Snh48 Tam Tieu Trong Doi Mat
Trong gian phòng làm việc với hai chiếc kệ lớn ở góc phòng đặt rất nhiều hồ sơ vụ án của nhiều năm. Một khung cửa sổ ở phía sau bàn làm việc vừa vặn để ánh sáng bên ngoài lọt vào. Trên bàn một chiếc máy vi tính, tầng tầng lớp lớp tài liệu chất chồng lên nhau gọn gàng, theo trình tự, ở bên góc trái bàn làm việc còn đặt hai khung ảnh. Khung ảnh đầu tiền là hình ảnh của một cô gái với đôi mắt to cùng gương mặt nhỏ, cô ấy nhìn vào máy ảnh, cười thật tươi. Cô đưa tay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình, cười nhẹ một tiếng. Vợ cô thì lúc nào cũng xinh đẹp.Khung ảnh thứ hai là bức ảnh có ba đứa nhỏ, nhìn qua chất lượng liền biết đã được chụp từ rất lâu, nhưng cô vẫn luôn giữ nó rất kỹ. Trong bức ảnh, cả ba đứa đều đang khoác vai nhau, cười đến híp cả mắt, trông vừa đáng yêu, vừa ngốc.Đới Manh bên ngoài đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Đội trưởng của mình ngồi trên ghế, tay đang cầm khung ảnh, đôi mắt chất chứa đầy kỷ niệm. Khi thấy cô bước vào, liền đặt khung ảnh về vị trí cũ, quay mặt đi, đưa quẹt nhẹ khóe mắt, có thứ gì đó long lanh đọng mà cô ấy không muốn cô nhìn thấy."Họ Đới, thời gian tôi không có ở đây, không ai quản được em nữa đúng không? Vào phòng của sếp quên luôn cách gõ cửa?"Người kia cơ hồ tức giận muốn giáo huấn cô, Đới Manh chỉ cười một cái, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lướt qua tấm bảng bằng gỗ đặt ngay trước bàn làm việc.Phía trên tấm bảng đề một dòng chữ nhỏ "Đội trưởng đội điều tra sở cảnh sát Bắc Kinh". Ở dưới hàng chữ nhỏ đó là hai chữ "Lục Đình" được đề lớn hơn."Đại ca, chị vừa kết hôn lại khó tính như vậy! Có phải bị vợ mắng vì tội bỏ tuần trăng mật chạy về ngang không, sau đó lại muốn mang tụi em ra trút giận?"Mới đây cô còn nhận được tin ngày mốt Lục Đình mới trở về, không ngờ lại xuất hiện đột ngột như vậy. Lúc nãy không chỉ riêng những người kia, cô cũng có chút giật mình vì thái độ dọa nạt bất thường của cô ấy.Lục Đình lườm cô, mắng cô "điên khùng" rồi nói:"Tôi vì vụ án lần này mới cất công chạy về đây.""Chị là vì Tiền Bội Đình?"Đới Manh mơ hồ đoán ra nguyên nhân.Cô còn nhớ hai năm trước khi cô tốt nghiệp đại học, khi vào sở cảnh sát làm việc cùng chị họ chỉ được một tháng, đã bị chuyển công tác lên Bắc Kinh, chào đón cô chính bộ mặt không thể nghiêm khắc hơn của Lục Đình. Đới Manh lúc đó nhìn Lục Đình thấp hơn mình rất nhiều, lại là Đội trưởng của cô, Đới Manh nhớ bản thân đã có chút buồn cười, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, nhìn thấy Lục Đình lợi hại quật ngã cùng lúc hai tên tội phạm liền bội phục, cùng với tính tình hào sảng, lo lắng cho mọi người như chị lớn, nhưng tính cách của Lục Đình cũng rất cứng rắn, kiên cường, nên sau đó thay vì gọi chị ấy là Đội trưởng như mọi người, cô lại thích gọi Lục Đình như Đại Ca.Lục Đình trước giờ làm việc cũng đều có quy tắc, nhưng hôm nay nhìn thấy chị ấy tức giận, còn có chút thiên vị đối với Tiền Bội Đình khi mà tranh cãi với cấp dưới. Cả cái cách cô ấy cầm khung ảnh kia nâng niu, Đới Manh phần nào hiểu vì sao Lục Đình có thể bỏ ngang tuần trăng mật của mình mà chạy về đây."Em ấy là đứa nhỏ tôi đã hứa sẽ bảo hộ đến cùng."Lục Đình nhàn nhạt cười, nhớ lại chuyện khi còn nhỏ."Chị không sợ vợ chị ghen khi nghe được mấy lời này sao?""Haha, Đóa Đóa so với tôi còn cưng Tiểu Tiền hơn. Trong ba chúng tôi, chắc chắn cô ấy là người thương Tiểu Tiền nhất rồi, người ghen tị có khi lại là tôi ấy chứ?!"Cô cười lớn sau câu châm trọc của Đới Manh. Nói đến Đóa Đóa chính là vợ của cô, Phùng Tân Đóa."Ba người?"Đới Manh tròn mắt khó hiểu. Trong bức ảnh kia cùng lắm chỉ có ba người. Nếu như một người là Lục Đình, một người là Tiền Bội Đình, một người là Phùng Tân Đóa, vậy người còn lại là ai?"Tôi kể cho em nghe, bốn người chúng tôi lúc nhỏ..."
