So Tay An Toan Lao Dong
Trang Lạc thấy mấy nốt đỏ xuất hiện bên đôi tai nhỏ nhắn mềm mại xù xù đáng thương kia, hắn nhẹ nhàng gãi gãi cảm thấy cơ thể Lâm Chiếu Hạc run rẩy dữ dội vì cái chạm nhẹ này liền không khỏi nở nụ cười, hắn vừa cười vừa lấy thuốc trị ngứa cẩn thận bôi cho Lâm Chiếu Hạc, còn tiện tay vuốt mấy cái.Lâm Chiếu Hạc ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống nói mình không còn là một chiến binh bền vững kiên cố không thể phá hủy nữa, bây giờ cậu đang chạy khắp nơi với nhược điểm chí mạng trên đầu.Vân Vũ Tư nhìn đôi tai đang rũ xuống của Lâm Chiếu Hạc, trong lòng lại nhộn nhạo, cô ấy cúi xuống nói có thể cho chị sờ thử không.Lâm Chiếu Hạc còn chưa từ chối, Trang Lạc đã đáp: "Không được."Vân Vũ Tư: "Dạ?"Trang Lạc: "Sờ là trừ tiền lương."Vân Vũ Tư không dám phản đối Trang Lạc cho nên cô ấy chỉ có thể nhìn Lâm Chiếu Hạc chằm chằm, ánh mắt kia đại khái đang nói cái đôi cẩu nam nam này.Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc vô tội, cậu dùng ánh mắt tỏ vẻ mình hoàn toàn nghe theo sếp làm Vân Vũ Tư tức đến mức chỉ biết hung dữ dậm chân.Sau khi xử lý những bộ phận bị thương trên cơ thể Lâm Chiếu Hạc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa là một mảnh đen kịt do những con muỗi to bằng hạt đậu dính chặt lên tấm kính, bọn chúng đã hoàn toàn che phủ cảnh tượng bên ngoài. Còn có một vài con chen chúc trong khe cửa, đông đến mức khiến người ta nhìn là nổi da gà.Vân Vũ Tư cầm súng phun lửa loại nhỏ định khò lửa đốt sạch đám muỗi ở cửa rồi mới ra ngoài.Lâm Chiếu Hạc tìm vật dễ cháy bên cạnh, một chân đá gãy cái ghế định dùng nó làm ngọn đuốc.Căn phòng họ đang đứng hơi giống một văn phòng nhưng nó vô cùng lớn nên hẳn là thông với mấy phòng kế. Lâm Chiếu Hạc đang phá thêm một cái bàn đột nhiên có một giọng nói thuộc về con người truyền đến từ hư không, người nọ nói: "Mấy người đang làm gì vậy?"Lâm Chiếu Hạc nhìn về phía phát ra tiếng, phía bên góc kia dẫn đến một căn phòng khác, cậu thấy một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt người đàn ông này có chút kinh ngạc sau khi thấy Lâm Chiếu Hạc ngẩng đầu lên để lộ hai tai trên đầu, trừng mắt nói: "Cái tai đó là thật hay cosplay?"Lâm Chiếu Hạc nói: "... Đừng sợ, tôi đang cosplay thôi." Nói xong đôi tai mềm mịn thật sự vô cùng ngứa thế là cậu không nhịn được gãi một chút."Ha ha!" Vân Vũ Tư giơ tay tách đôi bàn gỗ mà làn da trắng nõn không hề đỏ, cô ấy nghe được cuộc trò chuyện của hai người liền nở nụ cười tự nhận là nụ cười đúng tiêu chuẩn hiền lành: "Xin chào, có phải anh là người sống sót không? Chúng tôi tới để cứu anh."Sắc mặt người đàn ông có chút tái nhợt, anh ta nhìn ba người bọn họ chằm chằm một hồi rất lâu vẫn im lặng không lên tiếng.Ba người bọn họ cũng không dám nói cái gì kích thích nữa, vì vậy bầu không khí lập tức đóng băng. Cùng lúc đó một giọng nữ nũng nịu truyền đến từ phía sau người đàn ông, nói: "Nam Cung Thừa Phong, anh đang nói chuyện với ai vậy?""Tiểu Điệp, có người đến cứu chúng ta, chúng ta ra ngoài đi." Người đàn ông bị