Snh48 Tam Tieu Trong Doi Mat
Theo Khổng Tiếu Ngâm học tập hơn nửa tháng, Tôn Nhuế cuối cùng cũng hoàn thành bài luận của mình. Vào lúc lão sư cầm bài của cô trên tay, không ngừng khen ngợi, mặc dù không được điểm tối đa, nhưng cũng có thể xếp vào những top đầu."Là Khổng học tỷ chỉ dạy cho em rất nhiều."Vào lúc lão sư hết lời khen cô, Tôn Nhuế liền không ngại đem tên của người trong lòng mình nói ra. Quả thật thành tựu hôm nay cô có, đều nhờ công của nàng.Mang tâm trạng phấn khích đi tìm học tỷ, còn dự định mời nàng một bữa theo lời hứa trước đó. Tôn Nhuế đã có dự định trong lòng, cô muốn nhân cơ hội này bày tỏ lòng mình với nàng.Tuy rằng tiếp xúc với Khổng Tiếu Ngâm chỉ một thời gian ngắn, nhưng Tôn Nhuế có thể nhận định được mình đối với nàng là như thế nào. Sơ tâm trước kia chính là ngưỡng mộ nàng, muốn đến gần nàng hơn. Thì đến bây giờ nó cũng không thay đổi, nếu có thì phải chăng chính là càng lúc càng thích nàng.Hơn nữa nhìn cách Lưu Thiên Bảo ngày ngày xuất hiện bên cạnh nàng, Tôn Nhuế càng cảm thấy mối đe dọa với chính mình càng lớn hơn. Nếu cô không nhanh chóng đi trước một bước, sợ rằng sẽ để nàng vụt vào tay anh ta.Mặc dù chỉ mới quen biết nửa tháng, đối với lời bày tỏ của mình Tôn Nhuế cũng đã dự trù trước trường hợp Khổng Tiếu Ngâm sẽ bất ngờ, và tệ hơn một chút là từ chối cô. Dù sao nàng trước đó nói rằng mình thích Lưu Thiên Bảo.Nhưng mà nàng trước đó cũng rất quan tâm đến cô sao? Tôn Nhuế tin chỉ cần mình mặt dày một chút, cố gắng theo đuổi nàng, nhất định tâm của Khổng Tiếu Ngâm sẽ hướng về cô."Học tỷ, em rất thích chị...""Học tỷ.. thật ra lần đầu nhìn thấy chị ở hội trường, em đã nghĩ mình thật sự muốn theo đuổi chị...""Khổng Tiếu Ngâm... thật ra em rất muốn.. chị làm bạn gái của em.."Tôn Nhuế vừa đi dọc trên hành lang đến ký túc xá xủa Khổng Tiếu Ngâm vừa không ngừng tập qua một lần những lời muốn nói với nàng. Nhưng cảm thấy nói cái gì cũng không ổn, càng đến gần phòng của nàng lại càng run lên, chần chừ không dám bước đến."A Ngâm, anh thật sự thích em. Có thể cho anh một cơ hội hay không?"Đây là giọng nói của Lưu Thiên Bảo!Thần kinh Tôn Nhuế liền căng ra, cô vội vàng nép vào một bên bức tường, nhíu mày nhìn về phía trước cửa phòng của Khổng Tiếu Ngâm.Lưu Thiên Bảo cùng nàng đứng bên ngoài hành lang, trên tay anh ta còn cầm một bó hoa hồng thật lớn. Nhìn cách họ ăn mặc hình như vừa mới kết thúc tiết học.Lưu Thiên Bảo tay cầm hoa, khuôn miệng mỉm cười một cách tự tin, ánh mắt lại nhẹ nhàng như thủy khi đứng trước mặt Khổng Tiếu Ngâm. Tôn Nhuế thật sự rất mong mình đang bị ảo giác khi mà nhìn thấy gò má đang ửng hồng của Khổng Tiếu Ngâm. Hoặc là do ánh nắng bên ngoài