...
Tiền Bội Đình năm 8 tuổi, đang trên đường đi học về, tung tăng vừa đi vừa ngậm kẹo. Chỉ còn cách một con hẻm nữa là sẽ đến nhà của cô, nhưng lúc này Tiền Bội Đình lại nhìn thấy ở gần cột điện bên đường kia, một con chó con dường như đang bị thương nằm ở đó, không cần suy nghĩ, Tiền Bội Đình lập tức chạy lại.
"Chó con, ngươi bị làm sao vậy?"
Nhìn từ đầu đến chân của chó nhỏ toàn là vết thương, nằm một góc không ngừng rên rỉ, trông vô cùng đáng thương, Tiền Bội Đình tìm ngay chỗ thân nó, nơi ít bị thương nhất, vuốt ve như muốn xoa dịu nó.
Tiền Bội Đình nhìn xung quanh, không có ai đến nhận nó, cô dự định sẽ đem nó về nhà trị thương trước. Nhưng chưa kịp bế nó lên, đột nhiên có một viên đá ném tới, trúng vào tay cô. Tiếp theo đó là một làn mưa đá thay nhau chọi tới chỗ cô, Tiền Bội Đình ra sức che cho chó con, nhìn qua đám con nít vẫn đang cầm đá ném về phía này hét lớn:
"Các cậu làm gì vậy hả?? Không thấy con chó đang bị thương sao??"
"Đồ ngốc, đó chỉ là chó hoang, liên quan gì đến mày, tránh ra nếu không muốn bị liên lụy!"
Tên nhóc bự con nhất đám bước lên, chỉ vào mặt Tiền Bội Đình cười nhạo. Sau đó còn không nương tay, viên đá trên tay ném thẳng về phía cô.
Sợ bị ném trúng con chó, Tiền Bội Đình không suy nghĩ liền đem thân mình ra chắn, kết cục viên đá lại bay thẳng vào đầu cô. Tiền Bội Đình một trận đau nhói, còn có choáng váng, ôm lấy phần trán, bàn tay liền dính một màu đỏ chói.
Tiền Bội Đình không khóc hay kêu la, hét lên với tên mập kia.
"Cậu quá đáng, cậu muốn ném chết nó sao?"
Tên mập kia không nghĩ sẽ làm cho Tiền Bội Đình bị thương đến đổ máu, liền có chút hốt hoảng. Nhưng thấy cô nạt mình, liền tức giận chống tay cãi lại:
"Nó có chết liên quan gì đến mày! Là do mày tự nhiều chuyện thôi!"
Tiền Bội Đình tức giận, trừng mắt nhìn. Cô muốn nhào đến dạy cho lũ nhóc một trận, nhưng cảm thấy tụi nó đông người, lại chỉ toàn là con trai, cô chỉ là con gái, so với tên mập kia lại nhỏ con hơn, không thể làm lại.
Tuy nhiên ngay sau đó lại có một lực đạo đẩy từ phía sau lưng tên mập kia, nhóc đó đột ngột bị đẩy từ phía sau, chao đảo cắm đầu về trước. Lúc quay đầu lại liền nhìn thấy một đứa nhỏ khác đi tới, chắn trước mặt Tiền Bội Đình.
"Mấy người ỷ đông hiếp yếu sao? Dám động tới Tiểu Tiền?"
Tiền Bội Đình nhìn thấy Phùng Tân Đóa, đôi mắt liền ngập nước, nắm lấy góc áo của nàng.
"Đóa tỷ!"
Phùng Tân Đóa quay lại nhìn cô, trong mắt nhất thời nộ khí tăng cao khi thấy vết thương trên trán cô.
"Mấy cái đứa này, dám làm em ấy bị thương sao??"
Lúc này thật sự bị chọc giận, hung hăng trừng mắt lớn với mấy đứa nhóc trước mặt.
Mà mấy đứa nhóc đó không biết sợ, cùng lắm bên phía cô chỉ có thêm một đứa con gái khác.
"Làm sao? Muốn đánh nhau sao?"
Phùng Tân Đóa tức giận xăn tay áo, chuẩn bị cho đám nhóc không biết điều một trận. Nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, thì mấy tên đó đã bị hai người khác thay phiên nhau cốc đầu từng tên một từ phía sau, rồi đi tới chỗ của các nàng, kiêu ngạo khoanh tay.