người phụ nữ gọi là Nam Cung Thừa Phong quay đầu.Nam Cung Thừa Phong, sao cái tên này nghe quen quen vậy nhỉ, Lâm Chiếu Hạc nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra.Tiểu Điệp đứng sau Nam Cung Thừa Phong đi ra, diện mạo rất xinh đẹp nhưng lại mặc một chiếc váy dài chấm gót không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, cô ta nói: "Vậy thì để bọn họ đưa chúng ta đi."Nam Cung Thừa Phong nói: "Đúng rồi, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thừa Phong, nếu mọi người đưa hai người chúng tôi ra ngoài chúng tôi nhất định sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho các anh." Khi anh ta nói lời này dáng vẻ ủ rũ vừa rồi đột nhiên biết mất mà thay vào đó là đầy khí thế, anh ta đứng thẳng lưng giọng điệu tràn đầy tự tin.Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc mờ mịt nói: "Tập đoàn Thừa Phong là gì, tôi chưa từng nghe.""Sao anh chưa từng nghe nói về tập đoàn Thừa Phong hay thế." Tiểu Điệp cũng trở nên hăng hái, dùng ánh mắt như nhìn một người không có mắt, ếch ngồi đáy giếng nhìn Lâm Chiếu Hạc, cười nhạo nói: "Đó là tập đoàn tài phiệt lớn nhất trên thị trường!"Lâm Chiếu Hạc đột nhiên hiểu ra, cảm thấy hai người này hẳn là dung hợp từ một tác phẩm nào đó, cậu giải thích đây không phải là thế giới ban đầu của bọn họ, cũng không có tập đoàn Thừa Phong gì đó."Tất nhiên tôi biết đây không phải thế giới ban đầu." Nam Cung Thừa Phong khinh thường nói: "Hẳn là thế giới này đã thay đổi nhưng cũng không liên quan, chỉ cần cậu đưa chúng tôi ra ngoài tôi sẽ liên lạc với cha tôi, nhất định không thiếu đâu."Tiểu Điệp mỉm cười gật đầu nói đúng vậy, Nam Cung Thừa Phong nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện anh ta nói nhất định làm được.Hai người kẻ xướng người hoạ nhưng phát hiện ba người trước mặt không có phản ứng gì cả, Lâm Chiếu Hạc lại bắt đầu tháo chân ghế của mình, Vân Vũ Tư đốt một ngọn đuốc tưới đầy xăng ném vào đống muỗi đuổi được một đám."Này, cậu có nghe chúng tôi nói không!" Tiểu Điệp nóng nảy."Bên này muốn cho hai vị một kiến nghị chân thành." Vân Vũ Tư đang cọc tính nói chuyện toàn châm chọc mỉa mai, cô ấy nói: "Thế giới này không có tập đoàn Thừa Phong cũng không có cha ngài, nếu ngài muốn sống thì cứ ngoan ngoãn tránh xa cửa chờ chúng tôi đuổi hết muỗi rồi đưa hai vị ra ngoài. Đương nhiên nếu ngài đây cảm thấy da mình dày đến mức muỗi không chích được thì ngài cũng có thể trực tiếp đi ra ngoài, chúng tôi sẽ không ngăn cản ngài." Cô ấy không thích người bất lịch sự, nếu là người của không gian thật thì bỏ qua nhịn chút chẳng sao thế nhưng đây là người của không gian giả tưởng dung hợp đến, mở miệng ngậm miệng toàn tập đoàn tài phiệt mà không nghĩ tới bây giờ bọn họ không có cái rắm gì.Nam Cung Thừa Phong đâu chịu nổi cục tức này, anh ta lập tức muốn lý luận với Vân Vũ Tư nhưng Tiểu Điệp cảm thấy tình hình có chút không ổn. Cho nên cô ta ngăn anh ta lại nói thôi bỏ đi, nhóm người này có mắt không thấy Thái Sơn, chờ hai người ra ngoài rồi so đo với bọn họ sau.Nam Cung Thừa