chiếu vào cũng được.Tôn Nhuế bất giác siết chặt đôi tay, trong lòng không ngừng cầu nguyện.Học tỷ, đừng đồng ý mà.Nhưng mà ông trời giống như không hề nghe thấy tiếng lòng của Tôn Nhuế, lại để cô tận mắt chứng kiến Khổng Tiếu Ngâm e thẹn mỉm cười nhận lấy bó hoa từ Lưu Thiên Bảo.Tôn Nhuế xoay người, mượn sức từ bức tường phía sau mà nương tựa, tai cô như bị ù đi, cô không thể nghe thấy những gì ở phía sau đó, chỉ nghe thấy thứ âm thanh đổ vỡ duy nhất từ tim mình phát ra. Bởi vì cô biết những lời sau đó mà Khổng Tiếu Ngâm nói có khả năng triệt để giết chết tình yêu vừa chớm nở của cô dành cho nàng.Cô quên mất. Khổng Tiếu Ngâm đã nói mình thích Lưu Thiên Bảo. Giữa họ chỉ thiếu một lời tỏ tình chính thức. Và sẽ không có một lý do gì để nàng từ chối anh ta.Nghĩ rằng bản thân đã đi trước một bước, kết cục vẫn là đến sau. Cô thua Lưu Thiên Bảo về thời điểm, thua anh ta cả một trái tim.Anh ta thắng cô vì có được trái tim của Khổng Tiếu Ngâm. Cô thì không.Tôn Nhuế mang không khí nặng nề của mình rời khỏi ký túc xá, bước đi âm thầm lặng lẽ như cách mà cô đã đến. Thiết nghĩ là sẽ buồn đấy, nhưng không ngờ lại tệ hại thế này.Khổng Tiếu Ngâm giống như cảm nhận được thứ gì đó, nàng vội vàng quay đầu ra phía sau, nhưng mà xung quanh lại rất yên tĩnh không có một ai ngoài nàng và Lưu Thiên Bảo.Nhưng mà nếu như nàng quay đầu lại sớm một chút, thì có lẽ Tôn Nhuế đã không một mình đơn độc rời khỏi đó."Em nhìn gì vậy?"Lưu Thiên Bảo nhìn theo hướng của Khổng Tiếu Ngâm, lại thắc mắc nàng đang tìm cái gì."À không có gì. Thiên Bảo, em còn bài tập phải hoàn thành...""Vậy anh về trước. Nếu em có gì khó khăn có thể gọi cho anh."Lưu Thiên Bảo ái ngại quay đầu rời đi. Mặc dù rất không nỡ tạm biệt với Khổng Tiếu Ngâm, nhưng anh ta cũng không muốn bản thân mình khiến nàng khó thở.Khổng Tiếu Ngâm tạm biệt Lưu Thiên Bảo, chờ anh ta đi khuất mới mở cửa đi vào phòng. Cẩn thận đem bó hoa cắm vào chiếc bình rồi đặt trên bàn. Nàng tìm điện thoại kiểm tra qua một lượt, hình như hôm nay Tôn Nhuế vẫn chưa nhắn tin cho nàng thì phải?Không phải hôm qua con bé nói hôm nay sẽ có kết quả bài luận sao? Đáng lẽ tiết học đã kết thúc từ lâu rồi, cũng phải đã báo với nàng một tin?Nàng cứ suy nghĩ, quyết định nhắn tin hỏi cô."Bài luận thế nào rồi? Không phải là điểm kém rồi muốn trốn chị luôn đấy chứ?"Trong lúc chờ tin nhắn của Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm soạn đồ tắm rửa. Lúc nãy nói với Lưu Thiên Bảo còn bài tập chưa làm không phải là giả. Hơn nữa trong đêm nay phải nộp cho lão sư...."Chị đang làm gì vậy? Cùng nhau đi ăn được không?"Rất nhiều tiếng sau, khi mặt trời gần như khuất sau đồi núi thì Khổng Tiếu