinh nói một tràng dài, Tôn Nhuế cũng hiểu hết được toàn bộ câu chuyện. Lâm Mộc Văn từ mưu sát biến thành ngộ sát, xem như là số phận cho cậu ta một cơ hội. Tuy nhiên vấn đề Tôn Nhuế quan tâm chính là..."Em đã nói xong rồi có thể ra ngoài cho tôi làm việc được không?"Viên Vũ Trinh đen mặt khi nhìn Tôn Nhuế không mấy hứng thú với những lời cô nói. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, vụ án lần này một phần do Tôn Nhuế giải mã, mọi thứ cô đều tường tận trước đó, dĩ nhiên không mấy bất ngờ. Tuy nhiên Viên Vũ Trinh cũng không từ bỏ, tiếp tục nói:"Nhưng mà chị biết không, trong báo này nói pháp y Khổng Tiếu Ngâm, chính là cô gái ôm chị lần trước, đứng ra thuê đại luật sư họ Mạc để chạy án cho Lâm Mộc Văn. Hy vọng giảm án cậu ta đến mức thấp nhất. Và cả cảnh sát Đới có nhắc đến vụ án lần này là nhờ vào một bác sĩ tâm lý giúp cảnh sát phá, tuy nhiên không nói tên. Tôi nghĩ chắc chắn là nhắc đến chị rồi."Phanh!Viên Vũ Trinh giật mình đến cứng người, toàn thân bất động không dám hó hé thêm tiếng nào khi đột nhiên Tôn Nhuế đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn, cả người đều là hàn khí, đôi mắt chằm chằm nhìn vào cô.Tôn Nhuế chỉ muốn yên tĩnh làm việc, nhưng đứa nhóc trước mặt hoàn toàn chiếm lấy không gian phòng làm việc của cô, nhất quyết luyên thuyên đến cùng. Tôn Nhuế không nhịn được liền đập mạnh hồ sơ cảnh cáo. Nhưng lời nói của đứa nhỏ vẫn chạy trong đầu.Đại luật sư Mạc? Cũng không cần nghĩ quá nhiều thì Tôn Nhuế cũng biết người Khổng Tiếu Ngâm thuê chính là Mạc Hàn. Cô nàng kia quả nhiên là quá lương thiện, chỉ có một vụ án nhỏ, liền mời hẳn một đại luật sư để chữa án. Cũng không biết nói nàng hào phóng, hay lãng phí tài nguyên.Nhưng mà quanh đi quẩn lại những lời Viên Vũ Trinh nói, cũng không có gì liên quan đến cô. Tôn Nhuế nhìn cô nhóc, gằng giọng:"Em nên nhớ việc của chúng ta là chữa bệnh cứu người, không phải là bắt tội phạm, đòi lại công đạo cho chính nghĩa. Việc tiên quyết hiện tại chính là em chuyên tâm vào chuyên môn, đừng suốt ngày lảm nhảm những thứ vô bổ này.""Nhưng chẳng phải chị cũng đã giúp cảnh sát phá án đó sao? Buổi tối hôm đó tôi nhìn cách chị vạch tội Lâm Mộc Văn, nhìn thấy chị có rất có tố chất. Tại sao chị không đi làm cảnh sát hay thám tử, lại chọn cái nghề bác sĩ này?"Viên Vũ Trinh lại không cho là đúng muốn cãi lại. Thật ra trong lòng cô Tôn Nhuế hôm đó vô cùng xuất chúng. Hỏi cô vào thời điểm cô không ghét Tôn Nhuế, thì chắc chắn là vào lúc đó đi. Khi đó Viên Vũ Trinh chỉ có cảm giác hâm mộ và không ngừng cảm thán với khả năng nhìn nhận tình huống lúc ấy. Cô thấy Tôn Nhuế hợp với cảnh sát hơn là một bác sĩ.Vì sao lại chọn làm bác sĩ?Cả người Tôn Nhuế phút chốc liền bất động. Vì sao cô lại chọn làm bác sĩ? Tôn Nhuế đến bản thân khi còn nhỏ, cô ngồi ở trong lòng ba mình và nói:"Baba, sau này con sẽ trở thành bác sĩ giống ba, cứu thật nhiều người!!"Ba cô lúc đó cười rất tươi, bàn tay to lớn xoa đầu cô mà nói:"Tiểu Nhuế thật ngoan! Sau này con sẽ là một bác sĩ giỏi."Cùng với lời nói đó, thời gian cứ thế mà trôi đi, dù bao nhiêu biến cố xảy ra, cô vẫn giữ lời hứa đó ở trong lòng. Năm tháng trải qua, cứ thế cô đến hiện tại đã trở thành một bác sĩ như lời hứa lúc nhỏ.Tôn Nhuế đột nhiên thất thần, Viên Vũ Trinh lại khó hiểu dò xét nhìn cô, tuy nhiên qua vài phút cũng không thấy Tôn Nhuế phản ứng, liền đưa tay lay người cô:"Nè, chị làm sao vậy?"Tôn Nhuế giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nhìn đến đôi mắt hiếu kì của Viên Vũ Trinh, liền điều chỉnh lại cảm xúc, cầm hồ sơ đứng dậy."