Phong lạnh lùng cười nói một đám không có kiến thức ếch ngồi đáy giếng, đến lúc đó anh ta sẽ thu mua cả cái thành phố để bọn họ thấy thực lực thật sự là gì.Lâm Chiếu Hạc nghe lời anh ta nói đột nhiên nhớ ra, cậu vỗ tay một cái nói: "Đù má, không phải là cái tên kia sao, cái tên mà sếp tổng trong bộ phim truyền hình tình cảm kia à?"Vân Vũ Tư hỏi: "Tên nào?""Thì là cái tên." Lâm Chiếu Hạc khoa tay múa chân: "Người bất hòa với nữ chính một hai phải nhận thầu toàn bộ biển còn đẩy nữ chính xuống nước nữa."Vân Vũ Tư cau mày, sau đó đột nhiên vỗ tay: "Nhớ rồi!"Bộ phim này có nguyên tác và nó chính là thanh xuân của cô ấy nhưng lúc đó cô ấy còn trẻ xem cái gì cũng thấy thích, cho nên đã bị xúc động bởi hình ảnh bên nhau đầm ấm của sếp tổng độc tài và cô bé Lọ Lem. Sau đó tiểu thuyết được chuyển thể thành phim truyền hình, thực sự là mìn nổ banh xác luôn, sao mà cho một ông già sến súa hơn bốn mươi tuổi đi đóng vai nam chính, lúc tương tác với nhân vật nữ chính nhìn cứ như quấy rối tình dục, sau đó nó trực tiếp trở thành bộ phim thảm họa*.(*gốc: lôi kịch(雷剧) đề cập đến trang phục cổ và phim truyền hình hiện đại gây sốc, cười và khó chịu. Mức độ phổ biến cao đồng thời cũng bị chửi rất nhiều.)Nguyên nhân cô ấy không nhận ra người trước mặt có lẽ vì không phải đi ra từ phim truyền hình mà là tiểu thuyết nên gương mặt cũng khá đẹp trai, có điều khí chất này...Tiểu Điệp không phải nữ chính nguyên tác mà là ánh trăng sáng của nam chính kiêm nữ phụ độc ác, hiện tại nhớ lại mấy cái thủ đoạn của nữ phụ độc ác nhìn thế nào cũng thấy nó chỉ là mấy trò trẻ con, như chơi nhà chòi. Có điều tuổi trẻ ai mà chưa từng xem mấy bộ phim truyền hình tình cảm hoa hòe đâu, Vân Vũ Tư nghĩ chỉ là cô ấy chưa bao giờ nghĩ nhân vật chính của bộ phim tình cảm này sẽ đột nhiên xuất hiện trong một thế giới nguy hiểm như vậy, dường như chỉ mới dung hợp nên hoàn toàn không quen với cuộc sống nguy hiểm ở đây."Bỏ đi, đừng so đo với bọn họ." Vân Vũ Tư quyết định từ bỏ việc nói thẳng với bọn họ, đưa hai người ra ngoài rồi tính tiếp.Nam Cung Thừa Phong lại không biết người ta có ý tốt, ngồi bên cạnh thúc giục bọn họ làm việc, lúc thì không thích lửa nhỏ lúc thì không thích khói quá lớn, nhìn vào không giống sếp tổng độc đoán mà giống vai phụ rảnh rỗi không có việc gì làm đi kiếm chuyện. Ngay cả Vân Vũ Tư cũng bắt đầu suy nghĩ trong lòng sao lúc trẻ lại thích anh ta như vậy, đã vậy còn cảm thấy cái miệng đê tiện này có cá tính."Không sao, hồi trẻ ai mà chẳng có lúc từng thích mấy thằng cặn bã." Lâm Chiếu Hạc vô cùng hiểu trái tim thiếu nữ của Vân Vũ Tư.Lửa tất nhiên là thiên địch của côn trùng, chẳng mấy chốc đám muỗi vây quanh bọn họ bên ngoài đã bị tổ hợp lửa xăng đốt chết gần hết nhưng điều duy nhất đáng mừng là số lượng của chúng không nhiều, ít nhất là không đến mức thảm họa.