Somewhere Only We Know Krissica Ver Edit
Kris không có nhiều "fan" như những cậu hotboy nổi tiếng khác, nhưng anh vẫn có người hâm mộ của mình, và đặc biệt tốt đối với họ một cách khó hiểu. Dù vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, nhưng anh đã nhiều lần chạy đến chắn khi bóng bay về phía họ. Dù đám đông cực kỳ ồn ào và ầm ĩ, anh vẫn cúi nói lời cảm ơn họ. Không phải kiểu tự mãn vì được ngưỡng mộ, cũng không hề kiêu kì, và cũng chẳng khó chịu. Anh lịch sự và cẩn trọng. Điều đó lại càng khiến anh đặc biệt hơn. Có đôi lúc, cái cúi đầu của anh còn làm tôi thấy anh như đang ngượng, đang co mình lại, cứ như thể chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại được quan tâm thế.
Giữ mùa thu, khi cây bàng trên sân bắt đầu rụng lá, những tin đồn về Kris đột ngột lan rộng khắp trường. Trên lớp, tôi ngày nào cũng nghe tên anh ấy.
- Này, thấy bảo mẹ cậu ta chạy xe Audi đấy!
- Khiếp, không biết là làm gì nhỉ?
- Cậu ta có anh em gì không?
- Nghe nói có anh trai là xã hội đen đấy.
- Còn có tin cậu ta là khách quen của quán bar đêm nữa kìa.
- À mà đấy, không biết ngày xưa sao mà đi học muộn 1 năm nhỉ?
- Nghe nói ra nước ngoài mấy năm đó nha. Ở bên Canada thì phải. Kinh chưaaaa???
...
Tôi dần cảm thấy khó chịu về những cuộc tào lao này. Suy luậnvề cuộc đời người khác, tôi nghĩ, chưa bao giờ là việc tử tế. Nhấtlà nói về Kris. Mà từ từ, nói về Kris thì sao nhỉ? Ừ chẳng sao, làai thì tôi cũng đều không thích...
C
ả tuần sau đó, tin đồn vẫn chưa ngơi bớt, càng ngày lại càng kỳ quặc và khó chịu hơn. Kris vẫn hoàn toàn im lặng, tôi không biết anh có tức giận hay không nữa. Chỉ biết là đến một ngày, tôi không nhìn thấy Kris trên sân bóng.Đó cũng là khoảng thời gian bố tôi đi công tác vài ngày. Chỉ còn mình tôi trong căn nhà lạnh lẽo. Chỗ trống trong lòng vốn đã lớn, dường như lại càng lớn hơn. Tôi lơ đãng bước trên con đường nhỏ đầy vụn gạch, một góc khuất ở sau dãy nhà xe mà ít ai để ý. Nhưng với tôi – một Jessica coi việc di lang thang một mình thành nghiện – thì đây lại là nơi thân quen đến khó hiểu. Ở nơi này, tôi có thể nhìn thấy khoảng trời xanh ngắt không vướng tầm nhìn, và nghe được cả tiếng chảy của hồ nước đằng sau bức tường rào... Chính khi ấy, tôi nhìn thấy anh.Anh dựa lưng vào bức tường rêu mốc, chân nọ vắt sang chân kia, đôi mắt sâu thẳm nhìn về khoảng trời phía xa. Trên môi anh ngậm một điếu thuốc lá không châm lửa. Anh chỉ ngậm vậy thôi, không hút. Bóng anh gần như hoàn tan vào bầu không khí mát rượi buổi chiều thu. Mất 3 giây định thần, tôi lặng lẽ bước lùi lại phía sau, mắt vẫn không rời khỏi anh, cho đến khi vừa hay nấp khuất sau một gốc cây cổ thụ. Có lẽ, anh không nhìn thấy tôi.Tôi không biết gì về cuộc sống của anh, nhưng tôi có cảm giác gần như chắc chắn - rằng anh không muốn ai nhìn thấy mình. Tim tôi đập thình thịch, trong lòng bỗng dưng trào lên một nỗi xúc động khó hiểu. Tôi thấy mìng gần với anh vô cùng. Gần đến mức tôi có thể đếm được nhịp tim và nhịp thở của anh ấy. Tôi thấy bong dáng ấy quen thuộc cực kỳ, cứ như là... tôi không biết dùng nào tốt hơn từ này nữa: Tôi cảm thấy mình và anh ấy là "đồng loại". Tôi chưa nói chuyện với anh ấy bao giờ, nhưng tôi thấy như mình và anh ấy hiểu nhau hơn bất kỳ ai khác trêm Trái Đất này. Suy nghĩ này xuất hiện, và cứ như thế thấm dần vào tôi như một liều thuốc phiện. Tôi không thể thoát khỏi nó.Buổi tối hôm ấy, khi lật giở quyển nhật ký của mình ra, tôi vô thức viết""Cuộc sống thật chẳng dễ dàng với ai. Biết phải làm sao bây giờ?...Hả Kris?..."Cái tên Kris xuất hiện tự nhiên đến nỗi chính tôi cũng không ngờ đến. Đó là lần đầu tôi viết về anh, viết cho anh.Tôi lục khắp các trang mạng xã hội để tìm anh. Tối hôm ấy, tôi phát hiện ra mình và anh có tính cách khá giống nhau. Cảm giác của tôi không nhầm, tôi và anh có cùng sở thích.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me