Ngâm mới nhận được tin nhắn đáp trả của Tôn Nhuế, còn tưởng đứa nhóc này thật sự trốn nàng.Cô hẹn nàng cùng ra ngoài ăn, Khổng Tiếu Ngâm rất muốn đi, nhưng nàng nhìn lại đống bài tập chỉ mới hoàn thành hơn phân nửa này liền thở dài."Hôm nay chị hơi bận, ngày mai có được không?"Tận đến mười phút sau Khổng Tiếu Ngâm mới nhận được một chữ "được" từ Tôn Nhuế. Tự hỏi hôm nay bạn nhỏ này làm sao lại trả lời tin nhắn chậm như thế. Nhưng cũng tự trả lời cho mình rằng chắc cô cũng đang bận làm gì đó.Đặt điện thoại qua một bên, nàng lại tiếp tục vùi đầu vào đống bài tập kia, chắc hẳn hôm nay phải trễ lắm mới có thể rời khỏi chỗ ngồi này.Và cũng vào khoảng thời gian này, ngay trên sân thượng của ký túc xá, điện thoại của Tôn Nhuế đã tối đen từ vài phút trước, phản chiếu gương mặt không gợn chút sóng của cô, trên mặt đất lại xuất hiện vài lon bia rỗng bị bóp nát.Là bận chuyện gì? Hẹn hò cùng Lưu Thiên Bảo? Có lẽ là như thế.Bởi vì cũng chỉ có người chị ấy yêu mới khiến Khổng Tiếu Ngâm quên đi cuộc hẹn của hai người đã hứa từ trước.Tôn Nhuế thở dài, đem lon bia cuối cùng trên tay trút xuống cổ họng. Cái cảm giác thất tình lần đầu được trải nghiệm này, đúng là không dễ chịu một chút nào.Tự nhận mình là một con người rất mạnh mẽ, sẽ không để cho bất cứ chuyện gì khiến bản thân gục ngã hay yếu đuối. Còn thẳng thừng bác bỏ mọi lời nói của Đới Manh, nói rằng mình không hề thích Khổng Tiếu Ngâm. Chỉ là một chút cảm mến khi nàng đã giúp cô rất nhiều.Nhưng mà nhìn lại bản thân của hiện tại, đúng là thất bại của thất bại. Không những chật vật, khổ sở lại không có ai bên cạnh vào lúc cô đơn thế này.Tôn Nhuế cô sợ cô đơn. Có mấy ai biết điều đó không?Lúc nhỏ mỗi khi buồn thì lập tức chạy đi tìm ba mẹ, mặc dù bọn họ rất bận, nhưng vẫn luôn dành thời gian chơi cùng cô. Lớn hơn một chút, rời khỏi vòng tay của ba mẹ thì lại quen biết được Đới Manh. Sau đó có chuyện gì không vui, hay gặp áp lực trong học tập sẽ liền cùng cô tâm sự.Sau đó lại gặp được Khổng Tiếu Ngâm, nàng mang lại nguồn năng lượng mới, một thứ ánh sáng đến cho cuộc đời cô. Mỗi ngày cùng nàng trò chuyện, mặc dù là đa phần đều là vấn đề về môn học, nhưng được nhìn thấy nàng, Tôn Nhuế cảm thấy vô cùng thoải mái.Vào mỗi thời điểm, những lúc vui nhất, hay buồn nhất, hay chỉ là những phút trầm lặng thì Tôn Nhuế vẫn có một người nào đó bên cạnh.Cô không muốn phải luôn ở một mình, cái gì cũng là một mình chống chịu với mọi thứ.Nhưng mà hiện tại, không phải là chỉ mình cô với cái sân thượng rộng lớn, với bầu trời cao kia, với những cơn gió đêm lạnh đến thấu xương, và cả màn đêm này sao? Có phải đây là tận cùng của sự cô đơn hay không?