"Một đám nam nhi lại hùa nhau bắt nạt nữ nhi. Tôi nghĩ các cậu nên về nhà mượn váy của tỷ tỷ hay muội muội của mình mặc vào."
Đứa nhỏ so với ba người còn lại đều cao hơn, giọng nói Đông Bắc hào sảng đặc trưng vang lên.
Lục Đình nghe thấy câu nói đó, liền quay qua thúc vai người kế bên mình một cái tán thành.
"Ayda, Đại Tôn! Nói rất hay!"
"Mấy người..."
Tên nhóc mập ôm lấy đầu vừa bị cốc, uất ức chỉ tay về phía đám người của Lục Đình.
Lục Đình bước lên một bước, hai tay chống hông, hất mặt về phía chúng.
"Tụi này làm sao? Không phải muốn đánh nhau sao? Có gan thì bước tới đây!"
Tụi nhóc con nhìn bốn người, ngoài Tiền Bội Đình mếu máo núp sau Phùng Tân Đóa, ba người còn lại so với bọn họ ai cũng cao lớn hơn, nhất thời sợ sệt, quay đầu bỏ chạy.
"Một lũ chết nhát hống hách!"
Lục Đình khinh thường phất tay, quay người lại xem xét Tiền Bội Đình.
"Sao lại để bọn chúng bắt nạt thành ra như vậy rồi?"
Cô nhăn mày, nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu trên đầu Tiền Bội Đình, Phùng Tân Đóa nhanh chóng lấy khăn tay trong người mình tạm thời cầm máu cho đứa nhỏ. Lục Đình đau lòng, quay qua trút giận lên người bên cạnh.
"Cũng tại em đó Đại Tôn! Rõ ràng là học cùng Tiểu Tiền, vì sao để con bé một mình vậy hả?"
Tôn Nhuế đột nhiên bị ăn đánh, uất ức bĩu môi đáp trả:
"Hôm nay em trực nhật mà, em sợ cậu ấy đợi lâu nên mới bảo cậu ấy về trước. Em đâu có biết sẽ xảy ra chuyện này đâu."
Trong nhóm bốn người thì có Tôn Nhuế và Tiền Bội Đình bằng tuổi nhau, Lục Đình cùng Phùng Tân Đóa đều lớn hơn hai người 3 tuổi, hằng ngày đi học hay ra về đều sát cánh bên nhau. Chỉ tại hôm nay Tôn Nhuế không làm bài tập về nhà, bị cô giáo bắt phạt. Cô cũng sợ Tiền Bội Đình về trễ sẽ bị gia đình khiển trách nên bảo cậu ấy về trước. Ai mà ngờ chỉ mới không ở bên cạnh cậu ấy một chút thôi, đã bị người khác bắt nạt rồi.
"Thôi mà Đại Ca, không phải lỗi của Đại Tôn, đừng trách cậu ấy."
Tiền Bội Đình tạm thời được Phùng Tân Đóa cầm máu chỗ vết thương, liền giật tay áo Lục Đình nói đỡ cho Tôn Nhuế. Dù sao hai người cũng đã hết lòng bảo vệ cô.
"Aiya Tiểu Tiền, em trong nhóm luôn là người hiền nhất. Bình thường em nói rất nhiều, nhưng đụng chuyện liền núp sau tụi này. Lần sau nhớ cho kỹ, có chuyện gì cũng đi cùng bọn chị, không có chị hay Đóa Đóa thì còn có Đại Tôn, nhất định không được đi một mình nữa biết không?"
Sau chuyện lần này Lục Đình không thể nào an tâm để Tiền Bội Đình đi một mình nữa. Ba người không để mắt một chút, đứa nhỏ đã bị thương ở đầu. Nếu lần sau không chú ý lâu hơn, sẽ còn phải bị thương thêm chỗ nào đây? Lần này có Phùng Tân Đóa chạy đến kịp, nếu không cũng chẳng biết te tua đến nỗi nào.
"Em biết rồi~"
Tiền Bội Đình ỉu xìu, ngoan ngoãn gật đầu.
"Tiểu Tiền yên tâm, từ nay về sau ba người này sẽ là biệt đội bảo hộ cậu, nhất định không để cậu xảy ra chuyện."
Tôn Nhuế câu lấy cổ Tiền Bội Đình, xoa đầu người bạn mình an ủi.
"Phải! Từ nay chúng ta là đội bảo hộ Tiểu Tiền!"
Lục Đình khi đó hưởng ứng, đưa bàn tay ra, Tôn Nhuế và Phùng Tân Đóa cũng ngay lập tức đưa tay ra, cả ba cùng nhau hô lớn, khẳng định lời hứa chắc chắn của mình.
"Cùng nhau bảo hộ Tiểu Tiền!!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me