Soi Nho Cau That De Thuong
Đi đc một đoạn, Trần Bảo Ngọc mới hỏi:- Ê! Cậu quen anh ấy à?- Ko có gì, chỉ là trông giống người quen của tôi thôi.- Ừm vậy nhanh về nhà thôi.Hai người rảo bước về nhà, vừa chép bài vừa uống trà sữaOsuki:- Ngon quá nhỉ?- Uk. Tôi nghiện thứ này lắm đó. Chẳng mấy chốc Trần Bảo Ngọc đã uống hết một cốc rồi, cô nhìn sang OsukiOsuki:- Ê! Cái này là của tôi à nha!- Biết rồi, chỉ nhìn thôi chứ có làm gì đâu.Cô cứ nhìn chằm chằm Osuki uống như vậy. Cậu khó chịu- Thôi cậu uống cốc này luôn đi, nhìn chằm chằm vậy khó chịu thấy mồ ra.- Hehe, cảm ơn nha...Một lúc sau- Ê Osuki, người cậu hình như đang nổi nút đỏ á. Đừng nói là bị thủy đậu nha.- Điên à, do dị ứng đó.- Ủa? Cậu bị dị ứng gì vậy?- Dị ứng tôm. Do cậu hồi nãy chơi ác đó.- Sói mà cũng dị ứng à?- Sói thì cũng là động vật chứ bộ...- Ò...Hai đứa lại tiếp tục chép phạt, cuối cùng cũng xongOsuki:- Xong rồi, thẳng tiến lên giường thôi!!!- Ê từ từ!- Từ gì?- Đi đánh răng đã chớ...- Tí quên hìhì...Vệ sinh cá nhân xong, giờ mới là lúc GAY cấn nhất heheOsuki:- Kyuna- nee chan, nhường em ngủ trên giường ik, nha~- Dẹp cái biểu cảm đó đê, gớm quá! Với lại bây giờ cậu đang là người lớn mà...- Ngủ dưới đất lạnh lắm~- Tôi thì ko thấy lạnh chắc? Mới tháng 9 đã kêu lạnh.- Đi~ ( mắt cún con)- Âyza đừng có làm khó bổn lão tử, hậu quả khó lường á.- Đồ ích kỷ.- Ê nói ai ích kỷ? Đừng quên có người đã tốt bụng cho cậu ở nhờ lại còn nuôi cậu nữa. Ngủ dưới đất! Ko nói nhiều!- Vâng!Sau khi chia giường ác liệt, cuối cùng Trần Bảo Ngọc là người chiến thắng ( ác liệt quần què). Khi đã tắt đèn, Osuki nói nhỏ:- Ê! Muốn nghe truyện ma ko?- Dẹp! Sợ lắm!- Nhìn mạnh mẽ vậy mà sợ ma. Tèm!- Nói sợ ma cũng ko đúng mà ko sợ cũng ko đúng...- Thế muốn nghe truyện cổ tích ko?- Có phải con nít đâu mà nghe những thứ đó... Bộ lúc nhỏ mẹ cậu hay kể chuyện cho cậu nghe lắm hử?- A... à... ừ... - Osuki thoáng buồn, vẻ mặt có chút trầm ngâm- Nè, cậu sao vậy?- Mẹ tôi ko biết giờ ra sao rồi.- Ơ xin lỗi đã nhắc lại chuyện buồn của cậu nha...- Ko sao, ngủ đi.Khoảng nửa đêm- Nè Osuki, Osuki...- Gì vậy?- Cậu chưa ngủ à?- Đang ngủ thì bị cậu thức nè...- Đi uống nước với tôi đi.- Sao tôi lại phải đi?- Th... thì...- Thì sao?- Thì t... tại nhà tối, tôi lại sợ ma...- Đúng là con gái. Ok, tôi đi với cậu.- Cảm ơn. Mà thôi hay cậu lấy nước đến đây cho tôi luôn ik.- Dẹp! Con gái gì mà đã nhờ người ta lại còn bắt phục vụ tận miệng nữa.- Có đi ko thì bảo?- Cô lúc này đã điên lên, giọng nhấn mạnh tỏ vẻ giận dữ- À... o..ok, tôi đi lấy là đc chứ gì?- Nói xong Osuki phi thẳng đến phòng khách lấy nước- Thế có phải nhanh hơn ko... Lằng nhằng mãi.- Nước đây.- Ok, cảm ơn nha.Nhưng ngay lúc Trần Bảo Ngọc định uống nước, môi gần chạm đến miệng cốc thì- Hù!- Áááááá...Ko nói ko rằng cô giật mình hất cốc nước thẳng vào mặt Osuki Osuki:- Cậu làm gì vậy? Ướt hết người tôi rồi nè.- Ai bảo cậu hù tôi chi.- Đừng có trốn tránh trách nhiệm nha. Sấy khô cho tôi đê.- Thay đồ mới ra, mai sấy.- Nhớ đấy.Thay quần áo xong cả hai cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.
--------------------------------------------------------------------
Mấy hôm nay đc thả rông mt chút xíu nên đc chơi thả ga. Sáng nay tui vừa thi Văn xong, ko biết bao nhiêu điểm nữa T_TBạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me