Đám muỗi dày đặc bị đốt cháy rơi xuống đất tạo thành những lớp tro đen dày, không khí tràn ngập mùi protein bị cháy. Sương mù xung quanh ngày càng dày đến mức gần như không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh vật nào xung quanh nhưng từ trong màn sương mù tĩnh lặng vẫn không ngừng truyền ra tiếng chim hót lanh lảnh. Nếu chú ý lắng nghe cẩn thận sẽ thấy tiếng chim hót này rất khác với những gì thường nghe thấy, âm thanh cứ lặp đi lặp lại một giai điệu, thậm chí vị trí tiếng hót cũng giống hệt nhau, nghe không giống như tiếng chim hót mà ngược lại giống một sinh vật nào đó."Không còn muỗi nữa cô còn ngây ngẩn đứng đó làm gì?" Giọng nói của Nam Cung Thừa Phong tràn đầy cảm giác ưu việt làm người ta không vui: "Nếu cứ đợi đến tối sẽ càng khó ra ngoài hơn! Tôi thấy mấy người thật thiển cận, không biết nắm bắt cơ hội tốt!"Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm khi thấy mối nguy đã kết thúc, cười nói: "Thừa Phong nói rất đúng.""Vậy chi bằng anh đi trước giúp chúng tôi dò đường đi?" Lâm Chiếu Hạc thấy phiền chỉ ra bên ngoài.Anh ta cũng thấy kỳ lạ, khi bọn họ vừa đi vào là lúc mặt trời vừa mọc, không biết do sương mù quá dày hay thời gian bên trong khác với bên ngoài mà giờ bầu trời u ám như thể sắp tối.Mặc dù Nam Cung Thừa Phong nóng tính nhưng đầu óc không đến mức quá ngu ngốc, khi nghe Lâm Chiếu Hạc nói như vậy anh ta lại nói: "Không phải các cậu đến tìm cứu những người sống sót à? Một khi đã như vậy các cậu phải ra ngoài trước để xem tình hình thế nào, nếu chúng tôi cứ vậy ra ngoài rồi gặp phải con quái vật gì thì sao?""Được rồi, được rồi." Vân Vũ Tư bực mình: "Nhanh đưa hai người này ra ngoài đi, tôi bị bọn họ làm phiền sắp chết rồi." Cô ấy kiểm tra quần áo mình để chắc chắn không lộ tí da nào rồi mới trực tiếp đẩy cửa đi ra.Bên ngoài vẫn còn sót một ít muỗi, cô ấy dùng súng phun lửa giết sạch số còn lại. Sau khi Vân Vũ Tư chắc chắn đã an toàn cô ấy mới gọi hai người đang đứng yên trong phòng."Cảm ơn." Nam Cung Thừa Phong nói: "Chờ chúng tôi ra ngoài rồi nhất định sẽ hậu đãi các người thật nhiều tiền."Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm tiền tệ của hai thế giới không giống nhau, lời hứa này rõ ràng không có chút sức hấp dẫn nào nhưng làm người tốt thì làm đến cùng, nơi này cách bên ngoài không xa chỉ cần đưa hai người bọn họ ra ngoài là xong, mùi trong không khí càng lúc càng khó ngửi còn mang theo mùi thịt thối, ngửi được mùi này làm cậu buồn nôn.Vân Vũ Tư cũng ngửi thấy, cô ấy che mũi lẩm bẩm mùi đâu mà thối ghê vậy.Trang Lạc nhẹ nhàng kéo Lâm Chiếu Hạc ra hiệu cậu tránh xa Nam Cung Thừa Phong một chút, Lâm Chiếu Hạc cho rằng hắn không thích người này chứ không nghĩ nhiều.Mấy người bọn họ đi về hướng bên ngoài, Nam Cung Thừa Phong bùi ngùi nói nơi này thay đổi ghê thật, anh ta gần như không còn nhận ra... Chờ đến khi anh ta ra ngoài rồi liên hệ với người của cha mình liền an toàn...Tiểu Điệp đang đứng bên cạnh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt cô ta kinh hãi, thân hình nhỏ bé phát ra tiếng kêu kinh hãi làm người ta hoảng sợ: "Ah!!!"Ba người đang đi phía trước lập tức quay đầu nhìn cô ta."Sao vậy?" Lâm Chiếu Hạc bị dọa sợ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"Tiểu Điệp vốn đang đứng