Đi thôi.""Hả?? Đi đâu??" Viên Vũ Trinh ngơ ngác hỏi."Thăm bệnh nhân."Tôn Nhuế bỏ lại vài chữ, liền ly khai phòng làm việc....Giải quyết xong một vụ án, Đới Manh có thời gian thả lỏng hơn một chút, tiêu sái đi trên hành lang suy nghĩ nên xuống căn tin hay cửa hàng gần đây tìm thứ gì đó ngon ngon bỏ bụng. Nhưng sau đó cô liền cảm giác vận xui lại tiếp tục đeo bám mình rồi, khi mà lại đụng mặt Mạc Hàn."Chà, Mạc Đại luật sư đại giá quan lâm, không ngờ có thời gian rảnh rỗi ghé qua sở cảnh sát."Ngoài mặt luôn than trời trách đất Mạc Hàn đem tới xui xẻo cho mình, nhưng khi gặp nàng Đới Manh cũng không ngăn được bản thân giở giọng muốn chọc tức người kia."Có ảnh hưởng đến công việc của cô sao?"Mạc Hàn giọng điệu không nóng không lạnh hỏi lại, nhưng đủ khiến cho Đới Manh có một chút bẻ mặt."Dĩ nhiên là không, hì." Đới Manh trưng ra nụ cười cứng nhắc, tự biết bản thân nếu tiếp tục nói thì người xấu hổ chính là cô. Vì thế tự động né qua một bên, làm động tác trang trọng mời Mạc Hàn. Nàng cũng không để ý nữa, tiếp tục bước đi."Xì, nữ nhân sắt đá!"Ở phía sau không ngừng dùng ánh mắt căm hờn liếc xéo Mạc Hàn. Đới Manh tự cho mình là một con người không thích hơn thua với ai. Nhưng trước mặt Mạc Hàn, bao giờ còn chưa một lần cãi thắng nàng, cô sẽ ghi thù, ngày một càng nhiều.Còn riêng Mạc Hàn từ trước đến giờ vẫn không để tâm thái độ trẻ con của Đới Manh đối với mình, nàng không có nhiều thời gian chấp nhất chuyện vặt ấy. Hiện tại nàng đến sở cảnh sát, chủ yếu cũng là muốn tìm Khổng Tiếu Ngâm mà thôi."Mạc Mạc, cuối cùng cũng đến rồi!"Khổng Tiếu Ngâm từ sớm đã chờ Mạc Hàn, vì thế vừa nhìn thấy cô ấy bóng dáng lấp ló đi tới đã mở cửa nghênh đón, dẫn tới ghế chờ ngồi xuống."Chỉ là giúp một người lạ, tớ còn tưởng là người thân thích của cậu đó, khẩn trương như vậy?!"Mạc Hàn lắc đầu cười, sở dĩ Khổng Tiếu Ngâm gấp gáp là vì vụ án của Lâm Mộc Văn mà nàng nhờ mình. Cũng không biết người kia có gì quan trọng mà để họ Khổng thiếu kiên nhẫn như vậy."Biết làm sao được, tớ thấy Lâm Mộc Văn đáng thương như vậy, hơn nữa không phải cậu ta có chủ đích giết người. Còn cả chị gái cậu ta, nhìn cô ấy đau lòng chứng kiến cảnh em trai ruột thịt của mình bị bắt....""Cậu quá tốt bụng rồi đó. Nhà Lâm Mộc Văn là doanh nhân, dư khả năng mời luật sư bào chữa cho cậu ta, cậu lại thay nhà cậu ta làm việc này."Mạc Hàn cũng không hiểu nổi, Khổng Tiếu Ngâm vì sao đích thân làm việc này."Nếu như ba mẹ Lâm Mộc Văn quan tâm cậu ta thì sẽ để cậu ta mắc bệnh về thần kinh, sau đó vì căn bệnh của mình xém chút hại cả tương lai của mình sao? Nếu không phải còn chị gái cậu ta bên cạnh, thì tớ nghĩ Lâm Mộc Văn ngay cả tương lai cũng không có đâu.""Thôi thôi Khổng đại mỹ nữ đừng nóng giận. Tớ sẽ thật nhanh đem vụ này giải quyết nhanh chóng mà."Nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm sinh khí, Mạc Hàn lập tức dỗ dành. Cũng không thể trách nàng, vừa nghe nhắc đến chuyện gia đình, Khổng Tiếu Ngâm lại tức giận như vậy, nguyên nhân cũng vì cuộc tranh cãi của nàng và gia đình nhiều năm trước, khiến Khổng Tiếu Ngâm đối với hai chữ gia đình này có chút hiềm khích đi."Trước mắt bằng chứng cho thấy Lâm Mộc Văn có lợi đi, bây giờ chỉ cần bệnh án của cậu ta từ chỗ bác sĩ, chứng minh lúc Lâm Mộc Văn ra tay giết người vào lúc mất năng lực chịu trách nhiệm hành vi pháp lý. Thì có thể biến tội của cậu ta từ lớn thành bé, từ bé thành không.""Được, vậy cậu đã lấy chưa?""Vẫn chưa, tớ định bây giờ đi lấy. Cậu muốn đi cùng không, có thể cùng đi ăn trưa luôn.""Bệnh án của Lâm Mộc Văn ở đâu vậy?""Ở bệnh viện trung tâm Bắc Kinh."Bệnh viện trung tâm Bắc Kinh!Khổng Tiếu Ngâm vừa nghe qua cái tên này, hai tròng mắt liền sáng lên, đứng dậy dọn dẹp qua."Tớ đi cùng cậu, để tớ chuẩn bị một chút!"Đến đó vừa hay có khi sẽ được gặp Tôn Nhuế....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me