TruyenFull.Me

So Thich Ky La Cua Chong Toi P1

Hai tháng sau.

Quán cà phê nhỏ nằm trên tầng ba, góc ban công nhiều cây xanh. Chị Trang ngồi bên cửa sổ, khuấy ly trà gừng, mắt nhìn xuống dòng người bên dưới. Anh Tùng đến trễ vài phút, mặc áo sơ mi be, quần kaki sáng màu – không hề nữ tính, không chút "diễn".

– Xin lỗi em, kẹt xe. – Anh ngồi xuống, cười nhẹ, mắt vẫn ánh buồn.

Chị Trang mỉm cười. Không còn dè chừng như trước, nhưng cũng không hoàn toàn tự nhiên. Chị đã quen gọi anh là "Tùng", không còn là "anh yêu".

– Không sao. Em gọi trước cho anh ly đen nóng rồi. Vẫn khẩu vị cũ ha?

– Ừ, cám ơn em.

Họ ngồi im vài giây. Không gian quen thuộc, nhưng quan hệ đã khác.

Cuộc ly hôn diễn ra cách đây ba tuần. Không tiếng cãi, không tòa án nặng nề. Chỉ là một buổi chiều mưa, ngồi bên nhau, viết đơn và cùng ký. Mỗi người giữ một bản. Lý do: không còn phù hợp về định hướng sống.

Không ai sai.

Không ai phản bội.

Chỉ là... không thể đi tiếp cùng nhau nếu mỗi người đang cần sống một sự thật khác.

Anh Tùng là người đưa ra đề nghị trước. Sau một đêm suy nghĩ, chị Trang đồng ý. Nước mắt có rơi, nhưng không phải vì trách móc, mà vì cả hai cùng tiếc: tiếc một giai đoạn đã từng rất đẹp, tiếc một tình yêu từng là thật.

– Em ổn không? – Anh hỏi, ánh mắt vẫn còn chút áy náy.

– Ổn. Vẫn dạy thêm, vẫn làm dự án. Mấy chị trong nhóm còn kêu em... rạng rỡ hơn sau ly hôn.

– Thật không?

– Ừ, chắc do em ngủ đủ. Không phải "canh giờ 15 phút" nữa.

Cả hai bật cười. Tiếng cười thật, nhẹ lòng. Không gượng.

Chị Trang nhìn anh một lúc lâu hơn.

– Còn anh thì sao?

Anh ngập ngừng. Nhưng rồi thành thật:

– Anh đang quen một người.

– Ờ, đoán được.

– Tên là Huy. Làm kỹ sư âm thanh. Mới gặp một tháng trước, mà cảm giác như... sống lại.

Chị Trang hơi gật đầu. Không ghen, không chua chát. Chỉ như nghe tin một người bạn cũ yêu lại sau chia tay.

– Vậy là... không còn "giả gái" nữa?

Anh Tùng nhìn ra cửa sổ. Gió thổi nhẹ vào tóc anh – mái tóc giờ đã cắt gọn, không còn nuôi dài nữa.

– Không. Anh không còn thấy cần "giả" ai nữa. Ở cạnh Huy, anh thấy mình đủ. Là đàn ông, nhưng mềm. Là anh, nhưng không bị bóp nghẹt. Không cần váy vóc, không cần son môi... chỉ cần được yêu đúng con người thật của mình.

Chị Trang cười mỉm:

– Em mừng cho anh. Thật đó.

– Còn em... có ai chưa?

– Chưa. Nhưng em thấy ổn với việc một mình. Thấy tự do. Và nếu có người mới... em biết mình sẽ cần gì, và không chấp nhận điều gì nữa.

– Em luôn mạnh mẽ. – Anh nói, mắt hơi rưng rưng.

– Cũng nhờ... từng sống chung với một người yếu đuối nhưng rất dũng cảm. – Chị Trang đặt tay lên ly trà, mắt nhìn anh trìu mến.

Im lặng vài giây. Rồi anh hỏi:

– Mình vẫn là bạn, được không?

– Không "vẫn". Là bạn – bây giờ. Từ đầu có khi mình nên là vậy.

Họ cụng nhẹ ly. Không phải chúc mừng. Mà là kết thúc. Một kết thúc đẹp – không phải vì không đau, mà vì sau tất cả, mỗi người đã tìm được chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me