bên cạnh Nam Cung Thừa Phong giờ phút này vừa lăn vừa bò tránh né Nam Cung Thừa Phong như nhìn thấy ma, cô ta che miệng lắc đầu, sợ hãi chỉ phía sau Nam Cung Thừa Phong."Sao thế?" Nam Cung Thừa Phong nghĩ phía sau mình có thứ gì đó, theo phản xạ quay đầu nhìn sau lưng.Khi anh ta quay người lại cả ba người họ đều biết tại sao Tiểu Điệp hét lên đầy khủng bố như vậy.Chỉ thấy các bộ phận phía sau cơ thể Nam Cung Thừa Phong đã hoàn toàn thối rữa như bị một loại độc cực mạnh nào đó ăn mòn, không còn nhìn thấy da và cơ bắp, hoàn toàn lộ xương và các cơ quan nội tạng bên trong. Toàn thân anh ta đã thối rữa một nửa, nhìn một cái thôi cũng cảm thấy vô cùng khủng khiếp."Đây là cái gì?" Vân Vũ Tư suýt chút nữa ói tại chỗ khi nhìn thấy thứ này, kinh hãi nói: "Anh ta bị sao vậy?""Hẳn là một loại virus lây bệnh." Từ khi thấy hai người này Trang Lạc liền im lặng, lúc này hắn mới nhẹ giọng nói: "Tránh xa anh ta ra."Ba người bọn họ bao gồm cả Tiểu Điệp không thể không tránh xa người trước mặt, cuối cùng Nam Cung Thừa Phong cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, không phải mọi người sợ thứ gì đó phía sau anh ta mà là sợ chính anh ta. Anh ta sờ sờ sau lưng mình liền cảm nhận được máu và xương cốt lởm chởm nhưng anh ta không cảm thấy đau đớn chút nào, Nam Cung Thừa Phong kinh hãi hét lên: "Cứu mạng, cứu mạng —— lưng tôi —— sao vậy!!"Anh ta nhìn Tiểu Điệp phát hiện người phụ nữ nói sẽ mãi ở bên không rời xa anh ta lúc này lại là người chạy xa nhất nhìn anh ta với ánh mắt đầy sợ hãi.Một làn sóng phẫn nộ bộc phát từ đáy lòng Nam Cung Thừa Phong, anh ta nổi điên hét lớn chạy về phía Tiểu Điệp.Tiểu Điệp sợ gần chết vội xoay người bỏ chạy, hai người cứ một trước một sau đuổi nhau như vậy. Cuộc rượt đuổi này kéo dài chưa được bao lâu virus trên người Nam Cung Thừa Phong bùng phát, cơ thể bắt đầu nhanh chóng chuyển xấu, máu thịt thối rữa. Anh ta ngã xuống đất lập tức hóa thành một đống xương trắng ngay trước mặt bọn họ."Tôi... Tôi từng đọc cốt truyện này." Sắc mặt Vân Vũ Tư trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt: "Đó là "Bệnh Dịch"! Chỉ cần chạm vào ai đó bị nhiễm bệnh bản thân cũng sẽ nhiễm bệnh."Chỉ cần chạm vào ai đó bị nhiễm bệnh bản thân cũng sẽ nhiễm bệnh? Nghe vậy ba người bọn họ không khỏi nhìn về phía Tiểu Điệp, vừa rồi Tiểu Điệp đứng rất gần Nam Cung Thừa Phong, chắc chắn hai người có tiếp xúc thân thể.Dường như Tiểu Điệp không muốn tin vào sự thật tàn khốc này, cô ta lắc đầu như điên, che mặt gào lên: "Đừng, tôi không muốn bị giống như anh ta!!""Có cách nào không..." Lâm Chiếu Hạc cảm thấy hô hấp mình như sắp ngừng lại."Trong nguyên tác không có." Vân Vũ Tư cười khổ: "Một tia hy vọng nhỏ cũng không có."Tiểu Điệp buông bàn tay che mặt ra, cô ta không hề hay biết trên mặt đã xuất hiện vài vết thương bắt đầu lan rộng với tốc độ kinh khủng, dường như chỉ một khoảnh khắc nhỏ lập tức lộ ra xương cốt bên trong."A!!" Tiểu Điệp chỉ kịp hét một tiếng thảm thiết đầy thê lương."Khả năng lây nhiễm trái ngược với độc tính, khả năng lây nhiễm