Ở một nơi rộng lớn, bản thân lại vô hướng không biết nên làm gì. Mối tình đầu chỉ vừa kịp nảy mầm, còn chưa kịp tưới nước liền bị người khác nhổ lên, quăng vào đống lửa.Một tiếng thở dài phát ra từ cổ họng, Tôn Nhuế nhớ rằng bản thân đã ngồi đó rất lâu. Sau đó không biết bằng cách nào có thể quay về ký túc xá. Đến sáng ngày hôm sau thì lại mang thân xác ốm yếu vì phải hứng gió đêm suốt một đêm trở về Đông Bắc.Năm học thứ hai của cô đã kết thúc rồi, và cô có được một tháng để nghỉ ngơi trước khi bước vào năm ba. Vì thế hiện tại chính là thời gian tốt nhất để trở về thăm gia đình của mình, cô thật sự rất nhớ họ...."Đới Manh!!!"Khổng Tiếu Ngâm ngồi với Mạc Hàn ở căn tin dùng bữa, vừa nhìn thấy bóng dáng của Đới Manh xuất hiện liền lập tức vẫy tay gọi cô.Đới Manh nghe thấy Khổng Tiếu Ngâm gọi mình, cũng thấy Mạc Hàn ngồi ở đối diện. Sự thù địch đối với nàng vẫn hề giảm đi, nhưng Khổng Tiếu Ngâm đã gọi cô, Đới Manh liền miễn cưỡng đi đến."Khổng tỷ, có chuyện gì sao?""À, chị muốn hỏi em có biết Tôn Nhuế ở đâu không? Mấy hôm nay chị đã không liên lạc được với em ấy."Rõ ràng nàng và Tôn Nhuế đã có hẹn cùng đi ăn, vậy mà suốt một ngày liền không liên lạc được với đứa nhóc ấy, ở ký túc xá hay lớp học cũng không thấy. Nàng nghe nói khóa của em ấy đang trong kỳ nghỉ, hiện tại cũng không biết Tôn Nhuế đã đi đâu. Cũng đã ba ngày rồi không liên lạc được."À, Tôn Nhuế chắc là về thăm gia đình rồi. Mỗi lần có dịp được nghỉ thì em ấy sẽ chạy về quê với nhà em ấy, trong thời gian đó sẽ không ai liên lạc được đâu. Nếu chị có chuyện gì thì phải đợi em ấy quay về trường mới nói được rồi."Đới Manh còn nhớ hồi kết thúc năm nhất của Tôn Nhuế, rồi những ngày nghỉ tết, cô đều muốn hẹn Tôn Nhuế đi chơi, nhưng lại chẳng thể tìm được người kia ở đâu. Đến khi quay trở lại trường học, Tôn Nhuế nói rằng mình về với gia đình, sẽ tắt điện thoại dành thời gian cho họ.Lần này thì cô nghĩ cũng như thế thôi."Vậy sao?"Khổng Tiếu Ngâm cúi đầu, tỏ rõ sự thất vọng của mình. Đứa nhỏ ấy chẳng phải đã hẹn cùng nàng đi ăn sao? Lại bỏ về quê mà không nói tiếng nào là sao chứ?"Nếu không có chuyện gì thì em đi trước nhé?!""Em vẫn chưa ăn mà đúng không? Hay là cùng ngồi xuống ăn đi!"Đáy mắt Đới Manh hơi liếc sang Mạc Hàn từ đầu vẫn im lặng ở đối diện, khéo léo từ chối Khổng Tiếu Ngâm:"Dạ không ạ! Một chút em còn có bài kiểm tra, em vào mua thức ăn rồi quay về luyện tập. Em đi trước!"Khổng Tiếu Ngâm nhìn bóng dáng của Đới Manh chạy đi, sau đó quay sang Mạc Hàn giở giọng:"Hình như em ấy vẫn không ưa gì cậu nhỉ?"Mạc Hàn nằm không trúng đạn, liếc Khổng Tiếu Ngâm một cái."Thứ nhỏ nhen đó tớ thèm quan tâm sao?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me