càng mạnh động tính càng yếu và ngược lại." Sắc mặt Vân Vũ Tư cứng đờ, mặc dù cô ấy đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng ghê gớm nhưng tận mắt nhìn một người sống sờ sờ dần thối rữa chết trước mặt vẫn có chút tội, cô ấy thì thầm lời thoại trong nguyên tác: "Chỉ cần những người nhiễm bệnh chết dịch bệnh này sẽ kết thúc."Tiểu Điệp ngã xuống đất, cơ thể cô ta biến thành một bộ xương màu trắng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi hai con người vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót cứ vậy đột ngột chết đi."Đốt đi." Trang Lạc khẽ thở dài.Vân Vũ Tư cầm súng phun lửa, để ngăn chặn dịch bệnh tiếp tục lây lan nên khi cô ấy nghe Trang Lạc nói đã lập tức đốt hai bộ xương."Rốt cuộc trong khu dung hợp này còn bao nhiêu thứ như này nữa?" Lâm Chiếu Hạc nói: "Virus... Hay gì đó...""Ai biết được." Vân Vũ Tư cười khổ nói: "Xem ra chúng ta đang chơi trò dò mìn." Điều tồi tệ nhất là căn bản không có gợi ý nào cả cho nên bản thân chỉ có thể tự đi dò."Tôi không liên lạc được với Lâm Yên." Trang Lạc cúi đầu nghịch máy truyền tin, máy truyền tin vừa rồi còn có thể trò chuyện lúc này đã bị nhiễu sóng, điều này cho thấy mức độ dung hợp trong khu dung hợp đang tăng lên với tốc độ đáng báo động, các tác phẩm dung hợp chết người khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong màn sương mù mà họ đang đứng."Tôi cảm thấy như thể tôi đã thực sự nhìn thấy ngày tận thế." Lâm Chiếu Hạc cười khổ.Vân Vũ Tư hoảng hốt nói: "Đây là lần đầu tiên tôi bước vào mấy nơi kiểu này.""Muốn đi tiếp không?" Trang Lạc hỏi: "Bây giờ vẫn có thể rời khỏi đây." Mới ngoài rìa mà đã vậy rồi chỗ trung tâm chắc chắn càng cường điệu hơn, cố gắng tìm ra nguồn gốc khu dung hợp và phá hủy nó vốn là một mệnh đề sai lầm. Đánh giá từ thái độ của bên chính phủ bọn họ có thể tìm thấy vài người sống sót và giải cứu họ là đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ rồi, về phần các tiểu đội ngăn chặn sự lây lan của khu dung hợp gần như đang thực hiện nhiệm vụ với suy nghĩ sẵn sàng hy sinh toàn đội."Chúng ta vào trong thôi." Lâm Chiếu Hạc nhìn sâu trong màn sương mù, xốc dậy tinh thần: "Tôi không muốn chuyển nhà đâu."Vân Vũ Tư cất súng phun lửa nói: "Vậy tiếp tục đi."Bộ ba quyết định đi tiếp.Với ví dụ của Nam Cung Thừa Phong và Tiểu Điệp bọn họ đã cẩn thận hơn nhiều, cố gắng hết sức có thể để không chạm vào bất cứ thứ gì, ai mà biết trên đó có dính những loại virus kỳ lạ chết người nào không.Độ ẩm trong không khí ngày càng cao, môi trường xung quanh ngày càng trở nên phóng đại và dấu vết hoạt động của con người gần như bị thảm thực vật bao phủ hoàn toàn, cho dù là ai cũng không nghĩ ra mười ngày trước nơi này vẫn là một trung tâm thành phố sầm uất. Với thính giác nhạy bén của Trang Lạc, ba người bọn họ tránh được rất nhiều động vật lớn đi xuyên qua rừng rậm, Lâm Chiếu Hạc mơ hồ thấy một con lợn rừng khổng lồ xuyên qua màn sương, thật sự diện mạo vẫn là một con lợn rừng nhưng trên mặt lại có sáu cái mắt, thân hình to lớn như một ngọn đồi, răng nanh dài lộ ra mùi nguy hiểm. Dường như nó ngửi thấy sự tồn tại của ba người nhưng nó không quan tâm lắm mà xoay người rời đi.Vân Vũ Tư nín thở tập trung tư tưởng, đến khi thả lỏng thì đầu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô ấy cười khổ hỏi: "Chúng ta có thể thắng thứ này không?""Không thành vấn đề." Lâm Chiếu Hạc cổ vũ cô ấy: "Nếu không thắng..."Vân Vũ Tư nói: "Ừ?"Lâm Chiếu Hạc trả lời: "Em nhất định sẽ giúp chị nhận bảo hiểm."Vân Vũ Tư: "..."Vân Vũ Tư không hy vọng bảo hiểm của mình bị đồng nghiệp nhận cho nên cô ấy đã quyết định đối xử tốt với bản thân. Thế là lúc di chuyển động tác cẩn thận hơn rất nhiều, cô ấy rất sợ giẫm lên thứ gì đó không nên giẫm.Ba người bọn họ đã đến bên trong khu dung hợp, trong màn sương dày đặc các tòa nhà xung quanh đã thay đổi rất nhiều vì dung hợp, họ chỉ có thể mơ hồ thấy dấu vết cũ còn sót lại. Khi Lâm Chiếu Hạc đi ngang qua một ngã tư cậu còn thấy tấm biển treo trên một quán mì, đó là quán mì yêu thích của cậu thế mà bây giờ cậu hoàn toàn không nhìn ra diện mạo ban đầu của nó."Có gì đó không ổn." Vân Vũ Tư cầm la bàn trong tay, cau mày: "Sao chúng ta cứ vòng đi vòng lại mãi một chỗ vậy?"Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Vòng đi vòng lại? Không phải chúng ta đang tiến về phía trước à?"Vân Vũ Tư nhìn môi trường xung quanh không khác mấy, đau khổ lắc lắc la bàn trong tay: "Thật kỳ lạ, chẳng lẽ la bàn có vấn đề gì rồi..."Nhưng ngay sau đó Lâm Chiếu Hạc mới phát hiện ra những gì Vân Vũ Tư nói là thật, ba người bọn họ thật sự lạc đường rồi, sương mù dày đặc khiến bọn họ vốn không thể phân biệt được khung cảnh xung quanh. Cho dù có cách đồng đội hơi xa một chút, bọn họ cũng có nguy cơ bị tách ra."Hỏng rồi, lạc đường thật." Khi thấy tấm biển đến lần thứ ba, Lâm Chiếu Hạc chắc chắn mình đã bị lạc.Vân Vũ Tư mân mê la bàn cau mày nói: "Có phải ở đây có thứ gì không, chị thấy kim đồng hồ cứ luôn chỉ hướng này." Cô ấy chỉ về phía một căn nhà cách đó không xa.Phong cách của căn nhà này không hợp với các tòa nhà cao tầng xung quanh, đó là một căn nhà gỗ hai tầng nhìn bề ngoài trông rất xưa cũ, kim đồng hồ la bàn trong tay Vân Vũ Tư vẫn luôn chỉ về phía đó bất kể xoay đổi hướng nào cũng không được."Em nhớ trước đây bên kia từng có một con đường." Lâm Chiếu Hạc vẫn rất quen thuộc với phố Dân An, cậu nhíu mày: "Em nhớ rồi! Trước khi dung hợp đây không phải là một căn nhà mà là một con đường!" Hơn nữa con đường đó là cách duy nhất để đi đến phố Dân An nhưng lúc này lại xuất hiện một căn nhà kỳ lạ, nhìn thế nào cũng thấy không ổn."Ý là chúng ta phải đi vòng qua nó à?" Vân Vũ Tư hỏi."Nếu không đi qua thì phải đi vòng một quãng dài nữa." Lâm Chiếu Hạc nói: "Bây giờ la bàn mất tác dụng, có khi nào đi đường vòng càng nguy hiểm hơn không?"Vân Vũ Tư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta vào xem một chút đi ha?"Hiện tại xem ra cũng chỉ có thể như vậy, trong khu rừng rậm rạp đầy sương mù bốn phía toàn là sinh vật nguy hiểm này, chọn con đường ngắn nhất mới là hành động sáng suốt. Lâm Chiếu Hạc bước lên cầu thang gỗ đi đến căn nhà gỗ hai tầng đột nhiên xuất hiện giữa đường rồi nhìn vào đánh giá khung cảnh trong nhà qua cửa sổ.Trong nhà tối đen như mực nhìn qua không giống có người ở, chỉ là nhìn từ bên ngoài căn nhà này tầm thường không có gì lạ cũng không có bất kỳ đặc điểm nào cho nên thực sự không biết nằm trong tác phẩm nào."Không có ai." Lâm Chiếu Hạc nói."Vậy để chị đi vào." Vân Vũ Tư nói. Cô ấy là người thuộc phái hành động, nói xong cô ấy lập tức giơ chân lên đá cánh cửa gỗ trước mặt, cánh cửa gỗ mỏng manh bị cô ấy đá văng ra làm bụi bặm bắn ra theo phủ đầy đất.Trang Lạc đi vào trước kiểm tra tình hình trong nhà, hắn lắc đầu: "Không có ai."Lâm Chiếu Hạc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm trong nhà không có ai là tình huống tốt nhất và không nên có thêm bất cứ thứ gì khác, nhìn tầng này không có cửa sổ cậu nghĩ đến việc lên tầng hai để xem, tình hình tốt nhất là có thể nhảy ra từ cửa sổ tầng hai đi đến con đường bị chặn phía sau.Căn nhà vô cùng cũ kỹ, cầu thang dẫn lên tầng hai cũng bốc mùi hôi thối, khi Lâm Chiếu Hạc cẩn thận bước lên bậc thang nó liền phát ra âm thanh ọp ẹp, lối đi trên tầng hai rất hẹp, khó khăn lắm cậu mới leo được lên đến tầng hai xác định tầng hai cũng không có thứ gì kỳ lạ.Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Chiếu Hạc gọi Vân Vũ Tư và Trang Lạc đi lên."Đi bên này có thể ra sân sau." Lâm Chiếu Hạc tìm được cách khác đi ra phía sau nhà: "Đi ra ngoài qua cửa sân sau đi."Vân Vũ Tư cũng đi lên tầng hai nhưng cô ấy không đi tới mà đứng trong phòng nhìn bức ảnh treo trên tường chằm chằm. Lâm Chiếu Hạc gọi cô ấy mấy lần mà cô ấy không quay đầu, cuối cùng đến khi cô ấy quay đầu lại Lâm Chiếu Hạc phát hiện biểu cảm cô ấy khó coi gần chết."Chị Vân, chị sao thế?" Lâm Chiếu Hạc hỏi cô ấy."Cậu qua đây xem đi." Vân Vũ Tư chỉ bức ảnh trên tường.Lâm Chiếu Hạc nghiêng người qua nhìn phát hiện trên ảnh là một nam một nữ, thoạt nhìn không có gì kỳ lạ cho nên cậu hỏi lại: "Ủa sao thế?"Vân Vũ Tư nuốt nước miếng, hỏi: "Cậu từng xem "Quỷ Oán" chưa?"Lâm Chiếu Hạc: "..." Cậu chưa từng xem nhưng nghe nói thì rồi."Quỷ Oán" đại khái là thuỷ tổ của tất cả các bộ phim kinh dị, mức độ nổi tiếng của nó cao đến mức bùng nổ, thậm chí có thể thấy cái bóng của nó trong hầu hết các bộ phim kinh dị thuộc thế hệ sau. Hồi Lâm Chiếu Hạc còn đi học thì có một người bạn cùng phòng từng xem, xem xong ban đêm không ngủ được hôm sau mắt gấu trúc nói cậu ta luôn cảm thấy trên giường mình có người. Lúc ấy Lâm Chiếu Hạc còn cười nhạo cậu ta nhát gan, mãi cho đến khi cậu có ý định xem, sau khi xem đến khúc mở đầu cậu đã khôn ngoan lập tức tắt TV..."Sao chị cứ cảm thấy." Vân Vũ Tư nói với giọng run rẩy: "Căn phòng chúng ta đang đứng chính là căn phòng trong "Quỷ Oán"..."--------------------------------------Tác giả có lời muốn nói:Lâm Chiếu Hạc: Huhuhuhu, sếp ơi tôi sợ.Trang Lạc: Cậu sợ gì?Lâm Chiếu Hạc: Sợ phải nghỉ việc và sếp không tăng lương cho tôi.Trang Lạc: ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me